c41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ còn nhớ rất rõ, hơn nữa sẽ không bao giờ quên, lần đầu tiên Phù Dung có sắc mặt như thế, thì máu đã chạy thành sông.

Năm đó vì trả thù cho mẫu thân, Phù Dung đã một đêm huyết tẩy cả Thiên Lan Huyết tộc, chỉ vì kẻ giết mẫu thân nàng không ai khác, chính là đại thiếu gia của Thiên Lang Huyết tộc.

Kể từ đêm đó trở đi. Thiên Lang Huyết tộc đã vĩnh viễn biến mất trên đời. Hôm nay vẻ mặt này lại lần nữa tái hiện, xem ra Ma Vực Phong cùng đồng cảnh ngộ rồi đây.

Năm nam nhân còn lại nhìn đến Phù Dung sắc mặt như thế, từ bước tiến lên lôi đài, thì không khỏi lo lắng, đang có ý định đuổi theo sau. Thì nhanh chóng lại bị Lưu Vân Tinh giữ lại.

" Đừng đi, để mình muội ấy giải quyết, nếu các người đi giờ này, sẽ chọc giận muội ấy đó ".

Năm nam nhân nghe thế, cũng không dám tiến lên nữa, vì dù sao Lưu Vân Tinh cũng sẽ không hại Phù Dung, hơn nữa họ lại từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau. Lưu Vân Tinh rất hiểu Phù Dung, nhưng giờ đây ngăn cản họ như thế, chắc hẳn là có lý do, hơn nữa quan hệ rất lớn đến Phù Dung, mà họ lại không biết.

Nên họ đành lựa chọn tin tưởng, và im lặng chờ đợi vậy. Bất quá họ lại trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần có chút nguy hiểm, họ sẽ lập tức xông lên.

Đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ loạn, nên giờ đây mấy nam nhân đã hoàn toàn quên mất, Phù Dung trong người vẫn có một nửa dòng máu của thần, người bình thường vốn không thể nào có cơ hội gây tổn thương đến nàng được.

" Ngươi chạm đến giới hạn của ta, vậy thì đi chết đi " Phù Dung đứng trên lôi đài, nhìn trung niên nam nhân gằn từng tiếng, dứt lời thì ngay lập tức công kích, không nói thêm lời nào nữa.

Trung niên nhân nhìn Phù Dung niên kỷ còn trẻ cho rằng công lực nàng không đến đâu, nên cũng lười biếng giao đấu, trong mắt không hề che dấu khinh thường.

Bất quá hắn đã nhanh chóng bị hành động này của mình làm cho hối hận. Nữ tử đang đối đầu với hắn, dù còn rất trẻ, bất quá lại có một thân công lực thâm hậu, nhiều lúc còn khiến hắn không kịp trở tay.

Do hai người quyết đấu, trung niên nhân lại dùng toàn lực công kích Phù Dung, nên trận pháp dần mất đi khống chế, mọi người bên dưới cũng đã mơ hồ lấy lại tinh thần

Nhìn đến hai người đang đánh nhau trên lôi đài, lại nhìn mấy hồng y nhân giờ đây đã bị khống chế, cùng các cao thủ đã bị chết oan uổng, nhân sĩ võ lâm không khỏi cừu hận ngất trời, ai cũng oán độc nhìn vào người của Ma Vực Phong, như thể hận không ăn tươi nuốt sống họ được.

Lưu Vân Tinh nhìn tình thế, nhanh chóng tiến đến mắt trận, dùng chưởng lực đánh vỡ nó. Vũ Ma Huyết trận ngay lập tức bị phá. Trên đài trung niên nhân cũng vì vậy mà bị trọng thương.

Phù Dung ngay lập tức chớp lấy cơ hội công kích, chưởng phong như hàn quang, nhanh chóng công kích về phía trung niên nhân. Trung niên nhân lúc này không kịp né tránh, ngay lập tức bị chưởng phòng đánh trúng, ngã xuống lôi đài.

