Phần 14: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta chậm rãi khép lòng bàn tay lại, đem hoa quế đặt tới trong tay:

- Ta không sao. Sao chàng lại ở đây, Kỳ Kỳ?

Hắn mỉm cười:

- Đương nhiên là đến thăm nàng, cũng mang đến cho nàng món quà bất ngờ.

- A? – Ta kinh ngạc tới lỡ buông tay làm đóa hoa kia rơi xuống đất – Nay ngày gì mà ai cũng thích tặng quà ta vậy? Kỳ Kỳ mang gì tới cho ta vậy?

A, hắn muốn cho ta cái gì nhỉ? Tò mò quá đi.

- Nàng quên nay sinh thần nàng ư? – Hắn vẫy vẫy tay – Lại đây.

- Sinh thần ta? – Ta ngơ ngác hỏi lại.

A, không phải chứ? Nay sinh thần của Thường Quân và Hi Quân sao? Hóa ra ngày giỗ của nương hai người bọn họ với ngày họ chào đời lại gần nhau tới vậy.

- Nàng quên?

- A, haha, ta đúng là quên... – Ta gãi gãi đầu, chạy tới bên cạnh hắn – Dạo này, ta thực hay đãng trí quá.

- Không sao. – Hắn ôn nhu đáp – Xem ta mang gì cho nàng này.

Ta liếc mắt nhìn đến thứ hắn vừa lấy ra trong ống tay áo, là một cái hộp gỗ đàn hương nhỏ được khắc chế thực tinh xảo đường nét. Liền đó hắn đã nhét nó vào trong tay ta rồi:

- Mở ra xem đi.

Ta nhìn hắn một lúc, lại chậm rãi mở chiếc hộp gỗ nhỏ này ra, đây nhìn tới bên trong, là một cây ngọc trâm sao?

- Đây là thứ duy nhất mà mẫu hậu ta để lại cho ta, nói sau này, nếu ta có để ý cô nương nhà nào hãy đem tặng nó cho nàng, lấy đây làm tín vật hẹn ước một đời.

- Thứ...thứ quý giá như thế, sao chàng lại tặng cho ta?

- Quân Quân, cả đời này của ta, ta chỉ có một người thê tử duy nhất là nàng, nếu vậy, món quà này đương nhiên tặng cho nàng theo đúng di nguyện của mẫu hậu rồi. Ta tin chắc mẫu hậu cũng thực lòng yêu thương nàng, muốn ta nhanh chóng rước nàng về.

Ta cười cười nhìn hắn, mặt đỏ lên:

- Ai là thê tử của chàng chứ? Món quà này ta mới không thèm nhận đâu.

- Vậy sao? – Hắn hơi hơi cúi xuống người, xoa nhẹ đầu ta – Nhưng ta là thấy nàng hứng khởi lắm đó.

- Chàng... – Ta phụng phịu, phồng hai má lên tới – Chàng bắt nạt ta. Ta không thương chàng nữa.

- Không thương nữa sao? – Hắn ngờ vực.

- Không thương. – Ta quay đầu phắt đi – Ta thương Tuyết Nhi rồi.

- A, hóa ra là nàng thương nàng ta hơn ta. Được, ta hảo đáng thương mà. Ta phải đem nàng giấu đi thôi, không thể để nàng chạy mất.

Ta lè lưỡi với hắn, lại đưa cây ngọc trâm này tới tay hắn:

- Mau mau cài trâm cho lão nương.

- Tuân mệnh, phu nhân.

Hắn chắp chắp tay giả như là vái ta, lại đón lấy cây trâm này từ ta. Ta e thẹn cúi xuống đầu, hắn liền đưa tay lên tới đem này ngọc trâm cài lên búi tóc nhỏ của ta.

Thật tốt a.

- Kỳ Kỳ, có muốn vào trong không?

Ta một tay lôi kéo hắn tới phòng, một tay xốc váy bước qua ngưỡng cửa.

Đẩy cửa thư phòng ra, một mùi hương thoang thoảng từ trong cái đỉnh đồng thoát ra tới.

A, phải nói thư phòng của Dương Trạch Cư rất giản dị.

Một cái thư án, lại nói trên cái thư án này, độc nhất vô nhị một cái kê thư, thêm một cái ghế, một cái kệ sách gần như trống rỗng và cùng một bức họa đồ sơn cảnh treo trên tường.

- Đây là do nàng họa sao? – Hắn cúi xuống bức thủy mặc đặt trên thư án của ta.

