Thien huong tieu =c9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu phụ áo trắng hình như đã nhìn thấy tâm ý của Hồ Bách Linh, cười nói:

"Dầu sao thiếp cũng không thể sống quá giờ ngọ, ngài gọi cái tên thuở bé của thiếp cũng chẳng được mấy câu nữa".

Hồ Bách Linh nhìn thấy ánh mắt thất thần của nàng, đầy vẻ van nài, thầm thở dài, nhủ rằng:

"Khi sắp chết, tình cảm của người ta rất yếu đuối, rất dễ nhớ lại chuyện lúc bé, mình sao có thể từ chối được" thế rồi mới ho nhẹ một tiếng, cười nói:

"Lan nhi!".

Thiếu phụ áo trắng ấy đột nhiên mỉm cười, ngửa mặt nói:

"Nghe tiếng gọi này, thiếp như trẻ lại đến mười năm, quay về bên cạnh phụ mẫu".

Rồi hai hàng nước mắt chảy dài xuống má nàng, ở khóe miệng, hiện lên nụ cười vui mừng, tựa như tiếng gọi thì thầm của Hồ Bách Linh đã đem lại sự an ủi không gì có thể sánh được cho nàng.

Ánh nắng xuyên quá chỗ thủng trên mái chiếu xuống, ở ngoài cửa hông có bóng người chạy vào, đó chính là Bào Siêu, Hồng Trạch.

Hai người chạy đến chỗ cách Hồ Bách Linh bốn năm bước thì cùng dừng lại, ôm quyền thi lễ với Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Bây giờ đã đến giờ nào?".

Bào Siêu cúi người đáp:

"Đã đến cuối giờ mão".

Thiếu phụ áo trắng đột nhiên quay mặt lại hỏi:

"Sao? Các người phải đi sao?".

Hồ Bách Linh nói:

"Trong miếu hoang này thuốc thang không có, đợi một chốc nữa, huynh đệ của tại hạ điều khí xong, chúng ta hãy quay về trong thành, rồi tìm cách ...".

Dư Diệc Lạc đột nhiên mở bừng hai mắt, nói:

"Thuộc hạ đã cảm thấy khỏe nhiều, đã có thể hành động được".

Thiếu phụ áo trắng tiếp lời:

"Nhưng tiểu nữ thì không được, lúc này đã là buổi sáng, tiểu nữ chỉ còn có thể sống hai canh giờ nữa, nếu như lên đường trong lúc này thì thực là tiếc".

Hồ Bách Linh trầm ngâm nói:

"Thương thế của cô nương tuy nặng, nhưng không phải là không có cách cứu, hãy tin lời tại hạ ...".

Thiếu phụ áo trắng cắt ngang lời Hồ Bách Linh, nói:

"Ngài chẳng phải đã hứa gọi là Lan nhi hay sao?".

Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Thiếp biết, thương thế này ngoài Tiên thiên tính công quyền của Thiếu Lâm, dù cho có linh đơn cải tử hổi sinh cũng không thể cứu được".

Hồ Bách Linh nói:

"Lan nhi! Nàng có biết vì sao Tiên thiên tính công quyền của phái Thiếu Lâm có thể giải được độc của Âm phong chưởng hay không?".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Tiên thiên tính công quyền là công phu thuần dương của nội gia, có thể đẩy được những chất âm độc".

Hồ Bách Linh nói:

"Đúng vậy! Tiên thiên tính công quyền có thể đẩy được những chất âm độc, phàm là công phu nội gia thuần dương hầu hết đều có thể đẩy được âm độc".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Vậy ngài định tìm ai cứu thiếp?".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Ta!".

Thiếu phụ áo trắng đột nhiên hiện lên tia mừng rỡ mà ngạc nhiên:

"Ngài đã có thê tử chưa?".

Hồ Bách Linh sửng sốt, trong nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.

