Fan Hâm Mộ Bé Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Có một sự kích động muốn làm quen với em không hề nhỏ.

~~~

Dịch Dương Thiên Tỉ biết lực lượng Thiên Chỉ Hạc của anh rất hùng hậu, từ những dì ngoài 40 tuổi coi anh như con trai mà yêu thương cho tới những cô bé chưa nổi 4 tuổi ngày ngày gào tên anh trước ti vi , mặc dù đám fans nam của anh không lớn và nhiều như của Vương Nguyên, nhưng anh biết trong cộng đồng fans của mình vẫn có fans nam.

Chỉ là cậu trai fans kia lại khác xa so với trí tưởng tượng của anh.

Rất lặng lẽ và kín đáo, lặng lẽ tới mức nếu như không phải lần nào anh ở phi trường đều nhìn thấy cậu đứng ở đằng xa cầm điện thoại lên chụp anh thì anh cũng không biết cậu là fans của mình.

Ban đầu, anh không hề để tâm tới người này,phi trường đông như vậy, xung quanh anh biết bao người qua qua lại lại, một người đứng cách xa mình gần năm mét như thế thì làm sao anh có thể chú ý đến, thậm chí có những lúc anh cảm tưởng như người đó không hề tồn tại vậy.

Cho tới tận lần anh bay từ Trùng Khánh về Bắc Kinh, người tới tiễn anh không nhiều, anh ở đằng này nghe thấy tiếng nói của một cô bé "Hoành Hoành, anh ấy tới rồi.", khi ấy anh mới chú ý tới một góc cách xa anh tầm bảy tám mét, nơi ấy có một cậu trai đeo khẩu trang,cậu ấy khi nghe thấy tin anh tới rồi lập tức kích động đứng phắt dậy, nhưng mới bước được hai bước thì lập tức dừng lại, cậu chỉ hoang mang lật đật lôi điện thoại ra giơ cao lên mà thôi.

Cậu trai ấy, mỗi lần anh đi qua cổng kiểm tra an ninh quay đầu lại, đều có thể nhìn thấy cậu ấy vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, giơ cao chiếc điên thoại trong tay, dường như là đang chụp anh.

Cậu trai đó dáng người dong dỏng cao, mùa hè ấy, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, một chiếc quần bò cộc, chiếc khẩu trang đơn giản một màu đen.

Không biết vì sao, cách ăn mặc đơn giản như thế, lại khiến anh nhớ mãi không quên.

2.

Anh phát hiện, dường như cậu fan đó là người Trùng Khánh.

Mỗi lần bay từ Trùng Khánh về Bắc Kinh anh đều có thể thấy bong dáng của cậu đứng ở đằng xa, nhìn thấy anh hai mắt cậu nóng lên , sáng lấp lánh như sao đêm, nhưng cậu luôn luôn như thế, luôn đeo khẩu trang đứng lặng lẽ ở đằng xa nhìn anh, hoặc là giơ điện thoại trên tay chụp hình.

Có những khi, Dịch Dương Thiên Tỉ cho rằng bản thân nghĩ nhiều, chắc là vì thấy cậu không giống như những fans khác, bám sát theo anh, chủ động bắt chuyện để có thể gần gũi với anh hơn,mà  cậu chỉ đứng từ xa lặng lẽ dõi theo anh.

Không biết vì sao, Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu ở phi trường tìm kiếm bóng dáng của cậu.

Cũng thật trùng hợp, mắt anh luôn có thể tìm được người đó giữa bốn bề đông đúc.

Cậu luôn khoác trên mình những bộ quần áo rất đơn giản, cảm giác rất thanh thuần, không vướng chút tạp bụi.Cả người cậu toát lên một cảm giác rất sạch sẽ, sáng sủa.

Khẩu trang thuần một màu, khẩu trang y tế, khẩu trang có những hình hoạt hình ngốc nghếch, ...cậu đặc biệt chăm chỉ thay khẩu trang.

Nhìn người con trai dong dỏng cao đứng ở đằng xa ấy, Dịch Dương Thiên ỉ nghĩ.

3.

Dạo gần đây , mấy lần anh lên máy bay về Bắc Kinh lại không thấy người đó nữa. Sự yêu thích của cậu chỉ là nhất thời thôi sao...

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu, đột nhiên thấy mất mát đến mơ hồ.

4.

Bạng Hồ nói mấy đợt về Bắc Kinh gần đây, tốc độ đi của anh nhanh hơn trước rất nhiều.

5.

Ở phi trường lại xuất hiện cậu trai đó rồi.

Nhưng lần này cậu không đem điện thoại ra như những lần trước nữa mà đem một chiếc máy cơ tới .

Là vì còn mải bận làm thêm để tích đủ tiền mua máy cơ sao?

Dưới chiếc khẩu trang, khóe miệng anh khẽ dương lên một độ cong khó ai có thể thấy được.

Anh bước qua cửa kiểm tra an ninh có vô thức quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ra cậu vẫn ngốc nghếch đứng ở đó, chiếc máy cơ trên tay cậu chưa được đặt xuống, vẫn hướng về phía anh.

Có lẽ chụp không tệ nhỉ?

Anh vừa cố ý quay đầu lại nhìn mấy lần.

Trên Weibo , anh không thấy những bức ảnh anh cố ý tạo dáng ấy.

Thậm chí vào tìm kiếm những bức ảnh ở phi trường của mình, anh cũng không tài nào tìm được những bức ảnh của cậu.

Anh còn muốn xem chất lượng những bức ảnh ấy của cậu ...

Cậu nhóc ấy lần nào cũng thấy chụp vài tấm, sau đó không quan tâm tới máy ảnh, nhìn chằm chằm vào anh, tiễn anh rời đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên muốn biết cậu trông như thế nào.

7.

Có lần ở nhà vệ sinh tại phi trường, anh tình cờ gặp cậu nhóc đó, khi ấy anh còn rất nhiệt tình gật đầu tỏ vẻ chào hỏi với cậu.

Cậu dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, hai mắt không ngừng chớp, định thần lại thì ngay lập tức cúi thấp đầu vì xấu hổ, gật đầu lại với anh rồi nhanh chân đi mất.

Thật ra công ty có quy định: không được tùy ý ký tên cho người lạ, nhưng ngày hôm ấy, khi anh nhìn thấy cậu trai đeo khẩu trang ấy, ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng hỏi cậu có cần anh ký tên hay không.

Cái tên ngốc đột nhiên được anh đề nghị ký tên ấy tỏ ra vô cùng dè dặt. còn hỏi lại anh "được sao?" Giọng nói cậu rất lọt tai, cảm giác rất thoải mái, cho dù cậu đeo khẩu trang đi chăng nữa thì anh vẫn có thể đoán được cậu tầm tuổi mình.

Dịch Dương Thiên Tỉ bảo cậu tháo khẩu trang xuống thì anh sẽ ký tên cho cậu.

Cậu trai đó rất ngoan ngoãn tháo khẩu trang xuống, ngây ngô cười với anh, má lúm đồng tiền trên má cậu lộ rõ khiến cậu trở nên ưa nhìn hơn bao giờ hết.

Thì ra fan nam của anh nhan sắc cũng rất được nha, anh có chút tự hào.

Mặc dù cậu trai đó không tỏ ra quá phấn khích, nhưng trong mắt cậu không thể che được sự kích động không nói nên lời, dần dần ánh mắt ấy đột nhiên tối lại, động tác lục ba lô cũng bắt đầu cuống lên, tìm hồi lâu mới phát hiện không có bút mang theo.

Buồn bã cúi đầu nói nhỏ nay quên không mang giấy bút theo.

Thật đáng yêu.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng tháo khẩu trang xuống, an ủi "Không sao, lần sau bù cho cậu"

Cậu nhóc gật gật đầu, mỉm cười, khi cười đôi mắt cong cong lên như chiếc cầu rất bắt mắt.

Lần sau gặp.

Dịch Dương Thiên Tỉ nói xong liền đi.

Trông đợi lần gặp mặt tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net