c39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hừ, đừng nói nhiều nữa, theo ta thấy nên nhanh chóng ra tay đi, để tránh đêm dài lắm mộng " lúc này, một hắc y bên cạnh cũng nhịn không được lên tiếng hối thúc.

Vì nếu ba nữ nhân này cứ tiếp tục như thế, thì e rằng mê dược sẽ hết tác dụng, đến lúc đó, người phiền phức sẽ là bọn họ, nên họ đành chớp lấy thời cơ trước mặt này mới được.

Ba nữ nhân nghe vậy, nhanh chóng nắm lấy kiếm trên tay, chuẩn bị hạ sát chiêu, dù lam y nữ tử, vẫn có chút không nỡ, nhưng nàng biết, nếu nàng không ra tay, thì những người kia vẫn sẽ động thủ mà thôi, nên nàng đành đem cơ hội giết Tư Đồ Cơ giành về mình.

' Nàng không thể có được y, thì nàng đành lấy mạng của y vậy. Hơn nữa đã nàng không chiếm được, thì người khác cũng đừng hòng mà chiếm được '.

Nghĩ đến đây, lam y nữ tử không khỏi lạnh lùng nhìn đến Phù Dung đang bất tỉnh. ' Tất cả đều tại nữ nhân này mà ra, nếu không phải nàng ta, nàng đã không đi đến con đường hôm nay, cam chịu để bọn người đó lợi dụng. Bất quá nàng sẽ không giết nàng ta, vì như thế là tiện nghi hai người bọn họ, nàng sẽ để hai người họ âm dương cách biệt, chịu nổi khổ chia ly dày vò, có như thế mới có thể phần nào giải tỏa hận thù trong lòng nàng.'.

Nghĩ vậy, lam y nữ tử động tác trên tay càng nhanh hơn hướng về Tư Đồ Cơ. Bên kia hai hắc y nữ tử cũng nhanh chóng ra tay với Sở Quan Thanh cùng Thượng Quan Châu, mấy hắc y còn lại thì nhằm vào những người còn lại để ra tay.

Bất quá khi họ chỉ còn cách nhóm người của trong gang tấc, thì họ lại cảm thấy một luồng chưởng phong chợt lóe, theo sau đó là binh khí của mình đã bị đoạt đi, trên cổ họ giờ đây đều đặt một thanh kiếm, chỉ cần hõ cử động, liền lập tức mất mạng ngay.

Bên ngoài phòng lúc này, ám vệ của Lạc Minh cùng Lạc Thiên đã nhanh chóng xuất hiện, thay thế mọi người giữ trụ mấy hắc y nhân cùng lam y nữ tử, để cho chủ tử của họ có thể thuận lợi tra khảo.

" Độc Như Hương, ta cứ nghĩ ngươi có thể sống sót trốn thoát, thì sẽ biết ăn năn, làm lại từ đầu, nhưng xem ra ta đã lầm, ngươi vẫn như vậy, chứng nào tật ấy " Tư Đồ Cơ lạnh lùng nhìn lam y nữ tử nói.

" Hừ, Tư Đồ Cốc chủ, ngươi đừng ở đây giả mù sa mưa nữa, chẳng phải lúc đầu ngươi từ chối tình cảm của ta, lấy lý do là do chúng ta thuộc hai phái chính tà, nên không hợp sao, nhưng xem ra, hiện tại là do sự xuất hiện của kẻ thứ ba đi. Hừ ta thật sự khinh thường ngươi, ngụy quân tử " Độc Như Hương nhìn Tư Đồ Cơ, không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại rất bình tĩnh đáp lại.

" Hừ, với ngươi cũng có tư cách cùng tỷ tỷ ta đấu, ngươi nằm mơ à ??? " Thủy Vu bên cạnh nghe đến Độc Như Hượng nói Phù Dung là kẻ thứ ba, thì đã tức giận sôi máu lên.' Dám mắng tỷ tỷ mà nàng tôn kính nhất, nữ nhân này đúng là chán sống mà '.

" Đã không yêu, thì cho dù ngươi có là người của tà phái hay chính phái đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không quan tâm đến ngươi. Cho dù không có người thứ ba như ta, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà động lòng hay bận tâm, ngươi chẳng qua là ngu ngốc, tự cho mình là đúng, quá mức tự tin, lại tự mình coi trọng mình, tự tưởng tượng ngươi là một nữ nhân tất cả nam nhân đều sẽ vì người mà điên cuồng. Hazz, thật đáng tiếc, dung mạo xinh đẹp như thế, lại bị bệnh nặng về đầu óc, tội chưa ". Phù Dung cũng không hờn giận vì những câu nói của Độc Như Hương, ngược lại thái độ vô cùng bình tĩnh ứng đối.