Thiếu phụ áo trắng hình như cảm thấy câu hỏi của mình có chút không đúng, lại nói tiếp:

"Thiếp từng nghe sư phụ nói, phàm là huấn luyện chân phải thuần dương đến bậc đại thành, phải bắt đầu luyện từ nhỏ, vả lại ... vả lại ...".

Nàng lung túng nói không ra lời.

Nhưng Hồ Bách Linh đã hiểu được lời nói của nàng, cười tiếp lời:

"Điều ấy cũng chưa chắc, người luyện nội công thuần dương tất nhiên phải là đồng tử mới vững chắc, nhưng người đã có thành tựu, thì không cần phải theo lý này, nếu như Tiên thiên tính công quyền quả thực có thể trị được thương thế cho nàng, ta nghĩ Thiên tinh chỉ cũng làm được".

Thiếu phụ áo trắng ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, buồn bã nói:

"Thiếp thấy thôi đi vậy! Dù cho ngài có thể cứu sống được thiếp, thiếp cũng khó sống được lâu trên đời này".

Hồ Bách Linh ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao? Ta không hiểu?".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Hễ là người trong sư môn của thiếp, suốt đời không thể phản lại, nếu như rời khỏi sư môn, tất nhiên sẽ bị truy sát, dù trốn tới chân trời góc biển cũng khó thoát được".

Hồ Bách Linh trầm ngâm một hồi, nói:

"Nếu nàng quả thực có lòng bỏ tà về với chính, sau khi trị thương xong, có thể tạm thời sống ở trong Mê Tông Cốc, đợi cái hạn ba tháng với Âm Thủ Nhất Ma của ta đã qua, nàng hãy rời khỏi nơi ấy cũng không muộn".

Thiếu phụ áo trắng nhẹ thở dài, nói:

"Chỉ đành thế!".

Hồ Bách Linh quay đầu lại nhìn Vương Đại Khang đang ngồi dựa ở góc tường, nói:

"Thương thế của Vương đã thế nào rồi?".

Vương Đại Khang như không nghe, vẫn ngồi ở nơi ấy, cả mắt cũng không động đậy.

Quỷ Gia Cát Hồng Trạch mặt biến sắc, bước tới nói:

"Chỉ e lão quỷ ấy đã dùng thủ đoạn trong thuốc giải".

Đang nói thì Quỷ Gia Cát bước đến chỗ Vương Đại Khang, đưa tay kéo y một cái.

Vương Đại Khang đột nhiên mở hai mắt, quát lớn:

"Không biết lão quỷ ấy cho ta thuốc gì mà uống vào thì cảm thấy buồn ngủ".

Hồ Bách Linh thấy y tỉnh dậy, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, mỉm cười hỏi:

"Lan nhi, sau khi uống thuốc giải này vào, người ta có cảm giác buồn ngủ phải không?".

Thiếu phụ ấy nhẹ gật đầu nói:

"Không sai ..." ngừng một chốc rồi lại nói tiếp:

"Thương thế của bọn họ không nhẹ, vẫn chưa hết hẳn, chi bằng cứ ở lại trong điện một chốc nữa, để thiếp nói xong tâm sự ở trong lòng, rồi hãy đi được không? Có lẽ trước khi thiếp về đến Nam Xương, chưởng độc sẽ phát tác mà chết".

Hồ Bách Linh đưa mắt nhìn về phía Vương Đại Khang, chỉ thấy vết sưng đỏ trên tay phải của y quả nhiên giảm đi không ít, miệng thì nói:

"Nếu nàng không tin lời tại hạ, thì tại hạ cũng chẳng còn cách nào nữa, có lời gì xin hãy nói".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Thiếp nào không tin ngài, chỉ e rằng nếu thương thế của thiếp phát tác mà chết đi, lời ở trong lòng không thể nói ra được, thì đó là một chuyện đáng tiếc, chết xuống chín suối cũng không thể nhắm mắt được".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Nàng hãy cứ nói! Ta đang lắng nghe".

