Race

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng tồn kho part 2.
Lấy cảm hứng từ loại phim Fast & Furious.

————

"Tôn Diệc Hàng, dậy nhanh. Giám Đốc Lý triệu tập gấp" Liên Hoài Vỹ hét từ phòng khách, đánh thức con người đang cuộn kín mít trong chăn.

Tôn Diệc Hàng vừa trở về từ nhiệm vụ trước. Lưng vẫn còn mỏi, lười nhác thức dậy. Cáu kỉnh bước vào vệ sinh. Miệng không ngừng lầm bầm "Mình cần một kì nghỉ phép"

Lúc xuống nhà, nhóm của cậu gồm Lotus - Liên Hoài Vỹ, Mingming - Dương Hạo Minh, Boggie - Thảo Ngư đều đã đợi sẵn. Cả nhóm nhanh chóng xuất phát tới trụ sở chính của The Factory.

The Factory - băng nhóm do Giám Đốc Lý đứng đầu. Thực chất là vỏ bọc của một tổ chức ngầm thuộc chính phủ, chuyên quản lí và giải quyết các vụ việc của thế giới ngầm mà Chính Phủ không tiện nhúng tay.

Giám Đốc Lý ngồi sau bàn làm việc. Thấy cả nhóm đi vào liền đứng dậy, ra hiệu mọi người ra sopha ngồi.

"Chào các bạn. Xin lỗi vì triệu tập gấp rút như vậy, nhất là Diệc Hàng, nhiệm vụ trước hoàn thành rất xuất sắc."

Giám Đốc Lý nhìn Tôn Diệc Hàng gật đầu, sau đó tiếp tục.

"Như các bạn đã biết, gần đây thế giới ngầm xôn xao vì sự kiện tổ chức đứng đầu Lion đổi chủ. Thủ lĩnh mới, Dư Cảnh Thiên, được coi là người trẻ tuổi nhất nắm giữ được vị trí này. Để ra mắt, Dư Cảnh Thiên đã tổ chức một cuộc đua mang tên Race Wars ở Dakar, Senegal. Tất nhiên hầu hết thông tin về Dư Cảnh Thiên hiện là ẩn số, kể cả nhân dạng chúng ta vẫn chưa có, mọi hoạt động trước công chúng hiện tại đều do phó thủ lĩnh Lương Sâm đảm nhiệm.

Theo nguồn tin tình báo, đây cũng là điểm giao dịch lô hàng chip điện tử lậu của băng Hashimoto.

Nhiệm vụ của các cậu là tham dự cuộc đua, tìm hiểu thêm về Dư Cảnh Thiên. Đồng thời ngăn chặn cuộc giao dịch của Hashimoto.

Các chàng trai. Chúc may mắn!"

Sau khi nhận nhiệm vụ từ Giám Đốc Lý, cả nhóm lục đục đi chuẩn bị.

Thảo Ngư, đội trưởng của nhóm bắt đầu phân công.

"Được rồi. Tôi và Tiểu Liên sẽ phụ trách vụ giao dịch. Hạo Minh và Hàng Hàng tham gia đua và tìm hiểu càng nhiều thông tin về Dư Cảnh Thiên càng tốt. Lần này có cả hai loại đua đó. Chú ý cẩn thận"

"Hàng Hàng, cậu muốn đua ô tô hay motor? Để tôi đặt" Dương Hạo Minh quan sát bảng trang bị, hỏi cậu.

"Tuỳ cậu chọn" Tôn Diệc Hàng luôn đảm nhận trinh thám, ít khi tham gia trực tiếp. Nhưng lần này do giải quyết hai nhiệm vụ song song nên nhóm phải chia ra.

"Vậy tôi sẽ đua ô tô. Lâu lắm rồi chưa có lần nào đua ra trò" Dương Hạo Minh được tổ chức đào tạo thành một trong những tay đua xe chuyên nghiệp, hào hứng chọn chiếc Lykan Hypersport xong quay ra tìm motor cho Diệc Hàng.

...

