Chương 300: Đăng Lâu Ký ( 7 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Nga vào ngành từ khi còn là một thiếu niên, không dựa vào sự hỗ trợ của bất kỳ studio nào mà chỉ làm việc chăm chỉ trong làng game. Hắn đã quen với áp lực cuộc sống và những cái nhìn khinh thường của gia đình và bạn bè từ lâu, những điều này chẳng là gì với hắn...

Hắn đã bị chèn ép, bị lừa dối, gặp phải sự cạnh tranh đầy ác ý, thậm chí cũng đã bị đe dọa... Vì vậy, thường có xu hướng cẩn thận khi đối xử với người lạ.

Mười năm qua đầy đau khổ thăng trầm, trong lòng hắn rõ nhất.

Là một người từng trải, tuy Thiên Nga còn trẻ nhưng không hề nông nổi. Đối mặt với những lời giải thích cho có lệ của Phong Bất Giác, hắn ngay lập tức hiểu rằng bên kia rõ là không muốn hoặc không thể nói ra sự thật.

Bởi vậy Thiên Nga cũng rất thức thời mà không tiếp tục đặt câu hỏi, cũng không vạch ra nghi ngờ của mình về Diễn Sinh Giả mà nhanh chóng cùng ba người bên cạnh thảo luận chủ đề khác một cách thản nhiên.

Phong Bất Giác dành năm phút để giải thích các nguyên tắc của SCP-233 cho ba đồng đội một cách chi tiết hơn, đồng thời giải thích ngắn gọn các thiết lập của Tổ chức SCP.

Sau đó, bốn người họ đến bức tường cùng nhau.

Phần đất dựa vào tường không được hệ thống sửa chữa nên trên mặt đất để lại một khoảng trống hình chữ nhật với chiều dài 9m, chiều rộng khoảng 1m. Lúc nãy phải quan sát từ xa rất khó xác định độ sâu của nó, bây giờ bốn người bước sang một bên, mới phát hiện khoảng không dưới khe hở không quá sâu, chỉ chưa tới 1m.

"Trong toàn bộ tiền sảnh, chỉ có hai cây cột ở đây cách nhau đúng 9 feet. Khoảng cách giữa các cây cột khác, bức tường và các vật thể khác không liên quan gì đến 'số chín', cho dù đơn vị là decimet, mét,... Nếu ráng tạo sự liên quan, thì phải là góc giữa vách tường và cây cột với mặt đất đều là 90 độ." Phong Bất Giác giải thích bổ sung cho phương án trước đó: "Nhưng từ góc độ giải đố, xác suất có duy nhất một đáp án đúng sẽ cao hơn, bởi vậy, ta đánh giá điểm đột phá phải nằm ở đây."

Thiên Nga lúc này mới nói: "Mặc dù ta đã đề nghị các ngươi chú ý đến những thông tin như khoảng cách khi kiểm tra, nhưng thành thật mà nói thì... bản thân ta cũng không nghiêm túc làm việc này lắm." Hắn quay đầu nhìn Phong Bất Giác: "Không ngờ Phong huynh có thể xác định chính xác độ dài giữa các vật thể chỉ bằng cách kiểm tra bằng mắt thường. Đây thực sự là..."

"Không phải bằng mắt thường, ta có kỹ năng đo lường." Phong Bất Giác trả lời: "Cứ sáu tháng một lần, ta đo sải chân của mình khi đi bộ. Đấy là thước đo của ta." Hắn nhìn bốn phía, "Với loại kiến trúc khá lớn như thế này, sai số đo lường sẽ lớn hơn. Tuy nhiên, nếu nó là một tòa nhà chung cư, ta chỉ cần đi bộ một vòng là có thể đo được kích thước của từng phòng, nếu có tường gác lửng hoặc có điều gì đó khác lạ về kết cấu tòa nhà, ta về cơ bản có thể nhìn thấu nó ngay lập tức."

