tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết tử

 Một đêm gió tuyết, ở bên trong doanh trại nơi biên quan Đại Yến quốc người đến người đi, tất cả mọi người thần sắc ngưng trọng….

” Quan huynh đệ, ngươi khả nhất định phải cố gắng, thầy thuốc sắp đến rồi!” một thanh âm dũng mãnh lo lắng nói.

” Đại soái ~~, tôi…… sợ là không được, mạt tướng chết cũng không tiếc, có thể phá được đại quân của Bắc Hách tôi chết cũng cam lòng! Chính là…… tiểu đệ có một chuyện không yên lòng…… khụ…… khụ” , nói xong ho nhẹ hai tiếng, thở dốc không ngừng…

Thống lĩnh binh mã Đại Yến – đại nguyên soái Uy Liệt Vương gia Tề Đằng Giao mắt hổ rưng rưng, bắt lấy bàn tay của mãnh tướng dưới trướng giỏi nhất nói: ” Huynh đệ nói đi, vô luận chuyện gì đại ca nhất định đáp ứng ngươi.” .

” Mạt tướng rời nhà khi nội tử…… nội tử đã có bầu, tháng này…… khụ…… sắp lâm bồn, thỉnh đại…… đại ca…… khụ…… thay chiếu cố, tiểu đệ đến…… thế…… khụ…… khụ, kết cỏ ngậm vành* tất báo…… khụ…… đại ân……” .

(* kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa cho người giúp đỡ mình)

” Hiền đệ, hài tử của ngươi chính là hài tử của đại ca, tôi nhất định đem nó dưỡng dục lớn lên!” .

Cánh tay buông lỏng, mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng….

Tháng sau, quân đội Đại yến đắc thắng hồi kinh, Uy Liệt Vương gia Tề Đằng Giao mang theo một đứa bé mới vừa tròn tháng tuổi về nhà.

Vương gia đem trẻ con giao cho Vương phi, cùng lúc đó gọi cả đứa con trai trưởng chừng mười tuổi -Tề Lăng Phong đến trước người, trịnh trọng dặn dò: “Đứa nhỏ này là  thân tử của Quan thúc phụ con, mẹ của nó do khó sanh qua đời, không chỗ nương tựa, con phải đem nó như thân đệ đệ mà đối đãi. Để tránh mọi người đối xử tệ với nó, nên ta nói nó là đứa trẻ do ta thu dưỡng từ bên ngoài, mẹ đẻ đã qua đời, hiện cấp Vương phi nuôi nấng, là huynh trưởng con phải hảo hảo đối xử tốt với tiểu đệ, biết không?.”

Tiểu hài tử ở trong lòng ngực Vương phi không khóc không nháo, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn chằm chằm huynh trưởng Lăng Phong, Lăng Phong trong lòng nóng lên, mồm miệng nhanh chóng trả lời: ” Phụ thân yên tâm, nhưng không biết tiểu đệ tên gọi là gì?” .

Vương gia trầm ngâm một lát nói: ” Vậy kêu nó là Tề Lăng Vân đi, chỉ mong nó sẽ giống như phụ thân nó văn võ toàn tài, chí khí ngút trời.”

Lăng Phong lại nói: ” Con thấy tiểu đệ tuy nhỏ, nhưng hai mắt nhìn quanh sinh huy, thông minh linh động, tất là một đứa nhỏ đầy trí tuệ, tuy nói vào học mới có thể có tên tự, con nghĩ muốn hiện tại đặt cho nó một cái tự —- Văn Duệ.”

Vương gia vỗ tay mà cười: ” Hảo! Hảo! Hảo! Vậy tên Tề Lăng Vân, tự Văn Duệ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net