(GATT) 6 - Phu nhân, hẹn hò với em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ sáu, Tôn Diệc Hàng mặc sơmi đơn giản mà lịch sự đứng chờ ở cổng trường. Tay nghịch nghịch điện thoại nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại hồi hộp.

"Hồi hộp như vậy làm gì? Cũng không phải đi xem mắt? Đừng bảo mày thích người ta rồi nha Tôn Diệc Hàng. Mày còn chưa gặp người ta đó. Lỡ hắn là kẻ chuyên đi lừa tính bắt cóc thiếu niên đem bán thì sao..." Anh lẩm bẩm, càng nói càng thấy sai sai liền lấy chân đá đá vài viên sỏi, tay cầm điện thoại bấm bấm giết hết nhân vật trong trò chơi.

"Hàng ca?". Dư Cảnh Thiên từ phía trong sân trường phóng xe đi ra, thấy anh liền đỗ xe lại. "Anh đang chờ ai à?"

"Ừ. Có vẻ em hôm nay cũng có hẹn đi?" Tôn Diệc Hàng nhìn khỏi điện thoại, thấy Dư Cảnh Thiên ăn mặc lịch sự liền hỏi. Cậu cũng mặc áo sơmi giống anh, chỉ có khác màu, anh mặc màu đen còn Dư Cảnh Thiên là màu trắng. Không như Tôn Diệc Hàng cài hết khuy, Dư Cảnh Thiên tùy ý để mở hai cúc trên cùng, tay áo cũng sắn lên một chút, tóc tạo kiểu qua loa hơi rối khi cậu bỏ mũ xuống, đeo kính râm lái moto, trông rất ra dáng tiểu thiếu gia nhà giàu đầy soái khí.

"Vâng. Em có hẹn bạn." Dư Cảnh Thiên xuống khỏi xe, tới đứng cạnh Tôn Diệc Hàng.

"Sửa soạn đẹp trai như này, chắc là hẹn hò đi." Tôn Diệc Hàng buông một câu trêu chọc cậu.

"Không có a." Dư Cảnh Thiên ngại ngùng mỉm cười, phía sau cặp kính râm có thể thấy phảng phất da mặt ửng đỏ.

"Em cũng hẹn bạn ở đây hả?" Tôn Diệc Hàng thấy Dư Cảnh Thiên dường như không có ý định rời đi liền hỏi.

"Đúng vậy. Thật trùng hợp nha. Vậy ta cùng chờ." Dư Cảnh Thiên vui vẻ nói.

Cả hai đứng thêm vài phút vẫn không thấy ai, Tôn Diệc Hàng nghĩ chỗ mình đứng có hơi khuất sợ người kia không tìm thấy, liền chào Dư Cảnh Thiên rồi đi ra gần cổng hơn, định bấm số gọi người kia thì nhận được cuộc gọi tới.

"Tôi đang đứng ở cổng Tây. Chỗ cây cổ thụ cạnh phòng bảo vệ." Tôn Diệc Hàng sau khi nghe người kia báo đã tới nhưng chưa tìm được anh liền miêu tả chỗ anh đứng cho người kia.

Nói xong ba giây sau vẫn chưa thấy người kia phản hồi, Tôn Diệc Hàng thắc mắc, định lên tiếng hỏi thì đầu bên kia truyền tới hồi âm. "Hàng ca? Anh quay lại được không?"

Tôn Diệc Hàng nghe vậy lòng đầy thắc mắc, quay lại thấy Dư Cảnh Thiên tay vẫn đang cầm điện thoại, nhìn anh cũng bất ngờ không kém.

Oh shit!

Tôn Diệc Hàng thầm nghĩ. Não bùng nổ 7749 thứ chồng chéo lên nhau.

Thật sự gặp người quen sao.

Lại còn là Dư Cảnh Thiên!!!

Tôn Diệc Hàng biết Dư Cảnh Thiên có crush anh một tý. Dư Cảnh Thiên chơi bóng rổ giỏi, thành tích học tập cũng không tồi, gia cảnh cũng không phải tầm thường, giữa bao nhiêu đối tượng liền chọn crush Tôn Diệc Hàng, chính Tôn Diệc Hàng cũng thấy tự hào đôi chút. Nhưng thằng bé không nói gì, nên anh cũng không đả động gì tới. Hai người chung một hội bạn nên hay đi chơi nhiều, thỉnh thoảng Dư Cảnh Thiên cũng bám Tôn Diệc Hàng làm nũng. Nói Tôn Diệc Hàng không mềm lòng là nói dối.

Và Tôn Diệc Hàng cũng biết mình có một tý xíu xìu xiu nghiêng ngả với Thiên Hạ Dư Cảnh kia, định lần này gặp mặt sẽ xem đối phương như nào. Không ngờ giờ Dư Cảnh Thiên và Thiên Hạ Dư Cảnh lại là một.

