chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Editor Bồ Đào

021

Những ngày kế tiếp, bình đạm không gợn sóng.

Thứ tư, chủ nhiệm lớp Lý Ngọc tuyên bố một sự kiện.

"Hưởng ứng lời kêu gọi của cục giáo dục thành phố, trường sẽ có một hoạt động làm vệ sinh từ thiện cùng với đường phố gần đó trong tuần này , lớp chúng ta được sắp xếp vào buổi sáng thứ bảy."

Những lời này vừa ra, mọi người đều la ó.

Cái gì mà tấm lòng hảo tâm, phía trước còn một chuỗi dài tiền tố, nói đến cùng còn không phải là muốn mọi người đi quét phố hay sao.

Lý Ngọc nhưng không để ý đến bọn họ, lại tiếp tục nói: "Hoạt động này đòi hỏi mỗi lớp một người chịu trách nhiệm chỉ đạo, lớp chúng ta liền giao cho Tang Ny phụ trách."

Loại sự tình này, hoặc là lớp trưởng, hoặc là lớp phó lao động, làm sao lại có thể tùy tiện kéo một học sinh bình thường chỉ huy, mọi người kinh ngạc nhưng nhiều hơn là khó hiểu.

Lý Ngọc cười hì hì, trực tiếp đóng dấu: "Lớp trưởng nhớ rõ đến lúc đó hỗ trợ một chút a, thầy ngày đó có việc, khả năng không tới được, nhưng là Chu lão sư lớp bên cạnh sẽ giúp đỡ, cho nên mọi người nhớ phải biểu hiện thật tốt, vì lớp chúng ta tạo ấn tượng đẹp."

Lý Ngọc nói xong liền rời khỏi phòng học, bởi vì tiết trước đã bị gọi vào văn phòng nên Tang Ny đã sớm biết chuyện này, cho nên lúc này trên mặt lại không có một chút kinh ngạc nào.

Lý Ngọc là có lí do của chính mình.

Loại hoạt động lao tâm lao lực này, phải tìm một người tâm thái ổn định để chỉ đạo, mà gần đây trong lớp Tang Ny rất nổi tiếng, lớn lên xinh đẹp lại không luống cuống, ông cảm thấy là người thích hợp nhất để chỉ huy.

Hơn nữa lần này mà làm tốt, ông cũng muốn ngày sau trong lớp sẽ an bài cho Tang Ny một chức vị.

Khương Ca Cao sau khi lý ngọc rời đi, liền tới tìm Tang Ny thương lượng, giúp cô quyết định các chi tiết cụ thể và sắp xếp nhân sự.

Sau tiết đầu tiên, Tang Ny đi lên bục giảng, và thông báo sắp xếp cụ thể cho sự kiện này.

Bởi vì lao động chiếm khoảng thời gian nghỉ cuối tuần, cho nên sau khi nói xong Tang Ny không hề nhận được phản ứng tích cực nào, ngược lại là tiếng kêu thảm thiết oán trách nổi lên bốn phía.

Tang Ny đã sớm dự đoán được là phản ứng này, khuyên giải an ủi nói: "Thật ra mọi người có thể nghĩ theo hướng tích cực hơn, ví dụ như cuối tuần lại có thể gặp bè bạn, như vậy không phải tốt sao?"

Nghe xong lời này, mọi người càng thở than bốn phía.

Doãn Thứ nguyên bản nhìn Tang Ny ở trên bục giảng nói chuyện, vô cùng thích thú, lúc này nhìn mọi người thảo luận càng lúc càng lớn, lấn át giọng nói của Tang Ny, vì thế dùng sức vỗ vỗ cái bàn.

"Tốt!" Doãn Thứ lớn tiếng đáp lại lời Tang Ny nói.

Anh vừa nói ra, âm thanh ầm ĩ trong phòng học tức khắc ngừng lại.