Nàng Ngọc Phù Dung, xưa nay người không phạm ta, ta không phạm người, đối với những hạng người xưa nay thích chỉ trích người khác, vì lỗi của mình như thế, nàng chưa từng biết nương tay. Phương châm của nàng chính là, chọc tức chết người, thì không cần đền tội, nên nàng sẽ rất vui lòng, mà luôn vận dụng điều này.

Quả nhiên, Độc Như Hương nghe xong lời Phù Dung, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị một nữ nhân chỉ trích như thế, hơn nữa nàng ta còn nói đúng những gì tận sâu trong đáy lòng nàng, đó là những thứ mà trước nay, nàng luôn trốn tránh, không dám thừa nhận, không ngờ hôm nay, lại bị nữ nhân này nói ra hết, nàng thật sự không biết nên tiếp theo phải đáp trả thế nào để giành lại phần thắng nữa ???.

" Tỷ tỷ, nói rất hay " Thủy Vu ngồi bên cạnh, nghe xong lời Phù Dung, không tiếc vỗ tay khen ngợi.

Mấy nam nhân nghe xong lời của , cũng mỉm cười đầy kiêu ngạo. Đây là nữ nhân của bọn hắn a, chính là niềm tự hào của bọn hắn a, quả thật là không có lúc nào chịu thua người khác cả.

" Ngươi..." Độc Như Hương nhìn Phù Dung, tức giận nhưng không thể làm được gì, vì hiện giờ kiếm của ám vệ đang đặt trên cổ của nàng, nếu nàng cử động một chút, sẽ lập tức mất mạng ngay. Nên nàng đành nhẫn vậy.

" Tháp Lệ Na, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong trường hợp này nhỉ " Thượng Quan Châu nhìn hắc y nữ tử vừa định giết mình, lạnh lùng cười, trong giọng nói lại hàm chứa đầy trào phúng, cùng khinh thường.

" Thượng Quan Châu, ta đang trong tay của ngươi, muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời " hắc y nữ tử tên gọi Tháp Lệ Na, cắn răng gằn từng tiếng, nàng đã mất hết tất cả, thì còn chờ gì nữa.

" Tháp Lệ Na, Thiết Nhân tộc của các người xâm phạm lãnh thổ của Lạc quốc ta, giết hại bá tánh Lạc quốc, Thượng Quan tướng quân phụng chỉ xuất quân dẹp trừ, đây vốn là không sai. Y nể tình phụ thân ngươi là hảo hán, nên tuân thủ hứa hẹn tha cho ngươi con đường sống, vậy mà ngươi còn không biết chối cãi, còn có ý định giết y, đúng là làm ơn mắc oán mà " Lạc Mạnh ngồi bên cạnh, nhịn không được bất bình lên tiếng thay.

" Hừ " Tháp Lệ Na hừ lạnh thanh, không nói tiếp, cũng không phản bác, chỉ im lặng cúi đầu.

Mọi người thấy thế, không khỏi lắc đầu, ' nữ tử này, rõ ràng có thể phân biệt rõ thị phi phải trái, nhưng lại một mực khăng khăng, đây đúng là đã không còn thuốc cứu chữa nữa rồi '.

" La Ngọc, ngươi nói ta dẫn đầu võ lâm đồng đạo đánh lén La Thiên giáo của ngươi, hại chết phụ mẫu của ngươi, cùng đệ đệ vừa năm tuổi của ngươi là sai, vậy La Thiên giáo của ngươi không từ chuyện ác nào, giết người, cướp của, làm hại bá tánh vô tội, vậy là đúng sao ??? Đệ đệ vừ tròn năm tuổi của ngươi, rõ ràng còn nhỏ tuổi, nhưng lại thừa cơ chưởng môn Thiên Sơn môn không chú ý, dùng độc nhằm lấy mạng của y, y nếu không ra tay, chẳng lẽ để cho đệ đệ của ngươi độc chết sao ??? " Sở Quan Thanh nhìn hắc y nữ tử còn lại trầm thấp lên tiếng hỏi.

" Hừ, hiện giờ ngươi muốn nói gì mà chẳng được " La Ngọc không phục, trừng mắt nhìn Sở Quan thanh tỏ vẻ không tin.

" Ngươi, nữ nhân này đúng là hết chỗ nói rồi, rõ ràng người nhà của ngươi làm sai, bị giết, ngươi còn mạnh miệng, chẳng lẽ mạng của người nhà ngươi là mạng ??? Còn mạng của những bá tánh vô tội đã bị cha mẹ người hại chết, bị đệ đệ của ngươi vì thỏa mãn hứng thú nghiên cứu độc của hắn độc chết, thì không phải mạng sao ??? " Thủy Vu nhìn La Ngọc ngoan cố, tức giận mắng to.