Nghe tới "sáu tháng một lần ...", biểu hiện của Thu Phong, Kế Trường và Thiên Nga đã trở nên khá ngạc nhiên, nhưng Giác ca vẫn tự túc, bỏ qua phản ứng của đồng đội và tiếp tục: "Thực ra, bản thân cơ thể con người là một thiết bị đo lường rất hữu ích, chẳng hạn như nhịp tim, mạch đập và hô hấp có thể được sử dụng để đo thời gian; chiều cao, sải chân và sải tay có thể được sử dụng để đo chiều dài; nếu huấn luyện hợp lý, việc đánh giá cân nặng có thể cũng rất chính xác." Trên mặt hắn dần dần lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt: "Nếu các ngươi có hứng thú, ta có thể dạy cách tính khối lượng riêng trung bình của một xô phân mà không cần công cụ hỗ trợ..."

"Phong huynh... Không... Đại ca." Khưu Phong hoàn toàn kinh ngạc, "Xin hỏi ngài ngoài thế giới thật làm nghề gì?" Lúc này, suy luận trong đầu hắn là một nhà khoa học điên.

"Nghệ thuật gia." Phong Bất Giác đã kìm nén ba chữ này rất lâu, chỉ đợi tới thời khắc này.

"Hả..." Ba người đồng đội ngơ ngác nhìn Phong Bất Giác bằng ánh mắt đầy ẩn ý, ​​đầu óc rối bời.

"Dù sao thì chúng ta đã biết vị trí của nhiệm vụ là ở trên lầu." Phong Bất Giác đem chủ đề trở lại đúng hướng, ngẩng đầu nhìn lên: "Vậy thì mục tiêu của chúng ta đã rõ ràng rồi."

Tương ứng với mặt sảnh, trên trần nhà so với tường cũng có một khoảng trống hình chữ nhật đủ rộng để người chơi có thể đi qua. Nhưng Phong Bất Giác hiển nhiên sẽ không xông lên, hắn phải kiểm tra trước.

Giác ca tiện tay nhặt một mảnh vỡ khá lớn của tòa nhà trong cái lỗ trên mặt đất. Cánh tay vung lên, nó bị ném về phía khoảng trống phía trên. Mảnh vỡ bay lên theo đường chéo và đáp xuống gạch lát sàn trên tầng hai hai giây sau đó. Đánh giá từ âm thanh, có vẻ như không có cái bẫy nào được kích hoạt.

"Có vẻ không sao, ta nghĩ... Để ta lên trước." Thu Phong nói. Trong những tình huống tương tự, hắn thường chọn chủ động tiếp cận hơn.

Từ lựa chọn này có thể thấy sự khác nhau giữa hai cách nghĩ. Đều là trí giả, nhưng cái danh hiệu【 Trí Dũng Song Toàn 】và【 Mưu Sĩ Trầm Ổn 】đại biểu cho hai phong cách hành sự khác nhau.

Nếu cẩn thận như Ngữ Trọng Kế Trường, cũng như Giác ca, thì sẽ nghĩ về điều tồi tệ nhất trước. Cố gắng thử nhiều nhất có thể, và khi thực sự không còn gì để làm mới chấp nhận rủi ro.

Mà nguyên tắc của Thu Phong là, khi đối mặt một tình huống không biết, nếu không thấy bất kỳ nhân tố bất lợi nào thì sẽ tạm thời nhận định là an toàn.

Hét một tiếng, Thu Phong nhảy lên, giậm lên trên tường, tạo tiếng đế giày ma xát mặt tường, sau đó hắn đạp một bước liền nhảy lên lầu hai.

Đồng đội khi nhìn thấy cảnh này đều có vẻ mặt tương đối bình tĩnh. Rõ ràng, đối với những người chơi gần cấp 30 này, hành động ở mức này chẳng là gì cả. Sau cấp 20, nếu ngươi đạp lên vách tường mà vẫn không thể nhảy lên 5m thì nên cảm thấy xấu hổ khi chào mọi người khi tham gia vào đội ngũ đi.