Một bên là học đệ dương quang tỏa sáng ngoan ngoãn như một chú cún, một bên là lão công trong game thích ghẹo gan nhưng cũng đầy bá đạo.

Không ngờ Dư Cảnh Thiên lại đa nhân cách như vậy. Tôn Diệc Hàng nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân thật không có mắt nhìn người, quen nhau lâu như vậy mà không phát hiện được học đệ cư nhiên lại có mặt tính cách trái ngược như vậy.

Đáng lẽ lúc nghe người kia bảo qua trường đón là đã phải nghi ngờ rồi. Cái trường ở ngoại thành khỉ ho cò gáy này ngoài sinh viên cùng trường ra thì ai rảnh mà tới đây chứ.

Mà sao giọng trong điện thoại với giọng ở ngoài của Dư Cảnh Thiên khác nhau vậy, vừa nãy nghe điện mà không hề nhận ra.....

Tôn Diệc Hàng càng bổ não thì càng lạc chủ đề. Sắc mặt biến hóa hết sức đa dạng. Dư Cảnh Thiên thấy vậy không khỏi buồn cười, đi tới bên người vẫn đang hoang mang kia, thẳng tay kéo người thấp hơn ngồi lên yên xe, thành công đưa Tôn Diệc Hàng trở về với hiện thực.

"A" Tôn Diệc Hàng giật mình theo bản năng đưa tay giữa chặt eo Dư Cảnh Thiên, lườm Dư Cảnh Thiên một cái.

"Hàng ca, có gì nói sau, chúng ta xuất phát thôi không muộn." Dư Cảnh Thiên bật cười, cầm lấy mũ đội cho Tôn Diệc Hàng rồi cũng trèo lên yên xe.

Tôn Diệc Hàng lòng hỗn độn nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt. Vô thức chạm vào bên má nãy Dư Cảnh Thiên đội mũ cho anh có sượt qua.

Lần cuối Tôn Diệc Hàng kiểm tra, anh và học đệ Dư vẫn còn là bạn bè bình thường, từ khi nào đã thân thiết tới độ đội mũ hộ nhau rồi vậy?

Trường bọn họ vì muốn có khuôn viên rộng nên xây ở ngoại thành. Tuy là ngoại thành nhưng cũng rất phát triển, dù vẫn kém nội thành, vậy mà không ngờ trụ sở của Thanh Xuân Phiêu Bạt cũng được đặt ở đây. Vì vậy, cả hai rất nhanh liền tới nơi.

Cả hai được nhân viên đưa tới phòng thiết kế, được yêu cầu đăng nhập vào game. Tôn Diệc Hàng đăng nhập xong nhìn khung chat, thấy ID Thiên Hạ Dư Cảnh chưa sáng đèn liền không nhịn được quay qua bên cạnh nhìn vào màn hình máy của Dư Cảnh Thiên. Hồi hộp quan sát Dư Cảnh Thiên đăng nhập, nhìn ava hiển thị cùng tên ID in đậm rõ ràng hiện lên màn hình, Tôn Diệc Hàng liền hít một hơi không biết đã nín thở lúc nào. Cùng lúc đó, Dư Cảnh Thiên quay ra. Bốn mắt chạm nhau, Dư Cảnh Thiên liền nháy mắt với Tôn Diệc Hàng làm anh vội quay đi, hai má cảm giác nong nóng.

Đè nén lại tâm trạng rối bời, Tôn Diệc Hàng tập trung nghe chuyên viên thiết kế trình bày qua hình tượng hãng nhắm tới cho hai nhân vật kia. Chính là thiết kế một cặp thần thú trợ giúp các cặp đôi vượt ải. Quá trình thiết kế diễn ra thuận lợi, các thiết kế từng lớp đã có sẵn, hai người chỉ việc chọn tạo hình mình yêu thích rồi bên thiết kế sẽ ghép lại và thêm hiệu ứng, cuối cùng đưa qua cho chuyên viên thiết kế duyệt là được.

Tôn Diệc Hàng sau khi xem xét kĩ các tạo hình liền ghép ra một bé mèo lông tím tên Diệc Miêu. Bên cạnh, Dư Cảnh Thiên cũng hoàn thành xong linh thú của mình, là một chú cún lông xanh được đặt tên là Thiên Khuyển. Các nhân viên làm việc cũng thật năng suất, hai người vừa đưa bản thảo, chớp mắt đã có bản dựng.

Màn hình lớn hiện lên một đôi linh thú đang chơi đùa. Một cẩu một miêu, màu lông hai linh thú tách ra nhìn rõ nhưng đứng cạnh nhau liền tạo thành một màu galaxy, lại được thêm hiệu ứng sao lấp lánh sau mỗi bước đi. Nhìn hòa hợp vô cùng.