- A, thật ngại quá. Đây đúng là ta vẽ tới. – Ta gật nhẹ đầu – Nhưng là mới được nửa bức thôi.

- Vì sao chỉ có họa nửa bước thôi?

- Tiểu mỹ nam của ta, chàng có biết thưởng thức mỹ nghệ không thế? – Ta mỉm cười, ngữ khí vô cùng dễ nghe còn pha chút nghịch ngợm nữa – Lại đây, chàng nhìn cho rõ vào.

Hắn nhìn chằm chằm bức họa một hồi lâu, đột nhiên như ngộ ra điều gì, ha hả cười rộ lên:

- Nàng thật tinh nghịch, thật thông minh a. Hóa ra đấy không phải là để trắng mà là để vẽ sương mù trên sông. Họa tốt đó. Nhìn con thuyền trên con sông này, kỳ thực đơn giản nhưng lại khiến tâm trạng con người thoải mái, yên tĩnh tới vậy, quả như được hòa mình vào cảnh vật.

Ta thản nhiên cầm lấy bức họa, ánh mắt đảo một vòng:

- Thực ra, không phải là thông minh đâu, ta nói cho chàng nghe, là ta không biết họa này cảnh sinh hoạt nhân gia cạnh sông nước là thế nào nên mới dùng chút xíu đó tiểu xảo a.

- Nếu như Quân Quân không chê, hay để ta giúp nàng họa nốt bức đây?

- Được, ta cũng muốn xem Kỳ Kỳ nhà ta tài hoa cỡ nào đây. – Ta đặt lại này bức họa xuống dưới, đi vòng qua sau lưng hắn mà ngó nghiêng liên hồi.

Hắn bất đắc dĩ cười cười, tao nhã cầm lấy chiếc bút lông đặt trên giá, lúc chuẩn bị chấm mực mới phát hiện ra là trong nghiên không hề có mực.

Ta thản nhiên nhìn tới hắn có chút bối rối, nhịn xuống cười lớn:

- Ta có thể giúp chàng mài mực?

Sau đó, ta liền tiến tới cạnh hắn, lấy một chút nước đem đổ vào trong nghiên, lại cầm lấy thỏi mực nhẹ nhàng mài ra.

- Nàng quả xứng danh với kỳ nữ đương thời, chỉ tiếc có kẻ không biết trân trọng.

- Ta giúp chàng. – Ta là cố ý phớt lờ đi.

Hắn như hiểu ra lời mình đã thất thố đến thế nào, lại cúi xuống lấy bút chấm chấm ít mực, tay cũng bắt đầu nhẹ nhàng họa lên một nét trên giấy.

Ta không mài mực nữa, uyển chuyển đi tới sau lưng hắn, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ mà xem hắn họa.

Một tay với lấy cái bút khác treo trên giá, ta chấm chấm chút ít mực:

- Ở đây có thể họa thêm vài nét được không?

Hắn thẳng lưng lên, ánh mắt liếc tới chỗ ta điểm, hài lòng gật nhẹ:

- Có bút họa của ta, giờ lại thêm của nàng tới, há tất chẳng phải sẽ rất sinh động hay sao? – Kỳ Khôi hắn lại cúi xuống, điểm điểm thêm một chút – Bất quá, chỗ này cũng nên có.

Ta hơi hơi cau mày, tinh nghịch chấm chút mực tới:

- Nếu đã họa thêm chỗ này thì chỗ kia cũng nên có a. Ngoài ra, chỗ kia nét bút quá nhạt nhòa, thêm chút mực mới càng nổi.

- Phải ha, là sơ sót của ta.

Hắn đây liền thoăn thoắt đem tên mình viết lên góc phải của bức họa này.

Nhưng này, một chữ "Thiên" vừa viết xong, ta cũng đã nhanh tay đề tên mình ngay bên cạnh. Vậy là hai cái tên "Hoắc Thiên" cùng "Tiểu Mạn" cư nhiên lại san sát bên nhau, thật nổi bật trong mắt làm sao.

- Tiểu Mạn ư? Danh tự của nàng lúc ở nhà sao? – Hắn cười cười.

- Chàng có danh tự còn ta thì không sao? – Ta để bút lông trong tay xuống.

- Phải rồi, danh tự Tiểu Mạn này của nàng...

- Là tỷ tỷ hay gọi ta. – Ta đáp gọn lỏn – Giống như mọi người hay gọi chàng là Hoắc Thiên, Hoắc đại nhân còn ta gọi chàng là Kỳ Kỳ.