"Thế nào rồi?" Kế Trường hỏi.

"Ừm... Hẳn là không có nguy hiểm." Thu Phong trả lời: "Lên đây nói chuyện đi."

Ba người phía dưới liếc mắt nhìn nhau, cũng không có ai tỏ vẻ phản đối, cứ như vậy lần lượt tiến lên, nhảy lên lầu hai.

Khung cảnh của tầng hai về cơ bản giống như tầng một, bất kể kiểu dáng gạch lát nền, vị trí của các cột chống, thiết bị chiếu sáng, v.v.,. Điểm khác biệt đáng chú ý nhất là chiều cao từ mặt đất đến trần nhà ở tầng một là hơn 4m, trong khi chiều cao từ mặt đất đến trần nhà ở tầng hai... nhìn qua thì có vẻ như là gần 8m.

Không có cửa trên bức tường xa nhất của tầng này. Tất nhiên,các người chơi cũng biết rằng đằng sau bức tường đó chính là căn phòng 23x23x23 ở tầng một.

Sau khi bốn người họ đại khái liếc nhìn xung quanh, ánh mắt của họ đều rơi vào tâm trần trên tầng hai. Có một cái lỗ hình tròn với đường kính khoảng 2m và một ống thép kéo dài từ lỗ và nối với mặt đất ở tầng hai. Qua ống thép này là có thể dẫn trực tiếp lên tầng ba.

"Nhìn ý này... Là để chúng ta trèo lên cái ống đó?" Thiên Nga trầm ngâm nói.

"Chứ không lẽ để ngươi đi múa cột?" Phong Bất Giác nói tiếp.

"Phong huynh... Xin hãy tự trọng..." Kế Trường khuyên nhủ một cách rất chân thành.

"Chết rồi, ngươi nói vậy làm não ta bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó." Thu Phong nói: "Đây tuyệt đối là một sự tăng mức độ sợ hãi một cách vô nghĩa."

Thiên Nga đẩy kính mắt: "Phong huynh, mưu trí của ngươi đã được ghi nhận, nhưng suy nghĩ của ngươi thật sự là..."

"Không có điểm cuối?" Phong Bất Giác nói tiếp, hắn cười: "Khiếu hài hước là bẩm sinh, không thể thay đổi được..." Hắn vừa nói, vừa đi về phía ống thép: "Mấy câu đùa như 'liệu có lính cứu hỏa nào trượt xuống đây không' thì ta không muốn nói."

"Cho nên... Quan điểm ngươi muốn trình bày là, ngươi có khả năng thanh lịch, nhưng lại thích thô tục hơn..." Thiên Nga thực sự là một người thông minh, ngay lập tức hiểu ý của Phong Bất Giác.

"Quá khen." Phong Bất Giác chẳng biết xấu hổ trả lời.

"Đây không phải là đang khen ngươi!"

Trong khi bốn người đang nói chuyện, họ đã đi đến đáy của cái hố tròn, nhìn lên thì thấy tầng ba không có nguồn sáng, xung quanh cái hố tối đen như mực. Với ánh sáng ở tầng 2, họ có thể thấy phần đầu ống thép được hàn vào trần tầng 3, không dẫn lên các tầng cao hơn.

"Mặc dù có vẻ như có thể trực tiếp lên tầng ba, nhưng chúng ta cũng nên khám phá tầng này một lần a." Thu Phong nhìn các đồng đội. "Ngoài ra, các ngươi có để ý không... Từ bên ngoài, tòa nhà này này mỗi một tầng đều có độ cao giống nhau, hơn nữa cũng có cửa sổ, nhưng không thể nhìn thấy những gì bên trong tòa nhà qua kính. Mà tình hình thực tế bên trong là..."

