chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên kim hào môn giả nghèo

Editor bồ đào

Chương 26

026

Hà Nãi Tâm sau khi tiến vào khán phòng thi đấu, cả người mắt đều choáng váng.

Tang Ny này tâm cơ thật bạch liên hoa, thậm chí bên ngoài sân còn muốn kéo phiếu, bốn phía dán poster, làm như hôm nay là sân nhà cô vậy!

Mọi người đều biết, hôm nay ngoại trừ điểm của giám khảo, thì phiếu bầu của người xem cũng chiếm 10% số định mức, cứ như vậy, chẳng phải Tang Ny giữa thanh thiên bạch nhật chiếm thế thượng phong sao!

Vốn dĩ Tang Ny có thể vào được vòng chung kết, đã đủ làm Hà Nãi Tâm canh cánh trong lòng, sở dĩ hôm nay cô ta muốn đến xem Tang Ny bị hạ gục thảm bại, thì làm sao có thể chịu đựng được Tang Ny kiêu ngạo như vậy chứ?

Hà Nãi Tâm lập tức liền tìm nhân viên công tác, lấy lí do phá hư khán phòng cùng ảnh hưởng đến việc công bằng thi đấu, yêu cầu bọn họ đem biểu ngữ với khẩu hiệu tháo xuống hết.

Nhưng nhân viên công tác ấp úng, cuối cùng giám đốc tới nói đây là hành vi ban tổ chức cho phép, bọn họ can thiệp không được, cho thấy chính mình vô pháp nhúng tay.

Mấy phen khiếu nại đều không đạt kết quả, khiến Hà Nãi Tâm tức giận không hề nhẹ, nhưng lại không có biện pháp, cô ta lại không thể tự mình động thủ xé đi, cuối cùng chỉ có thể ngực ôm cục tức giận dỗi bỏ đi.

Chờ Hà Nãi Tâm đi rồi, nhân viên công tác cùng giám đốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Bố trí mới vừa chuẩn bị cho tốt, bọn họ liền đi tìm người giao thiệp. Chính là vừa mới bắt đầu giao thiệp, một người đàn ông cao lớn liền gọi điện thoại cho bọn họ, sau đó không bao lâu, ông chủ liền thẳng đến hiện trường nói xin lỗi với người đó, cũng chửi bọn họ một trận. Mọi người mới hiểu, đây là nhận vật mà ngay cả ông chủ cũng không thể trêu vào, nếu như bọn họ muốn quản, thì không phải tìm con đường chết hay sao?

Cái cô gái này, thật là ngại phiền toái còn chưa đủ nhiều, chuyên môn tới gây chuyện.

Toàn bộ khán phòng, tùy tiện nhìn một chút, lọt vào trong tầm mắt đều là khẩu hiệu tuyên truyền quảng cáo của Tang Ny, phảng phất như là chương trình solo dành riêng cho cô, Hà Nãi Tâm ngồi ở trong đó, thi đấu còn chưa bắt đầu, liền có loại cảm giác thân ở sào huyệt địch vô cùng nguy hiểm.

Cô ta nhìn đến hàng giữa phía trước có một nhóm người thoạt nhìn giống người thân của Tang Ny.

Mấy người đàn ông dáng người đặc biệt cao lớn cường tráng, ngoài ra còn có một nhóm người trung niên, tuy rằng dáng ngồi bộ dạng đều không tồi, chỉ là thấy thế nào đều không có khí chất của chủ nhân, ngược lại lại nhìn giống đám người hầu nhà giàu hơn.

Nhớ tới lúc trước từng nghe Tang Ny là con bảo mẫu, Hà Nãi Tâm tức khắc cảm thấy mức độ đáng tin cao không ít.

Chủ nhân có nhiều tiền thì làm sao chứ? Con gái bảo mẫu chính con gái bảo mẫu, hạ nhân mà thôi, ngay cả nhóm người thân thích cũng là một đống hạ nhân. Hà Nãi Tâm trong lòng khinh bỉ.

