Phần 25: Trải qua tình kiếp chưa bao giờ là dễ dàng cả (part 24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đại tiểu thư, tỷ thực sự rất lợi hại. – Liên Hoa nở một nụ cười.

Ta cười lạnh một tiếng:

- Đối đãi với hai kẻ kia thì không cần khách khí.

So với những gì Mạn Lăng gia đối đãi với nguyên chủ của ta thì vài câu châm chọc, khiêu khích vừa rồi đã là nghĩa lý gì.

- Đúng rồi, vết thương của tỷ ra sao rồi? Còn đau không?

- Không có việc gì. – Ta lãnh đạm trả lời.

Từ lúc tu luyện thành người, bản tiên cũng chịu nhiều khổ luyện mới từng bước để có được như ngày hôm nay, bị thương đối với ta mà nói có lẽ là chuyện như cơm bữa, sớm đã thành một thói quen.

- Đại tiểu thư... – Liên Hoa vẫn có chút lo lắng, định nói thêm gì đó.

- Liên Hoa, đừng gọi ta là Đại tiểu thư nữa, gọi ta là Quân Quân được rồi. – Ta nở một nụ cười ôn nhu với nàng – Ngươi năm nay cũng mười tám tuổi sao? Ta hai mươi ba rồi, có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Liên Hoa đứng ngẩn tại chỗ, có lẽ không dám tin một thiên kim tiểu thư như ta lại kết giao tỷ muội với nàng.

Ta đưa ngón tay ra trước mặt nàng lắc qua lắc lại:

- Thế nào? – Ta vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ xinh của nàng, nở nụ cười mãn nguyện – Không lẽ không muốn sao?

Liên Hoa mặt ửng đỏ lên, ấp a ấp úng nói:

- Không...không...muội hơi bất ngờ...

Ta kéo tay Liên Hoa:

- Đi thôi, quay về Dương Trạch Cư. Vết thương ta có chút đau rồi, muội giúp ta thay băng, được không?

Liên Hoa hướng ta làm mặt quỷ:

- Tiểu muội tuân lệnh.

Ta nở nụ cười sủng nịnh nhìn nàng.

Ta đứng trước cửa Tử Đình Điện nhìn quanh quất khắp nơi, ánh lên trong đáy mắt hình bóng Tần Tử Tô từ Dưỡng Tâm Điện quay trở về, thời gian đã là khá muộn. Một thân khoác một chiếc áo choàng lông trắng tinh dưới bầu trời tuyết đêm, ta cũng chờ hắn khá lâu, có chút hơi đau mỏi.

Thấy hắn dõi về phía ta, ta cảm nhận bước chân hắn đi về phía này có chút nhanh hơn.

Hắn cầm lấy hai tay ta đặt lên ngực mình:

- Lạnh không?

Ta lãnh đạm cười cười:

- Không lạnh, còn chàng? – Ta liếc nhìn chiếc áo mỏng trên người Tần Tử Tô – Sao không mặc nhiều áo chút?

Hắn tự nhiên, thoải mái vòng tay qua eo ta mà ôm lấy thân thể ta bước vào trong:

- Ta quen rồi.

Ta cất giọng dịu dàng, xiết chặt tay hắn:

- Trời trở lạnh rồi, mặc thêm ít áo, đừng để nhiễm phong hàn.

A, chiêu này là ta học từ mấy thoại bản của tên Ti Mệnh Tinh Quân kia đấy, hiệu quả vô cùng.

Hắn cười khổ:

- Ta biết rồi.

- Tô Tô, chàng phải xử lý công sự sao? Có vất vả lắm không?

Ta phải tranh thủ trong khoảng thời gian ở cạnh hắn khiến hắn có thể thực tâm yêu thương ta.

- Nàng có việc gì sao? – Hắn mỉm cười nhìn ta.

Ta nhẹ lắc đầu, nhu thuận mỉm cười đối hắn:

- Không có.

Trên khuôn mặt nhỏ có nhuộm chút sắc mây hồng.

