Thiên Hạ Kiêu Hùng 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Thể loại: Lịch Sử Quân Sự

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn dịch: Mê Truyện

Ebook by: Kiếm Giới

Creator by: Thủy Hỏa Thần

-------o0o-------

 Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý

 Chương 551 : Ba ngàn kỳ binh

Bọn họ vốn nghĩ tấn công bộ binh, hung hăng giết chóc một hồi, cũng không ngờ đến chiến trận còn chưa triển khai, đối phương đã tan rã. Điều này khiến binh lính quân Tuỳ có chút tiếc nuối. Nhưng đồng thời cũng có sự đắc y không che giấu được. Đây là loại khoái cảm sau khi bắt nạt kẻ yếu.

Đêm đó, Dương Nguy thống lĩnh mười nghìn quân Tuỳ Phong Châu và chiến mã qua Hoàng Hà. Mười nghìn quân Tuỳ đều là kỵ binh, bọn họ cả đường quét ngang quận Ly Thạch. Quân vừa chiến ở huyện Ly Thạch đã đánh tan đội quân một trăm năm mươi nghìn người của Lưu Vũ Chu. Giết hơn ba nghìn người, bắt tù binh hơn tám nghìn người, chiếm lĩnh quận Ly Thạch, đây cũng là trận chiến dịch đầu tiên của quân Phong Châu từ khi đông chinh đến nay.

…….

Cung Phần Dương nằm ở dốc núi Đông Bắc của núi Quản Sầm phía bắc nhất của quận Lâu Phiền. Núi Quản Sầm kéo dài mấy chục dặm, núi rừng um tùm, thế núi hiểm trở. Ở dốc núi đông bắc có một hồ nước trên núi cao, người bản địa gọi là Thiên Trì. Mặt hồ mấy trăm mẫu, chính ở chỗ Thiên Trì hướng lên trên mấy chục trượng là cung Phần Dương nổi tiếng. Dựa vào thế núi mà xây dựng. Từ kho thành cao nhất đến cửa cung bên dưới nhất, cách nhau gần bốn mươi trượng, là một trong những hành cung của Dương Quảng. Nơi đây phong cảnh tươi đẹp, hàng năm mây mù che phủ, như chốn bồng lai vậy.

Cung Phần Dương xây dựng trên dốc núi dựng đứng, chỉ có một ngự đạo (đường cho đế vương thông hành) chuyên biệt vòng qua núi mà lên. Ngự đạo này ở bộ phận dưới chân núi dài khoảng hai dặm, trực tiếp liên kết với đường lớn, là một nhánh của đường lớn lên bắc.

Dưới chân núi cung Phần Dương và khe núi có các quân doanh. Trong đó quân đội dưới chân núi chiếm diện tích mấy trăm mẫu. Có thể dung nạp ba mươi đến năm mươi nghìn quân. Hai năm trước, trong quân doanh thường xuyên có hai mươi nghìn quân đồn trú. Nhưng lúc này quân đội đều đã tiêu vong trong sơn thuỷ của Triều Tiên. Quân doanh đã tan vỡ, cỏ dại mọc cao đến eo người.

Tuy nhiên, quân doanh giữa khe núi vẫn dùng như trước, quân doanh nhiều nhất chỉ có thể đồn trú hai ba nghìn người, là đất đóng quân của quân Kiêu Quả. Năm ngoái Lưu Vũ Chu tấn công cung Phần Dương, ba nghìn quân Kiêu Quả tất cả bị diệt, hiện nay biến thành nơi đóng quân của một nghìn quân của Lưu Vũ Chu.

Trên thực tế cung Phần Dương đã là một toà điện trống. Vật đáng tiền đã bị lấy đi, còn mấy trăm cung nữ cũng bị Lưu Vũ Chu mang đi. Chỉ có hơn chục hoạn quan sinh sống ở trong cung điện trống rỗng. Sở dĩ có quân đồn trú là vì cung Phần Dương còn có giá trị quân sự. Chiếm được cung Phần Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công trọng đội vận chuyển quân nhu trên đường lớn.