"Đó là một lời giải thích tốt. Cảnh tượng nhìn thấy bên ngoài tòa nhà có lẽ chỉ là ngụy trang." Thiên Nga nói: "Cũng có thể... Từ khi bước chân vào cổng, chúng ta đã bước vào một không gian khác."

"Thời điểm bức tường ánh sáng xuất hiện, chúng ta không cần lo lắng về những vấn đề này nữa, như là SCP-233 và người bạn NPC của Phong huynh..." Kế Trường nói: "Dù sao ta chơi game này đến giờ cũng chưa từng gặp kịch bản thuần khoa học viễn tưởng. Về cơ bản, kịch bản nào cũng đều có một chút bối cảnh siêu nhiên."

Phong Bất Giác nói: "Việc này thế nào cũng được... Bây giờ ta có thể đi lấy miếng bê tông đó và thử ném nó lên tầng ba không?"

"A..." Khóe miệng Thu Phong nhếch lên, cười khan nói: "Không ai cản ngươi đâu..."

Hắn nói đúng, không có ai cản Phong Bất Giác, mà có muốn cản cũng cản không được.

Sau mấy câu nói nhảm, bốn người họ tỏ thái độ thăm dò và đi xung quanh để kiểm tra. Vì tầng hai và tầng một gần như giống hệt nhau nên lần này họ mất ít thời gian hơn để xác nhận rằng không có gì xung quanh có thể kích hoạt.

Không lâu sau, cả bốn trở lại ống thép.

Phong Bất Giác nhấc khối bê tông ném lên tầng ba, nhưng vẫn chỉ nghe thấy tiếng va chạm của vật rơi xuống đất, không có gì bất thường.

"Nếu ngươi vẫn muốn đi trước, hãy mang theo đèn pin." Phong Bất Giác nói với Thu Phong một cách bình tĩnh.

"Ta xung phong vài lần, ngươi đã sẵn sàng đem ta ra đỡ đòn rồi..." Thu Phong có chút bất đắc dĩ trả lời.

"Lần này để ta làm đi." Thiên Nga chen lời vào: "Thu Phong đã mạo hiểm vài lần rồi. Từ bây giờ, nên thay phiên nhau thăm dò sẽ hợp lý hơn." Hắn nói đến đây thì ngưng một chút, coi như để chừa thời gian cho các đồng đội phản đối.

Hai giây sau, thấy không có người lên tiếng, Thiên Nga nói tiếp: "Từ tình huống ở tầng hai, không phải tầng nào cũng sẽ nguy hiểm, và không phải tầng nào cũng cần phải giải đố mới có thể vượt qua... Suy đoán sơ bộ của ta là... Ở các tầng số lẻ sẽ có vấn đề, còn các tầng số chẵn là khu vực dùng để nghỉ ngơi và hồi phục." Hắn quay đầu nhìn Phong Bất Giác, rồi đột nhiên nói: "Phong huynh, trên người của ngươi hẳn là có đèn pin có thể dùng a."

"Đúng vậy." Phong Bất Giác nói, thực sự lấy ra một cái đèn pin từ trong túi áo khoác.

Trên thực tế, khi Phong Bất Giác nói với Thu Phong "mang theo đèn pin", Thiên Nga liền đoán được điều này.

"Ah?" Khi Thiên Nga cầm lấy chiếc đèn pin mà Phong Bất Giác đưa cho, hắn liếc nhìn món đồ đó và nói, "Logo và phần mô tả bên trên đều bằng tiếng Đức..."

Thu Phong và Kế Trường nghe vậy cũng lập tức hiểu ra điều gì đó.

Phong Bất Giác nói thẳng: "Bởi vì ta đã mua nó ở một cửa hàng tiện lợi gần đây."

"Không phải ngươi nói là mua đồ ăn vặt sao?" Thu Phong nói.

