Chap 15: Lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không phải ngươi muốn chơi đánh trận giả à? Vậy thì chúng ta đấu võ nào!” Lão Quân ném một viên kẹo vào trong miệng, cười hì hì sán lại gần.
“Hừ!” Lý Tịnh bị trói quanh hông nên tay chân vẫn cử động được, đánh đòn phủ đầu, cho Lão Quân một đấm. Lão Quân né tránh, đoạn vỗ lên mông tiên hạc cái bộp. Tiên hạc nhất thời bị dọa sợ, giương cánh bay lên.
Hạc bình thường đương nhiên không thể xách theo đứa bé nặng nhường ấy, huống hồ oắt con này còn mặc một thân áo giáp. Nhưng tiên hạc ở Ngọc Thanh Cung đã thành tiên từ lâu, đừng nói mang theo một đứa bé, chứ có cõng Thiên Tôn bay đến Nam Hải cũng chẳng thành vấn đề. Thế là, Lý Tịnh cứ thế bị tiên hạc mang đi mất.
Một đám bé con ngơ ngác ngước đầu lên nhìn trời, Nguyệt Lão nhỏ giọng hỏi: “Lúc nữa Bạch Trạch đi ra, liệu có mắng chúng ta không nhỉ?”
“Ta chẳng nhìn thấy gì hết.” Lão Quân xoay người rời đi, chạy sang khu rừng trúc bên cạnh, làm bộ như đang đào giun. Vương Mẫu lè lưỡi một cái, kéo Nguyệt Lão qua bên khác chơi dây. Phù Lê trầm mặc chốc lát, vừa ngẩng đầu thì thấy Bạch Trạch nướng xong bánh quay lại.
“Lại đây ăn nào.” Bạch Trạch cười bắt chuyện với mấy bé con, nhìn xung quanh một chút: “Lý Tịnh đâu?”
Lão Quân cầm một miếng bánh nướng xong chạy biến, không hề trả lời Bạch Trạch. Vương Mẫu tới lấy hai cái, chuẩn bị mang cho Nguyệt Lão tay đang bận giữ dây ở đằng kia. Phù Lê thì ngồi trên đệm hương bồ, không hề bị lay động.
“Vương Mẫu, Lý Tịnh đi đâu rồi?” Bạch Trạch thấy tình hình có chút không đúng, trước đây nếu như Lý Tịnh nghịch ngợm chạy đi đâu đó chơi ngựa trúc, Lão Quân nhất định là người mách lẻo đầu tiên, Vương Mẫu cũng sẽ hùa thêm mấy câu, nhưng bây giờ tất cả lại ngậm miệng không nói chuyện.
“À… bị tiên hạc đem đi rồi.” Vương Mẫu cắn một miếng bánh nướng, hàm hồ nói.
“Cái gì?” Bạch Trạch lập tức quay đầu nhìn Ngọc Trì, trong ao nguyên bản có hai con tiên hạc lông trắng chân dài, mỗi ngày đều ưu nhã đứng trong nước rỉa lông, uống ngụm sương sớm. Nhưng bây giờ chỉ còn dư lại một con.
Gần đây nhóm bé con bị teo nhỏ trốn trong Ngọc Thanh Cung, đi theo Bạch Trạch hết ăn lại uống. Tiên nhân trên thiên giới cứ ngỡ các vị thượng tiên này đang nghe Thiên Tôn luận đạo, chẳng dám quấy rầy. Nếu đột nhiên bọn họ bắt gặp cảnh tượng Tiểu Tiểu Lý Tịnh bị cột trên chân tiên hạc, không hiểu sẽ có vẻ mặt gì.
Bạch Trạch nhanh chóng thả bánh nướng trong tay xuống, chuẩn bị đuổi theo.
“Ta đi cùng ngươi.” Phù Lê không nhanh không chậm đứng lên. Con tiên hạc kia là hắn nuôi, tất nhiên sẽ nghe lời hắn triệu hoán.
Câu này Bạch Trạch nghe vào trong tai, lại thành Thiên Tôn chịu trách nhiệm vì không chăm sóc tốt cho Lý Tịnh, quả nhiên dù có biến thành bé con, thì Thiên Tôn vẫn là đáng tin nhất!