Chỉ thấy anh dựa lưng vào ghế, nhìn Tang Ny trên bục, nói: "Cuối tuần lại có thể nhìn thấy bạn học Tang Ny, khá tốt."

Anh vừa mới nói xong, âm thanh ồn ào lập tức bùng nổ bốn phía.

Này cũng quá rõ ràng, xem ra Doãn Thứ đối với bạn học mới có ý tứ a!

Doãn Thứ không để ý đến phản ứng của mọi người, thấy bộ dáng của Tang Ny trên bục ngây ngốc, lại vỗ xuống bàn.

"Chớ làm loạn! Ngày đó mọi người đều phải đến đúng giờ, nghe chỉ huy, có được không?"

Dương Văn Đống lập tức phản ứng kịp, tiếp nhận câu chuyện, lớn tiếng phụ họa cũng kéo theo anh em tích cực hưởng ứng lao động.

Bạn học ở đây dưới hưởng ứng nhiệt tình của lão đại, đối lao động rốt cuộc cũng trở nên sôi nổi. Đương nhiên, không sôi nổi cũng là không được.

Tang Ny cũng không biết còn có thể nói cái gì, lời cô phía trước cũng đã nói xong, hiện tại này hưởng ứng, giống như cũng không có chuyện gì. Tuy rằng, phản ứng của Doãn Thứ khiến cô đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Cô ậm ờ nói một câu: "Vậy cứ quyết định như thế nhé." Liền vội vàng đi xuống bục.

Tang Ny cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao, có lẽ là còn bị lời nói lúc trước của Doãn Thứ ảnh hưởng chưa kịp hồi phục lại tinh thần, rõ ràng muốn trở về chỗ ngồi của mình, lại nhất thời đi thẳng không phanh, trực tiếp đi tới bên người Doãn Thứ.

"Tang Ny, đi nhầm rồi." Có người nhắc nhở cô, sau đó cả lớp lại vang lên tiếng cười.

Tang Ny thực xấu hổ, cô cảm thấy từ lúc doãn thứ bắt đầu nói chuyện, cảnh tượng này liền khiến cô không thể kiểm soát.

Doãn Thứ nhìn phản ứng của cô, khóe miệng nhếch lên, cũng nhẹ giọng nói một tiếng: "Tang Ny, đi nhầm rồi."

"......" Tang Ny đột nhiên xoay người, không hề nhìn anh, hai bước trở lại chỗ ngồi của mình.

"Được rồi, im lặng."

Doãn Thứ cũng không muốn làm cho Tang Ny khó chịu, ra lệnh một tiếng, cuối cùng khiến mọi người im lặng không ít.

Tang Ny ngồi ở trên chỗ ngồi, tâm tình cuồn cuộn, thập phần buồn rầu.

Nghĩ đến việc Doãn Thứ đưa áo khoác tạm biệt mình về nhà,cô cảm thấy Doãn Thứ giống như thích mình, hơn nữa biểu hiện càng ngày càng rõ ràng, nhưng anh lại thật sự không có bộ dáng theo đuổi, cho nên cô cảm thấy vừa thẹn lại vừa phiền, còn có chút mơ hồ chột dạ và tức giận.

Ngược lại rất loạn.

Có đủ loại cảm giác, duy nhất không có phản cảm.

Cô siết chặt bút, nghe thấy sau lưng bọn Dương Văn Đống lại lấy việc mình cùng Doãn Thứ ra trêu đùa, thật không biết nên tức hay là cười.

trong lòng Tang Ny hiện tại rất kỳ quái, liền muốn tránh Doãn thứ, không cho anh thấy chính mình, không muốn đối diện ánh mắt với Doãn Thứ.

Đến nỗi mở miệng nói chuyện? Cô một chút đều không nghĩ, dưới cái nhìn của mình, mơ màng hồ đồ mà đem sự tình trôi qua, hơn nữa còn không có một chút quan sát nào.