"Nhưng ta không nói là chỉ mua đồ ăn vặt." Phong Bất Giác lắc đầu: "Ta còn tiện thể mua một con dao bỏ túi, một chiếc bật lửa, một cuốn sổ cỡ lòng bàn tay, một cây bút bi, và hai chiếc đèn pin với mấy cục pin tương ứng."

"Ngươi là tiện thể mua một chút đồ ăn vặt mới đúng!" Thu Phong hét lên.

Kế Trường nói: "Ta nói... Ngươi không hiểu tiếng Đức, làm sao biết khi trả tiền phải trả bao nhiêu?"

"Quầy tính tiền của cửa hàng tiện lợi có hiển thị số a." Phong Bất Giác nói rồi lấy trong túi ra một chiếc ví, lấy ra một tờ tiền mệnh giá 20 euro, mặt lộ vẻ tự mãn nói: "Trên tờ Euro cũng in bằng con số a."

"Đã cướp tiền mà khoe cái quái gì!"

"À, đúng rồi, tiểu tử bị ta cướp vẫn chỉ dùng điện thoại Nokia nha." Phong Bất Giác cất ví và lấy ra một chiếc điện thoại di động khác: "Nhìn này, không hổ là thiết bị liên lạc có thể sánh với vũ khí, ở trong này mà vẫn có tín hiệu."

"Không chỉ thản nhiên thừa nhận mình đi cướp mà còn bắt đầu phơi tang vật ra a!"

Thu Phong Sắt trở thành một nạn nhân khác vô tình bị Phong Bất Giác kích thích...

"Tự nhiên bị các ngươi làm hết hồi hộp mất..." Thiên Nga cũng không thèm xem nữa. Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải để cầm đèn pin, bàn tay thì cầm ống thép, trèo lên bằng tay trái và chân của mình.

Độ cao cần leo lên chỉ có mấy mét, nửa người trên của Thiên Nga nhanh chóng lên đến tầng ba. Tuy nhiên, hắn không lao vào bóng tối mà ở trên ống thép, dùng hai chân để ổn định cơ thể, một tay ôm quanh người, tay kia dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh.

Không gian lầu ba cũng rất rộng, cao bằng lầu một, cũng là hơn 4m. Vì không có nguồn sáng trên tầng này và khoảng cách mà đèn pin có thể chiếu vào bị hạn chế nên Thiên Nga chỉ có thể quan sát phạm vi hơn 10m gần miệng tròn.

"Ít nhất thì khu vực được chiếu sáng bởi đèn pin không có vật gì." Thiên Nga hướng về phía đồng đội bên dưới và nói: "À, ngoại trừ mảnh vỡ của tòa nhà do Phong huynh ném lên." Hắn vừa nói, một chân lấy đà nhảy ra, chính thức bước lên lầu ba," Lên đi, không sao đâu."

"Ngươi không tính đến chuyện đi vài vòng xung quanh, khám phá một vùng rộng lớn trước khi để chúng ta đi lên sao?" Phong Bất Giác hỏi.

Thiên Nga càng ngày càng cảm thấy tên này thật không biết xấu hổ, nhưng cũng không tiện ý kiến: "Nếu sau lưng ta có mắt và hai cái đèn pin, ta có thể tính đến phương án này."

Phong Bất Giác mỉm cười và lấy trong túi ra một chiếc đèn pin khác. Không nói hai lời, dưới chân đạp mạnh liền bắn lên độ cao hơn 4m, rồi dùng tay mượn lực từ ống thép và lao lên tầng ba.

Một tiếng cách, Phong Bất Giác bật chiếc đèn pin thứ hai trong tay lên và chỉ nó về hướng khác, "Sợ hả?"

Thiên Nga bị hỏi khó rồi...

Đúng, hắn sợ thật.

Trong một khung cảnh vắng vẻ, tối tăm và xa lạ như vậy, với chiếc đèn pin trên tay, một mình đi loanh quanh để kiểm tra, bất cứ ai cũng cảm thấy hơi lo lắng.

