Chương 17: Stockholm - (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em không thích thế giới này...
Em chỉ thích anh...”

- Chính xác. Mọi thứ ở đây đều hoàn hảo. Căn nhà này. Tôi. Và cô ấy.
Tử Lâm gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.
- Nhưng vẫn thiếu một thứ. Sự hoàn hảo này vẫn thiếu một thứ. Anh biết không, nhà văn?
Tử Lâm bỗng nói thêm. Giọng nói ấm áp của cậu ta khiến tôi bất giác rùng mình.
- Thứ gì kia?
Tôi đáp lại.
- Là anh.
Tử Lâm mỉm cười khó hiểu.

Tôi cảm giác nguồn năng lượng từ Tử Lâm đang lan tỏa sang tôi mỗi khi cậu ta nhìn tôi. Rõ ràng cậu ta luôn tập trung vào tôi, mỗi lúc như vậy tôi đều không thể không tỏ ra lúng túng. Ánh mắt của Tử Lâm luôn sâu thẳm đến mê hoặc như vậy hay là do tôi đang sắp phát điên? Tôi nhìn quanh căn nhà, cố thoát ra khỏi Tử Lâm. Cậu ta đúng là một kẻ quái dị.

- Cậu... cậu yêu cô ta?
Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, tiếp lời Tử Lâm bằng một câu hỏi không mấy liên quan. Tôi bỗng nhớ đến căn nhà nhỏ của mình kinh khủng. Chưa bao giờ tôi nhớ nó đến vậy. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ có lẽ chỉ là chờ đợi đúng thời điểm, thời gian và rồi tôi có thể trở về với nó. Nhưng ngộ nhỡ, tôi sẽ giống như Tử Lâm, trở nên phát điên thì sao. Cậu ấy có lẽ đã không còn là chính mình nữa. Từng lời từng chữ đều như bị khuất phục và buông bỏ. Sự tôn sùng.

Ngay lúc tâm trí tôi vẫn còn đang hoang hoải trong những suy nghĩ miên man, thì một tiếng động lạ vang lên. Tiếng động mà từ khi đặt chân vào căn phòng này, tôi chưa bao giờ nghe thấy. Là thứ âm thanh mà tôi đã mong chờ bao lâu nay.

Tiếng mở cửa.

Tôi quay lại.

Chiếc giá sách đang di chuyển. Cánh cửa sắt phía sau từ từ mở ra. Và một người xuất hiện.

Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy người đó, tôi đã nhận ra một điều.
Có lẽ - à không - phải là chắc chắn, chắc chắn tôi biết cô ta hoặc là đã từng biết cô ta.

“Thiên nga đen” hoàn hảo.
***
Tôi thở hổn hển. Đầu nhức như búa bổ.
Và tôi thấy nụ cười của cô ta.

Hoàng An Vy.
Cô ta ở ngay trước mắt tôi. Vẫn y như trước đây. Mắt đẹp. Tóc đẹp. Khuôn mặt đẹp. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn luôn xinh đẹp như lần đầu tiên tôi trông thấy cô ta.

- An... An Vy?
Tôi hỏi, xung quanh bị bóng tối bao phủ khiến tôi cảm thấy chới với và dường như sắp ngã xuống.

- Lâu rồi không gặp nhỉ, bạn thân? Cậu đã quên mình rồi à?
An Vy đáp, khóe môi nhếch lên vẽ thành một nụ cười ngạo nghễ.
Hoàng An Vy, trước mắt tôi, kiêu kì hoàn hảo trong chiếc váy lụa đen dài.

- Tử Lâm!!! Tử Lâm! Anh ở đâu???
Tôi hốt hoảng. Anh ấy đâu rồi? Anh ấy đang ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy anh ấy? Sao mọi thứ tối đen thế này???

- Xem nào, để xem nào. Cậu nghĩ rằng Tử Lâm đã dẫn cậu đến đây à?
An Vy cười khẩy. Nụ cười rất khác. Đây có phải là cô ta không? Tại sao lại mang vẻ đáng sợ đến thế?

- Ồ, mình xin lỗi vì sự thất vọng đáng tiếc này, Maya. Nhưng mình phải nói sự thật cho cậu biết rằng đó là mình, chứ không phải anh ấy.
Cô ta nhún vai.

- Bây giờ thì nói đến chuyện mình sẽ đưa cậu đi đâu nhé. Cậu nghĩ mình sẽ làm gì? Chạy trốn à? Không, mình nhanh hơn cậu. Tìm kiếm ai đó để được giúp đỡ hay sao? Chà, tồi tệ quá nhỉ, vì cậu làm gì có bạn bè. Cậu chỉ có mình thôi. Cậu lạc lõng, Maya ạ. Cậu vô cùng cô đơn.

- Cậu... cậu muốn gì???
Tôi nghiến răng.