Sau khi hoàn thành xong, cả hai cảm ơn nhân viên rồi ra về. Nhìn Dư Cảnh Thiên thành thục lấy xe, Tôn Diệc Hàng thấy trời vẫn còn sớm liền rủ cậu đi đâu ngồi, định bụng kiếm chỗ ngồi nói chuyện luôn.
Nghĩ tới việc này, tâm trạng khó khăn lắm mới bình ổn của Tôn Diệc Hàng lại gợn sóng nhẹ.

Thế là cả hai liền ra một quán cà phê gần đó, vừa gọi xong đồ, chưa kịp nói gì thì điện thoại của Dư Cảnh Thiên reo.

"Là Tân Trì" Dư Cảnh Thiên nhìn điện thoại rồi nói với Tôn Diệc Hàng. Sau đó liền bắt máy, tuy không mở loa ngoài nhưng quán cà phê không quá đông nên Tôn Diệc Hàng vẫn có thể nghe được.

"Gặp phu nhân như nào rồi?" Bên kia có tiếng người vọng lại.

"Kết quả không ngờ tới." Dư Cảnh Thiên liếc qua Tôn Diệc Hàng rồi mỉm cười trả lời.

"Nghe giọng đầy mùi u mê thế là biết ngon rồi. Định bao giờ ra mắt bạn bè nào?" Từ Tân Trì ở đầu dây bên kia cười khanh khách nói.

"Còn phải hỏi ý người ta như nào đã." Dư Cảnh Thiên mắt vẫn không rời khỏi Tôn Diệc Hàng, cười hiền làm Tôn Diệc Hàng có chút mất tự nhiên.

Hàn huyên thêm vài ba câu, Dư Cảnh Thiên cúp máy, quay qua nhìn khuôn mặt đầy hoang mang của người kia liền ra dấu tùy ý hỏi.

Tôn Diệc Hàng sắp xếp đống câu hỏi trong đầu xong mới bắt đầu cẩn thận nói. "Em biết anh là Tôn Diệc Hoàng Hà?"

"Không có. Lúc ở cổng trường em cũng mới biết." Dư Cảnh Thiên thành thật trả lời, vẻ mặt mười phần uy tín.

"Thật sự không biết? Có ai biết không? Từ Tân Trì?" Tôn Diệc Hàng vẫn nghi ngoặc hỏi.

"Em có thấy anh chơi Thanh Xuân Phiêu Bạt một vài lần nhưng không biết ID của anh là gì. Tân Trì cũng chơi game này, ID là Từ Đế, chắc anh cũng không lạ gì nữa, chính nó là người rủ em chơi Thanh Xuân Phiêu Bạt. Em có hỏi Tân Trì nhưng cậu ấy cũng không biết ID của anh là gì." Dư Cảnh Thiên mím môi cẩn thận trả lời, sợ trả lời làm phật ý người trước mặt. Dù gì cũng là crush của mình, vẫn nên trân quý chứ. "Hồi trước em có hỏi anh nhưng anh bảo khi anh chơi game dễ bị chóng chán, không cần biết ID vì có khi anh sẽ bỏ trong nay mai. Nên em cũng không hy vọng anh còn chơi, mà có chơi cũng chưa chắc chung server. Không ngờ Hàng ca lại là Tôn Diệc Hoàng Hà."

Tôn Diệc Hàng ngạc nhiên, cậu bé này cư nhiên nhớ lời anh nói tới vậy. Đúng là hồi đầu game mới phát hành rất nổi, Tôn Diệc Hàng tò mò chơi thử, cũng có ý định bỏ game nhưng tự nhiên có một Thiên Hạ Dư Cảnh từ đâu xuất hiện, ngày ngày khiêu chiến với anh, khiến Tôn Diệc Hàng quyết định kiên trì ngồi cày cuốc. Hồi tưởng lại, Tôn Diệc Hàng liền bật cười. Dư Cảnh Thiên ngồi đối diện quan sát biểu cảm của anh liền khó hiểu nhíu mày.

"Cũng không ngờ thật. Thiên Hạ Dư Cảnh lại là em." Tôn Diệc Hàng cười xong nhìn Dư Cảnh Thiên nói.

Dư Cảnh Thiên thấy anh không bài xích cũng đỡ lo lắng. Rồi không biết lấy dũng khí ở đâu, nhìn thẳng vào mắt Tôn Diệc Hàng bá đạo nói.

"Phu nhân, hẹn hò với em đi."

Tôn Diệc Hàng đang uống nước, nghe vậy sặc nước ho sù sụ. Dư Cảnh Thiên thấy vậy hốt hoảng, một tay lấy khăn giấy lau cho anh, một tay vỗ vỗ lưng, miệng thì rối rít.

