Chương 190: Thương Linh Luận Kiếm ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Hoconkut3

Editor: Meowo

---------------------------------------------

Các đội viên đứng đó xem Phong Bất Giác mồm năm miệng mười, tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa với bang chủ Cái Bang.

Theo lời Mạnh Cửu, lão gác ở cổng trấn là để chỉ điểm cho mấy bằng hữu giang hồ vừa mới vào thôn, tiện thể hỏi thăm chi tiết nhân mã trên đường. Thân là người Cái Bang, lão có thể nói chuyện với hầu hết mọi người trong giang hồ, bất kể tam giáo cửu lưu* đều cho lão ăn mày này một chút mặt mũi. (Hckt: Tam giáo gồm 3 giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; còn cửu lưu là chỉ các lưu phái, bao gồm: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia (dùng học thuyết âm dương ngũ hành để bói toán), Pháp gia (đặt ra pháp luật để trị yên thiên hạ), Danh gia (nghiên cứu logic, thuật phản biện), Mặc gia (theo học thuyết Mặc Tử), Tung Hoành gia (hùng biện về chiến thuật chia rẽ và hợp tác), Tạp gia (nghiên cứu các môn lặt vặt), Nông gia (nghiên cứu nghề nông).)

Mạnh Cửu nói cho bọn Phong Bất Giác biết quy tắc để đi đường lớn và đường nhỏ, phản ứng đầu tiên của Phong Bất Giác sau khi nghe xong chính là hỏi: "Nếu nói vậy, trong trấn Thương Linh sẽ hoàn toàn không có người tà đạo nào, toàn bộ đều là người danh môn chính phái và người có tiếng tốt trên giang hồ?"

Lão ăn mày liền cười: "Bộ tất cả người trong danh môn chính phái đều là người tốt hả?" Hắn hỏi ngược lại: "Còn những đại hiệp danh tiếng hiển hách kia, sau lưng liệu có thật sự là chính nhân quân tử?"

Phong Bất Giác mỉm cười: "Vãn bối thụ giáo..." Thật ra hắn chỉ muốn nghe chính Mạnh Cửu nói câu này mà thôi. Với tính cách của Phong Bất Giác, làm gì có chuyện hắn tin những người kia đều là người tốt, hắn cũng không quá tin tưởng Mạnh Cửu trước mắt a.

Hai người chuyển qua nói chuyện về những vấn đề quan trọng khác, bắt đầu từ việc Mạnh Cửu  giới thiệu tình huống cơ bản trong trấn Thương Linh lúc này. Có thể nói... bề ngoài là mạch nước chảy mãnh liệt, mà ẩn bên trong thì... ai ai cũng đều mang tâm trạng chờ đợi trong lo lắng.

Dây dưa hơn 20 phút với NPC cung cấp nội dung cốt truyện này, Phong Bất Giác gần như moi ra toàn bộ thông tin có thể lấy được. Sau khi nghe trường thuật và cảm ơn vị tiền bối này, hắn lập tức dẫn đồng đội bắt đầu vào trấn.

Sau khi rời khỏi tầm mắt lão ăn mày, tiểu Thán nói: "Giác ca, ngươi có nghe không, tình hình có vẻ không ổn a!"

"Ngươi đang nói chuyện nào?" Phong Bất Giác hỏi.

"Đương nhiên là chuyện 'mỗi đêm có một người mất tích' kia!" Tiểu Thán nói tiếp.

"Tuy Mạnh Cửu tỏ vẻ thành thật mà nói đây là chuyện do ma quỷ..." Phong Bất Giác cười nói: "Nhưng ta thấy... Chỉ có mình ngươi tin thôi."

Bi Linh cũng cười nói với tiểu Thán: "Ngay cả mấy NPC khác trong kịch bản này cũng sẽ không tin mấy lời ngụy biện này a, lão ăn mày kia rõ là đang dọa chúng ta, e rằng lời này chỉ sợ bản thân lão cũng không tin."

"Sao ngươi biết?" Tiểu Thán nghi ngờ hỏi.

Bi Linh trả lời: "Cái này còn không rõ ràng? Nếu Mạnh Cửu thật sự tin là có ma thì lão ta còn dám tối nào cũng ngồi đợi ngoài đường hả? Ít nhất cũng phải tìm một căn nhà có mái để trốn đúng không?"

Phong Bất Giác cũng nói: "Mạnh Cửu nói mỗi đêm đều có người mất tích, ít thì bảy tám người, nhiều thì hơn mười người... Ta nghĩ những người mất tích đó... hơn 90% là bị 'người' giết, hay nói cách khác... là bị thủ tiêu." Hắn dừng một chút: "Có lẽ chỉ có một hai người thực sự gặp hiện tượng siêu nhiên thôi."

Bi Linh nói tiếp: "Hơn nữa bọn họ đều là người giang hồ, hẳn ai cũng biết điều này trong lòng, chỉ là không ai rảnh đi vạch trần chuyện ma kia thôi."

Tiểu Thán gật đầu, dường như đã hiểu: "Khi đó bọn hắn cũng có thể nói là người đó bị ma giết đúng không?"

Phong Bất Giác búng tay thành tiếng: "Chính xác."