-

Chín giờ buổi sáng thứ bảy, toàn thể học sinh khối mười một tập hợp tại cổng trường, xuất phát đi quảng trường phụ cận tiến hành nghĩa vụ lao động.

Tang Ny phụ trách điểm danh và lãnh đạo đội.

May mắn mọi người đều rất nghe lời.

Rốt cuộc, ngay cả Doãn Thứ cũng đứng đó ngoan ngoãn, người khác như thế nào không biết xấu hổ lỗ mãng.

Doãn Thứ cùng bọn người Đỗ Hổ đi cuối cùng, Đỗ Hổ hai ngày này cũng coi như là đã nhìn ra, lão đại nhà mình khẳng định là coi trọng Tang Ny, vì tình yêu của người anh em, hắn miễn cưỡng quét rác cũng là bằng lòng.

Vì thế hôm nay hắn vô cùng năng nổ và vui vẻ, một số bạn cùng lớp trò chuyện và bỏ lại phía sau, hắn cái thứ nhất liền đi nhắc nhở giáo huấn, giống như một người giáo viên kỉ luật.

Tang Ny cố tình lờ bọn họ đi, chỉ coi đây là bình thường.

Tới đoạn đường phố được phân công, mọi người bắt đầu phân chia khu vực dọn dẹp.

Kĩ thuật quét rác của Tang Ny vẫn tệ như trước, cuối cùng Đỗ Hổ nhìn không được, tiến về trước giúp đỡ.

"Tỷ, tỷ đến bên cạnh nghỉ ngơi đi, em giúp tỷ quét."

Tang Ny: "......"

"Lần trước không phải tỷ nói sao, bảo em gọi tiếng tỷ a!"

Nói là nói qua, nhưng hôm nay cũng không cần so đo với lúc trước, kêu tôi một được tiếng rồi. Tang Ny bĩu môi.

cô mở miệng cự tuyệt: "Không cần, mọi người đều phải quét, tôi là người dẫn đội làm sao có thể lười biếng."

"Không có việc gì! Nếu ai dám nói ra nói vào, em trực tiếp đánh hắn!"

Khương Ca Cao nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, ở một bên không ngừng cười trộm.

Cô thật cảm thấy Lý Ngọc đem cái hoạt động này giao cho Tang Ny phụ trách, cái này quyết sách thật là cao!

Khương Ca Cao cười nói: "Khó khi Đỗ Hổ tích cực như vậy, cứ để cho cậu ấy quét đi."

"Đúng vậy! Cũng phải cho tôi một loại học sinh dở này có cơ hội biểu hiện chứ, chỉ cần ở trước mặt chủ nhiệm nói vài lời tốt là được rồi." Đỗ Hổ vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ.

Tang Ny không biết nói gì. Nhưng Đỗ Hổ đã động tay quét chỗ rác gần Tang Ny, khiến cô lại cảm thấy ngượng ngùng.

Vừa vặn có lá rụng xuống đầu Đỗ Hổ.

"Cậu đừng nhúc nhích!" Tang Ny nói.

Sự nhiệt tình của Đỗ Hổ cũng khiến cô bớt cảnh giác với cậu, liền muốn giúp cậu lấy lá trên đầu xuống.

Đỗ Hổ trong miệng "A?"lên một tiếng, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân thể vẫn là nghe Tang Ny, bình tĩnh đứng ngay ngắn.

Tang Ny bước tới vươn tay lấy những chiếc lá rơi trên đầu, hai người đứng gần, Đỗ Hổ ngửi trên người Tang Ny có hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ, chưa từng tiếp xúc với con gái, nháy mắt gương mặt liền đỏ lên.

Hắn quyết định lại lần phủ định lời nói lần trước, cái gì phân không rõ người nào đẹp hơn chứ, hiện tại hắn phân rõ, muội tử lớp mình đẹp nhất!