Cung Phần Dương năm đó là do Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên xây dựng nên. Dương Nguyên Khánh phụ trách nửa trước, còn nửa sau là do Lý Uyên phụ trách. Còn bản đồ mà Tần Quỳnh mang là cung Phần Dương do thợ Lý Xuân vẽ. Năm đó Lý Xuân tham gia khảo sát toàn bộ núi Quản Sầm, đối với nơi đó rất thông tường.

Sắc trời dần dần tối lại. Ở trong một khe núi của núi Quản Sầm, Tần Quỳnh dẫn ba nghìn kỵ binh ẩn trốn ở đây. Không một dấu chân người, mười mấy thôn trang ban đầu vào lúc xây cung Phần Dương đều bị chuyển đi. Trong phạm vi mấy chục dặm, không có một hộ dân, nơi này cách cung Phần Dương thẳng tắp chỉ có năm dặm. Nhưng muốn đi qua ít nhất phải mất một canh giờ.

Ở trong một cái lều, Tần Quỳnh đang cùng phó tướng Trình Giảo Kim bàn bạc phương án đoạt lấy cung Phần Dương. Tần Quỳnh vẻ mặt nghiêm túc thẳng thắn không có một tia cười, còn Trình Giảo Kim lại không tập trung, nằm nghiêng bên bản đồ, trong miệng cắn một gốc cỏ, ánh mắt tản mạn, Tần Quỳnh giới thiệu đường đi của Phần Dương, trong đầu anh ta lại nghĩ đến cung nữ của cung Phần Dương có còn hay không.

-Ta đã quá tam ba bận rồi, tập trung nghe đi!

Tần Quỳnh tức giận cho anh ta một bạt lên đầu. Tên khốn này ngoài sợ Đại soái Trương Tu Đà trước đây của mình ra, còn người khác ai anh ta cũng không sợ. Hình như hiện nay có chút sợ Dương Nguyên Khánh rồi.

-Tần đại ca cứ nói, ta nghe rất rõ đấy!

Trình Giảo Kim ngáp dài một cái.

Tần Quỳnh lườm anh ta một cái. Lại tiếp tục xuống dưới:

-Trên bản đồ vẽ có một đường có thể trực tiếp thông đến cung Phần Dương. Nhưng chiến mã không thể đi. Ý của ta là, hai người chúng ta phân công, ngươi đi đường sau núi, ta đi đại đạo phía trước, chúng ta hẹn một canh giờ đồng thời phát động tấn công.

-Tần đại ca, huynh chiến đường nhỏ đi! Ta đi đường lớn, ta người mù đường, đi đường sẽ bị lạc.

Tần Quỳnh đối với thái độ lười biếng của anh ta cuối cùng không nhịn được nữa. Nếu La Sĩ Tín ở đây, anh ta tuyệt đối sẽ không có chút chối từ. Sẽ giành việc khó khăn nhất, còn người này… Tần Quỳnh đập bàn cả giận nói:

-Quân lệnh như sơn, ngươi đi hay không đi!

Trình Giảo Kim kinh sợ:

-Ta không qua được sao? Ta làm phó tướng. Ta đưa phương án thì không được sao? Huynh tính tình nóng nảy thật sự không biết La Sĩ Tín như thế nào chịu được huynh?

-Ta chỉ hỏi ngươi, đi hay không đi?

Tần Quỳnh tức giận nhìn anh ta chằm chằm.

-Thôi đi! Thôi đi! Không cùng huynh đoạt công nữa, ta sẽ xuất phát.

Thể diện Trình Giảo Kim không bỏ được, vén cửa lều lên liền hừ hừ ra ngoài. Sợ đến mức Tần Quỳnh hô một cái thổi tắt cả đèn. Trong lòng hận đến ngứa ngáy, bản đồ cũng không cầm liền đi. Anh ta từ đâu lên núi? Thật không biết Từ Thế Tích sao chịu được thằng khốn này.