Bạch Trạch gật gật đầu, ôm Phù Lê lên rồi định đi, bỗng nhiên dừng bước, lấy một miếng bánh nướng nhét vào trong tay hắn: “Cầm ăn trên đường.”

Phù Lê nhìn Bạch Trạch, ưu nhã vươn tay ra, chầm chậm nhận lấy, đoạn cụp mắt đánh giá miếng bánh bột trong tay, nom không được đẹp cho lắm, nhiều chỗ còn bị cháy sém. Lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của Bạch Trạch, Phù Lê Thiên Tôn mím đôi môi nhỏ nhạt màu, cắn thử một miếng. Vị bánh cháy truyền tới từ đầu lưỡi, mang theo linh khí nồng đậm, điều bất ngờ chính là ăn cũng khá ngon…
Bạch Trạch thấy Phù Lê thích, thế là vui vẻ lắm. Chẳng biết có phải vì sợi Nhân Duyên giữa hai người hay không, mà hiện tại Bạch Trạch cứ muốn đối xử tốt với Phù Lê miết, thấy hắn thích ăn bánh nướng mình làm, tâm tình cũng trở nên sáng sủa, giảm bớt được phần nào lo lắng khi Lý Tịnh bị tiên hạc cắp đi.
Lại nói đến Lý Tịnh bị trói trên chân tiên hạc, từ trong Ngọc Thanh Cung bay thẳng một mạch ra ngoài, bên dưới là tiên vụ lượn lờ đình đài lầu các, thỉnh thoảng cũng có tiên nhân qua lại, thế nhưng mọi người đã sớm quen với việc trên đầu có các loại tiên điểu vội vã bay tới bay lui, chẳng ai rảnh mà ngẩng lên nhìn.
Từ ngày biến thành bé con, Lý Tịnh chưa từng cưỡi mây đạp gió lại lần nào, giờ phút này bị tiên hạc cắp đi khắp chốn, cảm thấy chơi vui cực kỳ, hưng phấn đến hoa chân múa tay.
“Hú hú, xông lên, xông lên điện Lăng Tiêu, bảo vệ bệ hạ!” Tiểu Tiểu Lý Tịnh hẵng còn mải diễn sâu trong ảo cảnh của bản thân.
Tiên hạc cứ bay thong thả, chẳng buồn để ý tới đứa nhỏ ồn ào bị buộc trên chân, nó bay thẳng đến một cái đình bát giác, nhẹ nhàng đậu xuống mái đình, bắt đầu nhàn nhã rỉa lông.
Cái đình này nằm ở nơi hội tụ của hai dòng suối, có một con tiên hạc toàn thân trắng như tuyết đang ưu nhã đi dạo trong nước. Tiên hạc đứng trên mái đình ngừng lại việc rỉa lông, si ngốc nhìn con ở trong làn nước kia.
Lý Tịnh kéo lông tiên hạc, ra hiệu cho nó tiếp tục bay, nhưng tiên hạc không hề bị lay động. Hắn đành phải tự mình động thủ, cởi tơ hồng ra, đoạn bám vào mái cong nhìn xuống, hình như hơi cao, không nhảy xuống được.
Trong đình, mấy vị tiên nhân đang ngồi nói chuyện phiếm.
“Hôm qua đi tặng mật hoa cho Nguyệt Lão, nhưng lại chẳng thấy bóng người.” Bách Hoa Tiên Tử kể một câu chuyện rất hiếm gặp. Ý là thiên hạ có trăm ngàn mối nhân duyên, Nguyệt Lão ngày nào cũng rất bận, không có đại sự chắc chắn sẽ không rời khỏi Nguyệt Hạ Tiên Cung.
“Nghe bảo cũng tới Ngọc Thanh Cung nghe giảng đạo.” Ngọc Hành Tinh Quân hâm mộ nói.
“Nguyệt Lão cũng tới á?” Bách Hoa Tiên Tử hơi kinh ngạc. Lão Quân thuộc kiểu cuồng luận đạo, có cơ hội để luận đạo với Thiên Tôn đương nhiên là sẽ đi; Vương Mẫu thích tham gia mấy chuyện náo nhiệt, đi nghe một chút cũng là bình thường; Lý Tịnh tính tình nóng nảy, nghe đồn bị Ngọc Đế bắt đi nghe đạo để tu tâm dưỡng tính.