Có suy nghĩ này, tâm tình của cô ta mới tốt lên ít, rốt cuộc lòng mới yên ổn ngồi xem thi đấu.

Giờ phút này Hà Nãi Tâm đã quên rằng, khi mình gặp được chủ nhân lợi hại của đám người làm, cũng là muốn lấy lòng, như vậy, thậm chí so với việc cô ta khinh thường bọn hạ nhân còn không bằng.

-

Phùng Chỉ Phù tiết mục thứ 4, lần này cô ta cũng tìm Doãn Hàn hợp tác, cũng là biểu diễn bốn tay, chẳng qua là thay đổi bài hát.

Tiết mục này, so với tiết mục thứ ba càng là nhiệt liệt vỗ tay hơn.

Hà Nãi Tâm nhìn Kim Đồng Ngọc Nữ trên sân khấu, kỳ thật trong lòng cũng có chút chua xót, cô ta thậm chí rất rõ ràng một chút tâm tư trong lòng Phùng Chỉ Phù, tìm Doãn Hàn hợp tác, chính là muốn mượn cơ hội ở chung với Doãn Hàn, thuận tiện phô diễn một chút tài năng âm nhạc của mình mà thôi.

Cô ta cũng hiểu rõ, xinh đẹp giống Phùng Chỉ Phù, hơn nữa các phương diện điều kiện đều không tầm thường, một khi chủ động, kia hơn phân nửa không mấy con trai có thể cự tuyệt được.

Đối thủ là Phùng Chỉ Phù, cô ta tự nhận không so được, cho nên cũng chỉ có thể ở trong lòng ê ẩm, mặt ngoài còn phải làm bộ là hâm mộ couple hồng phấn , khen bọn họ là duyên trời tác hợp, thường thường còn sẽ vì Phùng Chỉ Phù bày mưu tính kế.

Tô Á Thần ở dưới đài nghe Doãn Hàn diễn tấu, trên mặt lộ ra biểu tình thưởng thức, người con trai này, là có nghệ thuật tài hoa.

Nhưng mà nhớ tới cảnh tượng mình vừa rồi hiểu lầm anh, tâm tình của cô lại có điểm kỳ quái, còn đối với người này có chút tò mò, trong lòng mâu thuẫn xen luẫn, cũng không biết là như thế nào.

Tiếp mục tiếp theo là của Doãn Thứ.

Hôm nay, Doãn Thứ không mặc quần áo đen mà mặc áo hoodie trắng và quần jean đơn giản. Anh đang cầm một cây đàn guitar bằng gỗ và ngồi trên chiếc ghế cao, toát lên sự tĩnh lặng vốn không có trong quá khứ, vẻ lưu manh ngông cuồng ngày thường khi anh cúi đầu, cũng tiêu tán đi không ít.

Tay phải anh uyển chuyển gảy đàn, tay trái ở trên phím đàn di chuyển, sáu nốt uyển chuyển dễ nghe, khúc nhạc dạo đầu qua đi, âm thanh trầm ấm dịu dàng từ trong miệng anh hát ra, mang theo sự quyến rũ không nói nên lời, tiếng hát như từng đám mây trôi lượn lờ trêu chọc trái tim, khiến cho người khác nhịn không được rơi vào trong đó.

Doãn Thứ vừa ra sân khấu liền bởi vì nhan sắc quá mức xuất sắc đã dẫn tới một trận oanh động, lúc này mở miệng, càng thêm hấp dẫn người chú ý, ánh mắt của mọi người trong khán phòng, đều đổ dồn trên người anh.

Hà Nãi Tâm lúc đang còn học lớp mười, đã từng đi ngang qua cầm phòng thấy một lần Doãn Thứ đánh trống Jazz, khi đó âm nhạc phát ra vừa nhiệt huyết lại nóng bỏng, tiết tấu mãnh liệt làm người nghe xong chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cái loại mãnh liệt phóng khoáng, ngược lại cũng phù hợp với tính cách ngày thường không chịu gò bó của anh.

Chỉ là, cô ta không nghĩ tới, Doãn Thứ cũng có thể có một mặt thâm tình như vậy, chậm rãi, nhẹ nhàng, chạm tới tâm hồn, làm người xúc động, làm người chìm đắm.

Nói thật, nếu không phải Doãn Thứ luôn là quanh thân không cách nào đến gần, tâm tư thiếu nữ của cô ta, kỳ thật càng thưởng thức vẻ đẹp của Doãn Thứ hơn, chỉ là anh cho người ta cảm giác nhìn thấy nhưng không thể với tới được, như ánh trăng gương hoa trong hồ, không giống Doãn Hàn, luôn là ấm áp bình dị gần gũi.

Tô Á Thần là lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Thứ, mới vừa ở phòng hóa trang từ trong miệng Tang Ny biết được, chàng trai khiến cô ghét thật ra tên Doãn Thứ, hơn nữa hôm nay anh phỏng chừng lại đến muộn, thi đấu mau bắt đầu còn không thấy bóng người. Vì thế Tô Á Thần ra tới khán phòng thi đấu trước, cũng không có thể chờ đến nhìn thấy mặt Doãn Thứ.

Hiện tại rốt cuộc nhìn được người thật, Tô Á Thần vẫn là duy trì suy nghĩ cũ.

Này cùng với Tang Ny miêu tả, rõ ràng vẫn không giống!

Chàng trai lãng tử đẹp trai như vậy, sao có thể là "Từ Vinh Quang 2.0", nói như vậy quả thực là đề cao Từ Vinh Quang quá có được không!

Hơn nữa như cô dự đoán, người con trai này, quả nhiên là người vạn người mê, nhìn bộ dáng kia, nhìn tài năng xuất chúng, lại nhìn phía dưới mọi người đang mê muội, chậc chậc chậc, ai dám nói không phải chứ!

Ngay cả Tang gia gia nhìn cũng không khỏi cảm thán: "Con trai bây giờ, cùng chúng ta khi đó thật sự không giống nhau." Nói xong còn quay đầu hỏi Tô Á Thần, "Hiện tại con gái đều thích con trai kiểu này đúng không?"

"Vâng...... chắc là vậy ạ." Tô Á Thần cảm thấy vấn đề này có điểm khó trả lời, bởi vì mình rất thích, nhưng là cháu gái ngài Tang gia gia giống như không quá thích thì làm sao bây giờ?

Tang gia gia từ người hầu bên cạnh cầm lấy chén trà, nhấp một miệng trà, lại nhìn thoáng qua Doãn Thứ đang từ từ xuống sân khấu , từ từ nói câu: "Không tồi."

Tang Ny phải tiết mục nữa mới lên sân khấu, trên đường đi WC, người tính không bằng trời tính , thế nhưng đụng phải Hà Nãi Tâm.

Cô sẽ nhảy điệu nhảy cổ điển ngày hôm nay, vì vậy cô mặc một chiếc váy tơ tằm màu hồng phấn, tung bay kiều diễm, nhưng vẫn không mất đi vẻ đáng yêu của thiếu nữ.

Hà Nãi Tâm không thể không thừa nhận, lúc mới nhìn thấy Tang Ny, cô ta xác thật có một loại cảm giác trước mắt sáng ngời.

Hai người cùng đứng ở bồn rửa tay, trong gương hiện lên bộ dáng hai người, so sánh ra, Hà Nãi Tâm càng thêm cảm thấy hôm nay Tang Ny hào quang đầy người, cô ta âm thầm cáu giận, lúc ra khỏi cửa còn cố gắng chỉnh đốn ăn mặc thêm một chút.

Nhưng cô ta chính là loại người, rõ ràng là chính mình cáu giận, nhưng cuối cùng lại có thể đem tức giận đều đổ lên người người khác.

Nãi Tâm dùng sức vẩy vẩy nước trên tay, vài giọt bọt nước bắn lên váy Tang Ny, Tang Ny lập tức nhíu mày.