Miệng không ngừng nôn ra máu tươi, có thể thấy được vết thương đã trầm trọng hơn nữa. Mấy hồng y nhân thấy vậy, không khỏi kinh hô lo lắng.

" Chủ nhân ". Bất quá giờ đây họ đều bị điểm huyệt, không thể nào cử động, nên chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn, không làm được gì.

" Giết cẩu tặc, giết cẩu tặc ". Lúc này võ lâm nhân sĩ bên dưới bắt đầu nhỉn chằm chằm vào trung niên nhân cùng mấy hồng y nhân hô to rống giận, khí thế ngất trời, có thể thấy họ phẫn nộ đến mức nào.

" Hừ " Phù Dung không thèm quan tâm đến họ, nhanh chóng xuống lôi đài, sau đó ra hiệu cho người của mình cùng rời đi.

Thủy Vu, Lưu Vân Tinh cùng mấy nam nhân đều không có ý kiến, nhanh chóng theo sau, nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị trung niên nhân giữ lại.

" Đợi đã " trung niên nhân nhìn Phù Dung, ánh mắt kiên quyết, như đưa ra quyết định gì đó.

Phù Dung đứng đó nhìn hắn, nhưng không nói, mà chờ đợi xem hắn có gì muốn nói.

" Cả đời của Ma Lãnh ta xưa nay chưa từng bại bao giờ, ngươi là người đầu tiên, cho nên ta hy vọng, tính mạng của ta, có thể kết thúc trong tay của ngươi, có được không ??? " trung niên nhân nhìn Phù Dung, trong mắt còn mang theo tia khẩn cầu.

" Ngươi không xứng " Phù Dung cười lạnh nhìn y, sau đó xoay người rời đi.

Long có nghịch lân, ai cũng có một giới hạn cho mình. Hôm nay Ma Lãnh chính là chạm đến nghịch lân của nàng, động vào người của nàng, thì hắn nhất định phải trả giá, muốn nàng thực hiện tâm nguyện của hắn, hắn vẫn chưa có tư cách này đâu.

Đoàn người Phù Dung rời khỏi, phía sau bắt đầu vang lên tiếng la cổ động báo thù của người võ lâm, còn có tiếng cười thảm thiết của Ma Lãnh. Bất quá những chuyện này lại hoàn toàn không hề liên quan gì đến họ, nên họ cũng không cần bận tâm nữa.

.........................

Sau khi rời đi khỏi đại hội, đoàn người Phù Dung nhanh chóng theo hướng trang viên của Lưu Vân Tinh tại cách đó hơn năm mươi dặm nghĩ ngơi, dù sao những chuyện còn lại, cũng không hề liên quan đến bọn họ, nên họ không nhất thiết cần giải quyết.

Ba người Tư Đồ Cơ trải qua điều trị một thời gian, độc tính trong người đã hoàn toàn được giải trừ, hơn nữa vết thương cũng dần khép lại, hoàn toàn có thể an tâm.

Nhìn đến ba người mang theo vết thương ngồi trong đình thản nhiên mỉm cười trò chuyện, Phù Dung đứng một góc gần đó không khỏi ngẩn người, không biết suy nghĩ gì.

Lúc này trên vai nàng lại xuất hiện thêm một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, khiến Phù Dung không khỏi xoay người nhìn lại.

" Tam ca, huynh đến rồi " nhìn đến Thiên Tuyết xuất hiện tại chỗ này, Phù Dung dù có chút kinh hỷ, bất quá nhanh chóng trấn định lại.

" Dung nhi, nếu đã là duyên phận, hãy thuận theo. Nếu đã có tình, thì hãy theo đuổi nó, đừng để nhất thời suy nghĩ không cẩn thận, mà hối hận về sau" Thiên Tuyết nhìn Phù Dung tràn ngập tâm sự, nhẹ giọng an ủi.