Còn như Nguyệt Lão, nắm giữ nhân duyên tiên nhân, ông cũng đâu cần đạo pháp cao thâm làm gì. Hơn nữa trước giờ Nguyệt Lão là người không có lòng cầu tiến, sao đột nhiên lại thông suốt rồi?
“Nguyệt Lão với Lão Quân là đồng trang lứa, chắc là bị tiện thể gọi tới đó luôn.” Ngọc Hành Tinh Quân chẳng hề để tâm, cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót một chén Bách Hoa Tửu.
Đây là rượu do Bách Hoa Tiên Tử ủ, hết sức ngọt thơm. Hắn cứ thích tìm Bách Hoa Tiên Tử tán gẫu, kỳ thực vì có rượu chùa để uống. Hớp một ngụm Bách Hoa Tửu, chung mục đích với Ngọc Hành Tinh Quân, còn có hai huynh đệ Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ.
“Có phải Bạch Trạch Thần Quân vẫn còn ở trên thiên đình không?” Bách Hoa Tiên Tử nhìn hai huynh đệ nãy giờ không nói tiếng nào kia, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, vẫn chưa đi, cũng đang ở Ngọc Thanh Cung đấy.” Thiên Lý Nhãn thuận miệng đáp. Mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh trên thiên đình, không chuyện gì là có thể lọt khỏi tai mắt của bọn họ, mọi người cũng quen với việc tìm hai người này để hỏi thăm tin tức.
Nghe thấy thế, vẻ mặt của Bách Hoa Tiên Tử có chút kỳ lạ: “Bạch Trạch Thần Quân cũng muốn nghe giảng đạo à?”
Bạch Trạch là thượng cổ thần thú, đâu có cần tu luyện đạo pháp, cứ việc nằm úp sấp ngủ là được, ở Ngọc Thanh Cung làm cái gì? Huống hồ lúc trước Bạch Trạch từng nói với nàng, cứ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Thiên Tôn là lại phát hãi, làm sao có khả năng chạy đi nghe Thiên Tôn luận đạo?
Bởi vì Bạch Trạch phải chăm sóc cho những đại thần bé con kia chứ sao! Phải làm đệm lông cho mấy bé con đó nữa! Phải làm cơm nướng bánh cho bọn họ nha! Rầu đến độ mao mao sắp rụng hết kia kìa há há há há há há…
Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ liếc nhau một cái, nhìn thấy được khát vọng ngập tràn trong ánh mắt của đối phương. Rất muốn nói, rất rất muốn nói…
Nhưng mà, trên đầu vẫn còn lệnh cấm mà Ngọc Đế hạ, cái gì cũng không thể nói. Thiên Lý Nhãn kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ tía càng thêm đỏ, hít sâu một hơi, bảo: “Ôi chao, cái này ngươi không biết đâu, thật ra Thiên Tôn rất yêu thích Bạch Trạch, từ lúc Bạch Trạch lên thiên đình, vẫn luôn ở tại Ngọc Thanh Cung…”
Hai mắt Bách Hoa Tiên Tử sáng rực: “Ồ? Kể nhanh lên, xảy ra chuyện gì?”
Ngọc Hành Tinh Quân cũng đặt chén rượu xuống, vểnh tai lên muốn nghe tiếp đoạn sau.
Thiên Tôn ngàn vạn năm qua cứ lạnh băng băng, râu mép dài che khuất mặt, trông như chẳng có hứng thú gì với cõi đời. Nhưng mà nghe đồn, Thiên Tôn thực chất là mỹ nam tử số một số hai khắp cửu thiên thập địa, chỉ tiếc chẳng bao giờ dùng mặt thật để gặp người.
Phù Lê luôn vô dục vô cầu, chưa từng thấy hắn quá để bụng tới bất kỳ người nào, bây giờ thế mà biểu hiện yêu thích đối với Bạch Trạch, chuyện này quả thực là lần đầu tiên kể từ thủa khai thiên lập địa.
“Hiện tại Thiên Tôn thích nhất là nằm ngủ ở trên người Bạch Trạch, mao mao của Bạch Trạch ngươi cũng biết rồi đấy, chậc chậc…” Thiên Lý Nhãn nói rất ra dáng.