- Bức họa này cho ta được không?

- Sắp tới là lễ đại thọ của phụ thân, bức họa này vốn ta định tặng cho ông ấy nhưng nếu là chàng thích thì cứ tự nhiên cầm đi.

- Nàng muốn tặng cái này?

Ta, Thái Tử Phi của Đông Cung, là người thay mặt cho Thái Tử đây, tặng một bức tự họa e có khi mang tiếng keo kiệt đấy nhưng ta lại không muốn tặng cái tên hám quyền lợi mà bỏ thê tử cùng nhi tử như hắn bất cứ thứ gì đáng giá cả.

- Vậy theo chàng ta nên tặng cái gì cho ông ấy? Coi như là muốn tặng thứ giá trị đi, với khả năng hiện tại của ta có thể sao? Thực ra mà nói, ta chẳng hề muốn tham gia đây lễ đại thọ của ông ấy nhưng là nhi nữ duy nhất của phụ thân, cư nhiên cũng nên chừa mặt mũi.

Hắn nhất thời cũng không nói được gì, có lẽ minh bạch với hoàn cảnh hiện tại của ta, trên người xem ra cũng chẳng có vật gì quý giá để mang làm lễ vật tới.

Ngón tay hắn đặt trên bàn, gõ nhẹ này những tiếng như có như không, đáp:

- Nàng tặng ta bức họa này?

Ta liếc hắn, gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mày ta lại lần nữa nhíu lại, ánh mắt thoáng có chút sầu lo:

- Tiểu thư, không hay rồi! Nghe nói Phủ Tướng Quân của chúng ta dự định đón thêm một đứa con gái rơi ở bên ngoài. Lần này, Tướng Quân sẽ đón nàng ta vào phủ ngay chính lễ đại thọ của mình.

- Vậy sao? – Ta nhàn nhạt đáp – Không chút bất ngờ.

- Tiểu thư...

Đột nhiên, tiếp đón này một trận gió lạnh thổi đến, ánh lửa dao động tới rồi bỗng phụt tắt, cả phòng tràn ngập dưới bầu không khí hắc ám, Ta biến sắc, mâu quang âm trầm như phủ một lớp băng lãnh, liếc tới Tuyết Nhi, ta lập tức ôm nàng ta ngay tới bên mình:

- Xem ra có kẻ không chờ được nữa rồi.

Gió lần nữa thổi tới, ngay lập tức có tiếng cửa sổ kẽo cẹt vang lên, ta vẫn đứng trước cửa sổ mà ôm lấy Tuyết Nhi, tay đặt trên đầu nàng ấn nhẹ xuống bả vai ta, mặc cho cơn gió kì lạ này thổi tới.

Chiếc cửa không hề bị gió làm lay chuyển, dư quang ta liếc tới thấy trên lớp giấy dán trên cửa có in bóng một thân ảnh. Tiếp đó, có tiếng giày bước qua bậc cửa sổ, cước bộ rất nhẹ, từ từ chậm rãi tiến tới chỗ ta, hàn quang lóe lên ở cuối đuôi mắt, hóa ra, trong tay y còn cầm một thanh kiếm.

Ta nở nụ cười châm chọc, xoa xoa đầu của Tuyết Nhi nhằm trấn an nàng, dư quang tuy vẫn nhìn kẻ kia nhưng lại tiện đà ngắm một chút ánh trăng ngoài cửa sổ.

Y giơ lên thanh kiếm ở trong tay, hung hăng muốn đâm tới ta, rõ ràng đường kiếm đã sắp đâm trúng tới ta nhưng bất ngờ thay lại có một viên sỏi từ ngoài cửa bay vào mà đánh trật kiếm của y.

Người nọ tựa hồ không cam lòng, lại tiếp tục lao lên có ý đâm tới lần nữa. Thanh kiếm sắc bén này lao tới nhưng ta vẫn không hề nhúc nhích lấy nửa phân, chỉ lẳng lặng đứng ngắm trăng ôm mỹ nhân a.

Ngay khi mũi kiếm vừa chạm tới bạch y của ta, một bóng dáng chói mắt đã theo cửa vọt tới:

- Mạn Lăng cô nương, cẩn thận.

Ta quay đầu nhìn tới.

A, nàng ta mặc một thân huyết y, hảo đẹp nga.

