Thật Sự Xuyên Không Ư????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian xung quanh Dạ Tố Y đột nhiên biến mất, thay vào đó là một khoảng không trống rỗng vô tận, Tố Y hoảng hốt, đây là cái loại tình huống gì vậy? Nàng đang ở đâu đây?

Suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, nàng thấy trước mắt mình hiện ra một bức tranh cổ, trên đó có viết vài dòng Hán tự cổ xưa. Ngọc thủ đưa ra vừa vặn nắm lấy bức hoạ, hiện lên trước mắt là một khuôn mặt giống nàng như đúc, ngay cả độ tuổi cũng chênh lệch chút ít mà thôi. Nữ tử trong tranh trang dung tuyệt mĩ, khí tức cao quý thanh thoát trên người nàng truyền ra, nhưng cảnh vật hữu tình bao nhiêu, nhan sắc lộng lẫy cỡ nào cũng không giấu được nụ cười chua xót trên môi nàng cùng ánh nhìn xa xôi đau thương như đã trải qua vô vàn thống khổ, bạch y khoác trên người nàng càng tăng thêm vẻ cô tịch, nhìn xuống dòng chữ cổ, Tố Y cư nhiên có thể đọc lên: "Thiên quốc - An Khiết quận chúa Dạ Tố Y".

Trời ạ! Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được, chưa kể tên họ, ngay cả dung mạo so với chị em sinh đôi còn giống hơn vài phần, phảng phất như nàng đang tự soi gương thì đúng hơn, miếng ngọc bội nữ tử trong tranh đang đeo chính là miếng ngọc bội nàng mua được. Chẳng lẽ đây chính là kì ngộ của nàng sao?

Đang nghi hoặc thì Dạ Tố Y chợt thấy một lão giả râu tóc bạc trắng, thần thanh khí sảng đột ngột từ khoảng không xuất hiện, trên mặt lão mang nụ cười hiền từ ẩn ẩn tia sắc bén không thể khinh thường, mà lão cũng không phải mặc đồ hiện đại, mà là bộ đồ giống với mấy vị Tiên nhân trong phim. Lão giả đảo mắt đánh giá nàng một lượt rồi cất giọng:

- Nha đầu, qua đây! Cho lão nhân gia ta nhìn một cái, đã ngàn năm trôi qua mảnh ngọc này chẳng chọn được người có duyên, ta ngồi đây ngây ngốc đợi đã muốn chán chết rồi a~~~ Nay nó mang ngươi xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ ngươi đã trở thành chủ nhân của nó rồi hả?

Lần này lão giả thành công đem Dạ Tố Y trở nên mờ mịt. Cô dè dặt hỏi:

- Tiền bối, thứ lỗi cho cháu, đây là nơi nào vậy ạ? Còn mảnh ngọc này sao đại đưa cháu tới đây?

Lão giả hầu như chẳng quản nàng đang nói cái gì, nhanh chóng đánh mất vẻ đạo mạo, nhảy tưng tưng quanh nàng, vừa đánh giá nàng vừa nói lảm nhảm:

- Vận khí không tồi! Quả thực không tồi, phẩm chất cũng rất tốt! Xuyên qua một cái liền thành quận chúa thì vận may cũng không phải chỉ có một chút nha... - xong lại tiếp tục suy nghĩ, cũng chẳng để ý đến nàng, bấm đốt ngón tay một chút liền cảm khái:

- Tuy có cẩu huyết chút ít, nhưng nói chung khổ tận cam lai, vận khí vẫn là không tồi. Này, nha đầu, ta nói vậy có đúng không?

Đầu Dạ Tố Y trực tiếp xoay vài vòng, còn chóng mặt hơn cả mấy điệu múa nàng từng học. Cái gì mà vận khí? Cái gì mà xuyên qua? Cái gì mà quận chúa? Rồi lại cái gì mà cẩu huyết với cả khổ tận cam lai????

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Dạ Tố Y, lão giả bèn bày ra bộ mặt rèn sắt không thành thép, cặn kẽ giảng giải một lần cho nàng:

- Bây giờ ngươi đang tồn tại trong trạng thái linh hồn, thân thể ngươi hiện đang được chuyển đến một không gian khác. Việc ngươi gặp được miếng ngọc bội này là do có duyên phận với nó, hơn nữa bản mệnh cùng bát tự của ngươi giống chủ nhân khi xưa của nó như đúc, nó muốn ngươi sát nhập vào thân thể của chủ nhân khi trước, hoàn thành những gì nàng chưa kịp làm, vậy nên nó liền đem ngươi đến Vùng trung gian này. Ngươi cứ ở đây một lúc chờ nàng ấy đến, ta sẽ mở ra Thời Không Đạo dẫn ngươi đến cái thế giới kia. Đó là một trong những thế giới tồn tại song song với thế giới ngươi đang sống, dù vậy mối liên kết giữa chúng cũng chỉ có một nơi đó là Vùng trung gian này của ta.