Ngày tổ chức, cả nhóm trang bị sẵn sàng, bước qua cổng kiểm tra của Race Wars.

Ngay khi vừa vào khu vực đỗ xe, Tôn Diệc Hàng bắt gặp ánh mắt của một chàng trai trẻ tóc vàng. Hắn đứng nổi bật giữa một nhóm người trẻ cũng trạc tuổi, ánh mắt theo dõi nhóm Diệc Hàng đã một lúc. Sau khi thấy ánh mắt của Tôn Diệc Hàng, chàng trai kia nháy mắt và quay lại trò chuyện với hội bạn.

Tôn Diệc Hàng không nghĩ nhiều, quay ra tìm Lương Sâm, Dư Cảnh Thiên chắc sẽ ở cùng với phó thủ lĩnh của cậu ta.

"Tìm ai sao?" Chàng trai tóc vàng đã ở cạnh cậu từ bao giờ.

"Dư Cảnh Thiên" Diệc Hàng không giấu, bình tĩnh trả lời.

"Vì?" Người kia bâng khua hỏi.

"Cậu có vẻ quan tâm tới tôi nhỉ?" Diệc Hàng quay ra thách thức.

"Tôi đang cố gắng thu hút sự chú ý của mỹ nhân thôi" Chàng trai tóc vàng nhếch miệng cười.

"Cậu có được sự chú ý của tôi rồi đó. Muốn gì?" Diệc Hàng quay ra đối mặt với người kia.

"Chỉ thắc mắc một chú mèo nhỏ đáng yêu như cậu đang làm gì ở đây thôi?" Hắn nháy mắt.

Tôn Diệc Hàng nhăn mày khi nghe hai từ "đáng yêu". Mất kiên nhẫn đáp lại

"Phần thưởng. Hợp đồng Lion trao thưởng cho cuộc đua motor khá hậu hĩnh"

Phần thưởng của cuộc đua không chỉ là hợp đồng một trong những lô hàng phụ tùng đua xe chuyên dụng cao cấp hợp pháp hiếm hoi được nhập về trong năm nay. Mà quan trọng hơn, chính tay Dư Cảnh Thiên sẽ trao cho người thắng cuộc. Đó mới là điều Tôn Diệc Hàng nhắm tới. 

"Trông anh chả có dáng một racer. Nên nếu vì phần thưởng thôi, tôi biết có một cách khác kiếm nhiều hơn" Chàng trai tóc vàng lấy lợi thế chiều cao, xoay người ép Diệc Hàng vào tường, một tay chặn lối thoát giữa anh và bức tường, tay còn lại đưa lên nâng cằm anh.

Tôn Diệc Hàng nhướn mày, nhìn chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu đang mang nụ cười nhăn nhở trên mặt.

"Xin lỗi. Tôi thích đua xe hơn" Nói đoạn, Tôn Diệc Hàng hất tay người kia khỏi người mình và rời đi. Đằng sau, người cao hơn bật cười, gọi với theo anh, trong ánh mắt chàng trai tóc vàng lộ rõ vẻ hứng thú.

"Vậy chờ ở đường đua nhé mèo con!"

...

Tôn Diệc Hàng thắng người về hai suýt soát, khoảng cách chỉ trong tích tắc. Người về thứ hai, không ai khác chính là chàng trai tóc vàng khi nãy.

Vừa bỏ mũ bảo hiểm xuống, người kia đã đỗ xe ngay cạnh Tôn Diệc Hàng, trẻ con nói "Suýt soát đó"

"Không quan trọng là hơn một inch hay một dặm, thắng là thắng" Tôn Diệc Hàng nhếch miệng, đáp lại người kia.

"Ú ù. Dom Torreto?" Người cao hơn bật cười, bận rộn chỉnh lại tóc sau khi bỏ mũ bảo hiểm xuống.

"Học từ những huyền thoại" Tôn Diệc Hàng chỉ thuận miệng nói, không ngờ phản ứng người kia có vẻ thích thú tới vậy.