"Hehe... Vậy thì ngươi cứ ở đây đừng nhúc nhích, giữ cảnh giác, để ta... đi vòng quanh trước." Phong Bất Giác nói với giọng thoải mái.

Câu này nằm ngoài dự đoán của Thiên Nga. Từ đầu kịch bản đến giờ, Phong Bất Giác cơ bản đều vẫn ở hậu phương, phó mặc rủi ro cho đồng đội, không ngờ lại thể hiện sự dũng cảm đáng kinh ngạc vào lúc này.

"Này... Đây không phải là lúc để tỏ vẻ to gan hay làm anh hùng..." Thiên Nga có ý tốt mà khuyên bảo.

"Ngươi nghĩ ta là loại người làm chuyện ấy sao?" Phong Bất Giác hỏi ngược lại.

Thành thật mà nói, Thiên Nga thật sự không nghĩ vậy.

Nỗi sợ hãi không chỉ là biểu hiện trên khuôn mặt, nó còn là một chất kích thích lây lan. Vì vậy, thực sự có thể dễ dàng phân biệt những người giả vờ không sợ và những người thực sự không sợ.

Mà Phong Bất Giác, rõ ràng là không sợ...

Khi Giác ca bước vào bầu không khí đáng sợ này, nét mặt của hắn lại như là đi vào quán cà phê hầu gái (maid cafe). Thái độ này cơ bản là khác với kiểu mấy tên dẫn bạn gái đi chơi nhà ma với khuôn mặt cau có nhìn chằm chằm và chất giọng ồm ồm tỏ vẻ có thể đánh nhân viên bất cứ lúc nào.

"Ta đi một chút sẽ trở lại." Phong Bất Giác lại hét về phía hai người phía dưới: "Hai người các ngươi cứ lên đi, đứng yên đợi ở chỗ cái lỗ này với Thiên Nga là được. Vạn nhất ta gặp chuyện gì phải chạy lại đây, khi đó ba người các ngươi phụ trách hỗ trợ ta."

Đến khi Kế Trường và Thu Phong trèo lên ống thép, Phong Bất Giác đã rời đi không quay đầu, hắn càng chạy càng xa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Giác ca chủ động yêu cầu dò đường là đã sau nhiều lần cân nhắc.

Đầu tiên, hắn là người có Hồn Ý, lại có vũ khí linh năng để tự vệ, dù cho không thể sử dụng vật phẩm trong bọc hành lý thì khả năng cận chiến của hắn cũng ở mức cao nhất trong đội. Bất kể thực hư thế nào, nhất định sẽ đánh tốt hơn ba vị mưu sĩ trước mặt.

Thứ hai, hắn cơ bản không bị ảnh hưởng từ hoàn cảnh. Cho dù đó là bầu không khí ngột ngạt, kỳ dị, cảm giác áp lực và sợ hãi do bóng tối mang lại, hay những tiếng la hét bất ngờ, những bóng ma... không gì có thể quấy rầy hắn.

Thứ ba, hắn chắc chắn sẽ không bị lạc, bởi vì trong đầu hắn lúc nào cũng tính số bước đi, bất kể cảm giác về phương hướng hay khoảng cách cũng đều cực kỳ chính xác. Dù sao cũng không ai biết được tầng này sẽ ra sao... Nếu có một bức tường đen có thể di chuyển âm thầm, có thể sau khi người chơi đi được một đoạn rồi quay lại thì sẽ không thấy được lối vào.

Nói tóm lại, để Phong Bất Giác đi thăm dò một mình trước là hợp lý. Sự quan sát và suy nghĩ của hắn sẽ không bị chệch hướng vì sợ hãi; nếu quái vật hoặc bẫy bị kích hoạt, hắn sẽ không dễ bị giết chết; hắn càng không có chuyện vì sợ mà đứt net ... Miễn là ba người đồng đội chờ đợi tin tức của hắn ở miệng hố và luôn sẵn sàng rút lui là được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net