Roi của nàng quấn chặt lấy kiếm của hắc y nhân khiến cho y nhất thời không thể nhúc nhích. Huyết y nữ tử cười lạnh một tiếng:

- Muốn giết nàng, phải hỏi ý kiến ta đã.

Hắc y nhân cũng không phải dạng vừa, y lộn người một vòng, thanh kiếm trong tay y ngay lập tức thoát khỏi sự trói buộc của cây roi kia. Nàng lui ra sau vài bước, lạnh lùng cất lời:

- Ngươi dám xen vào chuyện của ta?

Nữ nhân à, cuối cùng cũng chịu lộ rồi sao?

- Hừ, chỉ là không có quen nhìn kẻ khác khi dễ người nào đó thôi.

Nàng một thân huyết y, mạng che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng như sao, nàng là đang ngắm nghía cây roi trên tay mình.

Hắc y nữ tử cười lạnh:

- Vị Thái Tử Phi này là của ta. Mạng nàng ta là do ta quyết, không phải ngươi.

Vừa dứt lời, nàng ta lại liều mạng đem thanh kiếm kia lao tới về phía ta.

Huyết y nữ tử cũng nhanh nhẹn nhảy tới ngay phía trước ta, nàng vung roi, lập tức tạo nên một làn sóng đỏ rực rỡ.

- Đừng trách ta quá tàn nhẫn. – Mâu quang của y lóe lên một tia tàn nhẫn.

Hai thân ảnh cứ thế quấn lấy nhau từ trong phòng đi ra tới nội viện, nghe thanh âm này xem ra khó phân cao thấp, ta vỗ vỗ nhẹ vai Tuyết Nhi, thời điểm buông nàng ra tới lại mỉm cười an ủi:

- Không sao, có tiểu thư ở đây, nhất định sẽ bảo hộ em. Mau trốn đi, để tiểu thư ở lại đây đối phó.

- Nhưng mà...

- Em có tin tưởng tiểu thư không?

- Ân. – Nàng gật nhẹ đầu đầy kiên quyết – Có tiểu thư bảo hộ, em nhất định sẽ không sao.

- Ngoan, mau tìm chỗ nấp đi.

Nói xong mấy lời này, ta mới từ từ xoay người, bước qua cửa theo bọn họ ra ngoài. Ta khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa mà đứng ngắm kỹ chiêu thức của các nàng.

Chiêu thức của các nàng không hề đồng nhất, mùi hương trên người cùng giọng nói tuy đã biến hóa một chút nhưng này vẫn nhận rõ hẳn là một trong bốn thị thiếp của Đông Cung đi.

Huyết y nữ tử chắc chắn là Liên Hoa còn hắc y nữ tử xem ra chỉ có thể là Uyển Nhi rồi.

Hắc y nhân tuy rằng có vẻ như chiếm được thế thượng phong nhưng chính là cây roi của huyết y nữ tử xem ra quá lợi hại, làm nàng ta không hề có cơ hội hạ sát ta, chỉ cần mỗi lần đến gần đều sẽ bị cây roi kia hất văng ra.

Hắc y nữ tử nóng vội liền đem kiếm quấn lấy roi của huyết y nữ tử, thân ảnh hai người xem ra lại thêm một phân sát dính vào nhau:

- Đừng hòng mà cản trở ta.

- Ta lại cứ thích cản trở ngươi đó.

Huyết y nữ tử vận chút khí lực, đem mình xoay tới một vòng liền đã đem cả hai tách nhau ra lần nữa.

A, cây roi vẫn hoàn hảo như cũ, không có bất kì tổn hại gì, hảo trân phẩm nga.

- Được lắm. Đồ tốt đó.

- Đáng tiếc, kiếm của ngươi lại gẫy rồi. – Nàng ta nghiêng đầu, cười nhạt.

Đánh nhau như vậy suốt nửa canh giờ, hắc y nữ tử vốn dĩ căn bản không động đến được một sợi lông tơ trên người ta, nàng dùng khinh công mà nhẹ nhàng bay lên trên cây hoa đào trụi lá trong sân viện, hung hăng trừng mắt nhìn hai bọn ta, lạnh lẽo tuyên cáo:

- Ngươi chờ đấy, ngươi giúp nàng ta chỉ là nhất thời, sẽ không phải là cả đời đâu.

Nói xong lời này, nàng ta xoay người, phóng qua đầu tường mà hòa lẫn trong bóng tối.