"Thú vị lắm mèo con. Hẹn gặp lại." Sau khi cười đã, chàng trai tóc vàng nháy mắt và rời đi.

Tôn Diệc Hàng cảm thấy người kia thật kì lạ. Trong lòng có dự cảm không lành nhưng cũng không chắc chắn, nên anh để vấn đề này qua một bên.

Không may, Dương Hạo Minh thua suýt soát một nhóc con cao lêu nghêu với mái tóc tím. Tôn Diệc Hàng đứng ở khán đài quan sát, liền nhớ tới người này cùng nhóm với chàng trai tóc vàng kia lúc sáng anh có thấy qua. Nhóm người này còn một mỹ nhân tóc dài, cũng vừa chiến thắng trong trận battle của các hacker một tiếng trước.

"Nhóm người này chắc chắn không đơn giản." Tôn Diệc Hàng thầm nghĩ.

Race Wars diễn ra trong hai ngày. Ngày đầu là các trận đấu. Ngày thứ hai là trao giải.

Ngày đầu tiên kết thúc, Tôn Diệc Hàng và Dương Hạo Minh gặp lại Liên Hoài Vỹ cùng Thảo Ngư khi trở lại khách sạn. Công cuộc ngăn chặn cuộc giao dịch của băng Hashimoto trót lọt nhờ bộ nhiễu sóng Thảo Ngư mang theo khiến cho lô chip bị chập mạch. Tuy vậy, cả nhóm vẫn cần hành động một cách kín đáo nhất có thể. Đặc biệt sau khi Liên Hoài Vỹ thông báo khách hàng lần này của Hashimoto chính là Lion.

"Quả đầu của Lương Sâm không thể lẫn vào đâu được. Tuy bị khuất tầm nhìn nhưng chắc chắn không nhầm." Liên Hoài Vỹ xác nhận lại một lần nữa trong khi bận rộn kiểm tra lại camera an ninh của khách sạn nhằm quan sát hành tung của tất cả mọi người tham gia.

"Trận đua như nào rồi?" Thảo Ngư ở bên cạnh quay ra hỏi.

"Mỗi Tôn Diệc Hàng đứng nhất thôi. Sáng em bước nhầm chân trái xuống giường nên bị chệch nhịp một tí. Chưa kể em chưa từng thấy thằng bé đó trong các cuộc đua xe bao giờ." Dương Hạo Minh cáu kỉnh lôi gối tựa trên sopha ra bạo hành.

Thấy hành động trẻ con của người đồng đội, ba người trong phòng liền bật cười.

"Không ngờ có ngày tay đua số một tổ chức Dương Hạo Minh cũng bại dưới tay một đứa lính mới." Liên Hoài Vỹ vui vẻ phán một câu xanh rờn, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.

"Cậu ta đua bằng chiếc Bugatti Veyron đó. Em không nghĩ cậu ta chỉ đơn giản là một tên lính mới." Tôn Diệc Hàng lên tiếng, thành công cứu nguy cho cái đầu có nguy cơ bị Dương Hạo Mình cầm gối nhắm làm mục tiêu của Liên Hoài Vỹ.

"Ghê gớm vậy sao? Em đã check thông tin chưa?" Thảo Ngư cũng lấy laptop của anh ra bắt đầu gõ.

"Là nó." Dương Minh Hạo kêu lên làm Thảo Ngư dừng lại tại một profile. Tôn Diệc Hàng cũng ngó vào nhìn.

"NEMO

Tuổi: 18
Tổ chức: *đã bị ẩn*
Kĩ năng: đua xe"

"Không hữu dụng lắm. Chúng ta cần biết tổ chức của cậu ta nếu muốn lấy thêm thông tin." Liên Hoài Vỹ liếc qua rồi nhận xét.

"Profile của cậu ta được up lên theo nhóm." Thảo Ngư tìm sâu vào kho dữ liệu của người tham gia lần này.

"Anh check thử những người khác xem." Tôn Diệc Hàng nói.

Từ màn hình laptop của Thảo Ngư, profile của hạng nhất battle hacker và chàng trai tóc vàng kia hiện lên song song với cậu nhóc Nemo.

