1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa rơi, hoa rơi, hoa xuân rơi

Tựa mùa xuân đang lặng lẽ rơi đi

Hoa rơi, hoa rơi, hoa xuân rơi

Như thời gian cuốn lấy tuổi xuân thanh...

Nguyên tác: Mộc Phong Lan

Xử Nữ ngồi ngay ngắn trong điện Minh Châu, một thân vận cẩm bào màu sa ngọc. Tóc nàng vấn cao một nửa, số còn lại xoã ra tự nhiên, dài đến chấm lưng. Suối tóc mềm mại đen bóng ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của nàng, trông rất mị hoặc. Xử Nữ tay cầm cuốn trục, phượng nhãn chăm chú vào từng đường nét trên ấy, làn môi mỏng phiêm phiếm hồng khẽ mấp máy gì đó.

Phượng mâu di chuyển, hướng ra ngoài cửa sổ. Những đóa mẫu đơn ngày nào vẫn còn khoe sắc mà giờ đây đã chóng lụi tàn. Chớm hạ, nụ ngọc lan trồi lên, cây phủ đầy sắc trắng. Xử Nữ nhìn thấy, cười khẩy một cái. Vậy là nàng lại để vụt mất một mùa xuân rồi sao? Nhanh thật, mới ba tháng trước hẳn còn rộn ràng linh đình, đèn hoa giăng kết khắp lối đi hoàng cung, mà bây giờ lại quay về trạng thái buồn chán tẻ nhạt, pha phần nặng trĩu. Nữ đế nàng cũng đã quá tuổi cập kê, vậy mà chẳng bàn lo chuyện hôn sự. Biết bao lần Tứ Đại Cường Quốc và các nước chư hầu gửi thư liên hôn nàng có nào chấp nhận. Xét ra họ đều tốt cả, bất quá Xử Nữ lại chưa muốn thành hôn.

Bởi vì chuyện quốc gia đại sự, vẫn còn nhiều lắm...

- Bệ hạ, nô tì dâng trà... - Bên ngoài cửa vọng vào tiếng gọi thanh mảnh. Xử Nữ chậm rãi cuốn gọn cuốn trục lại rồi cất lên giá, nàng đáp: "Vào đi!"

Cánh cửa cọt kẹt đẩy vào, ngàn tia nắng cuối xuân ấm áp thi nhau tràn vào phòng, "khai phá" mọi ngõ ngách tối om. Tì nữ nhanh chóng bước đến. Được nhìn thấy long nhan, lòng nàng như nở hoa. Chủ tử của nàng nói xinh đẹp thì không đúng, mà phải là tiên tử giáng trần, tư chất siêu nhân.[*]

[*: Thiên chất hơn người.]

- Phất Uyển, trà gì? - Xử Nữ mắt bận xem xét tấu chương, miệng không quên hỏi tì nữ tên Phất Uyển, hay còn gọi là Song Ngư.

- Khởi tấu Bệ hạ, trà thuộc loại thiên diệp liên[*], nước nấu trà lấy lúc sương sớm, chúng nô tì hứng từng giọt, thanh khiết trong lành lắm ạ... - Song Ngư hồ hởi kể. Nơi mắt hạnh ánh lên ngàn tia hạnh phúc.

[*: Hoa sen nghìn cánh.]

- Tốt lắm. Lui đi! - Xử Nữ phẩy tay ra lệnh.

Song Ngư lòng chùng xuống. Tại sao chủ tử lúc nào cũng lạnh nhạt với nàng? Không cho nàng tiếp xúc với Người quá lâu? Chẳng phải Song Ngư nàng theo hầu Bệ hạ từ khi Người và nàng còn rất nhỏ, gắn bó với nhau hơn chục năm nay, vậy mà nàng lại không bằng các cung nữ mới vào cung. Việc tắm rửa, vấn tóc, thay y phục không phải nàng làm. Tại sao cơ chứ?

- Sao còn chưa đi? - Xử Nữ cảm thấy ánh sáng bị thiếu hụt bởi bóng hình con người kia che mất, nàng khó chịu lên tiếng.

- Vâng... - Song Ngư nhanh chóng kết thúc màn suy nghĩ, khẽ gật đầu rồi vội lui ra.

Xử Nữ nhìn nàng lui ra, miệng bất giác kêu: "Khoan!"

Song Ngư nghe Người gọi, vội ngẩng mặt lên, phấn khởi: "Bệ hạ, Người gọi nô tỳ?"

- Hãy gọi Nhược Tổng quản cho Trẫm! - Xử Nữ nói, rồi nâng cằm nhìn nàng. Song Ngư thất vọng, tâu "vâng" một cái rồi lui xuống.

Xử Nữ nhìn khuôn mặt nàng cúi gầm xuống. Một phần là theo quy củ, một phần là giấu đi nỗi thất vọng. Nàng nhìn tiểu cô nương đang dần khuất xa khỏi tầm mắt mình mà lòng không khỏi xót xa. Tâm tư của nữ tì này, nàng làm sao mà không biết? Nó yêu nàng, bất chấp thân phận bề tôi, bất chấp lễ giáo mà yêu chính chủ tử của nó, yêu lấy bệ hạ của Nữ Nhi quốc, yêu lấy một nữ tử. Xử Nữ nàng không đành lòng đuổi Song Ngư, vì đối với nàng, Song Ngư như một tiểu muội muội, nàng không thể đánh, không thể đập nó, càng không thể ép nó rời xa mình. Vì vắng Song Ngư, người tiểu muội này cũng biến mất. Vậy cho nên, chỉ còn cách dập tắt hoả tình trong nó, để hai chủ tớ có thể tự nhiên như xưa.

Xử Nữ thở dài một hơi não nề. Ngó đến chén trà thiên diệp liên mới được đem đến, vẫn còn nghi ngút khói. Hương thơm của đoá sen nghìn cánh, thanh tao, mĩ nhã, pha thêm nước sương sớm, được nắng ướm ngọt, mê mẩn lòng người. Khỏi nói đâu vòng vo, ngay lúc này đây, hương trà đang cuốn hút nàng. Xử Nữ yêu trà, nhất là thiên diệp liên.

Khẽ đưa bàn tay ngọc ngà ra, nàng đón lấy chén trà trong khay. Xử Nữ xoa xoa chung trà, từ từ hưởng thụ cái ấm từ nước đang lan dần cả hai lòng bàn tay. Nàng chậm rãi nhấc nắp, được thế, khói cùng hương trà liền bốc ra, thoa lên long nhan, rồi từ từ đi vào cánh mũi. Chờ thêm khoảng vài cánh hoa rơi, nàng mới đưa lên miệng, nhấp một ngụm. Tuy trà đã nguội đi, nhưng chung quy vẫn giữ được độ ấm, rất vừa phải. Ngay cả nước trà quá đậm, giờ cũng phai, dùng vừa miệng. Còn hương thì không chê vào đâu được.

Khẽ hạ rèm mi, nàng hưởng thụ không gian buổi sớm mai. Ngoài kia, tiếng chim lảnh lót, cao vút. Bên trong, tiếng "lạch cạch" của nắp và chén va vào nhau, nghe thật dân dã, thật yên bình. Trong hoàng cung xa hoa, lộng lẫy mà chật hẹp này, mấy khi được như vầy?

- Bẩm bệ hạ, Nhược Tổng quản cầu kiến... - Tiếng bẩm báo của nữ thị vệ bên ngoài, đánh thức tâm trí Xử Nữ. Nàng đặt nhẹ chén trà vào vị trí cũ, chỉnh lại tư thế của một vương đế oai nghiêm, miệng truyền lệnh: "Cho vào!"

Cánh cửa một lần mở ra, nắng lại lần nữa ùa vào, quấn lấy cả điện Minh Châu. Một nữ nhân tiến vào, dáng vẻ bình tĩnh dù là khi đối mặt với vương của Nữ Nhi quốc. Vừa nhìn thấy con người đang toả ra long khí bức người kia, nàng liền quỳ xuống, khấu: "Vi thần tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."

Xử Nữ phượng nhãn nhìn xuống, ngấm ngầm quan sát từng cử chỉ của con người bên dưới. Điệu bộ có chút gượng ép, nhưng vẫn có hành lễ đúng quy củ. Xem ra Nhược Tổng quản này vẫn chưa hoàn toàn khuất phục nàng, nhưng cũng không tỏ ra quá bất mãn.

Xử Nữ để Nhược Tổng quản duy trì trạng thái đó. Chủ không nói, tớ cũng im, thành thử ra cả căn phòng lại chìm vào không gian tịch mịch tĩnh lặng đến đáng gờm! Nhược Tổng quản lúc này ở bên dưới im thinh thít, không dám ho he. Cả thân người nàng bất chợt run lên vài hồi liên tiếp. Không sợ sao được khi ở trước mặt đấng thiên tử, vua của một nước? Lại còn là quốc Nữ Nhi hùng mạnh trong Ngũ Đại Cường Quốc? Sơ xảy một cái là mất nạng như chơi, tính chi đến chuyện...

Xử Nữ nhấp một ngụm trà cho thanh cổ họng. Phượng nhãn bất biểu hiện cảm xúc. Nàng nhàn nhã: "Nhược Tiểu Tuyết, ngươi còn oán giận Trẫm về trận chiến năm xưa?"

Nhược Tổng quản, nói đúng hơn là Nhược Tiểu Tuyết, nàng ta giật mình. Tay ngọc nắm lại thành quyền nhưng không lộ liễu, nàng áp sát xuống đất để che giấu. Tim nàng thắt lại, tưởng chừng đến rỉ cả máu. Những hình ảnh tang thương chết chóc lần lượt hiện ra trong tâm trí nàng. Nó càng rõ, nàng càng hận con người đang ngồi bên trên, Tử Quân, Đường Tử Quân! Chính ả đã giết nữ đế lâm thời để tranh ngôi đoạt vị. Để rồi nhà Chu rơi vào cảnh diệt vong, người hoàng thất chết thê chết thảm. Nhà Đường lên ngôi, Tử Quân lên ngôi, làm thiên tử của Nữ Nhi quốc... Nàng, đối với Đường Tử Quân, chỉ một chữ: Hận!

Nhược Tiểu Tuyết mím môi thật chặt, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, không để những suy nghĩ vừa rồi lọt khỏi khuôn miệng. Nàng thay đổi ý nói, nghe mà muốn vả vào mồm mình: "Bệ hạ, Người không làm sai, vi thần không dám giận, càng không dám oán Người!"

Nghe thấy ngữ âm của Tiểu Tuyết, Xử Nữ hiểu nàng căm hận đến mức nào. Sở dĩ Tiểu Tuyết oán giận sâu đến thế, là vì Chu Lương Đình - nữ tiên đế của Nữ Nhi quốc, đồng thời cũng là đế vương cuối cùng của nhà Chu, là ân nhân cứu mạng Nhược Tiểu Tuyết. Chu Lương Đình là một vị vua mẫu mực, không đáng bị ám sát nhưng do tướng công của nàng - Đinh Hán, hắn bỏ bùa mê thuốc lú gì đó, làm Chu Lương Đình bỏ bê việc triều chính, ăn chơi trác loạn, mặc con dân bên ngoài khổ sở. Cũng chính lý do đó, Đường Xử Nữ nàng mới nổi dậy tiêu diệt nhà Chu, lập ra nhà Đường, hiệu Lạc Hoa.

Xử Nữ nhìn Nhược Tổng quản, không nóng không lạnh, nói: "Nhược Tiểu Tuyết, Trẫm biết ngươi là người nghĩa nặng tình sâu, việc ra đi của nữ tiên đế âu cũng là vì con dân Nữ Nhi. Ngươi hãy trút hết mọi oán giận trong lòng, để nữ đế trên trời cao linh thiêng an lòng phó thác việc chăm lo đất nước cho Trẫm. Ngươi hiểu chứ?"

Nói rồi, Xử Nữ lại tiếp tục quan sát Nhược Tổng quản.

Nhược Tiểu Tuyết lòng dâng lửa thù. Ngọn lửa mạnh mẽ như muốn thiêu rụi cả lí trí nàng. Nhược Tiểu Tuyết bặm môi, nghèn nghẹn đáp: "Vâng, bệ hạ dạy chí phải. Nô tì xin tuân theo lời dạy của người!..."

Ngay khoảnh khắc đó, một giọt mạn châu sa rơi ra từ mắt hạnh sáng sao, chạm xuống sàn hoa cương liền vỡ tung ra, tựa như lồng ngực nàng tan thành từng mảnh.

Xử Nữ ghét nhất những lời giả dối này. Nhưng xét lại thì, Nhược Tiểu Tuyết âu chỉ là kẻ trọng tình trọng nghĩa, chuyện Chu Lương Đình tạ thế là một cú sốc tâm lí quá lớn đối với nàng ta. Rồi một người khác tiêu diệt nhà Chu, lập nên nhà Đường đây, là Xử Nữ nàng. Ngoài căm hận nàng, Nhược Tiểu Tuyết không làm gì quá đáng. Nàng ta luôn hoàn thành tốt công việc của mình, không phô trương khoe mẽ, không cầu kì bành trướng.

- Được rồi, ngươi lui đi! - Xử Nữ ra lệnh. Lẽ dĩ nhiên là Tiểu Tuyết phải nghe theo rồi. Nàng gập đầu một cái rồi gượng sức đứng lên. Chật vật lắm mới có thể đứng vững bởi đôi chân tê nhức. Nàng hành lễ, cúi người rồi lui ra.

Cửa khép lại, nắng liền tắt...

Nhược Tiểu Tuyết bước ra, ánh mặt trời soi rõ dung nhan nàng. Nói là Tổng quản quả có hơi già, bởi nàng nhìn chỉ chừng mười tám đôi mươi, cái tuổi xuân sắc mơn mởn kia mà! Chỉ là nàng được đặt cách phong hàm chức cao, cai quản toàn bộ cung nga tì nữ của hoàng cung này...

- Tử Quân, Đường Tử Quân..

Tiếng nghiến răng kèn kẹt đầy chanh chua giận oán. Cảm giác lờm lợm ở khoảng không gian chung quanh trỗi dậy, Nhược Tiểu Tuyết hơi rùng mình, không tự chủ được run lên mấy cái...

...

XT, LK, ĐN

26/08/18 - 22h30'

#VyVy

Acc: vysuavir

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net