Tang Ny: "Cha mẹ cô không dạy cho cô phép lịch sự tối thiểu à, lúc rửa tay mà bên cạnh có người không được vẩy nước."

Hà Nãi Tâm đương nhiên sẽ không chịu xin lỗi Tang Ny, cô ta liếc xéo cô một cái, quay đầu đi đến bồn rửa tay lấy khăn giấy, bên nhìn gương lau tay, bên từ từ nói chuyện: "Người nhà của tao đương nhiên kém thủ đoạn hơn người nhà của mày, vì để chiến thắng , đem ảnh của mày dán khắp hội trường , cứ như sợ người ta không biết mày thi đấu không bằng. Nhà mày có bao nhiêu tham vọng với cái giải thưởng này, điều động binh lực lớn như vậy, có phải hay không cảm thấy được cái giải thưởng này liền khác, sau này có thể kết giao với người có địa vị cao hơn mình?"

"Cô cũng thật kì lạ, tại sao trong miệng lúc nào cũng chỉ có kết giao với người có địa vị cao hơn, chẳng lẽ ở trong lòng cô, con gái ngoại trừ việc này ra không còn có giá trị nào khác?"

"Đúng, cần gì phải giả thanh cao!"

Hà Nãi Tâm bị Tang Ny giáo huấn, biết không có thể cùng Tang Ny cãi cọ quá nhiều, bằng không thực dễ dàng rơi vào thế hạ phong, vì thế nói xong câu đó liền lập tức rời đi, không cho Tang Ny cơ hội phản bác.

Tang Ny đứng ở tại chỗ, đối Hà Nãi Tâm địch ý trước sau như một là vẻ mặt không thể hiểu được.

Nhưng mà nghe Hà Nãi Tâm nói, hẳn là gia gia bọn họ tới, phỏng chừng còn ở bên ngoài làm ra động tĩnh không hề nhỏ, cô lại cảm thấy dở khóc dở cười còn có điểm bất đắc dĩ.

Cô nhiều lần dặn dò ông nội phải khiêm tốn, không biết ông hôm nay "khiêm tốn" thành bộ dáng gì rồi.

Lại là nửa giờ trôi qua, rốt cuộc đến lượt Tang Ny lên sân khấu.

Âm nhạc cổ điển vang lên, Tang Ny uyển chuyển lên sân khấu, người nhẹ như yến, giống một con chim én, bay vào Giang Nam đầy mê hoặc. Theo âm nhạc dần cao, bước chân nhanh nhẹn không ngừng xoay tròn, phiêu dật tay áo bay tán loạn, bởi vì màu sắc làn váy thay đổi dần, những nơi nhảy tới như là hoa đào nở rộ, có thể nói là từng bước sinh hoa.

Dáng người cô thướt tha, điệu nhảy này, cả người càng là mềm mại không xương, phối hợp với bầu không khí, nói là tiên nữ cũng không quá.

Tô Á Thần cười quay đầu nhìn tang gia gia nói: "Hiện tại con gái thích kiểu con trai nào thì cháu không biết, nhưng là con trai khẳng định thích kiểu con gái như Tang Ny."

Tang gia gia vô cùng tự hào: "Đương nhiên rồi, cháu gái nhà ta ai mà không thích chứ."

Nhìn nhiều tiết mục như vậy, thì cháu gái mình vẫn đẹp nhất!

Dưới đài Khương Ca Cao quả thực muốn kích động đến chết, cô cảm thấy Tang Ny cho mình kinh hỉ thật sự là quá lớn, ai nói Tang Ny so ra kém Phùng Chỉ Phù so ra kém hoa hậu giảng đường trường khác chứ, rõ ràng là lấn át được không! Phùng Chỉ Phù kia, mỗi lần đều là dương cầm, nào có như Tang Ny đa tài đa nghệ, Tang Ny nhà mình lớn lên tài mạo mười phân vẹn mười, nếu là lần này thi đấu có xếp hạng, kia tuyệt đối cũng là đứng đầu!