Thiếu phụ áo trắng thở dài, nói:

"Sư phụ của thiếp lần này tái suất giang hồ đã sớm có dự mưu chuẩn bị một mẻ lưới bắt trọn những cao nhân trong các danh môn đại phái ở võ lâm ...".

Hồ Bách Linh cười nhạt nói tiếp:

"Chỉ dựa vào một ít võ nghệ của Âm Thủ Nhất Ma mà muốn quét sạch các đại môn phái trong võ lâm Trung Nguyên, hà hà, thật quá ngông cuồng ...".

Thiếu phụ áo trắng tiếp lời:

"Lời này của y không phải là không có bằng cứ, y đã biết được chỉ dựa vào sức của một mình mình thì khó mà thắng được các cao thủ trong các đại môn phái ở Trung Nguyên, cho nên đã sớm có chuẩn bị".

Hồ Bách Linh ngạc nhiên hỏi:

"Chuẩn bị thế nào?".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Theo thiếp biết, có vài lão ma đầu đang ẩn cư, vì sư phụ của thiếp van nài, cho nên đều có dự định tái suất giang hồ, tình hình cụ thể trong ấy, thiếp tuy không rõ lắm, nhưng nhìn bề ngoài, bọn họ hình như đã sắp đặt âm mưu, chỉ không biết bọn họ hành động lúc nào, hạ thủ như thế nào mà thôi".

Hồ Bách Linh nói:

"Nàng có biết trong số những người ấy có những nhân vật nào không?".

Thiếu phụ áo trắng trầm ngâm rồi nói:

"Hình như có một người tên gọi là Phong Thu, một khi nhắc đến tên của người này thì thần thái của sư phụ rất tôn kính, hình như là kẻ chủ mưu".

Hồ Bách Linh ngửa mặt lên nhìn mái nhà, hạ giọng nói:

"Phong Thu, Phong Thu ..." rồi mặt đổi sắc.

Thiếu phụ áo trắng ngạc nhiên nói:

"Sao? Ngài biết lão ta hay sao?".

Hồ Bách Linh thở dài một tiếng nói:

"Nếu quả thật y chủ trì chuyện này, chỉ e trên giang hồ sắp xảy ra nhiều chuyện. Người này võ công cao cường, ít có kẻ nào là địch thủ của y, luận về bối phận, y chính là sư thúc của tại hạ ...".

Thiếu phụ áo trắng nói:

\'Ngoài Phong Thu, còn có nhiều cao thủ giang hồ ẩn cư đã lâu, nếu chuyện này xảy ra, chỉ e chức minh chủ lục lâm thiên hà của ngài khó mà giữ được.

Hồ Bách Linh nói:

"Lan nhi, nàng có biết khi nào bọn họ hành động hay không?".

Thiếu phụ áo trắng lắc đầu nói:

"Điều này thì thiếp không biết, nhưng chắc là trong mấy tháng gần đây!".

Hồ Bách Linh im lặng một lúc lâu, nói:

"Nếu chuyện này là sự thực, các đại môn phái trong võ lâm phải liên kết với nhau, mới có thể xoay chuyển được đại cuộc, tránh được phong ba, nếu như vẫn khăng khăng theo ý riêng của mình, rũ tay áo mà đứng nhìn hổ đấu, chỉ e ...".

Nói đến đây, đột nhiên nừng lại, đứng phách dậy, đi hai vòng trong đại điện rồi quay đầu nhìn thiếu phụ áo trắng, mặt đầy vẻ trang nghiêm, hỏi:

"Lan nhi! Chuyện này không thể coi thường, nàng nói có phải là sự thực hay không?".

Thiếu phụ áo trắng đột nhiên nhắm hai mắt, rơi lệ mà rằng:

"Chả lẽ thiếp lừa ngài hay sao?".