"Kachine, Tony. Không quen mặt, không thể tìm thêm thông tin. Bất kể họ là ai, tổ chức đó cũng tốn không ít công che dấu thông tin của bọn họ. Đây đều là những gương mặt mới chưa từng xuất hiện, hơn nữa còn rất trẻ." Thảo Ngư thông báo sau khi đã chạy vài mã lệnh nhưng không thu hoạch được gì thêm.

"Lion quản lí người tham gia rất nghiêm ngặt." Dương Hạo Minh nhớ lại những cửa kiểm tra sát sao với hàng dài bảo an đeo logo của Lion.

"Chắc bọn họ có liên quan tới Lion. Nhưng tạm bỏ qua chuyện này. Hàng Hàng, mai cậu đi một mình tới gặp Dư Cảnh Thiên phải cẩn thận. Bọn tôi sẽ quan sát từ xa." Liên Hoài Vĩ quay qua Tôn Diệc Hàng nhắc nhở.

"Sẽ không sao đâu." Tôn Diệc Hàng gật đầu.

...

Tôn Diệc Hàng sáng hôm sau được nhân viên gõ cửa mời đi. Họp mặt trao giải lần này, là tập hợp các hạng nhất lại với nhau trong một tiệc rượu.

Khi Tôn Diệc Hàng tới nơi, cậu không thấy ai ngoại trừ cậu hacker và tay đua xe. Gật đầu chào hỏi. Tôn Diệc Hàng yên vị trên một ghế sopha đơn đối diện hai người kia.

"Anh là người đánh bại Tony?" Cậu trai Nemo lên tiếng hỏi, miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn. "Giỏi thật nha. Trước giờ chưa ai thắng Tony cả."

"May mắn thôi." Tôn Diệc Hàng mỉm cười lịch sự đáp lại. "Mọi người đâu hết rồi?"

"Chỉ có anh được chỉ đích danh để gặp trực tiếp lão đại Lion thôi. Còn lại đều đã nhận thưởng." Nemo tinh nghịch nháy mắt.

Trước ánh mắt khó hiểu của Tôn Diệc Hàng, Nemo ngân nga hát.

"Dư Cảnh Thiên tổ chức. Dư Cảnh Thiên có quyền thay đổi luật."

"Cậu ở The Factory đúng không?" Kachine trước giờ vẫn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng. Nhận được cái gật đầu của Tôn Diệc Hàng, chàng hacker ngồi nghịch tóc rồi bâng khua nói tiếp "Đáng tiếc lần này Lotus không tham gia, tôi đã mong có một trận battle với cậu ta."

Trước khi Tôn Diệc Hàng kịp đáp lại, nhân viên đã mời cậu đi gặp Dư Cảnh Thiên. Trước khi ra khỏi phòng, anh còn nghe tiếng cười và câu "Chúc vui vẻ" của Nemo ở phía sau.

Sau khi vào căn phòng của Dư Cảnh Thiên, Tôn Diệc Hàng lặng lẽ quan sát xung quanh, một bộ sopha, một bàn làm việc đặt ngay trước một tường kính lớn có thể nhìn ra đường đua bên ngoài. Trong căn phòng chỉ có anh và vị thủ lĩnh của Lion, người đang đứng quay lưng về phía anh nhìn ra phía ngoài tường kính.

Vị thủ lĩnh mới này có mái tóc vàng óng vô cùng quen thuộc, Tôn Diệc Hàng ngờ ngợ lên tiếng.

"Tony?"

"Vậy là anh cũng có tìm hiểu thông tin về tôi hả?" Người kia quay ra, tươi cười "Lại gặp nhau rồi mèo con. Chắc anh gặp Kachine và Nemo rồi nhỉ."

Tôn Diệc Hàng không nói gì. Dư Cảnh Thiên cũng để tâm, ra hiệu cho anh ngồi xuống sopha, bản thân cũng rời khỏi bàn làm việc và đi tới rót ra hai ly rượu, rồi đẩy một ly về phía người kia.