Hơi thở kia, mẹ nó, khó trách lão đại lại cầm lòng không được!

Hắn siết chặt cây chổi, đột nhiên có loại cảm giác kiêu ngạo giúp Tang Ny dọn dẹp kỳ thật là vì công chúa điện hạ mở mang bờ cõi, mà cây chổi này, chính là kiếm của hắn.

Tang Ny nhặt chiếc lá xuống, chứng kiến khuôn mặt Đỗ Hổ thay đổi như bảy sắc cầu vồng, thay đổi lại biến, cuối cùng sắc mặt thần thái đều trở nên lý tưởng hào hùng.

Cô cười, muốn hỏi hắn làm sao vậy? Nhưng con mắt nhìn qua lại thoáng thấy một hình bóng quen thuộc.

Doãn Thứ đi tới.

Anh sắc mặt không tốt, mặt âm trầm, vỗ vai Đỗ Hổ.

Đỗ Hổ từ cảm xúc trào dâng phục hồi lại tinh thần, quay đầu, sau đó khó hiểu hỏi: "Thứ ca, làm sao vậy?"

Doãn Thứ mặt vô biểu tình nói câu: "Lão sư tìm cậu."

Đỗ Hổ: "Chủ nhiệm lớp chúng ta hôm nay có tới đâu?"

Doãn Thứ: "Lão sư lớp bên cạnh."

Đỗ Hổ càng mê hoặc: "Lão sư lớp bên cạnh tại sao lại tìm em?"

"Tôi làm sao biết được?" Doãn Thứ trên mặt lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, phảng phất đang nói, nếu cậu không rời đi, tôi không thể đảm bảo loại sự cố bạo lực và đẫm máu nào sẽ xảy ra tiếp theo đâu.

Bộ dáng hiện tại của anh, Đỗ Hổ là quen thuộc, vì thế vội vàng không hề hỏi nhiều, xoay người liền đi tìm lão sư lớp bên cạnh.

Đỗ Hổ đi xa, tại chỗ chỉ còn hai người Tang Ny cùng Doãn Thứ.

Tang Ny tròng mắt nhìn bốn phía, chỉ nghĩ tìm cái lấy cớ nhanh chóng rời đi.

Doãn Thứ liếc nhìn cô một cái, hạ giọng nói, nói: "Tôi giúp cậu quét."

"Hả?" Tang Ny cả kinh, "Không cần không cần thật không cần."

Doãn Thứ: "Người khác có thể giúp còn tôi không thể?"

"......"

Anh lời này thật là...... Chẳng lẽ quét rác đều là cái việc vinh quang, yêu cầu cướp giúp làm gì, hơn nữa trọng điểm là, cô có tay có chân, căn bản không cần người khác hỗ trợ a!

Nhưng Doãn Thứ đã cầm lấy cây chổi của cô. Tang Ny lúc này mới phát hiện, lúc Doãn Thứ đến đây trên tay cũng không cầm chổi.

"Chổi của cậu đâu?" Tang Ny hỏi.

Doãn Thứ quay đầu lại nhìn cô, sau đó lại quay lại, không nói chuyện.

Vô nghĩa, anh chẳng lẽ thật sự ngoan ngoãn quét rác sao?

Nếu không phải giữ thể diện cho cô, anh liền tới đều sẽ không tới.

Tang Ny trước mắt hai tay trống trơn, làm một cái người phụ trách, thật sự băn khoăn.

"Câu đưa cây chổi cho tôi đi, ý tốt tôi xin nhận."

Doãn Thứ dừng lại động tác, nhìn chằm chằm cô không nói.

Cuối cùng Tang Ny trước nhịn không được dời đi tầm mắt, nói: "Mọi người đều quét, tôi mà ngoại lệ, thì không tốt, hơn nữa tôi còn là người phụ trách."