Hồ Bách Linh vẫn sắc mặt trang nghiêm, lại đi lòng vòng trong đại điện, nhìn sắc mặt của chàng thì biết chàng trong lòng đang nghĩ đến điều rất phức tạp.

Đi hai vòng đột nhiên ngừng lại, dặm chân thở dài, nói:

"Ngoài cách này, không còn cách nào nữa!".

Chàng tự nói hai câu như thế, đột nhiên quay mặt sang Dư Diệc Lạc, nói:

"Dư huynh, chuyện này chúng ta nên xử lý thế nào?".

Dư Diệc Lạc nói:

"Minh chủ chắc đã suy tính trong lòng, bọn thuộc hạ chỉ mong đi theo sau, nghe lệnh sai khiến".

Hồ Bách Linh thở dài nói:

"Nếu để những lão ác ma kia khuấy động giang hồ, lôi kéo người trong lục lâm chúng ta làm điều ác, thiên hạ sẽ đại loạn ...".

Nói đến đây thì đột nhiên im lặng, đưa mắt nhìn sang Lao Sơn Tam Hùng.

Nhưng ba người ấy như lắng nghe lời của chàng.

Hồ Bách Linh nhìn lên mặt Quỷ Gia Cát Hồng Trạch, hơi mỉm cười, hỏi:

"Lúc này chúng ta chỉ lấy chuyện luận chuyện, huynh đệ tạm thời đặt chức minh chủ sang một bên, Hồng huynh thấy lời của huynh đệ như thế nào?".

Hồng Trạch ôm quyền nói:

"Minh chủ lòng chứa đại nhân bao trùm trời đất, chuyện gì cũng nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, thật là đáng kính đáng phục!".

Hồ Bách Linh cười lớn nói:

"Lời của ta vừa rồi ngược với y của đồng đạo lục lâm, các vị nghe mà không thấy trái tai hay sao?".

Hồng Trạch nói:

"Người trong lục lâm tuy là đa số háo sát, coi mạng người như cỏ rác, nhưng không phải tất cả đều là máu lạnh, ý chí của minh chủ cao xa, một lòng nghĩ cho thiên hà chúng sinh, giải nỗi thống khổ trong nhân gian, làm toàn chuyện đại nhân đại từ, bọn chúng tôi dù có mù quáng, cũng cảm động trước lòng nhân đức của minh chủ, Lao Sơn Tam Hùng chúng tôi, trước đây làm nhiều chuyện ác, nay một lòng muốn thay đổi, muốn đi theo minh chủ, cùng minh chủ rửa sạch tiếng nhơ cho đồng đạo lục lâm chúng ta".

Hồ Bách Linh đại phát hào khí, ngửa mặt hú một tiếng dài, khiến cho bụi trên đại điện chấn động rơi xuống lả tả, tiếng hú vang lên không ngớt trong tai.

Tiếng hú vừa dứt, cao giọng nói:

"Các vị có thể hiểu được lòng của huynh đệ, huynh đệ cảm thấy an ủi ..." chàng chậm rãi nhìn về phía thiếu phụ áo trắng, nói tiếp:

"Giờ này trên chốn giang hồ sắp xảy ra tai kiếp, đại trượng phu phải nên đứng ra tạo phúc cho chúng sinh, thành bại nào đủ luận anh hùng".

Dư Diệc Lạc đứng dậy, nói:

"Sau khi điều tức, thuộc hạ cảm thấy thương thế đã khỏe nhiều, minh chủ có gì sai khiến, xin hãy cứ căn dặn, giờ đây thời gian quý báu, không nên kéo dài nữa".

Hồ Bách Linh trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Tình thế trước mắt quả thực rất gấp, chúng ta hãy chia nhau hành sự". Rồi nhìn sang Lao Sơn Tam Hùng nói:

"Ba vị hãy đưa cô nương này về Mê Tông Cốc, giao cho đại tẩu, bảo đại tẩu sai người ngày đêm canh giữ các nơi để đề phòng gian tế vào trong Mê Tông Cốc, trong vòng hai tháng rưỡi ta sẽ quay về, Dư huynh hãy theo ta đến chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn một chuyến".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Thiếp thấy đã không kịp nữa, các người hãy cứ tùy tiện, đừng lo cho thiếp.

