HOÀNG LIÊN RA TAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Du xòe tay ra, một luồng gió lớn chợt hội tụ lại bên trong ngay lập tức trở thành một thứ vũ khí vô hình được điều khiển từ khắp mọi nơi. Anh hướng thẳng đến trước mặt A Phong mà nói lớn.

_ông sao lại liều mạng như vậy chứ, thật chất ông đã không còn đủ sức để là đối thủ của tôi nữa rồi.

_ăn nói hàm hồ. Ta sẽ bắt ngươi về cho chủ nhân ngay thôi.

_tại sao lại phải làm đến mức này chứ. Con người đang bị lôi vào chuyện này, chẳng phải pháp sư luôn luôn bảo vệ con người sao? Ông nhìn bên dưới đi, nhìn Quỷ Mộc đi, ông có thấy bao nhiêu sinh linh vô tội bị kéo vào trận chiến vô nghĩa này không hả?

_đó là việc của bọn loài người yếu đuối đó không phải chuyện của ta. Với ta mệnh lệnh của chủ nhân mới là quan trọng nhất. Trừ khi ngươi và thằng nhóc hồ ly kia chết đi, thì việc này mới dừng lại được.

Cảnh Du nghe xong thất thần trong vài giây ngay "chuyện của mình và ngụy Châu lại liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy sao chứ. Tình cảm này đâu có gì sai đâu, sao lại không mở lòng mà chấp nhận được. Oán hận trong lòng mẹ mình thật sự sâu sắc đến mức phải giết chết cả hai mới được sao? Không, tuyệt đối không thể để mẹ hại ngụy Châu được. Em ấy không có lỗi lầm gì ở đây cả, nếu phải chịu hậu quả của đời trước, mình sẽ gánh lấy. Chỉ cần ngụy Châu không sao là được" anh thở ra rồi đưa mắt nhìn A Phong.

_tôi sẽ tiễn ông một đoạn vậy.

Cả hai một người từ dưới vụt bay lên, một lại từ trên chém thẳng xuống. Sức mạnh to lớn được nén lại thành vũ khí va chạm vào nhau không ngừng. Cảnh Du vung tay hất nhanh đến trước, từ một ngọn gió bình thường lại trở thành Phong Hỏa ngay. Chúng tạo thành một sợi dây dài mà quấn quanh thân thể của A Phong. Hắn cựa quậy để mong thoát ra khỏi sự ràng buộc đau đớn này nhưng vô vọng. Thời khắc A Phong cháy phựt lên sáng rực cả một gốc trời hắn đã nhìn về bà.

"Chủ nhân, tôi thất bại rồi xin chủ nhân bớt giận"

Hoàng Liên đứng nhanh dậy mà nhảy nhanh đến.

_KHÔNG......

Bà đem sinh tử kiếm theo chỉ mong đến kịp cứu A Phong thôi. Phong Hỏa nếu cháy rụi thì người đó sẽ không thể hồi sinh được nữa. Hắn nhìn bà từ xa rồi vội quỳ xuống "Chủ nhân, xin đừng quá đau thương. Tôi không sao, được theo hầu người đã là vinh dự to lớn từ ngàn năm nay của tôi rồi"

"Ngươi vận khí đi A Phong, giữ vững trái tim ngươi đi. Ta xắp đến rồi"

"Xin chủ nhân, buông tha cho hai người họ đi. Dừng cuộc chiến vô nghĩa này lại đi. Tình yêu của cậu chủ đâu có lỗi gì"

Hoàng Liên nghe tới đây bà liền dừng lại mặc dù là đã đến rất gần rồi. A Phong bị cháy rụi chỉ còn lại phần đầu, hắn nhìn bà lần cuối rồi nhắm mắt lại mà tan biến vào khoảng không nhanh chóng. Hoàng Liên đứng giữa cuộc chiến mà tức giận ghê gớm "bất cứ ai cũng không được phép ngăn cản ta. Tình yêu sao, toàn là giả tạo cả. Trên đời này làm gì có thứ gọi là 1 lòng 1 dạ chứ. Ta không tin, ta không tin".

_GIẾT, GIẾT HẾT TẤT CẢ CHO TA. KHÔNG CHỪA MỘT AI.....HAHAHAHA

_CÁC NGƯƠI NGHĨ MÌNH SẼ THẮNG SAO CHỨ. SAI LẦM RỒI, CUỘC CHIẾN BÂY GIỜ MỚI BẮT ĐẦU THÔI.

Hoàng Liên xoay người một vòng, tay chụm lại bắt ấn

_"Kim, Mộc, Hỏa, Thủy,Thổ"__ triển.

Cả không gian bà đứng sáng hẳn lên một đồng hồ cát lớn đang dừng lại. Thế giới bên ngoài của con người đều ngưng động. Hoàng Liên đánh mạnh ấn xuống đất lập tức kêu gọi "Ngủ Hành Quỷ" đến ngay. Hoàng Phong nhìn thấy liền nhíu mày mà bắt ấn.