- Đừng hối thúc mình. Bình tĩnh đã nào, chúng ta còn chưa chơi xong trò chơi này mà.
An Vy nheo đôi mắt xanh của mình, rọi một thứ ánh nhìn hư ảo vào tôi.
- Chúng ta đã từng có một khoảng thời gian rất tuyệt cơ mà. Mình đang nói tới đâu nhỉ? À, chúng ta đang nói về cậu. Sao nào, cậu nghĩ mình là ai thế, Maya? Mình mới là người chỉ đường mà. Không có mình, cậu sẽ chệch hướng mất.

- Đừng... đừng mà...
Tôi cầu xin. Đúng. Tôi đang cầu xin An Vy. Về chuyện mà cả hai đều hiểu rõ.

- Cậu đang mong đợi điều gì vậy? Tử Lâm yêu mình. Anh ấy sẽ không ở bên cậu mãi đâu. Cậu nghĩ cậu giam cầm được anh ấy ư, đồ ngốc? Nhìn cậu xem, thật thảm hại. Mình e là cuộc đời cậu, cậu cũng sẽ mãi chẳng biết bản thân cậu mong gì đúng không? Mình cảm thấy thực sự thương hại cho cậu đấy.
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất trong lúc An Vy nói, tự hỏi tại sao mình lại ngốc nghếch và ngây thơ đến vậy.
- À, đừng khắc nghiệt với bản thân mình đến thế chứ? Đây đâu phải lần đầu cậu mắc sai lầm. Mình đếm không hết những sai lầm của cậu nữa cơ. Nếu không có mình chẳng phải cậu đã không thể có khoảng thời gian hạnh phúc bên Tử Lâm. Cậu còn chẳng thèm cảm ơn mình.
An Vy vẫn tiếp tục, thong thả như thể có tất cả thời gian trên cuộc đời này.
- Tử Lâm không yêu cậu, Maya. Đừng tự huyễn hoặc bản thân mình vào anh ấy nữa. Anh ấy thuộc về mình.

An Vy cười nhạt.
***
Khi Maya tỉnh dậy, đầu vẫn cảm thấy hơi nhức, đưa tay lên đã thấy một chiếc khăn được dấp nước gấp gọn ghẽ đặt trên trán. Cô thấy mình đã nằm trên giường trong lớp chăn ấm. Maya liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi sao mình ngủ lâu đến thế.

“Đã mười giờ tối rồi ư, ôi chao mình đã làm hỏng buổi sinh nhật của Tử Lâm...
Mà anh ấy đâu rồi nhỉ?”

Nghĩ đến Tử Lâm, Maya liền giật mình, lật tung tấm chăn và toan lao ra phòng ngoài.
Trên góc tường phía trước mặt, một bức tranh mới đã được treo lên. Thoạt đầu, Maya nghĩ đó chỉ là một bức tranh đơn thuần mà Tử Lâm mới vẽ. Nhưng không phải vậy.

Trước mắt cô, một cô gái với mái tóc sáng màu, đôi mắt xanh biếc như nước trời mùa hạ, và đôi môi, đôi môi xinh đẹp ấy đang mỉm cười này, nụ cười tươi tắn đến nghẹt thở mà Maya luôn khao khát.

Là Hoàng An Vy.
Người con gái giống như trong mọi giấc mơ của Maya. Mỗi đêm.

“Tử Lâm... không...”

Không biết tại sao, Maya lao thẳng ra phòng ngoài.

- Em đi đâu vội thế?

Và cô đụng trúng Tử Lâm. Do quá nhanh, suýt chút nữa thì bát cháo và cốc sữa trong khay trên tay anh rơi xuống. Anh nhìn cô, tò mò hỏi, sau đó đặt cái khay xuống chiếc bàn gần đấy.
Không kịp nghĩ ra một câu trả lời thích đáng cho sự vội vàng chạy ra khỏi phòng của mình, Maya chỉ biết ôm chầm lấy Tử Lâm, òa khóa như một đứa trẻ con.

- May quá. Anh vẫn ở đây. Tử Lâm... Tử Lâm của em...
Maya lắp bắp, hơi thở ngắn và nhanh.

- Sao... sao em lại nghĩ thế?
Tử Lâm hỏi, dịu dàng ôm lấy Maya.

- Em sợ lắm. Tử Lâm, em rất sợ. Em gặp ác mộng. Em sợ cô ta... sợ An Vy sẽ lại cướp mất anh đi... Tử Lâm, xin anh, làm ơn, đừng rời đi.
Maya tiếp tục, cô không hiểu sao lòng mình lại chợt quặn thắt khi vừa mới nhắc đến tên An Vy.

Tử Lâm không đáp lại. Im lặng đến đau lòng. Anh đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc Maya. Sau cùng, anh nói:
- Ổn rồi. Anh vẫn ở đây mà. Có anh rồi, anh ở đây với em mà, mũ trùm đầu.
- Cô ấy nói... nói rằng anh yêu cô ấy... Cô ấy nói anh sẽ rời đi...
Maya mím chặt môi, nghe cổ mình khô khốc.
- Maya...
- Hãy nói với em rằng, cô ta nói dối đi.
Maya nhìn thẳng vào Tử Lâm. Mắt cay xè. Ngực nhoi nhói.
- Nghe anh nói này. Anh ở đây với em. Anh yêu em. Anh hoàn toàn yêu em.
Tử Lâm nắm nhẹ lấy vai Maya, mỉm cười một nụ cười buồn và chua chát.
Maya mím chặt môi, biết anh hoàn toàn đúng nhưng vẫn lặng im, bất động.
- Giờ thì chúng ta đã có thể ăn bánh sinh nhật của anh được chưa nào?

Tử Lâm kết thúc câu chuyện còn đang dang dở giữa hai người bằng nụ cười hiền.
Maya gật đầu, đưa tay gạt sạch nước mắt còn vương trên khuôn mặt mình.
Chiếc xích dưới chân Tử Lâm chuyển động, chậm chậm kéo ra phòng ngoài.

Có một điều mà anh có lẽ đã biết rồi...
Em quả thực rất cô đơn.
Có một điều mà An Vy luôn đúng...
Đó là em đang lạc lõng trong chính thế giới của mình.

Em không thích thế giới này...
Em chỉ thích anh...
Tử Lâm của em...
***
- Maya?

Tôi gần như đóng băng khi cánh cửa sắt mở ra.
Người đứng ngay sau nó, chính là kẻ đã dắt tôi vào trò chơi này.

Cô ta vẫn y nguyên như lần đầu tiên gặp tôi tại “Dream”. Mái tóc đen mượt dài đến ngang lưng, nhan sắc chỉ ở mức vừa đủ ưa nhìn nhưng lại mang một chiều sâu kìa lạ. Cô ta vẫn luôn bước đi với đôi mắt cụp xuống và vẻ ủ rũ khủng khiếp.

Maya bước vào nhà, sau đó cánh cửa sắt cũng được khóa chặt trở lại.

- Cô... cô... cô muốn gì?
Tôi lắp bắp vì sợ. Tôi cảm thấy sợ hãi. Ngay lúc này. Con người. Căn nhà này.
- Anh không thích nơi này sao?
Maya đáp lại lời tôi bằng giọng nói vô cảm đến đáng sợ. Cô ta chiếu thẳng vào tôi ánh nhìn lạnh lùng, không chút cảm xúc.

- Cô rốt cuộc muốn gì? Tại sao lại bắt cóc tôi? Tử Anh ở đâu, cô đã làm gì cô ấy đồ khốn???
Tôi lớn tiếng. Sau đó căn nhà chợt rơi vào câm lặng. Tử Lâm yên lặng nhấp một ngụm cafe. Cậu ta không nói gì. Chỉ nhìn vô định vào bức “Thiên nga đen” treo trên tường. Maya dừng lại, có vẻ như cô ta hoàn toàn hiểu những điều tôi đang thắc mắc. Nhưng rồi sau cùng, cô ả chỉ nhẹ nhàng bước đến chỗ Tử Lâm đang ngồi, mỉm cười:
- Hôm nay anh sao rồi?
- Anh nhớ em.
Tử Lâm đáp lại. Cậu ta dịu dàng đưa tay vòng qua cổ Maya, đưa gương mặt cô ghé sát lại với mình, rồi hôn lên đường quai hàm xinh xắn.
- Anh có cần thêm gì không?

Dường như chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa, Maya hỏi nhỏ người yêu.
- Anh hết bút chì rồi.
Tử Lâm đáp, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Chứng kiến cảnh tượng kì lạ này, tôi càng thấy sợ hãi hơn cả.
- Đồ bệnh hoạn. Cả hai người. Cô đã làm gì Tử Lâm?
Tôi thở hắt ra, lên tiếng, nghe giọng nói của mình ngập ngừng và kì lạ như thể tôi đã lâu không sử dụng đến nó nhiều ngày.

- Anh ấy là điều mà tôi quan tâm và luôn làm.
Maya nói, trong lúc tay vẫn còn mê mẩn trên gương mặt Tử Lâm.

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn. Tử Lâm điên rồi. Cậu ta đã hoàn toàn mất đi lí trí. Cậu ta phục tùng Maya. Cậu ta tôn sùng cô ta. Có lẽ Maya đã khống chế cả hai chị em họ. Rốt cuộc cô ta muốn gì ở cả tôi nữa?

Tôi lập tức lao về phía họ, sau đó nhanh chóng đẩy mạnh Tử Lâm ra khỏi Maya.

- Tỉnh lại đi. Cậu điên rồi.

Tôi giáng một cú đấm vào mặt Tử Lâm. Bị bất ngờ, cậu lập tức ngã xuống đất, tay ôm lấy mặt vì đau đớn.
Nhưng rồi cũng ngay tức khắc, tôi cảm thấy cả thân mình mềm oặt ra. Đầu óc choáng váng.
Rồi tôi ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net