- Bồi ta uống rượu. – Hắn nhìn lên trời cao, ngữ khí có chút cô đơn – Từ lâu lắm rồi không có cùng nữ nhân mình thực thích uống rượu thỏa thê lần nào.

- Được. – Ta gật đầu đồng ý, nụ cười có chút lạnh nhạt vài phần.

Như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ta vội thoát khỏi vòng tay của hắn:

- Tô Tô, thiếp đi lấy rượu đã.

Hắn chậm rãi gật đầu:

- Phân phó hạ nhân là được rồi.

- Thiếp biết rồi.

Ta vừa mới quay người lại, thì thấy Hạo Hiên hộ vệ bước vào. Ánh mắt như chim ưng của hắn khẽ liếc ta, khẽ gật đầu, lướt qua người ta.

- Thái Tử điện hạ.

- Chuyện gì? – Hắn dừng bước, lãnh đạm hỏi.

Không cần nghe cũng biết bọn hắn đang nói chuyện gì.

Tuyết rơi ngày càng dày.

Ta ngồi một mình trong phòng khách, ngẩn ngơ nhìn bàn thức ăn nguội lạnh. Ánh lửa lập lòe, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt diễm lệ không một tia biểu tình lại càng thêm lạnh lùng. Con ngươi thăm thẳm đầy vẻ âm trầm lãnh đạm, dưới bóng đêm tản mác quang mang sâu thẳm.

Chờ đợi tin tức chính là loại tư vị cảm xúc này.

Nhưng ta cũng dùng thân phận một nữ nhân của hắn mà chờ đợi Tần Tử Tô quay trở lại.

Có lẽ Đông Cung đã chính thức bước vào thời khắc mưa gió máu tanh rồi, hôm nay, ngoại trừ chuyện Mạn Lăng Hi Vân sảy thai còn lan truyền khắp nơi cả chuyện Tiểu Nguyệt là gian tế bên phía phản tặc. Nàng ta cũng đã bị chính tay Tần Tử Tô giết, mùi vị bị nam nhân mình yêu nhất đâm một nhát kiếm quả thực cũng chua xót lắm.

Tất cả đều đã nằm sẵn trên bàn cờ, có muốn đi cũng không thể được, thân bất do kỷ mà thôi.

Trong đầu mơ hồ nhớ lại ký ức lúc nãy, ta có chút rùng mình.

Lúc ấy, đứng sau cánh cửa, ta đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện, Tần Tử Tô tung một chưởng đẩy cánh cửa phòng đối diện ta, tiếng bước chân vô cùng dồn dập.

- Ai đó? – Tiểu Nguyệt ở phía sau bình phong có chút kinh hoàng.

Tần Tử Tô không trả lời, bước tới sau bức bình phong, Tiểu Nguyệt đang ngồi trong thùng tắm, hai cánh tay trắng nõn duỗi ra bên ngoài, những cánh hồng lững lờ trôi trên mặt nước thực sinh động đến bắt mắt, cũng vô cùng kiều diễm ướt át.

Ở góc khuất bên này, ta nghe tiếng Tiểu Nguyệt mỉm cười đối hắn đáp, tiếng cười vô cùng kiều mị:

- Thái Tử điện hạ, sao lại là chàng?

Ánh mắt hắn hằn lên vẻ lạnh lùng mà nhìn về phía nàng:

- Đứng lên.

Nét mặt Tiểu Nguyệt trắng bệch, cố ý che miệng cười khẽ:

- Dạ? Thái Tử, không lẽ muốn cùng thiếp tắm uyên ương sao?

- Đứng lên. – Tần Tử Tô không hề kiên nhẫn nhắc lại.

Tiểu Nguyệt kinh ngạc, hít sâu một hơi, hai tay che chắn phía trước, nhẹ nhàng đứng lên, trong đáy mắt có chút thất thần, một mảng lưng bị nhuốm màu huyết tươi thực rực rỡ trên tấm lưng trắng như tuyết kia đã bị ta nhìn thấu. Vẻ mặt hắn cho ta minh bạch hắn không có kiên nhẫn thưởng thức cảnh xuân trước mắt, ngữ điệu lạnh như hàn băng:

- Xoay người.

Nàng chậm rãi xoay người, hẳn là đã nhìn thấy vết thương kia đi.

Khóe miệng cong cong, ta minh bạch hắn vì sao lại mang vẻ u ám đi tìm nàng như thế, Uyển Nhi cô nương của hắn hôm nay bị hành thích như thế, có thể không sốt ruột sao?

Nhưng có một điều hắn không ngờ, người đâm nàng lại là ta nhưng là dưới hình dáng Tiểu Nguyệt.

A, dù bị phong ấn pháp lực nhưng mấy pháp thuật nho nhỏ thì bản tiên vẫn làm được chút chút.

Nếu đã dám xiên ta một nhát, vậy thì cũng phải trả lại chứ, vết thương của ta đâu phải là giả, cũng không hề tính là nhẹ nhàng gì.

Nhưng trước khi hắn đến, ta cũng phải "bày bố trận pháp" chứ, không làm sao thu phục được "yêu tinh" đây.

Dưới hình hài của Uyển Nhi, dựa theo tính cách hằng ngày của nàng, bày ra vẻ giương giương tự đắc, chạy đến chỗ "kẻ thủ ác" chém y một chiêu.

Vết thương trên lưng nàng kia chính là do đích thân ta gây ra.

Giờ lộ ra vết thương bị Uyển Nhi đâm kia, hắn có thể không nổi xung khí sao.

Thôi thì cùng chờ xem màn kịch hay phía trước nào.

Tiểu Nguyệt thân thủ cũng rất nhanh, tay với lấy y phục treo trên giá, tay đã rút ra một thanh đoản kiếm phòng thủ sẵn sàng.

Kiếm bỗng xuất ra khỏi vỏ, Tiểu Nguyệt đột ngột mở to mắt, đoản kiếm trên tay nhanh đâm thẳng tới bức hắn phải lui ra xa vài bước.

Thực là lãnh khốc vô tình.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng vô cùng, đúng lúc này Hạo Hiên từ phía sau phi thân lên che chắn cho hắn, thanh kiếm rất nhanh đẩy lùi đoản kiếm của nàng, mũi kiếm chĩa thẳng về nàng:

- Ngươi đả thương Uyển Nhi, không lẽ không có mục đích gì sao?

Vẻ mặt nàng biến sắc:

- Ta không có.

- Không có? Chính miệng Uyển Nhi nói ngươi làm đả thương nàng, còn chối? Ngươi rốt cuộc là ai? Có phải do thám của bên đó phái tới?

Nàng thống khổ nhìn về phía hắn, thực thương cảm:

- Ta...ta không phải...Thái Tử điện hạ, không tin ta sao?

Sắc mặt hắn lãnh đạm, trong hắc mâu thâm trầm tràn đầy lãnh ý, chậm rãi phun ra một chữ:

- Giết. – Hắn bóp chặt tay, ngẩng đầu, chậm rãi đi về hướng Tiểu Nguyệt – Không được để nàng ta còn sống ra khỏi Đông Cung.

Hạo Hiên dứt khoát:

- Tuân mệnh.

Ta cong cong khóe miệng, lấy một viên kẹo nhỏ trong túi vải treo trên thân ra bỏ vào miệng, nhìn ánh mắt nàng tràn ngập thất vọng, tận đáy lòng ta có chút thương xót.

Nếu các nàng không quá lụy tình với hắn mà làm bậy, ta cũng không nỡ tính kế các nàng.

Đừng trách lão thân, Tiểu Nguyệt.

Biết không thể thoát, mâu quang Tiểu Nguyệt tràn ngập tuyệt vọng lấy chân đạp lên thanh đoản kiếm đã rơi kia mà hất lên, hàn quang lầm lẫm trong phút chốc ở dưới tuyết trắng cực kỳ chói mắt, nàng đón lấy thanh đoản kiếm kia, xoay thân thể thực nhẹ nhàng để mũi kiếm chỉ thẳng vào Tần Tử Tô. Kiếm quang trên tay nàng cũng sắc bén và quỷ dị không nên lời, thực là một kỳ nữ.

- Thái Tử điện hạ, tiếp chiêu.

Thanh âm thanh thúy vang lên, một thanh đoản kiếm không báo trước vọt đến trước mặt hắn, hắn cũng theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm mà đâm về phía nàng.

Huyết vị vọt tới bắn cả vào mặt của hắn, Tần Tử Tô nghiêng đầu, khe khẽ nhắm mắt, không thèm nhìn đến nàng.

Tiểu Nguyệt buông tay, kiếm rơi xuống đất, nàng chậm rãi cúi đầu, nhin chỗ bị thanh kiếm trong tay Tần Tử Tô đâm tới.

Gió lạnh gào thét, tuyết lại rơi. Trên nền tuyết trắng tinh, màu huyết rực lên như lửa, mê man lòng người, lại yên tĩnh quỷ dị.

Tiểu Nguyệt hai tay run rẩy, ôm lấy vết thương ở bụng, ngực không ngừng phập phồng:

- Ta chết ở trong tay người, người sẽ nhớ rõ ta chứ? – Mâu quang ngập lệ, từng hạt thủy châu kia lăn dài trên gò má tái nhợt của nàng, hòa lẫn trên nền tuyết trắng – Thái Tử điện hạ, ta muốn...muốn người nói...cho ta biết...để ta chết không hối tiếc...

- Một thân lục y thanh khiết, ta đương nhiên sẽ không quên. – Tần Tử Tô hừ lạnh một tiếng, không mang chút cảm xúc nào.

Tiểu Nguyệt khép mắt, hai hàng lệ vẫn chầm chậm tuôn:

- Thái Tử...người...người...có...có yêu ta không? Cho dù...cho dù...chỉ là một chút, ta không cầu...nhiều lắm..., một chút...một chút...

Huyết vị không ngừng chảy từ khóe miệng nàng, nơi nàng đứng đã bị huyết tươi nhuộm hồng rồi.

Ta cảm nhận rõ sự xúc động trong trái tim hắn, hắn đã buông lỏng chuôi kiếm một chút nhưng vẫn nghiêng đầu không muốn nhìn nàng:

- Không.

Tiểu Nguyệt rõ ràng tuyệt vọng, nàng lui ra sau vài bước, xoay người ôm miệng vết thương, cười đến thực thê lương:

- Haha...ta...sắp...sắp chết rồi...ngay cả...ngay cả lừa gạt ta...cũng không thể ư? Vì cái gì...vì cái gì...? Kỳ Âm kia tốt đẹp đến thế sao?...Người yêu nàng đến thế...ngay cả Mạn Lăng Hi Quân kia...tiện nhân đó...cũng có thể động đến tâm ngài...vì cái gì...người...không thể yêu ta?...Ta không hiểu...không hiểu...ta...với bọn họ...thua kém ở đâu?

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, Tiểu Nguyệt càng thêm tuyệt vọng, gió lạnh gào rú mà lay động mái tóc đen đã điểm xuyết tuyết trắng, thê lương đến không nên lời, đôi mắt nàng dần dần khép hờ, giống như không muốn xa rời hắn:

- Tần Tử Tô, hy vọng...người...có thể nhớ rõ Tiểu Nguyệt...ta...ta...

Nàng thê lương chua xót nhắm mắt lại, thân mình cũng đổ ập xuống làn tuyết trắng, huyết dịch nhanh chóng nhuộm hồng một mảng...

Tiểu Nguyệt yêu hắn, yêu đến hết thuốc chữa, ngay từ khoảnh khắc gặp hắn, ta minh bạch vì nó hằn lên trong đôi mắt đẹp kia của nàng.

Hạo Hiên đến cạnh thi thể của nàng, rút thanh kiếm của mình đã đưa cho Tần Tử Tô ra, thực lạnh nhạt.

Ta đứng ở một bên nhìn rất rõ ràng Tiểu Nguyệt chính mình chịu chết, rõ ràng minh bạch kết cục nên vậy nhưng dưới đáy lòng vẫn có chút nhói nhói. Nàng căn bản không phản kháng, mặc cho Tần Tử Tô giết mình, có lẽ nàng hiểu bản thân không thể tiếp tục yêu hắn liền mất đi ý nghĩa cuộc sống hoặc là nàng biết chính mình không thể trốn thoát khỏi Đông Cung, chung quy vẫn là phải chết.

