Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cậu là bạn thân của tớ.

"Vì cậu là bạn thân của tớ nên tớ sẽ nói điều này đầu tiên với cậu."

Ninh Tú làm vẻ bí ẩn, nét cười tinh nghịch lóe lên trong mắt cô. Thành Đan gấp sách, quay sang nhìn cô bạn một lúc, cậu không nói mà chờ Ninh Tú nói.

"Tớ...có người mình thích rồi."

Hệt như tiếng sét đánh ngang tai vậy.

Thành Đan ngơ ngác một lúc, Ninh Tú vừa nói gì với cậu thế nhỉ, đột nhiên tai cậu cảm thấy ù ù, cũng chẳng nghe được rõ hơn những điều sau đó nữa.

Ninh Tú ấn trán cậu, cô hơi nghiêng đầu, chất vấn:

"Shock quá à? Không tin được là cũng có ngày tớ sẽ thích một chàng trai có thật à?!"

"Ừ."

"Sao tự nhiên "ừ" nghe sợ thế."

Ninh Tú ngồi xuống bên cạnh cậu, khuỷu tay cô khẽ chạm vào khuỷu tay Thành Đan, nhưng cậu đột nhiên nhích người ra xa, tự mình bắt đầu tạo dựng khoảng cách.

"Cậu muốn biết người đó là ai không?"

"Cậu không giấu à?"

"Sao tớ phải giấu?"

"Vì cậu biết mà, cậu biết điều đó..."

Ninh Tú bị chặn họng bởi câu nói liên hoàn của Thành Đan, nhất thời cô cũng không làm được gì, chỉ biết lẳng lặng quay sang hướng khác. Thành Đan thở dài, biết mình quá đà, cậu đẩy đĩa kẹo sang phía Ninh Tú, nói:

"Tớ đùa thôi, ăn kẹo đi rồi kể cho tớ người đó là ai nào."

...

"Chàng trai cậu thích là người như thế nào?"

"Người mà tớ thích à...một người cao ráo, năng động và rạng ngời. Một bạn nam rất đẹp, học giỏi và tốt bụng, tớ nghĩ cậu ấy đích thực là một người hoàn hảo đấy."

"Cậu ấy có thích cậu không?"

"Chắc là không...bọn tớ thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau quá 5 câu."

"Vậy mà cậu thích người ta? Cậu không mưu cầu gì à?"

"Cần phải mưu cầu gì hả?!"

Thành Đan mím môi, cậu xoay hẳn người về phía Ninh Tú, mặt cô bạn vẫn ngẩn ngơ, thật chẳng nỡ trách móc điều gì.

"Khi cậu thích ai, chẳng phải cũng nên hy vọng họ sẽ đáp trả tình cảm của mình sao?"

"Không."

"Tại sao không?"

"Vì nếu nói như cậu, thích một người sẽ trở thành gánh nặng cho họ. Rồi lỡ họ tránh né tớ thì sao...?"

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net