Mọi người bên cạnh, thậm chí là Tháp Lệ Na, cùng Độc Như Hương, cùng phe với La Ngọc, cũng không có gì phản bác lời của Thủy Vu, vì tất cả những gì nàng vừa nói hoàn toàn là sự thật. Chuyện ác của La Thiên giáo trên giang hồ, ai mà chẳng biết, có thể nói chết là hoàn toàn xứng đáng, không còn gì để bàn cãi nữa.

" Hừ " La Ngọc nghe xong lời Thủy Vu cũng không phản bác, chính là cúi đầu không nói.

Nàng biết, phụ thân cùng mẫu thân và đệ đệ quả thật đã làm rất nhiều chuyện ác, nhưng họ xưa nay luôn đối xử tốt với nàng, quan tâm nàng, yêu thương nàng, nên cho dù họ đáng chết, nàng cũng phải thay họ báo thù, tuyệt không thể để họ chết oan uổng như thế được.

" Các ngươi đã có thể thoát, nhưng vẫn ngoan cố, không biết hối cãi, có ý định quay về trả thù. Lại còn cấu kết với Ma Vực Phong làm loạn, các ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi " Phù Dung nhìn La Ngọc cố chấp, nhìn Tháp Lệ Na oán hận, lại nhìn Độc Như Hương không cam lòng, không khỏi than nhẹ.

" Ngươi..." một trong số hắc y nhân đang bị khống chế, nghe Phù Dung nhắc đến Ma Vực Phong ba từ, không khỏi ngạc nhiên kinh hô.

Ma Vực Phong trong mắt thế nhân, vốn là một bí mật, trừ người mình ra, thì không ai biết đến sự tồn tại của nó, vậy mà những người này lại biết, đây là sao a ???.

" Trên đời này không có chuyện gì Minh Thành không thể tra " như nhìn thấy nghi vấn của hắc y nhân, Thủy Vu hảo tâm vì hắn giải thích.

Nói đến chuyện này, bản thân nàng cũng phải khâm phục Nhi ca, phải công nhận hệ thống điều tra tin tức của Minh Thành trong tay huynh ấy đã phát triển rất tốt, hầu như là trong triều, các môn phái trên giang hồ, các gia tộc lánh đời, thậm chí các tổ chức âm thầm hình thành, tồn tại, cũng có người của huynh ấy trong đó, điều này quả thật làm nàng mở rộng tầm nhìn không thôi.

Mấy hắc y nhân bên dưới nghe xong điều này nghi hoặc không thôi, dù trước đây quả thật họ đã biết đến Minh Thành, nguyên nhân do Thủy Vu cùng Thiên Tuyết đã nháo một trận long trời lỡ đất. Nhưng họ lại chỉ nghĩ Minh Thành thế lực cùng lắm cũng chỉ sánh ngang Ma Vực Phong thôi, nhưng hôm nay xem ra, Ma Vực Phong còn kém so với họ, nếu không cũng đã không bị người khác điều tra ra.

" Tỷ tỷ, xử bọn họ thế nào đây ??? " Thủy Vu nhìn đến Phù Dung bên cạnh, tò mò hỏi.

" Đưa họ cùng đến Đại hội võ lâm, Ma Vực Phong ẩn tàng lâu như vậy, cũng nên xuất hiện trên đời rồi, để tránh bị người ta lãng quên chứ. Ai bảo dã tâm của họ lại lớn đến vậy, bá chủ thiên hạ mà, cho nên chúng ta cũng nên để cho thế gian biết về họ mới được " Phù Dung cười đầy ẩn ý nhìn mấy hắc y, rồi nhìn đến Thủy Vu ôn nhu đáp.

" Hảo " Thủy Vu gật đầu tán thành, nàng biết mỗi khi tỷ tỷ cười như thế, chắc hẳn sẽ có kịch hay để xem, nàng sẽ hảo hảo mà chờ mong đây.

Mấy nam nhân bên cạnh thấy vậy cũng không có nhiều lắm phản ứng, chỉ cần nữ nhân của họ vui vẻ, thì bọn họ muốn làm gì, họ cũng sẽ tùy theo. Hậu quả bọn họ cũng sẽ thay các nàng giải quyết, nên họ hoàn toàn không hề có chút gì là bận tâm đến chuyện này.

........................

Đại hội võ lâm năm nay, không khí có chút náo nhiệt hơn trước, bởi vì trước khi đại hội mở ra, giang hồ lại lan truyền một tin tức, khiến hai phái chính tà đều náo động cả lên.

Ma Vực Phong, một thế lực thần bí, mới xuất hiện gần đây trên giang hồ, xây dựng cơ sở ngầm hầu như các môn phái, nhằm đạt thành mục tiêu, khống chế giang hồ, thống nhất võ lâm.

Chuyện này đã dẫn đến rất nhiều môn phái đã tiến hành đại thanh tẩy, và không bao lâu đã bắt được rất nhiều gian tế, chuyện này không chỉ làm giang hồ võ lâm, mà còn làm cho triều đình chấn động một phen, các phương hoàng đế cũng đều tiến hành điều tra, và kết quả lại thêm làm người ngở ngàng chính là trong triều đình thật ra cũng có người của Ma Vực Phong.

Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi, cái tên Ma Vực Phong đã trở thành kẻ thù của cả thiên hạ, rất nhiều người của Ma Vực Phong đã bị triều đình cùng giang hồ nhân sĩ truy sát, có thể nói trong nửa tháng, Ma Vực Phong đã thiệt hại rất nhiều sao thủ, cùng mật thám, e rằng một thời gian dài mới có thể khôi phục lại.

Bất quá do đại hội võ lâm sắp diễn ra, mọi người đều trở nên rất cảnh giác, e sợ rằng Ma Vực Phong sẽ tiếp tục âm mưu làm trò. Cho nên hiện tại tất cả mọi người khi tham gia đại hội, đều buộc phải khai báo danh tính cùng thứ có thể chứng minh thân phận, mới được bước vào lôi đài. Điều này dù gây nhiều phiền phức, nhưng mà cũng không ai có ý kiến gì.

.........................

Thiên Ma Cốc, một nơi chứa đầy cạm bẫy từ thuở hoang sơ. Tương truyền từng là chiến trường đầu tiên của cuộc tranh phong trên đại lục, nơi đây đã từng tẩm máu biết bao con dân đại lục, là nơi nhuốm đầy oán khí, ân cừu, huyết hận nhất đại lục. Và điều làm người ta không ngờ đến, nơi đây lại chính là tổng đàn của Ma Vực Phong, kẻ thù của toàn thiên hạ hiện nay.

" Ba ".

Một chưởng phong chụp xuống, tất cả bàn ghế trong phòng đều vỡ thành nhiều mãnh vụn, từ đó có thể thấy được công lực của người này cao đến trình độ nào.

" Vô dụng, tất cả các ngươi đều vô dụng " trên chiếc ghế duy nhất còn lại trong phòng, một trung niên nam nhân vẻ mặt tức giận nhìn mấy hồng y bên dưới mắng.

Mấy hồng y nhân cúi đầu, không dám phản bác, vì đây là bọn họ bị mắng đúng. Tất cả là do bọn họ chủ quan, mà khiến cho kế hoạch mười mấy năm của chủ nhân bị ảnh hưởng, khiến mấy ngàn người của Ma Vực Phong phải trả giá bằng tánh mạng của mình. Tất cả đó, đều là lỗi của họ mà ra, nên họ làm sao mà dám lên tiếng ???.

" Ma Âm, ngươi lập tức triệu tập tinh nhuệ, chúng ta lần này bất luận có chuyện gì, cũng sẽ tham dự đại hội võ lâm " trung niên nam nhân nhìn hồng y nhân đứng đầu hàng, thản nhiên hạ lệnh.

" Chủ nhân " mấy hồng y nhân nghe xong, không khỏi kinh hô.

" Hừ, bọn họ đã không muốn chúng ta tham gia, đề phòng nghiêm ngặt, hy vọng chặn đường chúng ta, thì ta càng đến đó, để cho bọn chúng biết, Ma Vực Phong chúng ta có hay không có bản lĩnh thống nhất võ lâm ??? Tạm thời cứ để bọn chúng an nhàn đi, rồi đến lúc đó ta sẽ cho bọn người tự xưng danh sĩ giang hồ đó phải trả giá cho cái chết của những huynh đệ đã mất " trung niên nhân tay trái mân mê hai khỏa long châu, cười lạnh thanh lên tiếng nói.

Mấy hồng y nhân bên dưới nghe thế, không khỏi lạnh run. 'Nghe khẩu khí của chủ nhân, thì xem ra chủ nhân dự định sử dụng đến cái kia. Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần có thứ đó, thì võ lâm nhân sĩ trong mắt Ma Vực Phong bọn họ chẳng là gì cả. Dù bọn họ có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì cũng là con người bằng xương bằng thịt cả, làm sao có thể chống lại thứ đó. Đến lúc đó thì chỉ có thể bất động, chờ người của Ma Vực Phong đến chém giết mà thôi '.

Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, mấy hồng y nhân không khỏi nhìn nhau cười. Mà trên ghế cao, trung niên nam nhân cũng nhìn về phương xa, như thể từ bầu trời bao la bên ngoài, nhìn được đến cảnh tượng hắn đứng trên đỉnh của thiên hạ, trở thành người đứng đầu võ lâm trung nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net