Giờ phút này Tang Ny, ở trong mắt Khương Ca Cao, không thể nghi ngờ, là vô cùng hoàn mỹ.

Liền như Khương Ca Cao nghĩ, Tang Ny không hề nghi ngờ mà lọt vào vòng trong, mà càng làm cho cô kiêu ngạo chính là, ba người Nhất Trung Bắc Thành được đề cử đều trúng tuyển.

Mười cái xếp hạng, Nhất Trung Bắc Thành chiếm ba cái, khương ca cao vì tâm nguyện lớn lao làm trường học vẻ vang nên vô cùng thỏa mãn.

Hà Nãi Tâm ngược lại là căm giận bất bình, cô ta tuy rằng ngày thường đối Phùng Chỉ Phù cũng có chút ghen ghét, nhưng so sánh mà nói, cô ta càng không muốn nhìn thấy Tang Ny so Phùng Chỉ Phù còn nổi bật hơn, này quả thực là ác hơn đánh vào mặt cô ta, Phùng Chỉ Phù liền bỏ qua, còn Tang Ny dựa vào cái gì không bằng cô ta, cũng giành được sự chú ý của mọi người chứ!

Phùng Chỉ Phù nhìn thấy biểu hiện của Tang Ny hôm nay vô cùng xuất sắc, khiến cho Doãn Hàn đem quá nhiều ánh mắt đặt ở trên người cô, cũng có ẩn ẩn lo âu.

Cô ta xem ra, mình cùng Doãn Hàn còn chưa xác định quan hệ, thì một cô gái khác có tư thái xuất chúng hơn mình đứng trước mặt cũng đã hấp dẫn sự chú ý của anh, này đối với đoạn quan hệ phát triển của bọn họ tuyệt đối là đả kích trí mạng.

Đại khái bởi vì suy nghĩ như vậy, cho nên khi xuống sân khấu, Hà Nãi Tâm nói mỉa Tang Ny, cô ta cũng không có ngăn cản.

Bởi vì Tang Ny còn phải về hậu trường lấy đồ, liền nói Tang gia gia bọn họ trước lên xe chờ, lúc này bên người chỉ có Tô Á Thần một người làm bạn.

Hà Nãi Tâm nhìn thấy đoàn người Tang gia gia đã đi xa, đối với Tang Ny cùng Tô Á Thần, cũng liền không có cố kỵ, lời nói lúc nãy cãi qua cãi lại với Tang Ny một lần nữa được thốt ra, tuy nhiên lần này là cô ta nói với Phùng Chỉ Phù, ý đang chửi chó mắng mèo.

"Có một số người chưa từng được lên sân khấu, đến nỗi chỉ là một cuộc thi nho nhỏ mà cũng huy động cả nhà tới xem, chỉ sợ đây là khoảng khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mình? Vẫn là Chỉ Phù cậu nhìn quen việc đời, không màng hơn thua."

Cô ta cố ý ở trước mặt Phùng Chỉ Phù nói lời này, không chỉ để có thể hả giận, mà miệng lưỡi nhất thời nhanh nhẹn, cũng có thể gián tiếp bày tỏ lòng trung thành, hơn nữa nếu có thể kích Phùng Chỉ Phù một chút thắng bại, kia cô ta liền càng cao hứng.

Doãn Hàn đang đứng bên người, nghe được Hà Nãi Tâm nói khắc nghiệt như vậy, Phùng Chỉ Phù tự nhiên là muốn trách cứ, cô ta thấp giọng mà nhìn nãi tâm nói: "Đừng nói bậy bạ."

Thật ra thì Phùng Chỉ Phù hôm nay không vui, không chỉ vì sự chú ý của Doãn Hàn dành cho Tang Ny, mà còn vì ánh đèn sân khấu ngày nay đã bị Tang Ny cướp mất, dường giống như, giống như bữa tiệc lần trước ở trường, ngoài ra, cô ta thậm chí còn nghe được những người cùng trường nói rằng Phùng Chỉ Phù cũng chỉ có một chút mánh khóe đó, cho nên liền nhịn không được cũng thể hiện tức giận một chút.

