Dạ Tố Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường rợp bóng cây, một thân ảnh xinh đẹp rạng rỡ đang hớn hở bước nhanh, chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi cũng khiến người ta tưởng tượng dung mạo tuyệt mĩ khuất sau làn tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh dài tận thắt lưng. Dạ Tố Y vai đeo cặp sách, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt làm tăng thêm khí chất linh động của nàng, hôm nay là ngày trường của nàng tổ chức lễ hội nha~, dù cho phần lễ buổi sáng không chỉ có một chút rườm rà chán nản, nhưng phần hội buổi chiều tối nàng liền có một tiết mục, thực đáng để mong chờ!

Ngẩng đầu nhìn cổng trường đông đúc ghi rõ dòng chữ "Học Viện Nghệ Thuật Quốc Gia", Tố Y nở nụ cười tươi tắn khiến bao người phải ngoái nhìn. Trước mắt bọn họ rõ ràng là một tiểu mĩ nữ mắt hạnh mày liễu, vầng trán cong sáng ngời dịu dàng như mặt trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn thủy linh sinh động, mi tâm mơ hồ tỏa ra khí chất thanh cao kiêu kì mà không mất đi sự thân thiện gần gũi, sắc bén mà không mất nhu hoà, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh lịch, môi anh đào đỏ hồng khiến người ta chỉ liên tưởng đến một loại trái cây mọng nước bao lấy hàm răng trắng đều tăm tắp, vóc người mảnh mai cao ráo mà không khô cứng, làn da tựa bạch ngọc mà không mất đi khí sắc. Nhưng ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt kia cùng nụ cười của nàng, đôi mắt pha giữa màu nâu hổ phách và màu đen tuyền khiến con ngươi vừa trong veo phản xạ ánh sáng mà cũng không mất đi vẻ tĩnh lặng thẳm sâu, mỗi lần nàng cười, hai mắt liền cong lại làm thành hai vầng trăng nhỏ, thanh lệ đáng yêu, khiến bao nam sinh không thể rời đi ánh nhìn.

Tố Y dường như đã quen với việc bị nhìn nhiều như vậy, nàng đang mải bận tìm kiếm trong đám người thân hình quen thuộc:

- Thu Dao! Ở bên này!

- A, Tiểu Y cậu tới rồi! Có muốn qua cửa tiệm đồ cũ xem một chút không, tiệm đó mới mở, tớ thấy cũng có nhiều đồ thú vị lắm!

Dạ Tố Y mỉm cười, nàng thật hết cách với cô bạn này, lần nào gặp cũng là đòi đi đâu đó cho bằng được:

- Thu Dao à, cậu kiềm lại cái tính ham chơi đi, sắp đến buổi lễ rồi đó.

- Tớ chính là thích đi như vậy đó, hôm nay trốn một buổi lễ đi, dù sao không chán chết thì cũng là buồn ngủ chết, tớ mời cậu đi ăn kem.

Nhìn đôi mắt cô bạn lấp lánh tinh nghịch, Tố Y ngập ngừng do dự, nàng không muốn trốn đi chơi, nhưng thực sự những thứ đồ cũ kĩ kia hấp dẫn nàng không nhỏ, hơn nữa còn được mời ăn kem, tính dụ hoặc hơn hẳn bài diễn văn dài dằng dặc của mấy vị lão sư nha! Tình yêu đối với đồ ngọt và tính tò mò đối với những gì xưa cũ chính là nỗi hấp dẫn trí mạng dành cho Tố Y, nàng nhanh chóng gật đầu.

- Yêu Tiểu Y nhất a~~~~ đi thôiiii!!

Nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn, Tố Y theo chân cô bạn bước vào khu phố nhỏ gần trường học. Nơi đó là khu phố phục vụ cho học sinh, từ cửa hàng sách, văn phòng phẩm cho tới quán nước, hàng ăn vặt, ngay cả trò chơi điện tử cũng có một tiệm... Nhanh chóng mua hai cây kem mát lạnh, Thu Dao đưa tới cho Tố Y một cây:

- Nhanh chân lên một chút a Tiểu Y, tớ đảm bảo cậu sẽ thích mê  mẩn.

Nghe Thu Dao nói vậy, nàng cũng không khỏi dâng lên vài phần tò mò đối với cửa hàng kia.

Con phố cũng không lớn nhưng cực kì đông người, hai người Tố Y chen chúc không lâu liền tới. Trước mặt Tố Y là một cửa hàng cũ kĩ không bắt mắt, cũng không thấy người trông coi đâu nhưng khi nhìn đến những món đồ bày trong tiệm, hai mắt Tố Y liền sáng lấp lánh.

- Có phải nhìn liền thích không, bổn cô nương phí một phen tâm tư liền tìm được cửa hàng này cho ngươi đó! - Thu Dao tùy ý cầm một cây quạt lên, bắt chước giống mấy diễn viên phim cổ trang mà tự kỉ cười cười.

Dạ Tố Y nhéo cô bạn một cái, mặt không khỏi hiện lên ý cười bất đắc dĩ, cái tính tình tiểu hài tử này sửa mãi không được. Tố Y thả cước bộ chậm rãi bước vào tiệm nhỏ. Nàng không khỏi cảm khái, nếu nói đây là một tiệm đồ cũ thì không phải, những thứ đồ bày trên kệ đều mang dáng dấp cổ xưa. Tố Y vốn cực kì yêu thích văn hoá cổ đại nên đối với mấy thứ đồ này nàng cũng coi là có chút nhãn lực, theo như nàng thấy, trong này không ít đều là đồ thật, tuy không phải là giá trên trời, nhưng cũng không thể bán trong một cửa tiệm như thế này được!

Sắc mặt Dạ Tố Y hiện lên không thể tin, ngay lúc đó, tầm mắt nàng bị thu hút bởi một miếng ngọc bội tinh tế trắng noãn, mơ hồ lộ ra Thất Thải quang mang, miếng ngọc đặt ở trong một góc khó thấy nhưng dường như lại toả ra một thứ ánh sáng dịu dàng. Nàng không cầm lòng được, nhanh chóng cầm miếng ngọc lên mà vuốt ve, sợi đồng tâm kết cùng dây tua màu vàng nhạt lấp lánh dưới ánh sáng càng thêm phần phiêu dật, hoa văn trên tấm ngọc cũng cực kì sống động tinh xảo, một con Thất Thải Phượng Hoàng đang giương cánh, bên dưới là cảnh bách điểu triều bái, xa xa là chúng tinh phủng nguyệt. Cảnh tượng uy nghiêm huy hoàng như thật sự hiện lên trước mắt Tố Y, nàng nhanh chóng thanh tỉnh, tự đáy lòng bội phục người điêu khắc mảnh ngọc này, lật ra mặt sau miếng ngọc trơn bóng nàng liền nhìn thấy một dòng chữ "Thiên quốc - An Khiết quận chúa Dạ Tố Y" tản ra hơi thở cao quý. Nàng không khỏi đối với miếng ngọc bội này phát sinh loại cảm giác thân thuộc kì quái, nhưng liền sau đó gạt ra khỏi đầu, nàng vốn không tin mấy thứ đầu thai chuyển thế vì trên thực tế chẳng có gì để chứng minh hiện tượng đó là có thật, nàng đơn thuần chỉ coi đó là trùng hợp mà thôi.

Tố Y càng nhìn mảnh ngọc bội càng vừa ý, khẳng định rất hợp với bộ trang phục biểu diễn của nàng, hơn nữa đồ vật đem lại cho nàng cảm giác gần gũi hiền lành như vậy, chắc chắn là đồ tốt!

- Thư Dao, cậu có chọn được thứ gì chưa?

Đáp lại Tố Y là tiếng ngáp dài của cô bạn:

- Cậu chọn được đồ liền mau đi thanh toán đi, tớ cũng không có hứng thú với mấy thứ này.

Tố Y đang nhấc bước định đi tìm người chủ thì một bà lão vẻ mặt hiền từ đột ngột xuất hiện, khi nhìn thấy Tố Y với miếng ngọc bội sáng lấp lánh nhu hoà trên tay, trong đáy mắt bà liền xẹt qua tia sáng:

- Cháu gái, cháu muốn mua vật này sao?

Tố Y cùng Thư Dao lễ phép gật đầu chào bà lão, người này đem lại cho họ cảm giác cực kì thân thiết, Tố Y lên tiếng:

- Bà ơi, cháu muốn mua miếng ngọc này.

Bà lão mỉm cười có chút suy ngẫm, sau đó hỏi nàng:

- Miếng ngọc này ta sẽ tặng cháu, nhưng cháu có thể cho ta biết cháu tên là gì không?

Dù có chút khó hiểu, nàng vẫn trả lời cực kì lễ phép:

- Cháu tên là Dạ Tố Y ạ.

Ánh mắt bà lão khẽ chuyển, thì ra là vậy, quả thật là miếng ngọc này có linh tính, bà đã đưa nó ra ngoài lâu rồi nhưng nó đều có màu xám xịt, còn xấu hơn mấy thứ đồ giả, nay rơi vào trong tay cô bé ưu nhã kia tiền toả sáng, vậy liền đem tặng cho cô bé ấy đi, nhiệm vụ phân chia kỳ ngộ của bà nhờ có cô mà cũng đã hoàn thành rồi!

- Cháu cảm ơn bà rất nhiều!!

Tố Y cùng Thư Dao vui vẻ chào bà lão, tăng nhanh cước bộ, dù sao thì chiều nay Tố Y cũng có một tiết mục biểu diễn ở trường, nàng phải đi chuẩn bị phục trang cùng trang điểm lại một chút.
------------Ta tên là dải phân cách buổi trưa trôi qua~~~~---------------

Xế chiều.

Phòng thay đồ đằng sau sân khấu lớn của học viện đông đúc không chịu nổi, ai cũng bận rộn chuẩn bị cho tiết mục của mình. Tiếng nói chuyện, tiếng của đạo cụ và phục sức va vào nhau có chút chói tai, nhưng tất cả không hề ảnh hưởng đến Dạ Tố Y, bởi vì nàng có phòng thay đồ riêng a!

Thu Dao nhìn căn phòng được lấp đầy những thứ đồ lấp lánh huyền ảo nói không nên lời, chớp chớp mắt bày ra bộ dáng ghen tị nói:

- Cậu nha, đồng dạng là hạng nhất học viện, vậy mà cậu liền được cái đãi ngộ khác xa như vậy, còn tớ vẫn chỉ như học sinh bình thường.

Tố Y bật cười, đôi lúc nàng thấy Thư Dao chẳng khác nào em gái nhỏ của mình, động một chút liền hờn dỗi.

- Chẳng phải cậu đã có một phòng thí nghiệm riêng rồi sao?

Thư Dao liền khịt mũi, bộ dáng vẫn như đứa trẻ:

- Phòng thí nghiệm liền không có đẹp như phòng của cậu đâu. Tớ muốn có mấy cái ống nghiệm màu hồng này, còn có ống dẫn màu vàng nhạt nữa, bàn ghế cũng phải là kim tuyến lấp lánh,.. Cậu làm sao biết được cái cảnh tớ bị bao vây trong đống hoá chất cùng với cái phòng trắng toát ấy với mấy vị lão sư không ngừng chỉ trỏ đâu!

Thư Dao vốn là học trò ưu tú nhất của Viện Nghiên Cứu Hoá Học Hàn Lâm, là mục tiêu của bao người, là bảo bối trong mắt Viện trưởng, nhưng nàng lại suốt ngày chê bai than khổ. Thư Dao nói nhiều thành quen, Tố Y cũng nghe nhiều thành quen, ngoại trừ có chút bất đắc dĩ, nàng biết Thư Dao cũng có niềm đam mê với nghiên cứu hoá học, giống như nàng không thể sống thiếu nghệ thuật vậy.

Thư Dao nói một hồi liền bị Viện trưởng gọi về, dù sao hôm nay là buổi giao lưu giữa hai học viện, sinh viên ưu tú nhất vẫn phải miễn cưỡng xuất hiện một chút.

Tạm biệt Thư Dao, Tố Y ngồi ngay ngắn ngắm nhìn tiểu mĩ nhân trong gương, khối ngọc bội kết hợp với váy cổ trang trắng muốt cực kì phiêu miểu xuất trần, người con gái tươi tắn như hoa, lúm đồng tiền ẩn hiện, mái tóc búi lên bằng trâm cài đơn giản, ánh mắt trong suốt như pha lê, nụ cười sáng rực mà chân thành, bước chân nhẹ nhàng di động theo điệu múa xuất hiện trong đầu, diện mạo này thực đúng như cái tên nàng đặt cho điệu múa mình đã tự tay dàn dựng từ âm nhạc tới vũ điệu, một vũ khúc được hun đúc từ nền tảng múa cổ truyền mang tên "Thiên Chân Vô Tà".

Thời gian trôi qua, cuối cùng tên nàng cũng được xướng lên giữa tiếng hò reo cổ vũ khắp khán phòng:

"Cuối cùng ta cũng chờ được đến tiết mục này, haha."

"Tố Y học muội, ngươi là thần tượng của bọn ta a."

"Thiên tài sắp biểu diễn rồi, ta hồi hộp quá đi mất!!!!"

"Tố Y! Tố Y! Tố Y!"

Nở nụ cười tự tin sáng rỡ, nàng bước lên sân khấu, đứng vào tạo hình Tiên Tử mềm mại, tiếng đàn tranh trong vắt lập tức làm cho toàn bộ khán phòng yên tĩnh lại, chăm chú nhìn theo bóng người mảnh mai trên sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net