Keigo Atobe lúc này nói: "Nhưng tại sao bọn họ làm vậy? Bọn hắn đều đã tới trấn Thương Linh rồi, đừng nói là chính là để giành ghế ở hàng đầu để xem quyết đấu mà lợi dụng chuyện ma quỷ để bí mật thủ tiêu người khác a?"

"Ài~ chuyện giang hồ, ngươi không hiểu." Phong Bất Giác nói như người từng trải: "Danh lợi, dục vọng, ân oán, bất bình, yêu hận... Giang hồ, chính là nơi thể hiện những thứ này một cách tinh tế nhất. Nếu để một đám người võ lâm vào một hoàn cảnh đặc biệt và phù hợp, bản chất con người sẽ lộ ra." Hắn liếc nhìn những ngôi làng trong thị trấn tối tăm và yên tĩnh này: "Bình thường, nếu có một kẻ làm ngươi ngứa mắt, có thể là vì ngươi ghen tị với hắn, có thể là vì hắn đã xúc phạm ngươi, hoặc là ngươi biết rõ những việc xấu xa hắn bí mật làm, hoặc là hắn biết rõ những việc xấu xa ngươi bí mật làm... Nhưng mọi người đều ngại thân phận của mình hoặc đối phương, bị ngăn cản bởi quy củ giang hồ, luân lý đạo đức, vân vân... nên căn bản không có khả năng động thủ ngoài sáng." Hắn mỉm cười: "Nhìn đi, xem thử trấn Thương Linh này tuyệt đến mức nào đi. Có thể nói ở đây việc không ai quản, trời mặc kệ, đất mặc kệ, quan cũng kệ. Trời vừa tối, ngươi liền có thể lặng lẽ ra ngoài làm thịt toàn bộ những tên gia hỏa ngươi đã nhịn từ rất lâu, rồi đổ cho những tồn tại ma quỷ mà chả ai biết là cái gì. Ai cũng làm vậy, ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không ai vạch trần ai, chẳng phải là quá tốt sao?"

"Ta nói... Ngươi cái tên này, sao lại nghĩ tiêu cực vậy..." Keigo Atobe nghe Phong Bất Giác miêu tả sinh động như thật không khỏi rụt cổ lại.

"Gia cảnh tiểu tử ngươi rất khá a." Phong Bất Giác nhìn hắn cười nói.

"Sao ngươi biết?" Keigo Atobe hỏi ngược lại.

"Haha..." Phong Bất Giác vuốt cằm nói: "Tên Thật Khó Đặt, Đặt Tên Thật Khó, còn có Thật Khó Đặt Tên... Bọn hắn cũng đều vậy, tuy bọn hắn suốt ngày bắt nạt ngươi một cách trắng trợn, nhưng nếu có chuyện gì thì vẫn để ngươi nêu ý kiến trước. Ừm... Để ta đoán xem, là anh em kết giao từ thời còn đi học a."

"Này... Chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra được?" Keigo Atobe hỏi một cách kinh ngạc.

Phong Bất Giác vỗ vai Keigo, thở dài một hơi: "Ngươi ấy... Nên mới nói, ngươi thật sự không biết lòng người có thể nham hiểm đến mức nào." Hắn lúc này quay đầu lại và nhìn tiểu Thán.

Tiểu Thán cũng chỉ cười, không nói gì, mang bộ dạng người từng trải.

"Chờ tới ngày ngươi đi làm công dưới tướng người khác, tiếp xúc nhiều hơn với người trong xã hội, mới có thể biết trên đời này tiện nhân nhiều như thế nào, lại có thể tính toán chi li với ngươi đến mức nào." Phong Bất Giác nói.

Trong khi bọn hắn nói chuyện, dị biến nảy sinh.

Trong một con hẻm nhỏ phía trước, bỗng lóe lên một bóng người. Đó là một thầy tu áo xanh, tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, phong lưu nho nhã. Mấy cô gái lần đầu vào giang hồ mà thấy dung mạo như vậy, chỉ sợ  nội tâm rừng rực, hai má đỏ hồng.

Nhưng lúc này, người đẹp trai kia lại khá xui xẻo, có thể thấy hắn đã bị thương, vết thương cũng khá nghiêm trọng. Vai trái hắn nhuốm một màu đỏ của máu, khi chạy không chỉ loạng choạng mà hô hấp cũng hoàn toàn rối loạn. Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt, biểu lộ cực kì hoảng sợ.

Vừa ra ngoài hẻm, hắn vừa kịp ngẩng đầu nhìn bọn Phong Bất Giác và mở miệng để nói, nhưng còn chưa phát ra âm thanh nào, thân thể hắn bỗng như bị xe tải cán, phần eo gãy ngoặt qua một bên, cả người bay ngang, va vào bức tường bên đường, trong tích tắc đã đi đời nhà ma.

Phong Bất Giác giơ tay ra hiệu đồng đội đừng lại gần, hắn nhanh chóng bước tới và nhìn cái xác.

Nhìn qua cái xác có thể thấy, hành động lao sang một bên kỳ lạ của người này là do phần thân của người này đã bị trúng hơn chục món ám khí, cứ như là bị lực bắn của súng lục đẩy bay ra ngoài.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phong Bất Giác vừa chuẩn bị ngẩng đầu nhìn về hướng ám khí phóng tới, hắn cũng đã bị tấn công...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net