Chương 7: Sát thủ Liêm Cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì ở dưới đáy vực thẳng có một dòng sông nên Hiển Châu đã không bị thương mà cô chỉ trôi theo dòng sông.

Khi tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng treo rất nhiều đầu thú. Cô ngồi dậy và nhìn xung quanh có một cô gái đang đun nước, cô gái đó cũng nhìn lại cô và nói "Muội đã tỉnh rồi à Liêm Cam."

Hiển Châu dường như không nhớ mình là ai. Cô hỏi cô gái "Cô gọi ta là Liêm Cam?"

"Ðúng vậy, tên của muội là Liêm Cam, muội không nhớ gì nữa sao? Còn ta là Thập Hoàn, tỷ tỷ của muội. Chúng ta đang ở trong trại của Lão đại."

Hiển Châu cố gắng nhớ lại những chuyện trước kia nhưng lại chẳng nhớ được gì cả. Thập Hoàn mang một bát thuốc qua và bảo cô hãy uống để mau khỏe lại. Cô hỏi Thập Hoàn "Tại sao muội lại bị bệnh vậy tỷ?"

"À... muội và ta đi tuần tra trên núi, không cẩn thận muội đã ngã xuống vách núi. Ðại phu nói muội có thể bị mất trí nhớ tạm thời."

Hiển Châu không nói gì nữa mà uống bát thuốc. Sau vài ngày nghỉ ngơi để dưỡng bệnh, cuối cùng cô cũng đã khỏe mạnh trở lại nhưng cô lại không nhớ gì về những chuyện xảy ra trước kia.

Cô nghe Thập Hoàn nói mình rất giỏi võ và hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ Lão đại giao. Cô hỏi Thập Hoàn về Lão đại và biết được Lão đại là người đứng đầu của bang Trương Nhiên. Bang Trương Nhiên là một bang sát thủ và những sát thủ trong bang có nhiệm vụ đi diệt khử những tên quan lại vô đạo đức hoặc ngay cả vua.

Vì không nhớ mình là ai nên cả những gì Thập Hoàn nói cô cũng không nhớ. Thập Hoàn đưa cô đi gặp Lão đại, Lão đại nói với Thập Hoàn "Tiểu Cam đã không nhớ gì, vì vậy, Thập Hoàn ngươi hãy dạy lại tất cả những gì của một sát thủ cho Tiểu Cam biết."

Làm theo lời của Lão đại, Thập Hoàn đã mất hai năm để dạy võ, cưỡi ngựa, bắn cung,... và hiểu được nhiệm vụ của một sát thủ. Liêm Cam cũng không hiểu tại sao mình lại học nhanh như vậy trong khi những ngýời khác phải mất từ mười năm trở lên mới trở thành một sát thủ tài giỏi được.

Ở phủ gia Hoàng, Hoàng Lãnh vì nhớ thương cô mà nhiều lần ngã bệnh nhưng vì còn trách nhiệm của mình với đất nước nên anh đã cố gắng đứng lên. Vừa cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng giao vừa đi tìm cô.

Cha mẹ của Hoàng Lãnh biết được chuyện này, họ đã đến nhà của bố ruột Châu Cẩm để nói về chuyện đau lòng này. Bố của Châu Cẩm bất ngờ và đã ngã bệnh, họ cũng đến mộ của mẹ cô để xin lỗi bà vì đã không chăm sóc được con gái bà.

Một hôm Hoàng Lãnh bước vào Cấm Địa nơi mà cô đã từng ở. Mở cửa bước vào phòng anh không thể ngờ rằng mình có thể cho cô ở một nơi tồi tàn như vậy. Tiểu Ðào vừa khóc thương chủ nhân cũng vừa chăm lo, dọn dẹp những kỷ niệm cũ của chủ nhân và cô.

Hoàng Lãnh bước đến mở một cái tủ rồi cầm đôi giày nhỏ xíu mà Hiển Châu làm cho đứa con đã mất. Anh nhìn đôi giày và hỏi Tiểu Ðào "Có phải muội ấy luôn gặp ác mộng về đứa bé phải không?"

"Vâng, Tướng quân. Từ khi Bánh Bao không còn tối nào Tiểu thư cũng gặp ác mộng, Tiểu thư sợ hãi đến nỗi không dám ngủ vào buổi tối nữa ạ"

Hoàng Lãnh nhìn căn phòng và hỏi tiếp "Tiểu Đào, Muội ấy có trách mắng gì ta khi đã lỡ để muội ấy ở nơi tồi tàn như thế này không?"

"Dạ Tướng quân, tiểu thư không trách mắng gì người đâu ạ. Có lần tiểu thư còn nói cảm ơn ngài vì đã không đuổi tiểu thư đi."

Anh không hỏi gì nữa mà đi một vòng Cấm Ðịa và tưởng tượng ra cuộc sống của cô trong Cấm Ðịa này.

Trong hai năm này anh không hề có tình cảm với cô gái nào ngay cả công chúa, người đã đề nghị với hoàng thượng rất nhiều lần để được cưới anh.

Còn ở phía bên bang Trýõng Nhiên:

Lão đại gọi tất cả mọi người vào trong phòng của mình. Trong phòng của ông có một lối thoát và một cái hầm, Lão đại bảo các sát thủ hãy vào trong hầm. Khi bước vào trong mọi người ngạc nhiên, vì trong lòng đất cũng có một căn phòng rộng lớn.

Khi tất cả mọi người đã tập hợp Lão đại nói "Tất cả các người đều là những sát thủ giỏi và bản lĩnh của bang Trương nhiên, chắc chắn khi được huấn luyện để trở thành một sát thủ các ngươi đã biết nhiệm vụ của mình là gì rồi phải không?" Lão dừng một lát rồi nói tiếp "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ lên kế hoạch lập đổ Giang Ngàn. Cũng nhý bắt ðầu từ hôm nay Nguyên Hữu sẽ là thủ lĩnh mới của các ngươi. Các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của Nguyên Hữu, các ngươi đã nghe rõ chưa?"

Tất cả các sát thủ đều đồng thanh hô to "Rõ!"

Sau đó tất cả mọi người được lệnh về phòng của mình chuẩn bị đồ ngày mai họ sẽ xuống núi.

Nguyên Hữu là một sát thủ giỏi nhất trong các sát thủ, mọi nhiệm vụ được giao dù khó hay dễ anh đều hoàn thành một cách xuất sắc. Anh cũng là người thông minh khi lập kế sách cũng như nghĩ cách đối phó với quân lính triều đình. Lần này được Lão đại giao nhiệm vụ làm thủ lĩnh dẫn dắt mọi người giết vua, tất cả các sát thủ ai cũng đều tin tưởng và nghe theo mệnh lệnh của anh.

Mọi người ăn mặc như người bình thường xuống núi. Đi đến được một đoạn thì Nguyên Hữu gọi Liêm Cam ra nói chuyện riêng. Anh tặng một thanh kiếm cho cô "Tặng muội nè, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ nhé!"

"Wow! Thanh kiếm đẹp quá. Nguyên Hữu, huynh bảo người ta làm riêng cho muội à? Muội cảm ơn nhé, muội sẽ cố gắng ạ."

"Ừ, muội thích là ta vui rồi!"

Hai người nói chuyện với nhau vui vẻ và sau ðó trở lại chỗ của các sát thủ khác.

Khi đã vào được thành họ thuê một căn nhà cũ ở ðể tiện hoạt động. Liêm Cam và Thập Hoàn ở chung một phòng, Thập Hoàn thấy thanh kiếm của Liêm Cam cô tò mò hỏi "Ai tặng thanh kiếm này cho muội đấy?"

"Là Hữu huynh tặng muội ạ."

"Hữu huynh ư? Từ trước đến nay huynh ấy vốn lạnh lùng tỷ chưa thấy huynh ấy tặng quà cho ai. Chẳng lẽ... huynh ấy thích muội?" cô đùa vui với Liêm Cam.

Liêm Cam ngại ngùng nói "Tỷ nói vớ vẩn gì ạ. Không phải như tỷ nghĩ đâu, huynh ấy làm gì thích một người như muội."

"Sao không thích được, muội vừa xinh đẹp lại nhanh nhẹn. Ta mà là Hữu huynh ta đã thích muội từ lâu rồi."

Liêm Cam ngại ngùng không nói gì nữa, cô nghĩ thầm "Liệu có phải như những gì Thập tỷ nói không?" cô mỉm cười một mình khiến cho Thập Hoàn càng nghi ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net