Lão giả khẽ đảo mắt một cái, thấy vẻ mặt rối rắm của Dạ Tố Y, liền nhanh miệng nói thêm:

-...Mà ngươi cũng đừng có ý nghĩ muốn quay trở lại cái nơi gọi là Địa Cầu kia, vì từ khi ngươi gặp được kỳ ngộ viễn cổ thì ngươi cũng chẳng thể quay đầu lại. Trước mắt ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp nhận kì ngộ, xuyên không chuyển kiếp, hai là mắc kẹt ở cái nơi nhàm chán này mãi mãi, bồi lão nhân gia đây mấy vạn năm đi ~~~ - nói xong liền nở nụ cười gian xảo.

Đại não Dạ Tố Y "Ong" một tiếng, không thể quay về nhà ư? Vậy còn cha mẹ nàng, họ sẽ lo lắng như thế nào, nàng nghĩ tới tỷ tỷ đi đang du học nước ngoài đã hứa với nàng tháng sau về sẽ có quà, nàng nghĩ tới cô bạn thân Thư Dao, các nàng còn chưa kịp đi xem phim với nhau, Viện trưởng cũng đã hứa rằng sẽ cho nàng một căn phòng có ban công trong kí túc xá nữa,... Dạ Tố Y nghĩ nghĩ, khuôn mặt đã ướt đẫm từ lúc nào, nàng mới có 16 tuổi, nàng còn tương lai, còn gia đình, còn bạn bè, sao lại bị đưa đến nới này chứ? Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu, nàng chỉ muốn về nhà thôi!

Nhìn thiếu nữ lê hoa đái vũ, tinh thần bị mấy chữ lão vừa nói làm đổ sụp trong chốc lát, lão giả thở dài, tiến đến an ủi Tố Y:

- Chớ có thương tâm như vậy, ngươi gặp phải kì ngộ, đó là vận may, cũng là số phận không thể tránh thoát, vậy liền buông xuống đi, tới thế giới kia sống một cuộc sống của riêng ngươi. Đừng quá hoảng sợ, cứ sống như chính bản thân ngươi trước giờ là được rồi.

Nghe lão nhân nói vậy, Dạ Tố Y không những chẳng ngừng rơi lệ, mà thậm chí còn oa oa khóc lớn hơn nữa:

- Nhưng ta sẽ không được gặp cha mẹ, không được gặp tỷ tỷ, cũng không được gặp Thư Dao của ta nữa...huhu, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà, người phải đưa ta về nhà, ta không muốn ở đây với ngươi đâuuuuu!!!!

Lão giả toát mồ hôi, nữ hài tử khó dỗ a! Xong không biết làm thế nào nữa liền cứ như vậy ngồi nhìn nàng khóc.

---------------------------Dải phân cách nữ chủ siêu cấp mít ướt -------------------------------

Một canh giờ sau.

Dạ Tố Y ngồi đối diện lão giả, hai mắt sưng sưng hồng hồng như thỏ con, dù đã ngưng khóc nhưng bờ vai run rẩy kia chứng tỏ tâm tình nàng đang tiếp nhận đả kích cực lớn. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, nàng liền hiểu ra đó chính là vận mệnh chẳng thể chuyển đổi, dù có chút hoảng sợ nhưng nàng bắt buộc bản thân phải chấp nhận chuyện này, dù sao đi đến đây rồi cũng chẳng thể quay về, bản tính hăng hái của tuổi trẻ xui khiến nàng bước tiếp.

- Tiền bối, nơi ngươi nói ta sẽ tới, thế giới đó như thế nào?

Ánh mắt lão giả thoáng qua ý khen ngợi, tuổi còn nhỏ mà có lực thích nghi bậc này, quả thực hiếm có!

- Đợi ta một chút, ta đem Thập giới kính ra cho ngươi xem.

Lão giả mò mò trong tay áo, lôi ra cái gương có mặt sau bằng vàng khối, khắc mấy hoa văn kì lạ, mặt gương không bằng phẳng mà giống như mặt nước hồ có gió thổi qua, liên tiếp gợn sóng, toả ra ánh sáng lấp lánh. Cái gương bé chỉ bằng bàn tay vừa lôi ra liền biến lớn, cao gấp đôi, rộng gấp ba thân người.

- Cửu giới, hiện!

Dạ Tố Y ngẩn ngơ nhìn một màn không khác gì phim tiên hiệp này. Theo lời của lão giả, mặt kính đang gợn sóng liền tĩnh lại, dần hiện lên hình ảnh một thế giới bao la xanh biếc, núi non trùng điệp, con sông uốn lượn qua thung lũng, cảnh vật xinh đẹp hữu tình. Sau đó, cảnh vật vừa chuyển lại hiện ra một con đường phồn hoa trong đô thành, kiến trúc cổ xưa hai bên đường, người cùng xe ngựa đan nhau san sát, ai ai cũng mặc Hán phục, nam nữ đều để tóc dài, là một cảnh thành trì cổ đại phồn hoa kiểu mẫu.

Dạ Tố Y lăng lăng nhìn thẳng vào mặt kính, tâm tình giống như dòng người kia đan xen giữa kích động, tò mò, cũng có chút hoảng hốt trước thế giới xa lạ phô bày ra trước mắt, giọng nàng run run, không biết là do vừa khóc xong hay do quá kích động:

-  Tiền bối, ta có thể xem một chút quá khứ của nàng ấy chứ? - "nàng ấy" trong miệng dạ Tố Y không ai khác chính là vị An Khiết quận chúa kia, người mà nàng sắp kí gửi linh hồn, sống bằng thân thể của nàng ấy.

Lão giả mỉm cười;

- Không cần đâu, nàng ấy cũng đã đến đây rồi, về phần ngươi sau khi xuyên qua sẽ nhanh chóng nhận được kí ức truyền thừa, không cần lo lắng.

Lời của lão nói vừa dứt, một bóng dáng tha thướt liền bồng bềnh tiến về phía hai người. Nữ từ thanh nhã như lan, cao ngạo như trúc, một thân trắng thuần đơn giản mà hoa quý, khoé miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm, nhưng trong ánh mắt nàng không có chút nào kiêu kì mà vẫn mang theo trong suốt đơn thuần, chỉ là trong ánh mắt ấy vẫn như cũ hiện lên nồng đậm bi ai không thể che giấu. Giọng nàng cất lên, trong như tiếng chuông bạc:

- Ngươi là Dạ Tố Y?

Cỗ bi thương trong mắt nàng khiến tâm Tố Y dâng lên thương cảm:

- Phải, chính là ta.

An Khiết nở một nụ cười tuy xinh đẹp nhưng lại gượng gạo đến cực điểm, nàng vươn tay cầm lấy bàn tay của Tố Y, trong mắt ngoại trừ đau thương còn có chân thành cùng tiếc nuối:

- Làm phiền ngươi rồi, Tố Y. An Khiết ta đời này phong quang vô hạn, sau lại sai lầm nối tiếp sai lầm. Ngươi tiếp nhận kí ức của ta, ta không mong ngươi sẽ thay ta hận, thay ta báo thù, hãy vui vẻ mà sống tiếp, làm những gì ngươi thích, trở thành người ngươi muốn. Ta chỉ cầu ngươi giúp ta chăm sóc phụ thân cùng mẫu thân, họ là mối bận tâm duy nhất của ta...

Cánh tay đang nắm tay nàng run rẩy yếu ớt, lệ rơi như mưa trên mặt An Khiết:

- Bây giờ ta phải đi rồi, hứa với ta, giúp ta chăm sóc phụ mẫu, sống thật tốt nhé, Tố Y....

Một giọt nước mắt cuối cùng buông xuống, thân ảnh An Khiết dần tan biến vào hư không, Tố Y thì thầm:

- An Khiết, ta hứa.

Tâm tình của Dạ Tố Y bị cuộc gặp mặt làm chùng xuống không ít, đồng thời cũng cực kì tò mò về quá khứ của An Khiết. Vừa lúc này, lão nhân nãy giờ biến đi đâu mất lại đột ngột xuất hiện, hỏi nàng:

- Sẵn sàng chưa?

Dạ Tố Y nặng nề gật đầu. Theo hai bàn tay lão giả nhanh chóng kết ấn, không gian mở ra Thời Không Đạo hút nàng vào với tốc độ chóng mặt, ngay lập tức, một đoàn bạch sắc nhanh chóng bay vào theo, thông đạo thoáng chốc khép lại. Nàng nghe văng vẳng tiếng nói của lão giả:

- Chúc ngươi may mắn!

------------- Xuyên qua rồi, cuối cùng cũng xuyên rồi!!!!!--------------

Thanh Hàn các, Thần Vương phủ.

Nữ tử tiều tụy, gầy yếu đang nằm yên trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái. Hạ nhân, quỳ mọp xung quanh, kêu gào thảm thiết, cảnh tượng muốn bao nhiêu loạn liền có bấy nhiêu loạn. Đột nhiên, nữ tử mở mắt, từ từ ngồi dậy, tùy vẫn mong manh yếu ớt nhưng cỗ uy nghiêm bộc phát kia lại không thể che giấu. Đám hạ nhân sững lại, quên cả diễn trò, thời gian như đứng lại trong vài giây.

....

- Áááá cứu ta với, c...có quỷ a!!!

Âm thanh bén nhọn của mấy nha hoàn trực tiếp xuyên thủng màn đêm, vang vọng khắp Thần Vương phủ.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net