……..

Trình Giảo Kim dẫn ba trăm người từ sau núi mà đi. Anh ta tụ lại cùng mấy tên lữ soái, ném bản đồ cho bọn họ, lệnh:

-Tổng quan giao cho ta một nhiệm vụ bí mật. Ta cần suy nghĩ một chút. Không có thời gian nghiên cứu bản đồ. Ba người các người thương lượng một chút, xem đường này ở đâu? Đi như thế nào?

Đây gọi là cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm. Trình Giảo Kim không thể chọc chủ tướng Tần Quỳnh. Nhưng đem khó khăn này trút sang cho thuộc hạ, anh ta thật cũng chẳng kém.

Dưới ánh sáng của ánh trăng, ba trăm thám báo tinh nhuệ xuất phát. Bọn họ men theo một đường vách núi đi vào rừng sâu…

Tần Quỳnh dẫn hai nghìn bảy trăm quân đến trước chân núi. Cách ngự đạo trên núi còn một dặm liền dừng lại và bọn họ mai phục ở đấy.

-Tần tướng quân, Trình Giảo Kim đó sao lại là người như thế này. Cả ngày ba lăng nhăng, Tổng quản còn coi trọng hắn ta, để hắn đi sau núi có được không?

Bộ tướng Triệu Tấn của Tần Quỳnh lo lắng hỏi.

Tần Quỳnh thở dài nói:

-Gã đó tính tình như thế, ngươi bảo hắn ngốc. Hắn ta tinh thông hơn bất cứ ai. Tật xấu rất nhiều, nhưng thật sự phạm các sai lầm như làm hỏng bí mật quân sự. Hắn ta lại chắc chắn không phạm. Để hắn ta đi sau núi kiểu việc bắt gà trộm chó này thật sự thích hợp nhất. Hắn ta loại người này tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.

Triệu Tấn gật gật đầu:

-Tuy nhiên, nhân duyên của người này quả thực tốt. Mới đến ba ngày, các tướng quan trong quân doanh trên cơ bản đều biết hắn rồi. Còn một người khác đến cùng hắn lại trầm tĩnh ít lời, đến này ty chức không biết họ gì?

Tần Quỳnh cười cười, người đó tên là Từ Thế Tích, anh ta nghe Dương Nguyên Khánh nói qua, người này là nhân vật thứ ba của quân Ngoã Cương, là đại tài. Công lao lớn nhất của Trình Giảo Kim chính là dẫn người này đến Phong Châu.

Không biết vì sao, Tần Quỳnh lại nghĩ đến đại soái Trương Tu Đà. Mười đại tướng thủ hạ của ông gần như có một nửa đều nương tựa vào đồ đệ của ông Dương Nguyên Khánh. Không biết Đại soái biết được sẽ cảm nhận như thế nào?

……

Giống như kết luận mà Tần Quỳnh đưa ra, Trình Giảo Kim quả thực vô cùng thích hợp làm việc bắt gà trộm chó. Bọn họ cả đường thuận lợi, đã mò đến phía sau của cung Phần Dương, ba lữ soái đều chủ trương men theo tường. Trình Giảo Kim lại không đồng ý, kiên quyết nhảy vào cung Phần Dương. Từ trong cung đi đường gần.

Ba trăm thám báo của quân Tuỳ ở trong cung nhanh chóng chạy đi. Lúc bọn họ chạy đến chính điện, bỗng nhiên nghe thấy một trận nói cười huyên náo truyền lại. Trong chính điện đèn đuốc huy hoàng, dường như có không ít người.

Một gã thám báo võ công cao cường lật nóc nhà đại điện, một lát trở về bẩm báo Trình Giảo Kim:

-Trình tướng quân, rõ ràng trong điện có hơn hai chục quan quân đang tụ lại đánh bạc.

