Chap +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Start~~~

- Thiên Thiên về rồi a~

Thanh âm trong trẻo mang sự vui mừng không cách che dấu vang lên bên tai, từ trong phòng tối tụ hết ánh sáng trên 18 cây nến nơi góc phòng. Thiếu niên mang hàm răng thỏ đáng yêu nở nụ cười rực rỡ bưng bánh kem cỡ lớn tới trước mặt Thiên Thiên.

- Chúc mừng sinh nhật anh nha, Thiên Thiên, Hoành Hoành yêu anh nhiều lắm.

Anh tà tà cười rồi thổi nến, sau đó đem bánh kem đặt xuống bàn, một tay bá đạo kéo cậu vào một nụ hôn đầy cuồng nhiệt cho tới khi nam nhân trong tay lả đi mới chịu rời ra. Chí Hoành ngượng ngùng dựa vào bờ ngực săn chắc của anh, gò má phiến hồng cùng đôi mi cong vút toát lên nét kiều diễm mê người.

- Thứ anh muốn nhận làm quà sinh nhật nhất hôm nay...chính là em...Tặng anh được không?- Thiên Tỉ nâng gương mặt cậu lên, liếm lên cánh môi anh đào nhưng chưa đợi cậu trả lời đã vội vã xốc lên vào phòng ngủ.

- Anh...Thiên....không...không được mà.

Chí Hoành tuy rằng rất yêu anh. Nhưng cậu vốn là con mọt sách chính hiệu, đối với loại chuyện hạ đẳng này chưa từng xem qua chứ đừng nói là làm đến. Ánh mắt tràn ngập lo sợ lùi dần vào sát góc giường, ráo riết giữ chặt quần áo. Thiên Tỉ nhăn mày, chửi thầm trong đầu. Trước một nam nhân thân người uyển chuyển, da trắng hồng mềm mịn hơn cả nữ nhi, nhu mì ủy mị mà lại không sinh dục cảm, nhục bổng không trướng đau ắt hẳn không phải người, hoặc là yếu sinh lí rồi. Anh nhìn người trước mặt mình giống như đang vô cùng lo lắng, yếu ớt chống đối lại càng sinh tà tâm. Thời nay kiếm được hàng chưa bóc tem đúng là rất hiếm, mà cũng chưa chắc Dịch Dương Thiên Tỉ anh được cái diễm phúc ấy, cho nên...

- Đừng giả bộ, tiểu hồ ly...

- Không....không mà...

Cậu yếu ớt dùng sức đẩy anh nhưng cuối cùng lại thấy quần áo trên người lần lượt bị xé rách. Thân người trắng mịn ẩn hiện trong không gian mờ ảo đẹp tới mê người.Thiên Tỉ không còn chút kiên nhẫn, giống như mãnh sói vồ mồ, hấp tấp thưởng ngoạn từng tấc da thịt cậu. Mỗi khi đi qua lại để trên làn da trắng ngần những điểm chấm đỏ huyết như là đánh dấu. Chí Hoành ưỡn người chống cự kích thích dâng lên, chút lí trí vẫn không ngừng nhắc nhở không được phép cùng Thiên nảy sinh quan hệ này, như vậy là không đúng. Mà lại, trong dục tình, càng chống cự càng thôi thúc bản năng chiếm đoạt hoang dã nhất. Chính là vậy, Thiên Tỉ dùng thắt lưng trói tay cậu lại, lướt hàm răng cắn mạnh trên nhũ hoa kia đến bật máu như lời cảnh cáo. Chí Hoành thống khổ kêu lên một tiếng, còn chưa kịp hoảng hồn đã lại tiếp nhận thêm đau kịch liệt khác. Thiên Tỉ tách cặp đùi nõn nà tựa tuyết sứ sang hai bên, không hề chuẩn bị nới rộng hay dùng chất bôi trơn, cứ nhiên thô bạo đem nhục bổng to lớn đâm mạnh vào tiểu cúc hồng nhuận chúm chím kia.

- AAAAAAAAAAAAAA...Bỏ ra...Xin anh....bỏ ra....đau...đau...

Hậu đình căng hết cỡ, men theo những nếp nhăn từng giọt máu tươi chảy xuống.Thiên Tỉ khựng lại, cảm giác này, hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Có cái gì đó giống như vừa bị bục rách vậy. Sự khít chặt tới không ngờ nhanh chóng bủa vây quanh côn thịt khiến anh không nhịn được, bỏ mặc tất cả, hạ thân luân động mạnh bạo. Đưa ra rồi đẩy vào tốc độ điên người cho tới khi nam nhân dưới thân la hét khản cổ rồi ngất đi, cuối cùng cũng phun trào tinh dịch ấm nóng vào sâu trong tràng bích...

.

.

.

Thiên Tỉ vì tiếng nghe tiếng thút thít mà khó chịu mở mắt lại nhanh chóng nhìn sang thân ảnh bên cạnh. Thiếu niên mái tóc nâu nhạt lộn xộn rũ xuống đôi mắt ướt lệ. Bờ vai mảnh khảnh nổi đầy vết cắn cùng dấu hôn thổn thức run lên. Anh ngồi dậy, kéo cậu tựa sát vào người mình.

- Tiểu bảo bối, nín đi, anh yêu em mà.

- Hoành Hoành cũng hức...hức...yêu anh.

- Ngoan, mau vào lau mặt đi.

Chí Hoành sau khi được anh hôn nhẹ lên môi thì má lại thoáng ửng hồng, ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng lại khó nhọc bước từng bước vào nhà tắm. Anh ngồi trên giường lật tấm chăn đứng dậy mới phát hiện.

- Là máu khô?

Nơi giao hợp hôm qua để lại một vết máu lớn khô cứng lại. Thiên Tỉ bàng hoàng cả người, máu, sao lại có máu? Đây chính là...là máu trinh? Là lần đầu tiên của Chí Hoành sao? Đầu óc đang quay cuồng nghe tiếng hét kinh tai thì liền bừng tỉnh, lao vội vào nhà tắm. Chí Hoành nức nở ngồi dưới nền đất, máu cứ thế chảy dọc đôi chân thon gọn rồi loang ra cả nền gạch đá hoa.

- Thiên Thiên...đau quá...nhiều máu như vậy có phải xảy ra chuyện gì hay không?

- Không...chỉ là lần đầu...là lần đầu...

Anh bế cậu ôm vào lòng, trái tim thổn thức chợt thấy gì đó nhói đau. Tiểu nam nhân năm nay mới 15 tuổi, sao anh có thể đánh đồng với lũ người lăng loàn ngoài kia, sao đêm qua có thể thô bạo lấy đi lần đầu của cậu như vậy.

- Sẽ không sao cả...Anh sẽ luôn bên em...không sao đâu...

Thiên Tỉ đã phá lệ, ngoại lệ lớn nhất từ trước tới nay. Bất kì cô gái nào cũng đều sẽ bị anh rũ bỏ sau khi thỏa mãn dục vọng trên giường. Nhưng với Chí Hoành thì không. Lúc nào hình ảnh vết máu khô ấy cũng ám lấy anh, như gồng vào cho anh một thứ keo dính với cậu. Chí Hoành vì yêu anh mà nguyện cầu trao tất cả cho anh. Một cậu nhóc ngây thơ trong trắng như thế lại có thể khiến anh nảy sinh ý niệm muốn rũ bỏ hay sao? Sẽ thế nào nếu anh nhìn thấy Chí Hoành đau khổ khi không có anh. Cậu liệu có chịu được không? Không, nếu bỏ đi, anh là thằng tồi, sẽ không. Anh nhất định làm một nam nhi có trách nhiệm...

.

.

.

- D.m, chơi nó xong thì cho anh hưởng với chứ. Nhìn ngon nhỏ nước miếng.

- Không, đừng thằng chó nào động nào Hoành, bằng không ta sẽ cho kẻ đó sống dở chết dở, tới phụ mẫu cũng nhận không ra- Thiên Tỉ nắm chặt tay, đằng đằng sát khí nhìn kẻ vừa nói.

- Mày yêu nó đéo đâu mà gấu chó thế?- Một tên khác hất mặt nói- Mọi lần có hàng đều chia sẻ cho anh em. Lần này vớ được em ngon thì dở trò, bố thằng ích kỉ.

- Tao...- đương nhiên yêu Chí Hoành. Lời nói chưa thoát ra quá nửa đã bị giữ lại. Nói Thiên Tỉ anh đã động lòng chắc sẽ khiến đám côn đồ cười tới gan mề lộn tung mất- Kệ tao. Tông vị mày. Chẳng qua tao không ngờ nó còn trinh, làm nam nhân cũng phải biết đến hai chữ "trách nhiệm".

- Hahaha...Hảo tử của chúng ta lần đầu được phá trinh đòi chịu trách nhiệm kìa.

Một tràng cười rũ rượi vang lên khiến Thiên Tỉ nóng mặt, thiếu chút xông vào đấm đá cho bớt thẹn. Anh không hay biết, phía sau cánh cổng nhà kho to lớn, một dáng người suy sụp đổ trên mặt đất. Nước mắt thổn thức rơi...Chỉ vì thế...Thì ra...chỉ vì anh là người đầu tiên quan hệ với cậu...

- Lưu Chí HOÀnh...mày đúng xuẩn xuẩn ngu ngốc mà...

.

.

.

- Bé con sao hôm nay lại dâm đãng thế chứ? Thật hư hỏng đi.

Chí Hoành trong lòng đau hơn dao cứa. Dâm đãng? Hư hỏng? Vậy khác gì những tên trai bao thấp hèn ngoài kia? Cậu là vì cái gì mà phải làm việc này? Hai thân người quấn lấy nhau không ngừng trừu sáp. Chí HOÀnh chủ động ngồi lên người anh, đem tiểu cúc quen thuộc nuốt lấy trụ bổng to lớn, không ngừng nhún nhảy ma sát. Thiên Tỉ thỏa mãn nằm trên giường đưa đẩy hạ thân. Giữa lúc cơn sóng tình lên cao trào, Chí Hoành đưa tay luồn xuống tiểu cúc hoa, dùng móng tay sắc nhọn cào cấu tới khi chảy máu, miệng rên rỉ đau khổ...

- Tiểu bảo bối em...- Thiên Tỉ còn đang định nói thì giật nhìn Chí Hoành đứng cạnh bàn uống nước, từ giữa hai chân lại chảy ra máu- Sao em...sao lại chảy máu?

- Anh thô bạo như vậy không chảy máu sao được.

- Nhưng...cũng không phải là lần đầu tiên.

- Ân...Em cũng là nam nhân mà, tư mật nhỏ hẹp đối với trụ bổng to lớn lâu lâu cũng vẫn chảy máu mà- Chí Hoành cố tỏ ra bình thản nói mà trái tim co lại dữ dội. Là vô cùng nhục thẹn.

- Con bà nó...Lâu lâu vẫn chảy máu? Chó má, xem ra đã cùng không ít đàn ông hạ lưu dâm đãng rên rỉ rồi-Thiên Tỉ sầm mặt mắng chửi. Lửa ghen dâng đầy trong tâm huyết.

- Ách...người ta cũng muốn giải quyết nhu cầu như anh thôi mà.

Một câu nói bình thản khiến hai trái tim cùng liều mạng đau đớn. Thiên Tỉ điên cuồng đem thân cậu đặt xuống dưới, mạnh bạo cưỡng dâm cậu tới tả tơi...

Chí Hoành nhìn cánh cửa đóng sầm lại mà khóe mắt đổ lệ. Nam nhân cậu yêu nhất cuối cùng cũng đã rũ bỏ cậu mà đi. Kéo tấm chăn che đi cơ thể đầy vết tích. Thiên Tỉ như con thú hoang điên cuồng cắn xé cậu, chẳng những bạo dâm tiểu huyệt còn đánh đập không chút lưu tình. Cậu nào biết, anh tức, anh thẹn, anh ghen tới phát điên. Là vì vô tình mà không nhận ra tình cảm của nhau.

Cậu khó nhọc ngồi dậy, từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một tờ bệnh án. Con của cậu và anh đã được hơn 1 tháng rồi...Nước mắt như lũ không ngừng càn quét, thà để anh đi còn hơn ép anh chịu trách nhiệm với người anh không yêu. Chí Hoành cậu không phải hạng nữ nhi ủy khuất đó. Cậu sẽ tự thân lo cho mình...

.

.

.

Chiều cuối thu đã rét lạnh tới gai người, cây trụi lá, người trụi tình. Thiên Tỉ tay đút túi quần, thong thả bước đi trên con phố vắng người lại bất chợt bị một đứa nhóc va phải.

- Tiểu nhóc, không bị đau chứ hả? - Thiên Tỉ nhặt lên đồ chơi bị rơi, ôn nhu xoa đầu đứa bé. Trong tâm tự nhiên sinh ra cảm giác yêu thương liền xoay người bế cậu bé trên tay, yêu chiều cưng nựng- Tên nhóc là gì?

- Con tên Thiên Hoành.

Mi tâm chấn động, anh quay mặt nhìn sát khuôn mặt đứa bé thì lại giật mình. Ánh mắt lục bảo ngây thơ, trong như mặt hồ phẳng hồ phẳng lặng ấy tựa hồ rất quen thuộc. Còn cả thân hình vừa vặn, làn da trắng hồng cùng cái miệng nhỏ nhắn đều quen tới thân cận. Giống, thực giống Chí Hoành vô cùng. Cái tên ấy, ánh mắt ấy, gương mặt ấy, suốt gần 5 năm qua anh chưa từng quên. Dù hận cậu, mà lại nhận ra, anh đã yêu cậu tới không ngờ. Tới lúc chịu không nổi mới điên cuồng kiếm tìm thì Chí HOành lại như gió thoảng mà biến vào không khí, không chút vết tích.

- Chú chú...cho con xuống...Chú Tuấn Khải mắng con- Đứa nhỏ kéo kéo tay áo Thiên Tỉ đưa anh về thực tại.

- Chú Tuấn Khải?

- Phải, là tôi, Thiên Tỉ à- Một thanh niên mái tóc nâu bước tới đón lấy đứa nhóc từ tay anh- Đã lâu không gặp rồi.

- À phải, vẫn khỏe chứ ?- Thiên Tỉ cười cười nói. Người này cùng Vương Nguyên là bạn học thời trung học của anh và Chí Hoành.

- Khỏe, nhưng từ khi được Vương Nguyên đưa đến lễ đường thì thân tàn ma dại rồi- Tuấn Khải lắc đầu ngao ngán nói về vợ ngốc của mình.

- Hôn nhân xem ra cũng hạnh phúc đi. Nhóc con này mấy tuổi rồi?

- Cũng sắp 4 tuổi rồi.

- Chẳng giống cậu với Vương Nguyên chút nào.

- Sao?

- Cậu...cậu không cảm nhận gì sao?

Thiên Ti ôm đầu đau đớn, nước mắt ồ ạt chảy ra. Từng lời nói của Tuấn Khải như đánh mạnh vào tâm can anh.

- Cậu không cảm nhận gì sao?

- Cảm nhận cái gì?

- Tiểu Thiên Hoành...cậu không hiểu sao?

- Cái...

- Gặp được cậu rồi, Thiên Hoành giao lại cho cậu, tôi làm tròn trọng trách của mình rồi. Thiên Hoành, mau gọi người này là appa đi...

Bàn tay miết nhẹ từng nét chữ trên tờ giấy Tuấn Khải đưa cho, lòng ngập tràn đau đớn...

"Không biết liệu anh có đọc được dòng chữ này không, Thiên Thiên.....

Em thật sự rất yêu anh, từ sau đêm đó, chưa từng một giây nào em ngừng nhớ anh. Làm sao quên được, cho dù bản thân muốn quên thì tiểu bé con trong bụng cũng không cho phép. Con của chúng ta vì nhớ anh mà đạp em quá, đau lắm, em chỉ muốn được anh vỗ về xoa dịu thôi...

Em xin lỗi, em đã lừa dối anh. Hôm đó em đã cố tình để bản thân chảy máu cùng thốt ra lời lẽ vô sỉ đó. Thiên Thiên, em đã nghe được, anh kì thực chỉ vì trách nhiệm mới ở bên em. Như vậy là quá ích kỉ. Không nhiên bắt anh sống bên một người anh không yêu. Vậy nên thà em đau mà đổi lại hạnh phúc cho anh, em can tâm tình nguyện.

Có lẽ đây là dòng cuối cùng em viết cho anh. Còn hơn 2 tháng mới đến ngày sinh nhưng em cảm giác không ổn lắm. Tiểu Thiên Hoành của chúng ta đạp như vậy, gấp rút muốn ra ngoài rồi. Em lo lắm anh à. Thiên Tỉ, hình như nước ối vỡ rồi, em yêu anh và con nhiều lắm."

Tiểu bảo bối của anh, người mà anh yêu nhất đã vì anh, vì đứa con của cả hai mà hy sinh tất cả. Thiên Tỉ gào lên thảm thiết khiến tiểu Thiên Hoành giật mình thức giấc, sợ hãi muốn khóc liền chạy tới ôm lấy anh.

- Appa...Thiên Hoành sợ lắm...

-Thiên Hoành...- Thiên Tỉ run rẩy ôm lấy con trai mình. Đứa con đã lấy đi mạng sống của người anh yêu.

Sau đêm ấy, Chí Hoành bị rách hậu đình tới không thể liền lại. Đến lúc trở dạ sinh con thì xuất huyết nội bích, lại không cách gì cầm được liền buông hơi thở cuối. Đều là lỗi của anh...của tên khốn anh...

- Appa à, umma con là ai? Con muốn gặp umma- Nhóc con trong lòng ngây thơ nói, đôi bàn tay nhỏ bé không hiểu chuyện lau nước mắt trên má anh.

- Thiên Hoành ngoan ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ thấy umma con.

- Thật sao appa?

- Thật...Sáng mai, nắng sẽ đánh thức con. Umma con là Lưu Chí Hoành , là ánh nắng ban mai...và cũng là ánh nắng chiếu rọi cuộc đời appa.

Bé con ngây ngốc không hiểu, ngoan ngoãn chui vào lòng appa ngủ một giấc, ngon thật ngon...

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net