"Phần thưởng?" Tôn Diệc Hàng nhìn người đối diện lạnh lùng nói. Trong đầu đang suy nghĩ cách để tìm hiểu thêm thông tin về người này.

"Đừng lạnh lùng vậy chứ. Anh nói muốn tìm tôi nên tôi đã đích thân hẹn riêng anh đó. Cảm kích chút đi." Dư Cảnh Thiên lắc ly rượu nháy mắt với Tôn Diệc Hàng.

"Là thủ lĩnh của tổ chức đứng đầu cũng nhàn rỗi quá nhỉ? Có cả thời gian đi đua xe?" Tôn Diệc Hàng nhếch miệng cười. "À không. Nếu tôi không nhầm, đây là kế hoạch của cậu? Mang quân mới đi chiếm hết hạng nhất rồi xác nhận họ là những trụ cột mới của Lion để phô trương sức mạnh, làm cho mọi người khiêng nể năng lực của tân thủ lĩnh."

"Không hổ là thành viên giỏi nhất của The Factory. Anh muốn tới Lion không?" Dư Cảnh Thiên nghe xong một màn suy luận của Tôn Diệc Hàng liền bật cười, sau đó đưa ra đề nghị.

"Công việc tốt hơn mà cậu muốn nói hôm qua đây hả? Xin lỗi, tôi vẫn thích ở lại làm người giỏi nhất The Factory còn hơn qua đây trở thành tầm trung của Lion." Tôn Diệc Hàng phẩy tay không hứng thú.

"Không hẳn. Vị trí em muốn anh tới là trở thành nhân tình của em. Nhân tình của thủ lĩnh Lion, nghe oai đúng không." Dư Cảnh Thiên bật cười lớn, bất ngờ đổi cách xưng hô rồi đột ngột rướn người qua bàn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Ấu trĩ. Phần thưởng của tôi đâu, tôi không có cả ngày. Và đừng có anh anh em em nữa, nổi da gà." Tôn Diệc Hàng nhướng mày, lấy tay đẩy người đang dí sát vào mình.

"Phần thưởng thì Kachine đã chuyển toàn bộ thông tin cho The Factory từ lúc anh bước vào đây rồi. Còn nữa, anh lớn hơn em một tuổi, nên chả có gì sai với xưng hô của em cả." Dư Cảnh Thiên bắt lấy bàn tay đang đẩy mình ra mà hôn lên.

Tôn Diệc Hàng giật mình, rút tay khỏi móng vuốt của sói rồi nhanh chóng đứng bật dậy bỏ đi. Dư Cảnh Thiên bị đẩy vẫn vui vẻ ngoái theo Tôn Diệc Hàng.

"Anh ngại trông đáng yêu lắm mèo con."

"Gọi tôi là mèo con một lần nữa và tôi đảm bảo khuôn mặt đẹp trai đó sẽ có sẹo."

"Suy nghĩ đi Tôn Diệc Hàng. Nếu anh đổi ý, biết tìm em ở đâu rồi đấy."

Đáp lại cậu là tiếng sập cửa mạnh bạo của Tôn Diệc Hàng, Dư Cảnh Thiên vẫn cười vui vẻ, vành tai đỏ của người kia không thoát khỏi tầm mắt cậu đâu.

Ngay sau đó, Lương Sâm mở cửa bước vào. Nhìn người thủ lĩnh của mình vẫn đang ngồi cười như thằng dở hơi, anh lắc đầu nói.

"Em đang chơi một trò chơi mạo hiểm đấy. Em biết người của The Factory không dễ động vào mà"

"Không sao. Thú vị mà."

"Anh vẫn muốn nhắc em cẩn thận..."

"Rồi rồi, anh nói nhiều hơn cả bố em. Anh đang nói chuyện với ai chứ? Dư Cảnh Thiên, thủ lĩnh trẻ nhất của Lion." Không để Lương Sâm cằn nhằn hết, Dư Cảnh Thiên đã cắt ngang. "Sẽ thú vị lắm đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net