_"Kim, Mộc, Hỏa, Thủy, Thổ"__triển

Hàng trăm ngàn pháp sư cổ đại xuất hiện khắp mọi nơi. Họ được phân định theo ngủ hành. Vì sức mạnh của Hoàng Phong đang yếu dần nên thứ mà ông kêu gọi được chỉ là pháp sư thôi. Còn về Hoàng Liên thứ mà bà gọi đến là "Quỷ"

Năm con Quỷ khổng lồ đứng ở 5 góc khác nhau, chúng đánh tan tát hết bọn hồ ly mà Hứa Đình xuất ra. Hoàng Phong ra lệnh cho tất cả pháp sư thuận theo ngủ hành sung khắc mà chia ra tiếp chiến. Đội quân điều khiển Thủy của ông lao đến con "Quỷ Sinh Hoả" kia nhanh chóng. Hỏa đấu với "Quỷ Sinh Kim". Kim lại lại chém nhanh vào "Quỷ Sinh Mộc". Mộc thì chia ra mà đánh mạnh xuống "Quỷ Sanh Thổ ". Thổ lại đang cố gắng trấn thủ với "Quỷ Sanh Thủy" . Tất cả thuật ngủ hành đều đang khắc nhau nhưng trong cái khắc đó lại sanh ra cái thuận. Nên trận chiến này rõ ràng chỉ còn xem sức ai bền lâu hơn thôi.

Hoàng Liên đã cầm chân được Hoàng Phong trong ấn thuật "Ngủ Hành Quỷ" rồi. Bà đưa mắt nhìn Cảnh Du mà nhẹ cười.

_ta đến đây. Để xem con mạnh tới mức nào rồi.

Vụt bay lên đầu một con Hỏa Long Nham Hoàng Liên tuốt nhanh Sinh Tử Kiếm ra chĩa thẳng vào mặt con trai mình.

_Đi theo mẹ hoặc chết tại đây?

_vậy mẹ giết con đi.

_đừng tưởng mẹ không dám.

Cảnh Du vỗ tay vào nhau rồi cười lớn. Anh nhìn bà với ánh mắt chất chứa đầy rẫy những đau thương.

_con đâu nghĩ mẹ không dám đâu chứ. Sai hết người này đến người khác truy giết con. Mẹ đã thật sự muốn lấy mạng con hôm nay rồi không phải sao?

_con từ bỏ thứ tình cảm ngu ngốc kia của mình đi. Tự tay giết chết Hứa Ngụy Châu thì mẹ con chúng ta sẽ không phải nhìn nhau đầy căm phẫn như thế này. Mẹ sẽ cứu toàn bộ chúng sanh, ngày hôm nay tất cả mọi người chết thảm dưới trận chiến này đều là vì sự cứng đầu luôn cho là mình đúng của con đó Cảnh Du.

_mẹ kêu con giết ngụy Châu sao. Vậy thì thà là mẹ 1 kiếm đâm chết con đi thì nhanh hơn. Hoàng Cảnh Du này đã tự thề với lòng mình rồi không bao giờ làm Hứa Ngụy Châu bị tổn thương dù là nhỏ nhất. Vì vậy yêu cầu của mẹ là quá xa vời đối với con.

_vậy thì mẹ sẽ hủy hoại cái suy nghĩ đó của con đi, tiếp theo ta sẽ khiến thằng nhóc đó sống không bằng chết.

_________

Phách của Ngụy Châu vừa nhập lại vào thân thể. Cậu lập tức đứng lên mà nhìn Nguyệt Hồ.

_tôi phải ra ngoài ngay thôi. Hai cõi người và yêu kết giới đang mỏng đi rồi. Nếu không dừng trận chiến này lại hậu quả sẽ khó lường lắm đây.

_người vẫn là nên đợi 1 xíu nữa đi. Đừng nóng vội như vậy.

_không được, Cảnh Du sẽ chết mất. Tôi vào đây cũng chỉ mong muốn có thể giúp anh ấy thây đổi vận mệnh này. Nhưng nếu định là đã không được rồi thì tôi phải ở bên Cảnh Du ngay thôi. Lúc này việc có mạnh lên nữa hay không tôi chẳng quan tâm đâu. Chỉ muốn ở cạnh người tôi yêu mà chiến đấu đến phút cuối, xin 2 anh mà. Cầu xin hai anh đó, giúp tôi đi.

Ảo Ảnh Quỷ nhìn thấy ngụy Châu quỳ xuống mặt đất dập đầu cầu xin như vậy. Ông lại nhớ đến bản thân, cũng đã từng vì người mình yêu mà cầu xin chư vị thần tiên giúp đỡ. Đổi lại là suốt kiếp "Ngạ Quỷ Bất Sanh Thiên", nhưng ông vạn năm nay chưa 1 lần hối hận. Đỡ ngụy Châu đứng dậy Ảo Ảnh Quỷ nhẹ cười.

_Haizzzzzz. Ngươi thật phiền phức mà. Đi nhanh cho khuất mắt ta đi.

Ông vung tay đến lấy nước trong Thủy Hồ bao bọc nguyên thần đang xác nhập gần như nguyên vẹn kia lại rồi đưa đến bên tay Nguy châu.

_Ngươi mang nguyên thần này ra ngoài đi nước Thủy Hồ sẽ giúp nó tiếp tục việc xác nhập dù ngươi không còn ở đây nữa. Khi bọc nước này vỡ ra cũng là lúc ngươi trở thành Hồ Ly ngàn năm, sức mạnh đó phải cố trấn áp nếu không chúng sanh sẽ diệt vong vì hàng khí vốn có của ngươi đó Ngụy Châu. Ngươi hiểu ý ta không?

_cảm ơn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net