Y hy vọng muội muội mình có thể thật sự tìm thấy hạnh phúc, vì chỉ có như thế, thì y mới có thể an tâm tự mình tìm hạnh phúc cho mình.

Nói thật lòng thì, y nhìn đến ai cũng có đôi, y cũng rất ngưỡng mộ, nên y phải nhanh chóng đốc thúc, có như vậy y mới có thể thoải mái mà ra đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình chứ.

Tam ca, muội..." Phù Dung nhìn Thiên Tuyết, tựa hồ còn mang chút lưỡng lự.

" Dung nhi. Trước đây Lạc Minh cũng từng có một đoạn thời gian vì thể diện, mà không chịu thừa nhận tình cảm với muội, nhưng sau đó hắn đã buông bỏ được không phải sao ??? Hắn đã đem thể diện của một nam nhân, tự tôn của một hoàng đế ném đi, chỉ vì có thể một lần nữa có được tình cảm của muội. Và muội đã chấp nhận đó, không phải sao ??? ". Thiên Tuyết nhìn Phù Dung trầm ngâm than nhẹ.

" Muội từ trước giờ chưa từng chịu thua nam nhân bao giờ, không lẽ lần này lại như thế sao ??? Lạc Minh làm được, thì muội cũng phải làm được. Hơn nữa, Dung nhi, đừng lừa dối lòng minh, đừng trốn tránh tình cảm của mình, hãy đối mặt với nó đi, nếu tạm thời muội vẫn chưa chấp nhận được tình cảm đó, thì hãy cho ba người họ một cơ hội được ở cạnh muội, chứng minh tình cảm của mình. Ngay cả năm tên tiểu tử kia đều đã chấp nhận họ, thì muội cũng nên thử một lần đi " Thiên Tuyết nhìn Phù Dung, rồi nhìn đến ba nam nhân trong đình, thật tình khuyên bảo.

Sau đó thật sâu nhìn bốn người họ, im lặng rời đi, vì y biết hiện giờ thứ mà Phù Dung cần chính là thời gian, chỉ cần có thời gian, thì Phù Dung rồi sẽ dần chấp nhận ba tên tiểu tử kia mà thôi.

....................

" Tỷ tỷ, sao sáng nay chúng ta lại dùng bữa sớm thế a ??? " Thủy Vu ngồi trên bàn ăn, nhìn Phù Dung ' đau khổ ' hỏi.

Mấy ngày nay nàng vì đám người Tư Đồ Cơ trị thương, đã rất mệt, khó khăn lắm mới có thể nghĩ ngơi, vậy mà lại bị tỷ tỷ của mình lôi dậy sáng sớm, nói rằng dùng bữa sáng, nhưng mà có cần sớm đến vậy không a ???.

" Dùng nhanh đi, sau đó chúng ta còn phải lên đường nữa " Phù Dung gắp lấy thức ăn, bỏ vào bát của Thủy Vu, sau đó dịu giọng khuyên.

Sáng nay Thiên Tuyết cùng Lưu Vân Tinh đều đã rời đi, nên hiện giờ tại đây chỉ còn hai tỷ muội cùng mấy nam nhân. Phù Dung tối qua suy nghĩ suốt đêm, đến sáng nay, rốt cuộc nàng cũng đã đưa ra được quyết định cho mình.

" Đi đâu a ??? " Thủy Vu tò mò hỏi.

" Về Minh Thành " Phù Dung nhàn nhã đáp lời.

" Quay về, ý tỷ là hai tỷ muội chúng ta " Thủy Vu nhìn đến mấy nam nhân, sau đó lại nhìn Phù Dung, rồi như ngộ ra gì đó, nhỏ giọng hỏi.

" Tất cả chúng ta " Phù Dung nhìn Thủy Vu than nhẹ đáp. ' Muội muội này đúng là không chịu thua bao giờ, nhất định phải hỏi trắng ra thế sao a ??? '.

" À, muội đã hiểu " Thủy Vu đạt được đáp án, mới vừa lòng gật đầu.