Hồng y nữ tử thấy nàng đã biến mất liền đem cây roi thu hồi lại, cất ra đằng sau lưng:

- Hảo khinh công a.

Ta bình tĩnh nhìn nàng:

- Tại sao lại giúp ta?

- Muốn giúp tỷ thôi. – Huyết y nữ tử không chút để ý mà trả lời.

- Biết nàng là ai chưa?

- Không đoán ra. – Huyết y nữ tử thoắt cái nhảy tới đỡ lấy này mấy bông hoa quế bay bay trong làn gió đêm mà đưa lên mũi ngửi ngửi – Thơm quá a. Mà này tỷ đã đoán ra ta là ai rồi sao? Lợi hại a.

- Ta biết nàng ta. Nhưng cư nhiên ta cũng muốn biết sao muội lại rõ nàng ta là muốn giết ta? – Ta hoài nghi liếc nàng.

- Chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi. Nhưng mà tỷ nói tỷ biết nàng ta?

Khóe miệng chậm rãi gợi lên một đường, châm chọc nói:

- Thiên hạ này quả thực có nhiều chuyện trùng hợp a. Đúng là đã biết.

- Không ai bắt tỷ tin tưởng đâu. – Liên Hoa vứt đóa hoa quế ở trong tay đi – Mạn Lăng cô nương, lá gan của tỷ cũng lớn quá. Vậy kẻ đó là ai?

- Bình thường. – Ta nhàn nhạt đáp – Là Uyển Nhi cô nương.

Thực ra, ta đã đoán là có một cao thủ khác cũng đang núp gần đây, chỉ muốn xem họ làm trò gì thôi, chứ với cái thứ công phu "mèo cào" kia chỉ sợ chưa đầy một chiêu đã thành thây ma của ta rồi.

- Hóa ra là nàng ta. Xem ra chắc do sáng nay Thái Tử sai người đem lễ vật tặng cho tỷ nên mới nóng ruột tới vậy. Ta xem nàng ta nhất định sẽ còn đến thăm tỷ đấy, tỷ nên sớm khóc lóc kể lể với Thái Tử điện hạ đi, hắn sẽ tạm thời bảo hộ tỷ.

- Không cần.

Người muốn giết ta chắc chắn chưa có sinh ra đâu, hơn nữa, võ công vậy đòi giết lão thân là quả thực nực cười rồi.

Liên Hoa nhún vai:

- Cũng đúng, ta tin tưởng tỷ có thể tự bảo hộ chính mình. Nữ nhân kia xuẩn ngốc muốn ám sát tỷ, thật sự là quá buồn cười.

- Tại sao lại giúp ta? – Ta chậm rãi hỏi.

- Chúng ta là cùng một hội một thuyền thôi. – Nàng nháy mắt với ta, lại tháo bỏ mạng che mặt mà cầm ở tay – Nói cho tỷ bí mật nhỏ này rồi thì sau này chúng ta chính là đồng minh, ta bảo hộ tỷ, tỷ cũng chăm sóc ta, được chứ?

- Muội là người của Kỳ Kỷ, đúng không? – Ta bình tĩnh nhìn tới.

- Ân, là công tử phái ta đến bảo hộ tỷ tỷ a. – Nàng hơi hơi kinh ngạc – Tỷ đã biết rồi sao còn hỏi ta này những câu hỏi?

Khóe miệng ta cong cong, phất nhẹ tay áo, chưởng phong từ nơi này lướt qua đem những cánh hoa quế từ ngoài viện càng bay nhanh vào, trong đó còn có một số phiến lá nhỏ, làm cả một góc sân đây thơm ngát. Ta đưa tay nắm lấy một đóa hoa, đưa nàng ta:

- Chỉ muốn xác nhận cũng như nghe lời thật tâm thôi. Cầm lấy, đây coi như lời hứa của ta.

Liên Hoa thấy ta như vậy liền nuốt một ngụm nước miếng, hơi run run cầm lấy này cánh hoa ta đưa:

- Đa tạ tỷ tỷ.

- Một lời đã định. – Ta để tay mình lên trên tay nàng, nắm lấy thực nhẹ.

Liên Hoa như có vẻ nhớ ra điều gì, lại ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao tỷ biết ta là người của công tử?

Ta mỉm cười:

- Mùi hương của muội.

Liên Hoa giật mình, thực kinh ngạc mà nói tới:

- Tỷ...ngửi ra sao?

Ta cười cười:

- Chỉ là nhạy hơn người khác một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark