chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên kim hào môn giả nghèo

Editor Bồ Đào

Chương 16

016

Nếu Doãn hàn thật sự là "Ẩn", thì......

Ý nghĩ nảy ra trong đầu khiến Tang Ny kinh hãi.

Cô phát hiện, nếu như thực sự biết đáp án, cũng không hề có cảm giác vui sướng thành tựu nào cả. Liền cảm thấy, cứ thần bí như vậy sẽ tốt hơn.

Nhưng với hào quang này, ấn tượng của cô về Doãn Hàn lại tăng thêm mấy phần hảo cảm.

Mặc dù cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì Doãn Hàn mang đến cho cô cảm giác rất khác so với học thần.

Có lẽ cô luôn nói rằng học thần rất tự luyến, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng anh là một người con trai rất kiêu ngạo. Dù sao, chắc chắn cũng sẽ không phải là một người con trai ấm áp như Doãn Hàn.

Nhưng đấy chỉ là cảm giác chủ quan của cô mà thôi, tạm thời không nói đến việc người ở internet cùng trong hiện thực tính cách không giống nhau, bây giờ bằng chứng đang ở sờ sờ trước mặt, và dường như không có lý do để nghi ngờ nó.

Thành tích xuất sắc, tay đẹp, bùa hộ mệnh giống y như đúc, ngay cả họ cũng cùng ID phát âm tương đồng ...... Người này đều tụ hội tất cả, xin hỏi, còn có thể tại trong toàn khối tìm được một người khác có điều kiện phù hợp hơn sao?

"Tang Ny, cậu không sao chứ?"

Sầm Yên giơ tay ở trước mặt Tang Ny quơ quơ, ý đồ gọi hồn cô trở về.

Tang Ny chớp chớp mắt, nắm tay Sầm Yên kéo xuống.

"Không có gì."

Sầm Yên cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng cô không nói, Sầm Yên cũng không tiện hỏi.

"Sắp đến tiết mục của cậu rồi, hay là tớ dẫn câu ra hậu trường xem nhé? ChuẨn bị tinh thần."

"Được."

Tang Ny phải tìm một cái gì đó để làm, để tâm trí cô không còn nghĩ về bùa hộ mệnh nữa.

Sau buổi tập không hề tập trung, cô lại hỏi Sầm Yên về Doãn Hàn một lần nữa.

Kết quả, càng nghe liền càng cảm thấy giống, đến cuối cùng, liền trực tiếp khẳng định.

Vào một buổi chiều thứ hai buồn tẻ như vậy, Tang Ny cho rằng chính mình rốt cuộc đã biết học thần là người phương nào, đã biết gương mặt thật của anh.

Tâm tình, thập phần phức tạp.

Có lẽ liền giống lúc trước không muốn xem ảnh học thần giống nhau, cô kỳ thật cũng không muốn đem internet với hiện thực liên hệ với nhau, nhưng so sánh với người thật, cô càng thấy vui hơn khi tiếp xúc với cái người tự luyến nhưng đầy kiêu ngạo trên mạng kia.

Sau khi diễn tập kết thúc, tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên.

Chờ các cô trở lại phòng học, bên trong chỉ còn ít người.

Sầm Yên sống cách trường không xa, ra cổng trường liền cùng cô đường ai nấy đi.

May mắn bởi vì qua giờ tan học cao điểm, trạm xe buýt người cũng không nhiều lắm.

Tang Ny một bên hướng trạm đi một bên suy nghĩ lần sau muốn mang nhạc cụ đi diễn tập, trường học tuy rằng có chuẨn bị, nhưng cô lại không quen, vẫn là quyết định tự mình mang, phòng nhạc cụ ở nhà có vài cây violon, nhưng tất cả giá đều quá trị xa xỉ, vì vậy cô cân nhắc sẽ mang cái nào để không khoa trương nhất.

Bởi vì trong lòng nghĩ, không chú ý nhìn đường, không cẨn thận liền đụng vào người.

Lực va chạm khá mạnh. Tang Ny trực tiếp bật lại và ngã xuống đất, may mắn cô kịp thời dùng tay chống, mới không đến nỗi làm mông cùng xương bị thương.

Chính là bởi vậy, bàn tay từ nhỏ đã bảo vệ chu đáo đã bị trầy da.

Miệng vết thương nóng rát, tuy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng bởi vì vết thương ở lòng bàn tay, chỉ cần động một chút gân cốt liền kéo tơ đau.

Nhưng cô không có thời gian bận tâm, chỉ là giơ bàn tay lên thổi thổi, liền lảo đảo muốn đứng lên, trong miệng còn không quên cùng người bị cô đụng phải nói lời xin lỗi.

Người bị cô đụng phải là một người đàn ông, cơ thể mập mạp, nặng hơn gấp hai lần Tang Ny cộng lại, thành thật mà nói, theo kết quả, nạn nhân phải là Tang Ny mới đúng.

Chỉ thấy hắn quay đầu lại, đầu tiên là không kiên nhẫn mà muốn mắng người, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Ny, còn có cẳng chân trắng nõn dưới váy, nguyên lai sắc mặt giận dữ lập tức biến thành ý đồ thương tiếc xấu xa.

Hắn nỗ lực di chuyển cơ thể mập mạp, xoay người đỡ Tang Ny.

Mặc dù Tang Ny không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng trước mắt người khác bị cô đụng phải còn nguyện ý giơ tay ra giúp đỡ, cô đương nhiên cũng không thể từ chối lòng tốt.

Tang Ny được kéo lên.

Cô muốn thu tay lại, nhưng cố gắng dùng sức, lại không thể rút về.

Người đàn ông chạm vào tay cô, thấm chí bóp bóp, đôi mắt hắn ta nheo lại vì bàn tay mảnh khảnh không xương này.

?

Cảm giác chính mình động phải gã đàn ông bỉ ổi, Tang Ny dùng hết sức lực, muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng nam nữ sức lực vốn là khác biệt, chưa kể cô đang phải đối mặt với một đối thủ nặng ký như vậy.

Tang Ny phản kháng, tựa hồ càng thêm khơi dậy hứng thú của hắn ta.

"Em gái, em có muốn chơi với anh trai không?"

Anh trai? Anh cái đầu ngươi.

Nhìn người kia giống như chú lớn tuổi thời kì mãn kinh, thế mà còn không biết xấu hổ tự xưng anh trai?

Tang Ny tròng trắng trợn sắp lên trời.

Nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy, cô trực tiếp ngửi thấy mùi hơi thở của miệng hắn, đó là chứng hôi miệng nghiêm trọng do hút thuốc và uống rượu quá nhiều.

Tang Ny muốn nôn, vừa mới chuẨn bị hét lên, lại phát hiện trên tay lực dường như nhẹ đi, tay cô rốt cuộc trốn khỏi"Ma chưởng", kèm theo, tiếng khóc của người đàn ông.

Tang Ny ngẨng đầu, phát hiện là Doãn Thứ.

Doãn Thứ nắm lấy cổ áo của hắn, chờ hắn buông tay Tang Ny, trực tiếp một chân đem hắn đá tới một bên.

Nam nhân trên người thịt nhiều, bị đá như vậy một cái, thân thể không khống chế được, trực tiếp liền ngã thẳng xuống đất, Doãn Thứ đá thêm cái nữa, hắn tức khắc giống như một quả cầu, trên mặt đất lăn mấy vòng, tư thế thập phần buồn cười.

Hắn cố gắng gượng dần, nhưng nhìn đến bộ dáng hung ác của Doãn Thứ, lại không dám phản kháng, trong miệng mắng tục vài câu, liền tè ra quần mà chạy.

Toàn bộ quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ dùng không đến một phút đồng hồ.

"Xem xong chưa?"

Doãn Thứ thanh âm kéo ý thức Tang Ny lại.

Sau đó cô nói một tiếng "Cảm ơn".

"Bị khi dễ còn không gọi người?" Trong lời nói của Doãn Thứ hàm chứa phẫn nộ.

Mới vừa anh còn thấy Tang Ny chủ động đưa tay cho người đàn ông kéo lên, đã đủ to gan rồi. Sau đó, anh thậm chí còn thấy rằng cô còn dây dưa vào người đàn ông quá lâu mà còn không hét lên để được giúp đỡ.

Này cô gái, có ý thức tự bảo vệ mình hay không?

Anh vò đầu lung tung, liều mạng nội tâm bực bội đè nén xuống, cuối cùng chỉ không kiên nhẫn mà đối Tang Ny nói câu, "Đi thôi."

Tang Ny nhanh chóng đuổi theo.

Đi được vài bước, phát hiện Doãn Thứ đi đến ngã ba, Tang Ny do dự vài bước, xoay người hướng trạm xe buýt đi tới.

"Cậu muốn đi đâu?" Doãn Thứ quay đầu lại, nhìn đến động tĩnh của cô ở phía sau hỏi.

"Ngồi xe về nhà."

"Tay có đau không?"

Nguyên lai anh phát hiện tay cô bị thương.

Tang Ny cầm tay để sau lưng: "Không có việc gì, chỉ một chút trầy da nhỏ thôi."

Thấy bộ dáng mặc kệ không để ý của cô, Doãn Thứ như cũ thực không kiên nhẫn, trực tiếp quay đầu lại túm chặt tay cô đi về phía trước.

"Không phải muốn diễn tấu sao? Còn không biết yêu quý chính bàn tay mình?"

Có thể nghe được anh rất tức giận.

"Chúng ta định đi đâu vậy?"

"Đến tiệm thuốc mua thuốc."

Đi tiệm thuốc? Cũng quá khoa trương đi.

Tang Ny không muốn đi, vì thế đưa tay nâng đến trước mặt anh quơ quơ, nói: "Thật là chỉ trầy da nhỏ thôi, cậu xem."

Doãn Thứ nhìn tay vừa mềm vừa trắng lắc lư trước mặt mình, nhớ tới nó còn bị tên cặn bã kia bắt lấy vuốt ve, liền nổi giận vô căn cứ.

"Phải khử trùng." Ai mà biết tên kia có bệnh hay không.

Tang Ny tuy rằng cùng anh suy nghĩ không giống nhau, nhưng nhìn xuống miệng vết thương, cảm thấy khử trùng có lẽ sẽ càng tốt hơn.

Cô bước đuổi kịp, lại hỏi: "Có xa không?"

Mau đến tháng 10, trời tối đến sớm, cô không muốn về nhà quá muộn, nghĩ nếu là quá xa, liền về nhà khử trùng.

Doãn Thứ mắt nhìn thẳng: "Không xa."

Doãn Thứ đưa cô đến hiệu thuốc bên kia đường.

Bác sĩ là một người chú, gọi Doãn Thứ tới lấy nước khử trùng, cười liếc anh, hỏi: "Cậu làm hay tôi làm?"

Tang Ny tuy rằng biết đó là thuốc khử trùng, nhưng hiện nay nghe, mặt vẫn là nhịn không được co giật một chút.

Có thể hay không đừng nói ái muối như vậy?

Doãn Thứ nhàn nhạt nói: "Chú làm."

Bác sĩ nghe được trưng lên vẻ mặt đáng tiếc. Trên mặt biểu tình liền kém nói rõ, người trẻ tuổi, còn chưa đủ biết điều a, cơ hội chăm sóc cô gái nhỏ tốt như vậy đều không cần.

Doãn Thứ biểu tình lạnh lùng.

Tang Ny không chú ý đến cuộc trò chuyện im lặng giữa hai người đàn ông. Khi nghe tin cô sẽ bôi thuốc, cô đặt tay lên bàn.

Bác sĩ bên cạnh tủ thuốc nói: "Là té ngã trầy da đi? Xem da thịt non mịn này, về sau phải cẨn thận mới được."

Tang Ny gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Doãn Thứ nhìn động tác của bác sĩ, rồi lại bực bội lên, dời đi tầm mắt thúc giục nói: "Có thể nhanh hơn không."

Khử trùng đều là lâu như vậy, là tưởng chiếm tiện nghi sao?

Bác sĩ nhìn xung quanh hai người họ và mỉm cười.

"Đừng nóng vội, nhanh thôi nhanh thôi."

Tang Ny không cảm thấy bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào, bởi vì Doãn Thứ luôn là một người nóng nảy trong tâm trí, tính khí của anh không được tốt lắm, anh thường xuyên cáu kỉnh.

Sau khi khử trùng xong, hai người lại lần nữa đứng ở bên vệ đường.

Sắc trời đã có chuyển dần tối, dòng người gần trường cũng ít đi nhiều, khắp khu vực đều giống như được bao phủ bởi một sắc vàng nhạt.

Doãn Thứ vẫy tay muốn kêu xe.

Tang Ny thấy, chỉ vào tạm xe buýt công cộng nói: "Tôi qua đây đợi xe."

Doãn Thứ liếc cô một cái: "Bắt taxi về nhà đi."

"......"

Gọi taxi chả nhẽ là cùng nhau về nhà sao? Tang Ny lắc đầu thành tiếng kêu thảm thiết trong lòng.

"Tôi...... Tôi không có tiền." Cô suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nghĩ ra một cái cớ phù hợp.

Xuy ——

Doãn Thứ trên mặt hiện ra một nụ cười trào phúng.

Nhưng hắn cũng không tính toán vạch trần cô.

"Tôi có."

"Như vậy không tốt lắm đâu, vẫn là tôi nên ngồi xe buýt về, liền mấy km nữa thôi, rất mau."

"Cậu không muốn về cùng tôi?"

Ách......

Doãn Thứ đột nhiên hỏi trực tiếp như vậy, khiến Tang Ny nghẹn họng.

Cô nhớ những gì mà mình đã nghe về cuộc sống của Doãn Thứ trong khán phòng. Cô cảm thấy rất đồng cảm, thậm chí còn tính mặc kệ cho Doãn Thứ làm trò, bây giờ lại cảm thấy những lời này của anh tràn ngập ý tứ cầu xin.

Những người như anh cũng muốn có bạn bè.

Hơn nữa anh hôm nay giúp mình, hiện tại cũng là xuất phát từ hảo tâm muốn đưa cô về nhà, cô nếu là vẫn luôn cự tuyệt, có thể hay không quá tổn thương tâm hồn người khác.

Quên đi coi như về nhà với anh. Tang Ny nghĩ

.

( Hảo huynh đệ của Doãn Thứ:??? Chị dâu nhỏ đừng suy nghĩ quá nhiều, Thứ ca của chúng ta thực sự không thiếu bằng hữu. )

"Vậy cậu gọi đi."

Doãn Thứ không biết vì sao Tang Ny đột nhiên liền thay đổi chủ ý, hơn nữa cho đến lúc lên xe, vẻ mặt cô nhìn anh đều tràn ngập vẻ thương hại, nhưng anh xác thật bị ánh mắt thương hại này chọc đến bực bội.

"Nhìn đủ chưa?" Doãn Thứ nói.

Ngạch, bị bắt được Tang Ny vội vàng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Bên trong xe không tiếng động.

Ô tô đi được một đoạn, Doãn Thứ lại nói: "Tý nữa đến phòng thiên văn tôi sẽ xuống, địa chỉ của cậu...... Đợi lát nữa nói cho tài xế, để họ trực tiếp đưa cậu về nhà."

Lúc mới vừa lên xe, Tang Ny chỉ nói địa chỉ là trạm xe buýt lần trước. Cô không nghĩ tới Doãn Thứ còn rất cẨn thận, nghĩ đến trực tiếp muốn đưa cô về nhà.

Doãn Thứ y như lời anh nói, ở nhà thiên văn xuống xe, cũng trước lúc xuống xe trả tiền xe.

Sau khi Doãn Thứ xuống xe, tài xế cười hỏi Tang Ny: "Hai bạn nhỏ giận dỗi nhau sao?"

Khó trách chú tài xế sẽ hỏi như vậy, bởi vì vừa mới ở trên xe, Doãn Thứ cùng Tang Ny cơ hồ là không hề nói chuyện.

Tang Ny xấu hổ mà cười cười: "Không có."

Tài xế vẫn là cười, vẻ mặt giống như các ngươi không cần phải lừa gạt ta.

Tang Ny:...... ( khan )

Nhớ tới vừa rồi bác sĩ trong tiệm thuốc cũng là như thế này, cô phát hiện dường như các chú dạo này rất thích làm trò.

Lời edior cầu các bạn rủ những người yêu truyện vào đây theo dõi truyện này

Không thất vọng đâu

Yêu thương =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net