A, nữ nhân ngốc nghếch.

Hắn xoay người, đưa lưng về phía thi thể Tiểu Nguyệt, khuôn mặt hiện lên biểu tình phức tạp. Hạo Hiên nhìn vẻ mặt hắn, nhịn không được hỏi:

- Thái Tử điện hạ, bây giờ phải làm sao?

Tần Tử Tô phủi bông hoa tuyết trên người, cất bước, lúc đi tới cửa, hắn mới nói:

- An táng Tiểu Nguyệt.

- Thái Tử điện hạ, người đi đâu?

- Đi gặp Phụ Hoàng.

Cũng từ sau lúc hắn giết Tiểu Nguyệt thì vội vã tới Dưỡng Tâm Điện gặp Hoàng Thượng, cho đến bây giờ cũng chưa thấy về.

Ta ngồi lặng lẽ không chút nhúc nhích, Tuyết Nhi ở bên nghiêng đầu nhìn ta:

- Tiểu thư, em đã hâm nóng đồ ăn rồi, tiểu thư mau ăn chút đi ạ.

- Phải đó, Thái Tử Phi, không cần chờ Thái Tử điện hạ đâu. – Hạo Hiên từ lúc nào đi vào, quỳ một gối hành lễ với ta – Tham kiến Thái Tử Phi nương nương.

- Miễn lễ đi. – Ta nhàn nhạt đáp – Trời lạnh thực đó, uống chén rượu cho ấm đã.

Hạo Hiên yên lặng gật đầu với Tuyết Nhi, nàng hiểu ý liền chạy vội ra ngoài.

Rất nhanh có người dọn đồ ăn lên, lại mang thêm mấy bình rượu hoa quế lên.

Trời lạnh, rượu hoa quế cay cay nồng nồng, thực thích hợp làm ấm người.

Ta tự rót một ly, ngửa đầu uống cạn, ngắm nhìn ly rượu rỗng trong tay, thản nhiên nói:

- Hạo thị vệ, ngươi thấy Thái Tử điện hạ là người như thế nào?

Bọn họ là "phu thê" nhưng lại chẳng có chút tình cảm nào, suy nghĩ của hắn ta chưa bao giờ có thể thấu rõ, tâm cơ âm trầm, thực khiến ta mệt mỏi.

Bàn cờ này còn phải chơi đến khi nào?

Hạo Hiên liếc ta, chần chứ một khắc, nghiêm túc nói:

- Thái Tử...rất khổ.

Ta chống tay trên bàn, con ngươi hiện lên chút nghi hoặc:

- Y là một nam nhân thâm trầm, ta vĩnh viễn nhìn không thấu y.

Hạo Hiên than nhẹ một tiếng:

- Theo Thái Tử điện hạ cũng mười mấy năm, ta cũng không hiểu được y. Y giống như có nhiều tâm sự, y chưa từng thổ lộ cho ta, cũng không nói rõ với Hoắc công tử, lại cũng không chịu nói với Hoàng Thượng. – Hạo Hiên cười khổ – Y có tâm sự gì, không ai biết.

Ta ngước đôi mắt mờ sương lên nhìn nóc nhà:

- Nữ nhân có bí mật không thể nói và nam nhân có nhiều tâm sự, nếu ở cùng một chỗ thì sẽ ra sao?

Hạo Hiên lắc đầu, vẻ mặt xem ra hoàn toàn không minh bạch ý tứ của ta.

- Có tiếng bước chân, có lẽ Thái Tử đã trở lại. – Ta nở nụ cười, ngồi thẳng dậy, tự rót một ly, cái miệng nhỏ xinh đã hớp một ngụm.

Không hổ ở gần cùng mấy người kì quặc chuyên đi viết mấy thoại bản cẩu huyết cho nhân gia, ta cũng phải học được chút bản lĩnh chứ.