Hồ Bách Linh nói:

"Lan nhi, ta đã hứa cứu nàng, há lại có lý không cứu sống nàng, hãy mau ngồi dậy".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Thương thế của ngài vừa mới hết, sao có thể hao phí nội lực để cứu thiếp nữa".

Hồ Bách Linh nói:

"Đừng lo". Rồi ngồi xuống, tay trái đặt lên vai nàng, tay phải đặt lên huyệt mệnh môn trên lưng của nàng.

Thiếu phụ áo trắng ấy vẫn còn đang muốn vùng vẫy, nhưng bị Hồ Bách Linh tay trái đè lên vai, không thể động đậy được nữa, chỉ đành ngồi im.

Hồ Bách Linh mặt mũi ngưng trọng, hít một hơi dài, một luồng hơi nóng từ lòng bàn tay phải đánh thẳng vào trong huyệt mệnh môn của thiếu phụ áo trắng. Thiếu phụ áo trắng hơi run rẩy, mặt đổi sắc, hai má đỏ ửng, môi mấp máy, thở liền ra hai hơi.

Hồ Bách Linh hạ giọng nói:

"Lan nhi, ngồi yên". Rồi đột nhiên tung mình, thối lui đến năm bước, tay phải đẩy ra, một luồng chỉ phong điểm về phía huyệt mệnh môn của thiếu phụ áo trắng.

Khi luồng chi phong ấy đến, thiếu phụ áo trắng chợt run bần bật.

Hồ Bách Linh đột nhiên xoay vòng bên thiếu phụ áo trắng, cứ mỗi vòng thì xoay người điểm ra, từng luồng chỉ phong điểm vào mười ba đại huyệt gồm thiên khư, kỳ môn, thiên nhử, vân môn, kiêng tĩnh, thần phong, thiên đột, tử cung, khải hoàn, thiên đỉnh, khuyết bồn, ngọc đường trên người của thiếu phụ áo trắng ấy.

Cứ điểm vào một cái thì thiếu phụ áo trắng lại hơi run lên.

Điểm xong mười ba đại huyệt trên người thiếu phụ áo trắng, Hồ Bách Linh đã mệt đến nỗi mồ hôi đầy trán, thở phì phò.

Chàng vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán vừa hạ giọng nói:

"Lan nhi, ta đã dùng Thiên tinh chỉ công điểm mười ba đại huyệt trên người của nàng, hãy mau vận khí điều tức đẩy khí âm hàn ra, thương thế sẽ khỏe ngay".

Thiếu phụ áo trắng lập tức nhắm hai mắt, vận khí điều tức.

Hồ Bách Linh đã mệt đến nỗi người bãi hoải, thở phì một tiếng ngồi im một chỗ, vận khí điều tức.

Sắc mặt trắng nhợt của chàng dần dần thay đổi, trong khoảng thời gian một bữa cơm thì đột nhiên mở to hai mắt.

Dư Diệc Lạc thấy Hồ Bách Linh thi triển Thiên tinh chỉ công, trị liệu cho thiếu phụ áo trắng xong thì mệt mỏi, trong lòng nhủ thầm:

"Y mệt như thế này, chỉ e ba canh giờ sau mới có thể khỏe lại", nào ngờ chỉ trong vòng một bữa cơm thì Hồ Bách Linh đã khỏe lại, mở mắt ra, nhìn ánh mắt của y thì đã biết công lực đã khôi phục lại hết, trong lòng kính phục lắm, nói:

"Minh chủ thần võ hơn người, chỉ trong một bữa cơm mà thần công đã khôi phục, khiến cho bọn thuộc hạ kính phục.