Cô ta phiền muộn mà đối Hà Nãi Tâm nói: "Mỗi gia đình phương thức ở chung khác nhau, cha mẹ tớ vẫn luôn không thích tớ xuất đầu lộ diện như vậy, cho nên thi đấu đều không có tới xem, tớ kỳ thật rất hâm mộ mọi người đều có người nhà tới cổ vũ."

Một câu này, lấy thần thái tiểu thư khuê các nói ra, hông chỉ miêu tả hình ảnh gia đình mình gia giáo, mà mặt khác còn biểu đạt chính mình kỳ thật đối với cuộc thi lần này một chút đều không thèm để ý, nhưng thật ra có vẻ thập phần để ý người Tang gia để khiến Tang Ny nổi bật mà làm ra hành động không phóng khoáng.

Tô Á Thần tính tình vốn nóng nảy, vừa nghe nội dung không thích hợp, liền lập tức ngừng bước chân, quay đầu đáp trả.

"Đúng vậy, tôi nghe nói, không phải mỗi người đều có cha mẹ, cho nên Tang Ny, chúng ta nhất định phải hảo hảo quý trọng thời gian được gia đình yêu thương."

Phùng Chỉ Phù nghe được Tô Á Thần trắng trợn mắng mình không cha mẹ, mặt đen lên: "Cậu sao có thể nói ra những điều khó nghe như vậy, lấy cha mẹ tới công kích người khác."

Ánh mắt Tô Á Thần thập phần vô tội: "Cái gì mà khó nghe, tôi chỉ là nói hiện trạng của xã hội thôi."

Hà Nãi Tâm thấy Phùng Chỉ Phù bị sặc đến á khẩu không trả lời được, lập tức cường thế vì cô ta xuất đầu: "Mày nắng ai không cha không mẹ! Cha mẹ Chỉ Phù chỉ sợ mày trèo cao không nổi!"

Cô ta thật sự vô cùng sùng bái thân phận địa vị, trèo cao thấp liền.

Tô Á Thần bộ dáng càng thêm vô tội: "Các cô đang nói cái gì vậy, tôi lại chưa nói cô ta không cha mẹ, làm sao lại nhận vơ rồi." Song mắt cô lưu chuyển, nhiễm ý cười, "Còn có, Bắc Thành này , giống như còn không có vài người có thể đối tôi nói ra ' mày trèo cao không nổi '."

Tang Ny nhướng mày, cô bạn Tô Á Thần, thật là trước sau "Ngông cuồng" như một.

Có Tô Á Thần băng ra chiến trường, cô chỉ cần yên lặng xem liền tốt, cho nên cô ôm cánh tay, yên lặng xem trò vui.

Doãn Hàn là người con trai duy nhất ở đây, ngay từ đầu khuyên hai câu không ai nghe, nhất thời cũng không biết xen mồm như thế nào, chỉ có thể đứng ở một bên cùng Tang Ny mắt to trừng mắt nhỏ.

Hà Nãi Tâm nghe Tô Á Thần nói xong, yết hầu cứng lại, cô ta trên dưới quan sát hạ Tô Á Thần, nghĩ thầm chính mình không phải đâm họng súng vị tiểu thư nào đó chứ?

Cô gái mắt ngọc mày ngài, xác thật xinh đẹp, hơn nữa mặc quần áo trang điểm xác thật bất phàm, nhưng Hà Nãi Tâm cho rằng Tang Ny hẳn là sẽ không có bạn bè quyền thế phú quý gì, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra một cái khả năng, mẹ Tang Ny không phải bảo mẫu sao, người này có thể là cô chủ...... Tiểu thư?

Nếu là thế thật, lúc trước cô ta không tìm hiểu kĩ thông tin đối phương, thật không hảo tùy tiện nói chuyện.

Doãn Hàn đang bên người, Phùng Chỉ Phù không tiện nói bậy, chỉ phải trước tiên đi theo vẻ vô tội, nhìn Tô Á Thần ủy khuất nói: "Chắc cậu hiểu lầm rồi , tôi cũng không có ý xấu gì, nếu vừa rồi làm mọi người không vui, tôi hướng cậu xin lỗi. Chính là tôi cảm thấy con gái ngày thường nói chuyện vẫn là ôn nhu một chút mới tương đối tốt." Đến cuối cùng cô ta đều không quên bạch liên mà chỉ trích đối phương không có gia giáo.

Sau khi Phùng Chỉ Phù nói xong còn kéo tay nãi tâm, một bộ dáng như một điều nhịn chín sự lành: "Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi."

Đây là tín hiệu một vừa hai phải, Hà Nãi Tâm đương nhiên hiểu rõ băn khoăn của Phùng Chỉ Phù, vì thế nghe xong lời nói của cô ta, một lần nữa cầm lấy tay Phùng Chỉ Phù hướng ngoài cửa đi, nhưng lại nhịn không được cuối cùng khiêu khích.

Cô ta quái gở mượn lời khen Phùng Chỉ Phù mà châm chọc Tang Ny: "Chỉ Phù cậu hôm nay chơi đàn quá tốt, tớ nhìn thấy nhiều người nghe vào mê đắm, không giống như thí sinh nào đó, chỉ biết õng ẹo tạo dáng trong mắt người khác."

Lời nói của Phùng Chỉ Phù, phảng phất như bọn họ bị đồ con gái độc ác mắng, bị ủy khuất thấu trời xanh, mà Hà Nãi Tâm cũng trước sau như một ngốc nghếch cuồng ngôn.

Tô Á Thần nhìn hai người này kẻ xướng người hoạ, hừ lạnh một tiếng, cũng không tính toán cho bọn họ chút mặt mũi nào.

Cô cũng học Hà Nãi Tâm, bên thở dài bên châm chọc nói: "Vừa mới đánh đàn xác thật cũng không tệ, đáng tiếc nữ sinh có mấy âm lại sai, thật là lãng phí nam sĩ bên cạnh hoàn hảo không tì vết a."

Dương cầm là kiêu ngạo lớn nhất của Phùng Chỉ Phù, cô ta không chấp nhận được bất luận kẻ nào lấy cái này nói ẩn ý, lập tức liền dừng bước chân.

"Cậu không được ăn nói lung tung!" Cô ta quay đầu trách mắng.

Cô ta biết chính mình xác thật có sơ suất, nhưng là cô ta phản ứng thực mau, xoay chuyển vô cùng tốt, ngay cả Doãn Hàn đoạt giải quốc gia cũng nhìn không được, cô ta không tin tùy tiện một người là có thể nhẹ nhàng chỉ ra.

Doãn Hàn cũng bởi vì những lời này của Tô Á Thần nhìn cô một cái.

Anh cùng Phùng Chỉ Phù cùng nhau đàn tấu, tuy rằng biết Phùng Chỉ Phù có sơ suất, nhưng là bởi vì năng lực tùy cơ ứng biến vô cùng tốt, thực mau liền điều chỉnh lại được, cũng không có ảnh hưởng chỉnh thể hiệu quả, cho nên xong việc liền không có nói với cô ta.

Doãn Hàn cũng tin tưởng chắc chắn, trừ phi là người chuyên nghiệp, nếu không chỉ là người xem cũng nghe không được đoạn diễn tấu từng có sai âm. Anh nhìn cô gái đã từng đụng độ của mình ở sau hậu trường, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô thật có thể nghe được sao?

"Muốn thử một chút không?" Tô Á Thần thập phần tự tin. Cô luôn luôn không phải là người khiêm tốn nén giận hành động.

Phùng Chỉ Phù không nói chuyện, nhưng là Doãn Hàn lại rất hứng thú.

"Thử xem?"

"Đúng vậy, tôi cùng anh chơi một đoạn, vừa vặn bài này này tôi cũng luyện qua."

Doãn Hàn nhắc nhở: "Hai người đồng tấu, không có cùng nhau luyện tập qua, rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net