Sau đó đưa mắt nhìn mấy nam nhân, đặc biệt là ba người Tư Đồ Cơ, ánh mắt như chúc mừng. ' Chỉ có con rể của Minh Thành, mới có tư cách theo họ về Minh Thành, nay tỷ tỷ lại đưa cả ba người Tư Đồ Cơ theo về, chứng tỏ là đã dần dần chấp nhận họ rồi còn gì '.

Ba người Tư Đồ Cơ nhận được ánh mắt của Thủy Vu, dù không hiểu chuyện gì. Bất quá nghe đến Phù Dung có ý định đưa họ cùng quay về nhà, thì lại vui mừng không thôi, vì ích ra cuối cùng họ đã có cơ hội, không phải sao ???.

Sau khi dùng bữa, đoàn người nhanh chóng rời khỏi, theo hướng Minh Thành mà quay về. Bất quá khi Phù Dung cùng Thủy Vu đến đây, là điều đi qua thời không môn, nhưng mấy nam nhân thì lại không thể qua nơi đó, vì họ là người phàm không có phép thuật.

Nên đoàn người đành đi đường vòng, băng qua sa mạc, đến con đường dẫn đến Minh Thành tại U Lan cốc mà vào thôi. Nơi đây vốn là sa mạc tử thần của đại lục, xưa nay chưa từng có ai sống sót từ nơi này quay về. Nhưng ai cũng không ngờ đến được, nơi đây sẽ là cánh cửa dẫn vào Minh Thành, thế ngoại đào nguyên. Còn những người trước đây chết đi, nguyên nhân cũng chỉ vì lòng tham của họ, không vượt qua thử thách, và không có người dẫn đường mà thôi.

.............................

Năm năm sau.

" Thần nhi, cẩn thận đó " nữ tử ôm lấy cái bụng to tròn, đi theo phía sau nhìn tiểu nam hài đang đùa giỡn, khẽ mỉm cười nhắc nhở.

" Mẫu thân, yên têm đi " tiểu nam hài háo hức chạy xung quanh, bên cạnh còn theo mấy đứa bé khác, có nam có nữ.

" Kì nhi, coi chừng " nữ tử nhìn đến một tiểu nam hài khác sắp ngã, lo lắng hô định tiến về phía trước. Bất quá nàng lại sơ ý vấp ngã, làm cho bên cạnh mấy nam nhân cùng mấy hài tử đều sợ hãi kinh hô.

" Mẫu thân ".

" Dung nhi ".

" Dung nhi, không sao chứ ??? " nam tử một thân hắc y, ôm lấy nữ tử vào lòng, lo lắng hỏi, sau khi xác định nàng không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.

" Các người không cần lo, ta không sao " Phù Dung nhìn đến Quân Hàn vẻ mặt hoảng hốt, cùng những người khác đều sợ hãi thì mỉm cười an ủi.

" Lạc Thần, lại đây " Lạc Minh nhìn đến tiểu nam hài, vẻ mặt như tức giận gọi.

" Lạc Kì, con cũng qua đây " Lạc Thiên nhìn đến tiểu nam hài chút nữa gián tiếp làm Phù Dung té ngã, cũng tỏ vẻ giận dữ.

" Phụ thân " Lạc Thần thì tiến đến bên cạnh Lạc Minh, vẻ mặt như chịu tội. Còn Lạc Kì thì lại ôm lấy Lạc Thiên làm nũng.

Bốn người ở chung một chỗ, quả thật là giống nhau như đúc. Bốn năm trước, sau một thời gian ở chung, rốt cuộc Phù Dung đã dần chấp nhận tình cảm của ba người Tư Đồ Cơ, ngày hôm sau khi thành thân Phù Dung lần đầu bắt được hỷ mạch, và đã sanh hạ một đôi long thai, trải qua Minh Vương dùng pháp lực kiểm chứng theo một phương pháp đã thất truyền từ lâu, cuối cùng cũng xác nhận, hai nam hài này là hài tử của Lạc Minh cùng Lạc Thiên, khiến hai nam nhân vui mừng khôn xiết.