Ba lữ soái vừa mừng vừa sợ, liên thanh khen Trình Giảo Kim:

-Trình tướng quân thật có tầm nhìn. Nếu men theo tường đi, bỏ qua cơ hội chiến đấu này rồi.

Trong bóng đêm, mặt Trình Giảo Kim hơi nóng lên. Anh ta thật sự muốn xem trong cung Phần Dương còn có cung nữ không. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, gặp được quan quân của quân địch. Tuy nhiên lại là may mắn. Anh ta mặt dày cười đắc ý:

-Ta đoán quan quân này buổi tối sẽ ngủ trong cung. Hưởng thụ một chút mùi vị của long sàng Hoàng đế, quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.

Tất cả mọi người khen anh ta liệu sự như thần. Trong lòng anh ta đắc ý vô cùng, liền hạ giọng nói:

-Làm đi, để lại một người sống sót, những người khác xử lý sạch.

Lúc này một thám báo áp giải một hoạn quan lên trước:

-Trình tướng quân, hoạn quan này vừa khai tổng cộng có hai mươi bốn quan quân.

Trình Giảo Kim thấy hoạn quan xách theo hộp đồ ăn, trên lưng vác hai hồ lô rượu, anh ta đảo mắt, nảy ra ý hay….

Ba trăm thám báo trấn thủ cửa chính trước sau điện chính. Tay cầm tên nỏ, khẩn trương quan sát động tĩnh trong điện. Một lát lão hoạn quan hốt hoảng chạy ra ngoài, hoảng sợ nói:

-Bọn họ uống rượu vào, tất cả chết sạch rồi.

Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý

 Chương 552 : Bị ép quyết chiến

Các thám báo mừng rỡ, xông vào, chỉ thấy hơn hai mươi người nằm ngang nằm dọc trên đất. Trên mặt thất khiếu đều chảy ra máu. Trình Giảo Kim lúc này mới nghĩ đến nên để lại một người sống. Hắn hối hận vỗ đùi một cái:

-Mẹ nó chứ! Quên mất rồi!

-Trình tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?

Ba lữ soái đều bội phục anh ta sát đất. Trình tướng quân này không những liệu sự như thần, hơn nữa có kỳ mưu. Thảo nào tổng quản bổ nhiệm anh ta làm phó tướng.

Trình Giảo Kim nhìn quan quân nằm trên đất. Không khỏi nhếch miệng cười:

-Đây còn không dễ sao? Tìm hai mươi tư huynh đệ đổi quân phục của bọn chúng.

Trong lòng anh ta bỗng nhiên suy nghĩ. Lại quay đầu hỏi lão hoạn quan:

-Trong cung còn có bao nhiêu rượu?

-Vẫn còn mấy trăm hũ, Lưu Vũ Chu không cho phép bọn chúng uống. Mỗi tháng đều sẽ cử người đến kiểm kê. Cho nên bọn chúng chỉ có thể uống trộm một ít.

-Gọi các hoạn quan đến, chọn ba mươi hũ rượu mang cho quân doanh, xem như là khao quân.

…….

Tần Quỳnh ở dưới chân núi kiên nhẫn chờ một canh giờ đến. Hiện nay còn gần nửa canh giờ. Ánh mắt anh ta gắt gao nhìn chăm chăm vào quân doanh ở lưng núi. Trong lòng vô cùng lo lắng, anh ta lo lắng Trình Giảo Kim sẽ sơ suất thất bại, bị quân địch phát hiện.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người cưỡi ngựa chạy xuống núi. Tiếng vó ngựa trong đêm vắng rõ ràng khác thường. Một lát, một kỵ binh trực tiếp chạy đến hướng này.

-Tần tướng quân!

Không ngờ là người mình, Tần Quỳnh kinh ngạc, vội vàng nghênh đón hỏi:

-Có việc gì?

Trình tướng quân dẫn các huynh đệ đã xử lý toàn bộ quân canh giữ trên núi. Các huynh đệ chưa bị thương một ai.

Tần Quỳnh cả kinh một lúc lâu không nói gì. Bộ tướng của anh ta Triệu Tấn gãi gãi đầu:

-Hình như còn có chút bản lĩnh!

Tống Kim Cương vội vàng tiến vào cung Định Dương của Lưu Vũ Chu. Đây là một toà hoàng cung Lưu Vũ Chu bắt chước theo cung Phần Dương. Tuy rằng chiếm diện tích rất lớn, nhưng xây dựng lại chẳng ra cái gì cả. Không có thợ thủ công ưu tú. Không tạo ra được khí thế hùng vĩ, không có tài lực hùng hậu. Nhìn không không ra vẻ hoa lệ của hoàng cung phải có. Hơn nữa chỉ làm một nửa đã dừng lại. Đem lại cho người ta cảm giác, toà cung điện này như con vượn mặc trang phục của người. Đây vẫn luôn là đánh giá riêng của Tống Kim Cương với Lưu Vũ Chu.

Đi vào cung điện, thật xa đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nữ nhân. Tống Kim Cương thầm lắc đầu. Y biết tâm trạng của Lưu Vũ Chu bực bội, đánh nữ nhân để phát tiết căm tức trong lòng. Lưu Vũ Chu tuy con người không tồi, miễn cưỡng đồng ý nghe theo đề nghị, vì lung lạc người mà ra tay cũng hào phóng. Nhưng tính tình y tàn bạo, có chút không như ý liền dùng cung nhân để giải phóng tức giận.

Tuy nhiên, hôm nay cũng khó trách Lưu Vũ Chu tức giận. Lưu Vũ Chu tập trung đại quân chuẩn bị quyết chiến với Dương Nguyên Khánh ở Mã Ấp. Không ngờ Dương Nguyên Khánh phái binh lính cướp cung Phần Dương. Hơn nữa quận Ly Thạch cũng thất thủ. Điều đó khiến Tống Kim Cương thầm kinh hãi.

Thật ra, bất kể ở trong mắt Tống Kim Chung hay Lưu Vũ Chu giá trị quân sự của cung Phần Dương đều đánh giá không cao. Tuy nhiên nó có giá trị quân sự nhất định. Ví dụ như tập kích hậu phương, phá hoại vận chuyển hậu cần… Nhưng Thái Nguyên không phải là hậu phương của Lưu Vũ Chu. Hơn nữa cung Phần Dương cũng không có đường lớn. Nó cách đường lớn một lộ trình mấy dặm, cũng chính vì như thế, Lưu Vũ Chu không phái quân quan trọng đi canh gác. Tống Kim Cương cũng không để trong lòng.

Nhưng cung Phần Dương bị cướp đi, Lưu Vũ Chu và Tống Kim Cương mới bỗng nhiên ý thức được ảnh hưởng của nó. Ảnh hưởng đối với cả lòng quân cực lớn. Như quân địch đã xông vào hậu viện, khiến lòng quân dao động, cung Phần Dương mất đi làm cho người ta có một loại ảo giác, đường thoát của bọn họ đã bị cắt đứt.

Trong quân đã xuất hiện không ít quân đào ngũ. Điều này khiến Tống Kim Cương thực sự cảm thấy lo lắng. Y đã biết được sách lược của Dương Nguyên Khánh rồi. Trước tiên phá huỷ khí thế quân sĩ trong quân đội của Lưu Vũ Chu, để đạt được mục đích không chiến mà khuất phục.

Không thể không nói Dương Nguyên Khánh một kiếm đâm trúng bộ vị yếu nhất của Lưu Vũ Chu. Hầu hết quân sĩ của Lưu Vũ Chu đều được tạo lập chưa được hai ba tháng. Hơn nữa là nam đinh bị ép làm lính, trang bị, huấn luyện cực kỳ lạc hậu, càng không cần phải nói sĩ khí lao đao.

Sách lược của Dương Nguyên Khánh khiến Tống Kim Cương cực kỳ lo lắng. Y đã ý thức được bọn họ không phải đối thủ của Dương Nguyên Khánh. Quyền chủ động đã nằm trong tay Dương Nguyên Khánh, bọn họ sớm muộn tất thất bại.

Trên cây trong sân treo ba cung nữ bị lột trần như nhộng. Các nàng vì lén bàn luận việc cung Phần Dương khiến Lưu Vũ Chu giận tím mặt, đích thân dùng roi da quật.

Thân thể ba cung nữ mềm mại hằn kín các vết roi, nhìn thấy mà đau lòng. Gần như là thương tích đầy mình, bị đánh đến hấp hối, thanh âm kêu thảm thiết cũng không còn nữa.

Tay Lưu Vũ Chu cầm một roi da tẩm dầu, cởi trần, trước ngực và trên cánh tay đầy lông mao. Mắt đỏ như dã thú phát điên, y đem tất cả phẫn nộ đang phát tác trong lòng đều trút lên trên người ba cung nữ bất hạnh này.

-Tống Vương điện hạ đến rồi!

Thị vệ bẩm báo một tiếng, Tống Kim Cương vội vàng đi vào sân. Y được sự cho phép của Lưu Vũ Chu. Có thể không cần bẩm báo tuỳ ý tiến vào hoàng cung.

Tống Kim Cương nhìn ba cung nữ bị treo trên cây. Không khỏi lắc lắc đầu, Lưu Vũ Chu đường đường là hoàng đế nước Định Dương. Nhưng khiến người cảm giác, một chút khí thế hoàng đế cũng đều không có. Ngay cả xử phạt mấy cung nữ đều đích thân động thủ. Còn cởi trần, trong lòng y thầm than, khom người thi lễ nói:

-Tham kiến bệ hạ!

Tức giận của Lưu Vũ Chu đã phát ra một nửa, vứt roi da đi, đi đến nội điện:

-Vào trong nói đi!

Tống Kim Cương dặn bọn thị vệ thả cung nữ, đuổi về cung, y cùng Lưu Vũ Chu đi vào nội điện.

Lưu Vũ Chu đã mặc áo bào sợi đay thoải mái. Y từ cung Phần Dương lấy được lượng lớn trang phục của hoàng đế. Còn có vô số vật xa xỉ, bao gồm một ngai vàng ngà voi chạm trổ bảo thạch. Lưu Vũ Chu nửa nằm ở trên ngai vàng, trong tay bưng một ly rượu hoàng kim, đang híp mắt chậm rãi hưởng thụ rượu nho Đại Lợi thượng hạng.

Lưu Vũ Chu từng là một chiến sĩ dũng cảm tráng kiện. Nhưng gần nửa năm xa đoạ trong cuộc sống đế vương, khiến thể lực của y nhanh chóng giảm xuống. Quật cung nữ một trận, y cũng cảm thấy mình có chút mỏi mệt.

-Khanh đến là việc của cung Phần Dương chứ!

Lưu Vũ Chu có chút không kiên nhẫn hỏi. Bây giờ y không muốn nghe chuyện này.

Tống Kim Cương lắc lắc đầu:

-Thần đến nói một việc khác cho người. Từ tối qua đến bây giờ đã có hơn bốn nghìn lính đào ngũ rồi.

-Sao có thể?

Lưu Vũ Chu đứng dậy, cả kinh đến mức mắt trợn trừng.

-Cho dù người không muốn nghe việc này, cung Phần Dương thất thủ, ảnh hưởng với lòng quân quá lớn.

Tống Kim Cương thở dài.

Lưu Vũ Chu suy sụp ngồi xuống. Y uống sạch ly rượu, quẳng ly rượu sang một bên. Hai tay vò đầu:

-Sao có thể thế được!

Y đau khổ gào lên.

Tống Kim Cương chăm chú nhìn y một lúc lâu, chậm rãi nói:

-Chúng ta thật không phải là đối thủ của hắn, lui về nam đi!

-Lui về nam?

Lưu Vũ Chu chầm chậm ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tống Kim Cương:

-Ý của khanh là gì?

Tống Kim Cương cười khổ một tiếng:

-Thần vốn cho rằng Dương Nguyên Khánh chỉ có ba mươi nghìn quân. Thần nghĩ, có lẽ chúng ta tập trung binh lực có thể liều mạng với hắn. Nhưng không ngờ quân của hắn không ngờ từ quận Ly Thạch qua sông mà đến, không chỉ ba mươi nghìn quân, ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn đem chúng ta nhốt ở quận Mã Ấp, tiêu diệt toàn bộ. Bệ hạ, quận Mã Ấp chắc chắn giữ không nổi rồi. Không bằng chúng ta bỏ quận Mã Ấp, bảo tồn thực lực, lui về Thái Nguyên, để Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên.

-Không!

Lưu Vũ Chu giống như dã thú gầm lên:

-Chưa chiến đã bỏ chạy, truyền ra ngoài để người thiên hạ cười chê Lưu Vũ Chu ta, không được! Ta không rút lui.

-Nhưng Bệ hạ, trận đầu tiên đã đánh rồi. Chúng ta thua rồi. Dương Nguyên Khánh chiếm được cung Phần Dương, cướp lấy quận Ly Thạch, làm cho lòng quân dao động nghiêm trọng. Chúng ta đã không chiến mà bại.

-Ta mặc kệ!

Lưu Vũ Chu ngập đầy phẫn nộ:

-Một trận chiến không đánh đã khiến ta cúp đuôi chạy trốn. Lưu Vũ Chu ta không làm được. Ta có hai trăm nghìn đại quân, đối phương chỉ có ba mươi nghìn, việc gì phải sợ?

-Nhưng chúng ta kéo dài không nổi. Binh sĩ không ngừng trốn chạy, càng ngày càng nhiều. Đêm nay sẽ vượt qua hơn mười nghìn. Dương Nguyên Khánh làm sao có thể không biết, hắn sẽ không đánh chúng ta, sách lược của hắn rất rõ ràng, chính là không cần đánh mà quân đã phục. Bệ hạ, hiện nay chúng ta rất bị động!

Lưu Vũ Chu chắp tay đi lại trong phòng. Y biết rất rõ tình hình của mình. Mất đi sự ủng hộ của Đột Quyết còn thành Thái Nguyên lại đánh không được. Còn hào tộc của ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn, Lâu Phiền cũng không ủng hộ y, lũ lượt bỏ đi đến thành Thái Nguyên. Y đã khó có thể chống đỡ được việc cấp lương thực cho hơn hai trăm nghìn đại quân rồi. Nhưng quận Mã Ấp là sào huyệt của y, là quê hương của y. Buông xuôi như thế, y không cam tâm. Bất kể như thế nào, y có hơn hai trăm nghìn đại quân, gấp Dương Nguyên Khánh bảy lần. Nếu không đánh một trận sao biết y không được? Nếu có thể thắng Dương Nguyên Khánh, như vậy y sẽ ổn định rồi.

Quyển 14: Uyển Chuyển Dương Châu Hoa Viên Lý

 Chương 553 : Kế phản gián

Nghĩ đến đây, Lưu Vũ Chu cuối cùng hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:

-Dương Nguyên Khánh không muốn đánh ta, ở sau lưng giở trò, ta tới cửa tìm hắn!

Bản thân thành Thiện Dương hoàn toàn không to lắm. Chu vi không đến hai mươi dặm, dân số thường sống có hơn bốn nghìn hộ. Gần ba mươi nghìn người. Nhưng Lưu Vũ Chu vì xây dựng thành phồn vinh, hạ lệnh khiến các hộ trong quận Mã Ấp, quận Nhạn Môn và quận Lâu Phiền tất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hạ #thiên