- Có thể cùng Thái Tử Phi đối ẩm đã là vinh hạnh của ty chức. – Hạo Hiên cũng nâng ly rượu lên – Kính nương nương một ly.

Ta cũng cạn ly với hắn:

- Có cơ hội sẽ lại uống tiếp.

Hắn một hơi cạn sạch:

- Cáo từ.

- Tái kiến.

Hạo Hiên ra ngoài không lâu, Tần Tử Tô đã bước vào. Hắn đứng trước cửa, nhìn bóng dáng ta mà không hề nhúc nhích. Ta cố ý như không biết, khóe miệng cong lên tựa cười mà không phải cười.

Hắn đang muốn làm cái gì? Rõ ràng đã trở về, tại sao không vào?

Ta nhẹ nhàng ngoái đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn:

- Tô Tô, chàng quay về rồi?

- Nàng làm sao biết ta đã trở về rồi? – Tần Tử Tô đến bên ta, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Ta đứng lên, đỡ hắn ngồi xuống:

- Ta nghe thấy tiếng bước chân.

Thần sắc hắn mệt mỏi, liếc nhìn bình rượu trên bàn:

- Nàng đang uống rượu ư?

- Ân, làm ấm người. – Ta chủ động rót một ly cho hắn. – Chàng cũng nên làm một ly đi.

Tần Tử Tô nhấc chiếc ly tinh xảo kia lên, cười mệt mỏi:

- Ta chỉ đáp ứng bồi nàng uống rượu thôi.

Ta cũng vội rót cho mình một ly rượu:

- Ta cũng uống một ly.

Ta uống hết, lại thấy Tần Tử Tô đã tự rót thêm một ly rồi lại thêm một ly nữa. Ta trợn mắt há hốc mồm, hắn đã uống không biết bao nhiêu chén. Sau một hồi, ta rốt cục cũng phải lên tiếng:

- Tô Tô, tâm tình của chàng không tốt sao?

Hắn cười đến thê lương:

- Xem là vậy đi.

- Uống nhiều rượu sẽ không tốt.

Kỳ thực, ta cũng thực thường uống đến khi bản thân đã rơi vào mơ hồ.

- Nàng từng nói say một chút là không có gì không tốt.

Ta không nói nữa, lặng lẽ rót rượu cho hắn.

Ta chưa từng nói với hắn như vậy.

Một ly lại một ly, tửu lượng của Tần Tử Tô dù có tốt đến đâu cũng phải say, đời người, không biết có bao lần say đây.

- Quân Quân, nàng nghĩ Kỳ Âm là người như thế nào?

- Sao? – Ta cúi đầu rót một ly cho mình.

Hắn thống khổ nheo mắt lại:

- Ta không muốn hoài nghi nàng nhưng ta không thể không hoài nghi. Vương triều có quá nhiều loạn tặc. Ta minh bạch Tiểu Nguyệt không phải là tử sĩ của quân địch, tuyệt đối không phải, võ công nàng quá kém, có lẽ còn có người nữa. Kỳ Âm và Uyển Nhi không phải là thân tỷ muội, chỉ là tỷ muội kết nghĩa mà nương tựa nhau ở thanh lâu. Thực ra, Uyển Nhi ở dưới trướng ta, là chính tay ta dạy bảo nàng. – Hắn mê man nhìn ta – Nàng nói xem, nữ nhân quanh ta ai cũng đều có võ công, liệu Kỳ Âm cũng? Nàng sẽ phản bội ta? Là do thám của địch sao?

Ta lãnh đạm nhìn ánh mắt hắn:

- Chàng thực sự yêu Kỳ Âm cô nương sao?

Hắn mê mang mà lắc đầu:

- Không biết, ta không biết.

Gì vậy? Yêu hay không yêu còn không rõ hay sao?

Ta giả bộ hừ lạnh:

- Tiếp tục yêu đi.

Muốn yêu nữa hay không yêu nữa là lựa chọn của hắn, đâu phải chỉ dựa vào câu nói của ta.