"Ôi, sao anh bất cẩn vậy. Mau ho thêm. Thở đi, đừng quên thở. Aaa sao em lại hỏi anh nhỉ. Dọa anh chạy mất thì sao. Khó khăn lắm mới nhích xa friendzone một tẹo. Hàng ca mặc kệ em. Coi như em chưa nói gì đi."

Nếu Tôn Diệc Hàng không trong trạng thái ho muốn lòi họng thì anh đã nước mắt dàn dụa vì cười quá nhiều rồi. Đứa trẻ này, vừa nãy hùng hùng hồn hồn đòi hẹn hò, còn gọi người ta là phu nhân dõng dạc giữa chốn thanh thiên bạch nhật như này. Bị dọa cái liền cuống cuống quýt quýt, xoắn loạn hết cả lên.

Phải vài phút sau Tôn Diệc Hàng mới đỡ ho. Dư Cảnh Thiên đưa cho anh ly nước, lo lắng ngồi một bên. Nãy Tôn Diệc Hàng sặc nước, Dư Cảnh Thiên chính xác là bay từ đối diện tới cạnh anh mà xoắn loạn lên chăm sóc. Vì vậy bây giờ khoảng cách giữa hai người rất gần. Tôn Diệc Hàng có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của người bên cạnh.

Lúc anh quay ra, Dư Cảnh Thiên giật mình nhìn qua chỗ khác như bị bắt quả tang nhìn lén Tôn Diệc Hàng, dù nãy giờ tầm mắt cậu chưa bao giờ rời anh.

"Anh..." Tôn Diệc Hàng định nói xong lại ngừng lại, cố gắng sắp xếp từ ngữ cho phù hợp. Anh cũng có cảm tình với Dư Cảnh Thiên, nghĩ tới việc hẹn hò cũng không bài xích gì nhưng tiến triển nhanh như vậy vẫn là hơi doạ người một tý đi.

Dư Cảnh Thiên thấy anh ngập ngừng thì lo lắng tột độ, ngỡ mình bị từ chối rồi, liền vội nói. "Hàng ca không cần nói. Coi như em chưa nói gì cả. Em không muốn bị từ chối..." Giọng cậu run run, khăn giấy trong tay cậu bị vo vo thành những cục tròn.

Sao tình cảnh bây giờ lại giống Tôn Diệc Hàng đang bắt nạt trẻ con vậy. Tôn Diệc Hàng nhìn chú cún to xác đang bày biểu cảm bảo bảo tổn thương mà bất lực lắc đầu cười.

"Ai nói là anh sẽ từ chối chứ?" Tôn Diệc Hàng nén cười nói.

Dư Cảnh Thiên nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tôn Diệc Hàng. Ánh mắt sáng như sao, rồi liền cong lại thành hình bán nguyệt xinh đẹp.

"Hàng ca sẽ hẹn hò với em sao?" Dư Cảnh Thiên hào hứng hỏi lại.

Tôn Diệc Hàng gật đầu nhìn chú cún đang điên cuồng vẫy đuôi kia, bất giác đưa tay vò rối tóc Dư Cảnh Thiên, nói. "Ngoan"

Tóc Dư Cảnh Thiên được chăm rất kĩ, tuy có thấy cậu nhuộm màu sáng vài lần nhưng xúc cảm sờ vào vẫn rất tốt.

Bỗng tay anh bị một lực kéo xuống. Tôn Diệc Hàng ngơ ngác nhìn bàn tay của mình bị Dư Cảnh Thiên nắm lấy đưa lên môi hôn nhẹ. Chỗ bị hôn lên nóng bừng như lửa, Tôn Diệc Hàng vùng vẫy muốn buông ra nhưng lại bị Dư Cảnh Thiên dùng lực kéo lại.

Không phòng bị nên Tôn Diệc Hàng mất thăng bằng, ngã vào lòng Dư Cảnh Thiên. Mặt anh gần như đập vào ngực Dư Cảnh Thiên, cách vài cm vẫn có thể cảm nhận trái tim đập loạn của người kia, mà tim Tôn Diệc Hàng cũng điên cuồng chệch nhịp không kém gì. Bên tai anh phảng phất tiếng cười của cậu.

"Cảm ơn phu nhân."



--------- END ---------

Author's note:
Chương này nhét hơi nhiều cảm xúc vì mấy chương trước hơi bị sa đà vào miêu tả game quá. "Game ảo tình thật" tới đây đã dài hơn dự tính ban đầu của mình rồi. Nếu mình có thời gian thì sẽ thêm một chap extra nữa, còn chap này coi như hoàn chính văn nha. Lần đầu viết võng du, cảm giác lúc viết rất cuốn. Chỉ tiếc quỹ thời gian có hạn, nếu rảnh rang thì mình lại ngoi lên. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net