“Bạch Trạch đồng ý hả?” Ngọc Hành Tinh Quân có chút không tin, với hiểu biết của hắn về Bạch Trạch, tuy rằng thụy thú hiền lành, nhưng cũng không thích người khác tùy tiện sờ lông mình, khỏi phải nói đến chuyện nằm trên người y ngủ. Nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ từng thấy Bạch Trạch ở nhân gian cõng mấy bé con, hắn muốn đến gần cọ một cái liền bị phun nước.
“Đồng ý chứ, sao lại không đồng ý? Y còn rất vui là đằng khác.” Thuận Phong Nhĩ không chịu cô đơn, nói chen vào: “Tối hôm qua ta còn nghe được Bạch Trạch nói với Thiên Tôn cái gì mà ‘Hai ta có sợi Nhân Duyên tương liên’.”
“Gì?” Bách Hoa Tiên Tử sợ đến mức đánh đổ bầu rượu trong tay, sợi Nhân Duyên? Bạch Trạch với Thiên Tôn á?
“Phụt ——” Ngọc Hành Tinh Quân vừa mới uống được hớp rượu, trong nháy mắt lại phun hết ra ngoài, sặc khù khụ: “Hai ngươi lại linh tinh rồi, không muốn nói thì thôi, đừng lôi bọn ta ra làm trò đùa.” Nói xong thì phất tay áo, hong khô rượu trên người, lắc đầu rời đi.
Bách Hoa Tiên Tử trừng Thuận Phong Nhĩ một cái, cướp lại bầu rượu hắn đang cầm, thon thả nhẹ nhàng, xoay người theo Ngọc Hành Tinh Quân rời khỏi.
“Ta toàn kể sự thật mà…” Thuận Phong Nhĩ nhỏ giọng lầu bầu.
“Mọi người đều say mình ta tỉnh, than ôi, thật là cô quạnh!” Thiên Lý Nhãn rung đùi đắc ý mà cảm khái.
Lý Tịnh ở trên mái đình nghe rõ rành rành mấy câu chuyện, vô cùng phẫn nộ. Hai cái tên miệng rộng này, chính sự thì không thấy làm, dám ở đây đặt điều cho Bạch Trạch với Thiên Tôn, quả thực tội không thể tha thứ. Hắn vừa kích động một cái, liền trượt chân, rầm rầm rầm té xuống.
Thuận Phong Nhĩ nghe được tiếng động, lập tức ngẩng đầu, theo bản năng đưa tay đón lấy, vững vàng tiếp được Tiểu Tiểu Lý Tịnh rơi xuống.
“Ơ, Nguyên Soái đại nhân… ui da!” Thuận Phong Nhĩ nói còn chưa dứt lời, đã bị Lý Tịnh đánh một quyền vào thẳng hốc mắt.
“Nguyên Soái, ngươi làm gì vậy?” Thiên Lý Nhãn nhanh chóng can ngăn, tự dưng cũng bị ăn đòn theo.
Lý Tịnh tuy rằng teo nhỏ, nhưng sức lực đánh người lại không yếu chút nào, vài ba chiêu đã khiến cho hai huynh đệ nhà này đầu sưng đầy cục. Hai tên kia vẫn không hiểu tình hình, chỉ biết chạy trối chết, bị Tiểu Tiểu Lý Tịnh đuổi theo đánh một trận ra trò.
Thời điểm Na Tra theo chân Bạch Trạch tới tìm cha, nhìn thấy chính là cảnh tượng này, nhất thời bó tay không hiểu, tiến lên ôm lấy Lý Tịnh: “Cha, người đang làm gì thế?”
“Hai tên khốn kiếp ngu ngốc này bảo Bạch Trạch tiên sinh cấu kết với Thiên Tôn, thực là tức chết ta mà!” Lý Tịnh đạp đạp đôi chân ngắn cũn, vẫn muốn tiếp tục đánh người.
Bạch Trạch đang ôm Phù Lê đứng ở bên cạnh, nghe thấy thế, mặt ‘phừng’ một cái đỏ rực: “Bậy… nói bậy gì đấy!”
⊗ Mẩu kịch ngắn:
Thiên Tôn: Hoàn toàn là nói bậy.
Lý Tịnh: Đúng thế, Thiên Tôn và tiên sinh cấu kết lúc nào?
Thiên Tôn: Cái này gọi là yêu đương.
Lý Tịnh: Đúng thế… hả?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy