DAO ĐỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_"thời cơ đã tới rồi....đến lúc ta khiến chúng nó phân rõ trắng đen....tà chánh khác biệt......Hahaha...Hahaha...Hứa Ngụy Châu lần này ngươi nhất định phải đền mạng lại cho cha ta, không những thế ta bắt gia tộc của ngươi mãi không được siêu sinh....ta hận suốt cuộc đời này ta vẫn hận..." Hoàng Liên đưa tay xiết chặt Sinh Tử Kiếm nhếch môi để lộ nụ cười tà đắc ý, từ khi Cảnh Du rời xa bà...để thuận tiện cho việc tiếp cận xử lý Ngụy Châu một cách triệt để nhất Hoàng Liên đã không từ mọi thủ đoạn ẩn mình theo sau làm chiếc bóng nhỏ bé bên cạnh Như Vũ để dẫn dắt con trai đi đúng đường.

Nay Cảnh Du chẳng cần tốn một chút sức lực nào vẫn có thể an toàn theo sát Ngụy Châu về tận Bắc kinh, lại còn đứng chung trong một căn nhà nữa. Nếu là trước kia bà sẽ không chắc chắn được con trai có thuận theo ý mình mà dứt khoát xuống tay giết chết con hồ ly đó hay không? Nhưng bây giờ thì khác thế sự đã đổi thay rồi Hoàng Cảnh Du của hiện tại không còn là Hoàng Cảnh Du yếu đuối nặng về tình cảm khi xưa nữa, nhờ vào hoa tuyệt tình được nuôi dưỡng trên cơ thể anh suốt 2 năm qua khiến bà khẳng định rằng ngày tàn của gia tộc hồ ly đã đến rất gần.

Tạm thời ra lệnh cho Như Vũ biến đi đâu đó không được đến gần để tránh Ngụy Châu phát hiện ra thân ảnh phía sau của bà, trong thời gian này Hoàng Liên muốn dùng dung mạo của Cảnh Du giúp mình đưa anh lên làm vũ khí sát thương mạnh mẽ nhất triệt để thâu tóm cậu trong lòng bàn tay. Nhưng người tính đôi khi lại không bằng trời tính bà có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được, đứa con trai thừa hưởng dòng máu thuần chủng của một pháp sư cổ xưa như bà lại có thể tự trấn tĩnh cơn nóng giận từ bản thân an ổn ngồi nghe Ngụy Châu phân giải về nguồn gốc cái tên Hoàng Cảnh Du một cách rõ ràng.

***

Ngụy Châu dựa lưng vào ghế sofa nhắm mắt thật lâu như đang tìm kiếm câu trả lời cho người đối diện, Cảnh Du thì chỉ biết ngồi đó nhíu mày rồi lại gãi đầu mà chẳng hiểu ai kia nghĩ cái quái gì mà lâu vậy. Bất ngờ cậu hé môi nói nhỏ.

_ngươi xuất hiện như thế nào hả?

_tôi tỉnh dậy đã thấy bản thân như vầy rồi, một người tự xưng là ba một người lại cho tôi biết đó là mẹ. Nhưng tôi không có cảm giác gì quen thuộc với họ cả, mọi thứ trắng xóa trong đầu tôi...tôi nghe mọi người gọi tôi là Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du.

Ngụy Châu nghe nhắc đến cái tên thân thương này trong tim chợt dấy lên một nỗi đau khó nói, cố gắng kiềm chế tình cảm riêng tư xuống cậu hướng ánh mắt chiếu thẳng về người trước mặt " nếu theo như lời hắn nói chẳng lẻ hắn là anh ấy sao..? Không thể nào nếu là Cảnh Du thật tại sao lại có nguồn sinh lực tà niệm như vậy chạy trong huyết mạch chứ? chưa hết anh ấy trước giờ ôn nhu hiền hòa không thể nào chỉ trong thời gian ngắn lại biến thành một tên xem trời bằng vung như vậy. Chắc chắn ở đây có khuất mắt....mình ngủ lâu quá cũng chẳng hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì nữa làm sao giải đáp thắc mắc của hắn đây?". Thở dài một hơi đầy ngao ngán Ngụy Châu xua tay lắc đầu.

_mệt thật đó...ta có quen một người tên Hoàng Cảnh Du anh ấy cũng trạc tuổi ngươi bây giờ, gương mặt cũng giống y như ngươi vậy nhưng tuyệt đối không thể là ngươi. Ngươi cứ theo ta mà hỏi về mình hoài như vậy ta thật sự không thể giải đáp thắc mắc này được.

Cảnh Du nghe xong tức giận đứng lên nói lớn.

_không thể nào dù tôi không nhớ gì nhưng tên của cậu...cái tên Hứa Ngụy Châu này của cậu làm tôi có cảm giác.

Ngụy Châu lặng thinh hướng đôi mắt hồ ly đẹp tuyệt mỹ của mình xoáy thẳng vào tâm can anh ngay.

_vậy cảm giác mà ngươi muốn nói đến là gì? Ta thật sự rất bận, ta còn phải đi tìm Cảnh Du của ta nữa. Ta không thể vướng vào ngươi được, ngươi quá phiền.

Anh nhất mực cương quyết muốn phản công nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại chẳng biết cảm nhận lạ kỳ về 3 chữ Hứa Ngụy Châu là sao nữa, ngẩng đầu lên trần nhà nhìn chăm chăm một lúc Cảnh Du nhíu mày lạnh giọng.

_cậu đã giết tôi đúng không? Tại sao lại hại tôi...?

_"ngươi nói cái gì? Đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi kia mà sao ta có thể giết ngươi được?" Cậu tức giận hầm hổ ra mặt đập mạnh tay xuống bàn liền đứng dậy đi vào bếp.

Cảnh Du bước đến phía trước đưa tay cản lối Ngụy Châu lại, lấy trong túi quần ra mảnh ngọc ký ức mà Như Vũ đã cho anh xem, hôm nay anh cương quyết vạch mặt cậu ngay tại nơi này. Ngụy Châu chẳng có chút biểu hiện gì là lo sợ cả ngược lại cậu muốn xem trò vui mà tên này mang đến cho mình có thú vị hay không? Nếu là thứ vặt vãnh rẻ tiền cậu sẽ chẳng khoan dung nữa mà xuống tay giết chết anh ngay. Kèm theo sự tức giận ngấm ngầm đang hiện hữu đâu đó trong lòng Ngụy Châu bây giờ là một thắc mắc vô cùng to lớn, thoáng nhìn sơ hiện vật kia cậu đã thấu được phần ký ức giả tạo đến đáng sợ ẩn chứa. Ngước mắt chăm chăm quan sát gương mặt vô cảm từ Cảnh Du, Ngụy Châu nhếch môi cười thầm "hay lắm Hoàng Liên, bà định đỗ mọi tội lỗi năm đó lên đầu gia tộc tôi sao? Bà là vì bất đắc dĩ mới phải ra tay dẹp yên loạn thế cứu giúp con người thoát khỏi sự điên loạn của tôi sao? Bà hèn hạ quá Hoàng Liên à...uổng công Cảnh Du đã vì bà mà chết, tôi sẽ cho bà thấy thế nào mới là địa ngục thật sự". Cơn giận dữ lập tức bùng phát trong lòng Ngụy Châu hệt như trận thủy triều to lớn trào dâng đến cực điểm thâu tóm toàn bộ thế gian, vung tay về phía phần ký ức giả tạo ấy cậu dùng sức mạnh vốn có của mình đánh tan làn khói mờ ảo lung linh do Hoàng Liên cố tình nhào nặn chỉ còn lại vài hình ảnh chân thật về anh khi đó mà thôi.

Cảnh Du nhìn sự thây đổi trong làn khói mờ mờ kia mà không hiểu là thế nào? Anh đã từng nghĩ mãnh ngọc này là giả nhưng nó chẳng có sai sót gì nói lên điều ấy cả nên anh bắt buộc tin tưởng theo. Chứng kiến cảnh tượng xảo trá này Cảnh Du lại hận bản thân hơn sao lại dễ dàng tin cô gái có tên Như Vũ đó chứ, lần sau gặp lại anh nhất quyết không tha.

Ngụy Châu mạnh tay phá hủy mãnh ngọc kia ngay trước mắt Cảnh Du, cậu vừa bóp nát nó thành cát bụi vừa nghiến răng thật chặt.

_nếu ta nói đây hoàn toàn không đúng sự thật ngươi có tin ta không?

_tôi chưa biết, nếu cậu có thể cho tôi thấy sự thật tôi sẽ tin cậu.

Nụ cười gượng gạo nhẹ nhàng hé lộ trên đôi môi quyến rũ, Ngụy Châu thở dài một hơi bước đến gần Cảnh Du ung dung nắm lấy tay anh dùng móng vuốt của mình cắt ngay xuống.

_trước tiên ta cần chứng thật một chuyện đã.

Vừa nói lên câu nói đó thì dòng máu đỏ tươi tà niệm đã chảy dài theo cổ tay anh mà rơi nhanh chóng, Ngụy Châu vội vàng đặt dây đồng tâm vào nơi giao nhau hứng lấy sinh lực nóng bỏng này. Từ ngày Cảnh Du mất dây đồng tâm trên tay cậu cũng lặng lẽ chết theo, nó không còn phát sáng nữa chứng tỏ mạch của cả hai đã đứt đoạn rồi. Cậu biết việc làm này thật sự rất ngu ngốc vì ngay chính cậu đã có câu trả lời, người này không phải chỉ có điều trái tim lại cứ mong điều đối lập......từng giọt rồi lại từng giọt cứ thế thi nhau thấm đẫm sợi dây đồng tâm nhỏ bé mà mãi cũng chẳng thấy gì xuất hiện, Cảnh Du nhíu mày thắc mắc muốn giựt tay lại hỏi cho ra lẽ thì ai kia đã lên tiếng.

_đừng......một chút xíu nữa thôi, xin ngươi đó....

_"cậu điên rồi sao? Máu của tôi không phải thứ để cậu đem ra làm trò đùa như thế đâu" vừa dứt lời anh đã mạnh mẽ phát lực nguồn ánh sáng ghê gớm từ lòng bàn tay Cảnh Du đánh mạnh vào ngực Ngụy Châu khiến cậu bay nhanh ra phía sau, toàn thân đập thẳng vào tường rồi rơi xuống.

Máu từ trên người Ngụy Châu cũng theo đó nhỏ giọt xuống mặt đất, cậu hầu như chẳng quan tâm về chuyện vặt vãnh này chỉ toàn tâm toàn ý giữ gìn sợi dây trên tay mà câm nín "thật sự không phải sao? Cảnh Du à....em đang nhớ anh lắm, anh trở về với em đi được không? Chỉ cần anh chịu quay lại bắt em lập tức chết em cũng cam lòng...Cảnh Du à."

_"Cảnh Du" giữa lúc thốt lên tiếng gọi nghẹn ngào uất ức nhưng đong đầy yêu thương ấy Ngụy Châu ngất xỉu ngay trước con người kia.

Nhìn thấy cậu như vậy chẳng hiểu sao trái tim nhỏ bé đang ẩn mình trong lòng ngực tráng kiện của Cảnh Du lại phản ứng mạnh mẽ thúc giục ghê gớm, hơi thở bấn loạn mỗi lúc một khó khăn làm anh tức giận đấm thẳng vào tim mình...

_chuyện gì đang xảy ra thế....tại sao?....tại sao? thấy cậu ta như vậy mình lại đau đến mức này chứ?

Cảnh Du nhăn mặt vô lực khụy cả người xuống đất, tay phải ôm chặt vùng ngực trái chỉ biết cô gắng chịu đựng nỗi đau từ từ di chuyển về phía Ngụy Châu đang nằm mà thôi. Ngay lúc này khi bàn tay anh nhẹ nhàng giữ chặt lấy tay cậu một nguồn ánh sáng êm dịu lan tỏa khắp nơi nơi rồi vụt hẳn lên trời, Cảnh Du thở ra khó nhọc nhìn vệt trắng kỳ lạ rồi cũng bất ngờ gục đi rất nhanh. Động mạch chính ở cổ tay anh vô tình dẫn máu chạy đến dây đồng tâm trên tay Ngụy Châu, đáng lý thì chẳng có sự dung hòa nào ở đây cả đâu nhưng vì 3 giọt máu ngấm ngầm sâu thẳm từ nhiều năm trước thức tỉnh chúng len theo vết thương xâm nhập ngược lại chủ nhân đáng kính của mình. Giữa lúc đôi trẻ đều không còn nhận thức dây đồng tâm lại lần nữa sáng hơn bao giờ hết và rồi cũng âm thầm tắt lịm đi khi vật đã trở về với chủ.

Hai ngày thấm thoát trôi qua hệt như một cơn gió nhẹ, Cảnh Du tỉnh dậy vẫn thấy Ngụy Châu im lìm nằm phía trước mặt mình. Tay anh đang ra sức giữ chặt tay cậu không muốn rời, vết thương do anh tạo thành cũng đã lành từ lúc nào chẳng biết. Nới lỏng những ngón tay thon dài rút nhanh về Cảnh Du bắt đầu rối bời khi chợt nhận thấy con người này quá đỗi thân quen, rõ ràng anh không hề biết cậu là ai nhưng hiện tại bây giờ ngay lúc này anh có thể khẳng định rằng cả hai hình như rất thân thì phải?...dịu dàng cuối xuống nhất bổng Ngụy Châu vào trong lòng Cảnh Du từ tốn bước từng bước rắn chắc về hướng cầu thang, căn nhà này cứ giống như đã nằm sẵn trong đầu anh vậy. Không hiểu sao Cảnh Du có thể đi chính xác đến căn phòng xinh xắn cất giữ bao tháng năm êm đẹp giữa tình cảm của hai người, đặt Ngụy Châu xuống giường anh đảo mắt thật nhanh và giựt mình hoàn toàn khi nhìn thấy chính mình qua chiếc gương phản chiếu ở tủ quần áo bên cạnh. Cứ tưởng mọi chuyện chỉ có thế nào ngờ thân ảnh kia lại hé môi cười hiền, Cảnh Du bước từng bước chậm rãi về phía ai kia mà không khỏi tò mò lên tiếng.

_cậu là ai? Sao lại giống tôi như thế?

_tôi là cậu.....là Hoàng Cảnh Du.

Lắc đầu suy tư vẻ mặt không tin nổi anh lại đưa tay đến chạm vào tấm gương lớn, người bên trong chẳng di chuyển gì chỉ nhếch môi cười thầm.

_nhớ cho kỹ đây Hoàng Cảnh Du, hãy thay tôi bảo vệ Ngụy Châu đến ngày tôi quay lại. Nhất định không được để em ấy bị tổn thương lần nào nữa....không được cậu hiểu chưa?

_"nực cười....tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? Cậu nói quay lại nghĩa là sao? Vậy ra cậu là tên người yêu mà thằng nhóc kia đang đi tìm.....vừa hay tôi có thể bắt lấy cậu để Ngụy Châu không cần mệt nhọc nữa, coi như là làm phước vậy" dứt lời Cảnh Du lập tức đưa tay xuyên thấu vào trong tấm gương lớn, người bên trong chẳng có vẻ gì là nôn nao cả. Trừng mắt một cái lập tức cánh tay trái của anh tự động vung lên đánh mạnh vào chính cơ thể anh khiến Cảnh Du không ngờ tới mà bay ra xa.....

_chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại tự đánh tôi chứ...? Cậu đã làm gì tôi vậy hả..?

_tôi nhắc lại lần nữa cho cậu nhớ, tôi là Hoàng Cảnh Du và tôi cũng chính là cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net