Sau đó nàng lại hai lần mang thai nữa. Lần thứ hai chính là một đôi long phượng thai, nam hài Thượng Quan Lân là của Thượng Quan Châu, nữ hài Triệu Tuyết là của Triệu Bân. Lần thứ ba, cũng là một đôi long thai, một là Tư Đồ Doãn của Tư Đồ Cơ, một còn lại là Sở Khiêm của Sở Quan Thanh.

Lần này đã là lần mang thai thứ tư của nàng, kết quả mạch tượng có thể cho thấy, lần này là một đôi phượng thai, và cũng đã trải qua kiểm tra, hai nữ hài lần này chính là của Khương Tuấn cùng Quân Hàn, điều này khiến cho hai người vui mừng vô cùng, vì hai người họ luôn mong muốn có được một nữ nhi xinh đẹp như Phù Dung, rốt cuộc họ cũng đã đạt thành tâm nguyện của mình. Nhưng điều này cũng khiến mấy nam nhân kia ghen tỵ không thôi, vì họ cũng muốn a.

" Được rồi, ta không sao, đừng hù dọa chúng nữa " Phù Dung nhìn đến Lạc Thần cùng Lạc Kì và mấy nhi tử khác đều đang ôm lấy phụ thân tỏ vẻ sợ hãi, thì không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.

" Dung nhi, hôm nay Thủy nhi ngoan sao ??? " Quân Hàn cười ôm lấy Phù Dung ngồi xuống, xoa bụng nàng hiền từ hỏi. Hắn đã quyết định, nữ nhi của hắn sẽ gọi là Quân Thủy Nhi.

" Ân, đúng rồi, hôm nay Ngọc nhi có quấy nàng không " Khương Tuấn cũng quan tâm hỏi, nữ nhi của hắn, hắn cũng đã nghĩ ra, sẽ lấy tên là Khương Ngọc, sau này toàn bộ gia sản của hắn đều sẽ do nữ nhi kế thừa cả, đến lúc đó hắn có thể giành thời gian ở bên cạnh ái thê nhiều hơn rồi.

" Ngoan lắm a " Phù Dung trên người toát ra một vẻ đẹp thuần khiết, hiền lành, của từ mẫu, vuốt ve cái bụng to tròn của mình, mỉm cười đáp.

" Muội muội, mau ra a, để chơi với tỷ tỷ nữa, mấy ca ca cùng đệ đệ đều rất nhàm chán a " Triệu Tuyết tiến đến gần bên Phù Dung, vuốt ve cái bụng của nàng, khẽ nhắc nhở.

Mấy người lớn bên cạnh nghe vậy đều nở nụ cười, còn mấy nam hài thì lại mặt mày khó chịu, ' họ nhàm chán lắm sao a ??? '.

Phù Dung nhìn đến gia đình vui vẻ của mình, rồi lại âm thầm đa tạ Thiên Tuyết cùng Thủy Vu, nếu không có hai người họ khuyên nhủ, nàng nghĩ nàng sẽ không thể nào buông bỏ được mọi vướng bận, mà chấp nhận ba nam nhân kia, cũng sẽ không gạt bỏ được định kiến thế gian, mà mở rộng lòng mình, lần này xem như nàng nợ họ một ân tình, sau này mối ân tình này nàng nhất định phải hồi báo mới được a.

Rồi lại nhớ đến phụ thân mình, cùng Thời không thần, cùng Nguyệt lão, nàng cũng cần đa tạ họ, vì không có trận cá cược của họ, và không có mưu kế của họ đặt ra, nàng nghĩ giờ đây nàng sẽ không được hạnh phúc thế này.

Xem ra tất cả đều đã được ý trời định sẵn cả rồi. Tất cả mọi chuyện trên đời này, hoàn toàn không thể nào tránh khỏi một chữ duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net