- Quân Quân, vì sao không uống nữa? – Hắn nheo mắt, tỉ mỉ quan sát ta, trong cơn say, hắn tự dưng phất phất tay – Không đúng, nàng là Kỳ Âm, không phải Quân Quân.

Ta giật mình, đưa mặt về phía hắn, chỉ vào mũi mình:

- Ta là Thường Quân, chàng nhìn lại xem.

Ta biết thân phận của Kỳ Âm từ chỗ của Cửu Mạn tỷ tỷ, nàng là tỷ tỷ của Thường Quân dịch dung mà thành, vì muốn trốn sự truy lùng của Mạn Lăng gia mà nương nhờ cửa thanh lâu, sau đó, không biết vật đổi sao dời thế nào lại được Thái Tử hắn chuộc thân. Nhưng sau đó, không hiểu sao nàng lại giả chết mà trốn khỏi Đông Cung thì ta không rõ, cũng không có hứng thú muốn biết.

Kết nối tất cả những chuyện này với nhau, có lẽ thấy được hình bóng của Kỳ Âm nơi Thường Quân mới động tâm đi.

- Ta thấy rất rõ nàng là Kỳ Âm. Nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta.

Đôi mi thanh tú của ta khẽ nhăn lại, có chút bất đắc dĩ:

- Của ngươi? Ta không phải đồ vật sở hửu của bất cứ ai cả.

Hắn vẫn tiếp tục cọ cọ vào người ta:

- Kỳ Âm, nàng là của ta.

Ta đặt bàn tay lên trên ngực hắn mà cố ngăn cản lại:

- Chàng vừa gọi ta là gì?

Ta rõ ràng là Thường Quân sao hắn có thể nhìn lầm chứ.

Tần Tử Tô ôm ngang lấy eo ta, cắn lên cái cổ trắng như tuyết kia:

- Nương tử?

Trong đầu ta lúc này có một ước nguyện là được đánh chết hắn ngay tại chỗ, cái con heo chết bằm này.

- Chàng gọi ta là gì?

- Có gì không đúng sao? – Hắn tiếp tục nhấm nháp "mỹ vị", giọng điệu nỉ non – Kỳ Âm...

Bản tiên mệt mỏi với tình huống cẩu huyết này của Ti Mệnh hắn rồi.

Hắn rất nhanh cúi đầu, cướp lấy đôi môi mềm mại của ta.

Tuyết lại rơi, đêm thêm dài...

Ở góc khuất căn phòng, ta hiện tại đứng ngắm bản thân "ta" tựa như một con mèo lười đáng yêu hết sức mà cuộn tròn trong lồng ngực Tần Tử Tô.

A, vẫn chiêu thức cũ thôi, đâu phải muốn ăn đậu hủ của ta mà được. Nhưng lần này để sinh động hơn, ta đã biến một cái lá nhỏ ngoài kia thành hình dáng của Thường Quân.

Hắn vẫn vô tư nghịch ngợm mái tóc của nàng, có lẽ sau cuộc "vận động" mạnh, hắn thực sự đã tỉnh táo trở lại.

- Lúc nãy nghe Hạo Hiên nói, Mạn Lăng Hi Vân xô nàng xuống hồ, có phải không?

"Ta" vô cùng mệt mỏi, lười biếng tựa vào ngực hắn:

- Nàng nói là ta xúi giục đại ca ta xô nàng, nàng bị sẩy thai rồi, lại tìm phu phụ Mạn Lăng Đại Tướng Quân đến giáo huấn ta, còn cưỡng bức ta thuyết phục chàng nạp ả làm phi, bị ta mắng cho chạy rồi.

- Nàng mà cũng mắng người? Như thế nào?

- Điều chàng cần hỏi không phải là câu này chứ? Mạn Lăng Hi Vân sẩy thai, chàng không quan tâm sao? – Mắt ta đã sụp xuống vì buồn ngủ, có chút lơ đãng hỏi.

- Lúc ở cửa ban nãy, ta có gặp đại ca nàng, hắn nói đã tận mắt thấy Mạn Lăng Hi Vân xô nàng xuống hồ. Nàng ta sẩy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yinepark