Doãn Thứ nhìn quanh bốn phía, cảm thấy tang ny nói cũng có đạo lý, nhưng nhìn bộ dáng cô rũ mắt, nhịn không được lại muốn trêu chọc.

"Gọi anh trai."

Tang Ny kinh ngạc: "Cái gì?"

"Gọi tiếng anh trai, liền trả chổi cho cậu."

Người này...... Thật sự yêu thích ức hiếp người! Hơn nữa mỗi lần đều là giống nhau! Lần trước lúc anh đoạt sách của cô cũng là như thế này, bắt cô gọi tiếng anh trai! Rõ ràng chính là anh trêu chọc, vì cái gì mỗi lần đều bắt cô chịu thua?

Cứ như vậy thích người khác gọi là anh sao?

Ngạch, Tang Ny thực mau lại nghĩ tới chính mình lần trước khiến Đỗ Hổ kêu chính mình tỷ, tức khắc lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng là trước mắt hai người quan hệ có điểm ái muội, bộ dáng này, Tang Ny thật không kêu được ra miệng.

Nhìn đôi mắt tròn xoe của cô không ngừng chuyển động, má phình phình, Doãn Thứ cho dù bận tâm vẫn ung dung đứng, không chút hoang mang.

Anh thật là vô cùng yêu thích nhìn khuôn mặt cô biến hóa sinh động.

Tang Ny nhìn bộ dáng của anh, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô quay đầu, muốn đi tìm Khương Ca Cao thương lượng, xem có thể hay không lại tìm một cây chổi khác.

Doãn Thứ thấy hành động của cô, híp híp mắt, đột nhiên lên tiếng nói chuyện: "Tang đồng học, hôm nay lại có thể nhìn thấy cậu thật sự rất vui, chỗ này để tôi giúp ......"

Tuy rằng không biết anh còn muốn nói gì nữa, nhưng trực giác nói cho Tang Ny biết không phải lời tốt đẹp gì, cô nhanh chóng quay đầu lại, nhón chân nhảy lên, che miệng anh lại.

Đôi bàn tay trắng và mềm mại che đôi môi mỏng của Doãn Thứ, lạnh buốt, nhưng mềm mại đến kỳ cục.

Nhìn cô thân thiết lấy tay chính mình che lại, khuôn mặt nhỏ nôn nóng gần ngay trước mắt, môi hồng ướt át, đôi mắt giống như ẩn giấu những vì sao, Doãn Thứ mặt tối sầm, cầm lòng không được vươn đầu lưỡi liếm một chút trong lòng bàn tay Tang Ny.

Xẹt ——

Tang Ny cả người ngây ngốc, cô cảm thấy lòng bàn tay phảng phất như có dòng điện xoẹt qua, sau đó lại như sét lan tràn khắp cơ thể.

Sau khi hồi phục, cô nhanh chóng rút tay lại.

"Lưu manh!" Cô nũng nịu quát mắng, lại tức lại thẹn.

Động tác kia không thể khống chế, sau khi Doãn Thứ làm xong trong lòng cũng một phen kinh sợ, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Tang Ny dậm dậm chân, tiến lên đoạt lại cây chổi của mình, Doãn Thứ lần này không có phản kháng, mặc kệ cô lấy đi, sau đó đứng ở tại chỗ nhìn Tang Ny nổi giận đùng đùng đi xa.

Không được kêu tiếng anh, ngược lại được cái danh hiệu lưu manh.

Có lẽ còn phải bị cô tức giận một thời gian không thèm nhìn.

Doãn Thứ ngửa đầu,anh cảm thấy chính mình có thể là điên rồi. Bằng không vì cái gì trong đầu đều là dư vị của hành vi thân mật vừa rồi, còn một chút cảm giác hối hận đều không có chứ.

Tác giả có một điều muốn nói: Hôm qua hơi bận và không có thời gian để cập nhật, và tôi sẽ bù vào ngày mai!

Cập nhật ngày 26-4-2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net