Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân Vạn An năm thứ mười hai, Thất Nam đến lãnh cung đón tết cùng Thiên Bình.

Thật sự thằng nhóc này không đến lãnh cung thường xuyên, có khi là cách hai ba tháng mói đến nên khi nghe Thất Nam nói vậy Thiên Bình cực kì bất ngờ.

Thiên phế hậu đã quen ăn tết một mình giờ phải đón tiếp thêm Thất Nam tất nhiên nàng còn thấy hơi ngường ngượng. Mấy năm trước nàng toàn ngồi hóng gió với cả đọc mấy quyển du kí do thằng nhóc con này tặng nhưng năm nay nàng phải phá lệ làm một mẻ bánh chưng.

Nhiều lần Thiên Bình đã lên kế hoạch muốn đuổi người nhưng đều bị đút lót bằng đồ ăn. 

Thật sự Thất Nam nấu ăn vô cùng, vô cùng ngon. Nhiều lần nàng đã từng nghĩ thằng nhóc này mà không phải con của quý tộc thì có lẽ nên đóng góp cho nền ẩm thực Thiên An

Không chỉ làm đầu bếp cho nàng, Thất Nam còn tân trang lại lãnh cung, giả dụ như ngày đầu tiên tới hắn đã vác một cây đào non hì hục trồng ngay ở vườn. Cây đào mới chỉ có vài bông hoa đã bị Thất Nam nhổ lên mang sang lãnh cung, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh mà hắn cầm cây đào vung văng chạy đến đây đã thấy mắc cười. 

Thiên Bình ngồi xổm ngay ở căn bếp tồi tàn xem Thất Nam nấu ăn, kể ra bọn con quan chắc cũng không cần học nấu ăn nên khả năng nấu ăn của Thất Nam chính là tài năng thiên bẩm. 

Cứ ngồi xem hắn nấu như vậy chắc nàng đói chết mất! Nhón một miếng thôi chắc cũng không sao đâu! - Thiên Bình thầm nghĩ rồi đưa tay ra lấy một miếng thịt

Ừ thì theo thâm tâm là chỉ một miếng nhưng ăn xong lại không kìm được tay chân nhón đến miếng thứ hai rồi lại miếng thứ ba. Thất Nam quay ra thấy bộ dạng thèm thuồng của Thiên Bình dọa cho buồn cười. Y bảo:

"Tỷ tỷ à! Bây giờ tỷ mà ăn hết chốc nữa chúng ta ăn gì?"

"Một miếng! Một miếng cuối cùng thôi!"

"Tỷ tỷ! Cái đĩa đó sắp hết rồi đó!"

Nghe Thất Nam nói vậy Thiên Bình ngậm ngùi thu tay về ngồi trơ mắt ra nhìn y xào nấu mấy món nữa.

 ***

Thú thực, đồ mà Thất Nam làm rất ngon, vô cùng ngon, đặc biệt ngon theo như cách Thiên Bình miêu tả thì chính là nuốt xuống rồi thế gian không còn gì hối tiếc. Đấy là lần đầu tiên từ lúc ở lãnh cung nàng được ăn ngon như vậy. 

Sau khi ăn hết gần ba bát cơm, Thiên Bình nuối tiếc nhất một điều đó chính là: bụng nàng quá nhỏ không thể chứa thêm đồ ăn được nữa!

Nàng ngả người ra bàn mặc kệ cho Thất Nam dọn dẹp một đống bát đĩa sạch bóng mà đa phần là do nàng ăn. 

Hỏi nàng ngại không? Nàng không ngại. Đúng vậy! Cho dù thằng nhóc đó có là khách và nó đã phải xuống căn bếp tồi tàn đó nấu đồ ăn cho nàng nàng cũng không ngại. Nhiều khi Thiên Bình phải tự thắc mắc rằng có khi nào tiết tháo của nàng bị ai đó ném xuống đất rồi cho xe ngựa cán qua cán lại đến độ không còn gì không. 

Sau một lúc ngồi lăn lộn để cho cái bụng xuôi cơm Thất Nam đã rửa xong đống bát đũa. Thiên Bình mỉm cười trêu đùa hắn: "Nhóc con! Ngươi nấu ăn thật sự rất ngon đó! Đã từng nấu cho vị cô nương nào chưa?"

Thất Nam hơi khựng lại, ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nói: "Rồi a!"

Thiên Bình: "Ngươi nấu cho ta không sợ cô nương đó ghen sao? Nhỡ sau này ngươi cưới người ta rồi chắc ta cũng không được thưởng thức tay nghề của ngươi nữa."

"Nếu tỷ tỷ muốn sau này tay nghề của ta chỉ để cho tỷ tỷ thưởng thức."

Nghe thấy giọng điệu của hắn có chút gì đó là lạ Thiên Bình giật mình ngẩng đầu nhìn hắn liền bắt gặp hắn cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt dịu dàng, nhu hòa như sao trời kia chỉ nhìn một mình Thiên Bình, không hề để những thứ vặt vãnh kia vào mắt giống như... thế giới của hắn nàng chính là duy nhất.

Nàng có thể không giỏi giang gì cho cam nhưng nàng không cung không thuộc vào thể loại ngu dốt đến mức không thể hiểu được ý vị nhân sinh. Ánh mắt đó hoàn toàn không phải là tình cảm bạn bè tâm giao đơn thuần. 

Thất Nam thích nàng. 

Thiên Bình giật mình, nàng cảm thấy như toàn bộ máu trong người dồn hết lên não, bên tai lại văng vẳng tiếng nói chửi rủa chính bản thân mình. 

Hận rốt cuộc mình đã khiến cho một đứa trẻ tốt như Thất Nam sa đọa vào một thứ tình cảm. 

Hận mình vô tư không hề để ý tới Thất Nam.

Và cũng hận mình quên mất rằng hắn cũng là đàn ông, hắn cũng là một người trong triều đinh.

Ý nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu Thiên Bình giống như một vòng tuần hoàn vô hạn. 

Hắn điên à? Với cái khuôn mặt ấy, với cái tài năng ấy hắn đứng giữa chốn thâm cung này tùy tiện nói chuyện với một cô gái cũng có thể khiến cho người ta bất chấp tất cả để gả cho hắn. Ấy vậy mà hắn lại đi thích nàng. Hắn điên rồi sao?

Đơ người ra một lúc, Thiên Bình run run lấy tay che mắt lại giấu nhẹm đi toàn bộ cảm xúc. 

Nàng không muốn hắn cũng bị đàm tiếu, hắn vẫn còn trẻ nhưng nàng đã gần 30 rồi, chẳng ai muốn bị đàm tiếu cùng một phế hậu và chắc hắn cũng vậy!

"Thất Nam... hôm nay ngươi đi về đi. Mấy hôm sau cũng không cần đến nữa."

Thất Nam mở miệng ra định nói gì đó cuối cùng lại thôi, y quay ra cửa không ngoảnh đầu lại một lần, thật giống như đã biết rõ kết quả này những vẫn muốn tận tai nghe thấy.

Hoa tử đằng trong vườn rũ người cúi xuống mặt nước, cánh hoa thấm đẫm những giọt sương tựa như làm từ nước mắt. Nó đang ngắm nhìn dáng vẻ của mình khi khóc mà chẳng hay đóa hoa tử đằng nơi đối diện cũng đang khóc. 

Bọn chúng đều ngốc giống nhau.

***

"Tháng sau Thiên An sẽ khai chiến với người man, ngươi chuẩn bị sẵn tinh thần đi! Lần này ngươi trực tiếp ra trận!"

"Cữu cữu nàng sẽ an toàn chứ?"

"Ngươi vẫn còn tơ tưởng đến nàng ta?"  Song Ngư ném chén trà trong tay xuống bộ dạng vô cùng tức giận túm cổ Thất Nam xách lên 

"Nàng là phế hậu, là..."

Không đợi y nói xong, Thất Nam trực tiếp xen lời: "...là con gái của Huệ Thanh công chúa, là công chúa của Thục Quốc. Còn gì nữa không cữu cữu?"

Y nói tiếp: "Cữu cữu ta yêu nàng giống như cách người yêu Huệ Thanh công chúa. Nàng là tai họa của đất nước này cũng chẳng sao! Ta thật sự yêu Thiên Bình!"

Song Ngư run run ngồi xuống ghế trường kỷ: "Ngươi và nàng ta không thể sống với nhau!"

Đúng vậy! Hai đứa nhỏ này không thể đến được với nhau. Một kẻ là tướng quân, một kẻ là phế hậu.

Bọn họ muốn thiên hạ bàn tán như thế nào?

Trái với suy nghĩ của Song Ngư, Thất Nam bình thản trả lời: "Ta không muốn sử sách đời sau ghi rằng ta là đệ nhất tướng quân còn nàng là phế hậu, nói rằng bọn ta không có quan hệ gì. Chỉ cần được xuất hiện cùng nàng trong sử sách cũng là một điều vinh dự mà ta sẵn sàng đổi lấy toàn bộ vinh hoa phú quý của đời này."

Ánh nến bao trọn lên khuôn mặt tuấn tú của Thất Nam làm dung nhan của y được phủ thêm một tầng hào quang, Song Ngư nheo nheo mắt nhìn người cháu trai mà mình nuôi nấng từ nhỏ bất giác nhớ tới người anh rể và tỷ tỷ bạc mệnh. 

Cuối cùng thì hắn cũng không thể bảo vệ được ai kể cả khi có ngồi lên cái ghế quốc sư này.

Song Ngư phẩy tay cười nói: "Tùy người. Nhưng phải hứa với ta một điều ngươi tuyệt đối không được để Thiên An thất thủ rõ chưa Xử Nữ? "

"Đã rõ"

Chờ đến khi Xử Nữ ra khỏi của, Song Ngư âm thầm thở dài nhìn lên bức vẽ treo ở góc phòng. Trên đó là một người con gái vô cùng xinh đẹp giống Thiên Bình đến bảy phần, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được đó là mẹ nàng.

Hai mẹ con nàng rất giống nhau, đều biết cách khiến cho người ta điên đảo.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net