Hồ Bách Linh quay nhìn lại, chỉ thấy thiếu phụ áo trắng ấy đang nhắm mắt điều tức, lập tức hạ giọng nói với Lao Sơn Tam Hùng:

"Các người đợi nàng điều tức xong thì hãy đưa nàng về Mê Tông Cốc".

Bào Siêu ôm quyền nói:

"Chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn là lãnh tụ của võ lâm chính phái, căm ghét người trong lục lâm chúng ta vô cùng, minh chủ chỉ đem một mình Dư huynh theo, thực lực e rằng quá mỏng, theo ý của tại hạ, minh chủ chỉ cần bảo một người đưa vị cô nương này về Mê Tông Cốc, hai người trong bọn chúng tôu sẽ đi theo minh chủ đến chùa Thiếu Lâm, nếu cóxảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ một tay".

Hồ Bách Linh lắc đầu cười nói:

"Lần này đến Tung Sơn, nếu người đông thì ngược lại sẽ bất tiện, huống chi môn hạ của Âm Thủ Nhất Ma rất nhiều, y tuy không thể đích thân ra tay, nhưng e rằng sẽ sai bộ hạ chặn đường, ba người các vị chỉ e thực lực vẫn còn mỏng, làm sao có thể giảm người nữa, ba vị đừng lo cho ta ..." nói đến đây thì quay đầu lại phía Dư Diệc Lạc:

"Công lực của Dư huynh đã hồi phục chưa?".

Dư Diệc Lạc nói:

"Nhờ ơn minh chủ, công lực của tại hạ đã hồi phục".

Hồ Bách Linh phất tay nói với Lao Sơn Tam Hùng:

"Chúng tôi đi trước một bước".

Rồi bước ra khỏi đại điện.

Dư Diệc Lạc đuổi theo sau, Lao Sơn Tam Hùng ai nấy đều ôm quyền cúi người.

Hồ Bách Linh bước ra khỏi đại điện, lão tía thi triển khinh công phóng nhanh, còn Dư Diệc Lạc thì theo sát ở phía sau.

Hồ Bách Linh ngày nghỉ đêm đi. Dư Diệc Lạc tuy võ công thâm hậu, nhưng so với Hồ Bách Linh thì hơi kém một bậc, mấy ngày đầu thì vẫn còn theo kịp, nhưng sau đó thì lực bất tòng tâm, Hồ Bách Linh chỉ đành đi chậm lại.

Chạy hơn mười đêm thì đến địa phận tỉnh Hà Nam, hai người tìm một khách sạn, nghỉ ngơi một ngày một đêm, đợi cho khỏe hẳn rồi mới đếnTung Sơn.

Đến giữa giờ ngọ ngày hôm nay thì tới chân Tung Sơn, ngẩng lên nhìn, thế núi nguy nga, chùa Thiếu Lâm thiên hạ ẩn hiện trong những tán cây cổ thụ.

Hồ Bách Linh năm xưa tuy hô mưa gọi gió ở vùng Hà Bắc, nay lại là minh chủ của lục lâm trong thiên hạ, nhưng không dám coi thường chùa Thiếu Lâm, ngừng lại, sửa sang y phục rồi mới bước lên.

Hồ Bách Linh định bước vào rừng, đột nhiên ở phía sau hai gốc cây tùng lớn vang lên mấy tiếng:

"A di đà Phật! Rồi hai hòa thượng cao lớn từ sau gốc cây bước ra, chặn đường hai người, chắp tay phía trước ngực nói:

"Hai vị thí chủ đến đây làm gì?".

Hồ Bách Linh nhìn thấy hai nhà sư, nói:

"Tại hạ Hồ Bách Linh, muốn gặp phương trượng chương môn của quý tự, có chuyện trọng đại cần thương lượng, phiền hai vị đại sư hãy thông báo cho một tiếng".

Hai nhà sư đưa mắt nhìn nhau, nói:

"Hồ minh chủ đấy ư?" hình như trong lời nói đã đoán được chuyện gì.

Hồ Bách Linh cung tay cười nói:

"Không dám, không dám, vội vàng đến bái phỏng, thật đã quá lỗ mãng".

Nhà sư bên trái bước lùi ra sau hai bước, cúi người chắp tay nói:

"Hồ minh chủ hãy vào phòng khách đợi một lát, để cho tiểu tăng đi báo với phương trượng của tệ tự rồi sẽ đến mời".

Hồ Bách Linh hiên ngang bước về phía trước, nhà sư bên phải chạy lên nói:

"Tiểu tăng sẽ dẫn đường cho hai vị". Rồi bước vào trong rừng.

Mảnh rừng tùng này dày đặc, giữa rừng có một khoảng trống, chu vi khoảng bốn năm trượng, xung quanh là bức tường gạch đỏ, phía trong là một tòa tiểu lâu.

Nhà sư dẫn đường đột nhiên bước nhanh bước tới bên bức tường đỏ, đưa tay gõ lên cánh cổng màu đen ba lần.

Hai cánh cổng màu đen mở ra, một nhà sư trẻ đứng ở bên cửa.

Nhà sư cao lớn ấy, chắp tay mời khách, Hồ Bách Linh hơi cúi đầu bước vào trong.

Dư Diệc Lạc đi theo sau Hồ Bách Linh, nửa bước không rời.

Khi Hồ Bách Linh bước lên lầu, nhà sư cao lớn ấy đến đây thì dừng lại chỉ còn lại hai người Hồ Bách Linh và Dư Diệc Lạc.

Hồ Bách Linh nhắp ngụm trà táo, nói:

"Chùa Thiếu Lâm trước nay được gọi là lãnh tụ của võ lâm chính phái, nếu tiếp kiến chúng ta trong chùa, e rằng khó giữ được bí mật, đồn ra giang hồ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bọn họ, nếu ta phán đoán không lầm, phương trượng chùa Thiếu Lâm sẽ đến tòa tiểu lâu này gặp mặt chúng ta".

Dư Diệc Lạc cười nói:

"Phương trượng Thiếu Lâm được võ lâm coi là Thái Sơn Bắc Đẩu, có thể dời giá đến tòa tiểu lâu này để gặp mặt chúng ta, quả thật coi như đã rất coi trọng minh chủ".

Hồ Bách Linh nói:

"Chẳng qua y e ngại chuyện gặp mặt chúng ta sẽ đồn trên giang hồ, cho nên mới sắp xếp như thế này".

Lát sau, nhà sư trẻ bưng một khay ngọc lên, nói:

"Các vị từ xa đến đây, chắc là trong bụng đã đói, phương trượng của tệ tự đã sai làm vài món chay để mời hai vị, mời hai vị hãy dùng".

Hồ Bách Linh nói:

"Đa tạ sư phụ".

Khoảng một bữa cơm trôi qua, đột nhiên nghe ở dưới cầu thang có tiếng bước chân, nhà sư trẻ ấy bước lên trước, nói:

"Phương trượng của tệ tự đã đến".

Hai người Hồ Bách Linh, Dư Diệc Lạc đứng dậy, bước ra nghênh đón.

Chỉ nghe một tiếng Phật hiệu A di đà Phật, một hòa thượng người mặc cà sa màu vàng, mặt mũi hồng hào, thân hình cao lớn xuất hiện ở ngay cầu thang chắp tay nói:

"Lão nạp đến muộn một bước, đã khiến hai vị phải chờ lâu!".

Hồ Bách Linh nhìn người ấy, chỉ thấy người ấy mặt to tai lớn, đôi mắt hiền từ, trong ôn hòa có chút trang nghiêm, ôm quyền trả lễ, nói:

"Đại sư danh lừng võ lâm, hôm nay được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC