Chương 23: Thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chúng ta chỉ thực sự tổn thương vào giây phút phải giả vờ rằng mình vẫn ổn.”

- Đoạn kết. Có phải anh đã quên đoạn kết của tôi rồi phải không, nhà văn?

Em lên tiếng, cùng lúc nhìn chăm chăm vào Rin. Gã nhà văn như thể bị nắm trúng điểm yếu, giật mình thót một cái. Từ đầu đến chân trông Rin toát ra vẻ sợ sệt rõ ràng.

- Tôi đã nói rằng khi nào hoàn thành nó hãy đưa cho tôi. Vậy sao anh không làm theo?
Em nói, giọng chắc nịch xen chút phẫn nộ.

Em cần Rin.
Anh ta chính là sự giải thoát. Giải thoát cho mọi bế tắc và giằng xé trong em. Anh ta là một nhà văn. Anh ta có thể viết. Anh ta có thể tạo ra một thế giới mới cho em. Một thế giới khác - nơi không có An Vy. Nơi không có khổ đau và nước mắt.

- Có lẽ tôi đã để thiếu nó. Nhưng tôi sẽ viết lại… nếu cô muốn… tôi có thể…
Rin lắp bắp như kẻ bị bắt thóp đã làm một điều sai trái, gã không dám đưa mắt lên nhìn em.

Gã nói dối.
Em biết điều đó.
Gã đã giấu đoạn kết của chúng ta đi. Gã muốn khống chế em.
Gã muốn rời khỏi nơi này.
Gã muốn rời xa chúng ta.

- Không cần đâu. Đoạn kết đã hoàn thành rồi mà.
Ngay khi mà Rin vẫn còn ấp úng thì anh đột ngột lên tiếng. Thanh âm của anh phá vỡ sự tĩnh lặng đến rợn người trong căn phòng.

Khi em ngẩng lên nhìn, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía tay anh.
Thứ mà anh đang cầm.

Một chiếc USB.

- Đây là…
Rin dường như không nói nên lời, gương mặt gã vương một sự tuyệt vọng đến là khó hiểu.

- Xin lỗi đã đánh cắp nó từ anh.
Anh nhìn Rin, miệng mỉm cười.

- Cái gì vậy?
Em thì thầm, tự dưng thấy chiếc USB tỏa ra một nguồn năng lượng nào đó khiến em sợ hãi. Rồi em lại nhìn anh, cố quan sát, cố tìm ra lý do tại sao bản thân bỗng nhiên trở nên hoảng hốt như vậy. Nhưng em chẳng tìm được gì cả.

- Tử Lâm… đưa nó cho em…
Em lắp bắp hỏi, nhận ra anh đang trở nên khác thường so với mọi ngày.

- An Vy…
Nhưng anh chỉ cười, rồi quay sang em.

- An Vy ư? Tử Lâm của em anh đang nói gì vậy?
Em run rẩy đáp.

- Hoàng An Vy… đó là tên của em…
Anh bình tĩnh nhắc lại một lần nữa.

- Trò chơi này nên dừng lại tại đây thôi.
Anh vẫn tiếp tục giữ thái độ trầm ổn đến kì lạ của mình, nắm chặt chiếc USB trong tay, rồi nhìn thẳng vào em, cái nhìn như muốn soi chiếu mọi thứ.
Em không thể cất tiếng, cổ họng cứng ngắc, vừa chú ý chờ nghe xem anh sẽ nói gì tiếp theo lại vừa muốn anh dừng lại và đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng, căn nhà trong khoảnh khắc ấy bỗng nhiên trở nên im lặng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của em là vang dội không ngừng.

- Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, An Vy?
Anh hỏi, khóe môi nở một nụ cười.

Chính nụ cười này.
Phải, em sao có thể quên được.
Em đã gần như đắm chìm trong nó ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Cũng chính đôi mắt này.
Đôi mắt nâu sâu thẳm hừng hực như có lửa.

Và cả đôi môi này.
Đôi môi quyến rũ như thể vòng cánh cung của thần tình ái.

- Em đã liên tục nói về Maya. Em liên tục kể về cô ấy - một người mà anh chẳng thể nhìn thấy ở đâu cả. Rồi những lần sau em lại liên tục kể về An Vy, về chính bản thân mình. Chuyện đó thật kì cục phải không?

Em nhắm mắt lại, quyết tâm không nghĩ đến những điều anh nói, nhưng dường như mọi thứ vẫn ở đó cho dù em có cố gắng đến thế nào.

- Chúng ta đã ở bên nhau, anh, em và Maya. Anh đã từng không thể phân biệt nổi đâu là em còn đâu mới là cô ấy. Anh đã từng sợ hãi. Anh đã từng muốn bỏ đi.
Anh vẫn tiếp tục nói bằng thứ thanh âm trầm ấm dễ nghe. Rồi anh từ từ đứng dậy, bước ra khỏi bàn ăn, nhẹ nhàng đi về phía bức tranh “Thiên nga đen” được đặt chính giữa căn nhà.
- Em có nhớ chiếc cặp tóc hình thiên nga không? Chúng ta đã nhìn thấy nó vào một lần đi hội chợ. Lúc ấy em nói em thích thiên nga đen nhưng hôm sau em lại nói rằng thiên nga trắng đẹp hơn rất nhiều. Anh đã nghĩ là em thích cả hai nên đã mua cả hai cho em. Hóa ra không phải một mình em, mà Maya cũng thích. Cô ấy thích thiên nga trắng còn em lại thích thiên nga đen.

- Không… không… anh nói dối…

Em bất ngờ hét lên, úp mặt vào lòng bàn tay, thầm ghét chính bản thân mình vì quá yếu đuối, quá nhỏ mọn và ngu ngốc. Chính vì quá bi lụy, em đã tự mình làm mất đi câu trả lời mà em đã cất công đi tìm kiếm.

Câu trả lời cho một câu hỏi duy nhất từ trước đến nay.

Rằng:

EM LÀ AI?

- Rồi em đem anh đến đây. Em sợ An Vy đến tìm em. Em sợ An Vy cướp anh đi. Em sợ bị tổn thương. Em sợ tình yêu của em bị anh dẫm nát bằng tình cảm dành riêng cho An Vy. Em ghen tị với chính bản thân mình. Anh đã có thể bỏ trốn, biến mất như thể chưa từng gặp em. Nhưng…

- Nhưng anh đã không làm vậy phải không?
Em ngắt lời anh trước khi anh kịp kết thúc. Trái tim như đập nhanh hơn một nhịp.

- Vì anh yêu em.
Anh nói, trong chốc lát ánh mắt liền đong đầy trìu mến.

- Hãy chấm dứt mọi thứ đi. Hãy thả Rin ra. Chúng ta hãy quay về cuộc sống trước đây ở ngoài kia. Dù có ở đâu anh cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc em.
Anh tiến tới, đưa vòng tay ấm áp của mình như mọi ngày kéo em vào lòng.

- An Vy… mọi chuyện sẽ ổn thôi…
Anh nói.

“An Vy…”

Có lẽ lúc đó em đã có thể buông xuôi theo lời anh, cho đến khi anh nhắc đến một cái tên.

- Không… không phải như vậy!!!
Em hét lên, trừng trừng nhìn anh bằng tất cả sự căm ghét và phẫn uất của mình.
- Đưa chiếc USB đây… đưa nó đây cho em...
Em gằn lên, mắt chăm chăm nhìn vào tay anh. Em phải có nó. Em phải có đoạn kết của câu chuyện này.

- Anh cần em lắng nghe.
Giọng anh như van xin.

Bất chấp tất cả sự tức giận của em, bất chấp cả những căm hờn đang sôi sục trong chính mình, em vẫn cảm thấy được sự ấm áp của bàn tay anh khi tiếp xúc lên da thịt mình. Thứ ấm áp mà em đã nguyện được cả đời này ở bên. Thứ ấm áp mà em đã đánh đổi những năm tháng tuổi trẻ của mình để đem cất giấu đi.

- Hãy trả tự do lại cho Rin rồi anh sẽ trả lại đoạn kết cho em. Hãy để anh ấy yên, thả Rin ra đi em…

Anh vừa nói vừa dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương nhìn vào em. Tử Lâm, tại sao, tại sao anh lại ép buộc em làm điều mình không muốn? Anh chưa từng ép buộc em, anh chưa từng như thế này cơ mà.

- Cậu chưa bao giờ nghe lời mình, mũ trùm đầu.

Em quay sang bên cạnh, trái tim run rẩy đập từng tiếng như muốn vỡ òa.

Chết lặng.

An Vy xinh đẹp đang đứng ngay sát bên em.

Cô ta cũng mặc trên mình một bộ váy cưới. Chiếc váy lộng lẫy với hàng dài đá lóng lánh được điểm xuyết ở ngực, để lộ đôi vai trần gợi cảm.

Đó là một bộ váy cưới màu đen.
***
“Đã từ rất lâu rồi, có một chàng hoàng tử trong một lần đi săn, vô tình gặp thiên nga trắng – xinh đẹp nhưng lại mỏng manh, trong sáng. Chàng đem lòng yêu nàng thiên nga trắng say đắm, với trái tim chân thành. Nàng chính là hình ảnh của tình yêu, của sự dịu dàng tuyệt đối mà hoàng tử được số phận cho nhìn thấy.
Nhưng số phận lại là một vị thần nghiệt ngã, vậy nên ngài cho thiên nga đen – quyến rũ, bí ấn xuất hiện…
Nàng không giống như thiên nga trắng.
Nếu như thiên nga trắng là nước, thứ nước thanh khiết và trong veo, thì thiên nga đen chính là rượu, cay nồng và khiến người ta say.

Và hoàng tử đã say.”
***
- Cậu chưa bao giờ nghe lời mình, mũ trùm đầu.

Em có thể nghe thấy những lời An Vy nói, giọng nói của cô ta vẫn như mọi khi, dễ nghe và vang vọng giống như tiếng vo ve mơ hồ không ngớt, dội vào tâm trí em, dù cho em có bịt tai lại vẫn không thể khiến những thanh âm kia ngừng lại.

- Cậu còn nhớ chứ, tối hôm đó, Tử Lâm và mình…
An Vy lả lướt bước từng bước đến bên anh. Nụ cười cứ rộng ra, lớn dần khi những bước chân nhích lại gần hơn, bàn tay với những ngón tay mềm mại thon dài bắt đầu lướt lên vai anh.

Ký ức lúc này giống như một cuốn băng tua chậm toàn những hình ảnh đau lòng. Càng nhớ trái tim em càng đầy ắp những hình ảnh về anh, đến mức khó có thể chịu đựng được. Cách anh từng rờ rẫm vuốt ve An Vy, nó khiến em nhớ cảm giác tuyệt vời thế nào khi cũng những ngón tay ấy lướt trên làn da em, cũng khiến em đau đớn thế nào trước sự phản bội từ những người thân thương nhất. Bụng em bỗng quặn lên khi nhớ lại cả cái cách môi anh từng lướt trên xương bả vai của An Vy trước khi quay ngược trở lại tai cô. Cái cách miệng anh từng chuyển động thật nhẹ nhàng thì thầm với An Vy, cố gắng tán tỉnh rủ cô ta về nhà của mình trong giờ nghỉ.

- Cô nàng khờ khạo, ngốc nghếch, thiển cận, tối tăm và tầm thường ạ… Cậu nghĩ cậu sẽ giam giữ anh ấy bằng căn nhà này, bằng tình yêu này hay… bằng lễ cưới này ư? Quên đi, cô gái ngây thơ ạ. Mình sẽ kéo anh ấy trở về, với sự tình tứ, quyến rũ, nuông chiều theo những cảm xúc của anh ấy. Như bọn mình đã từng.
Cô ta lắc đầu.

- Có nhớ mình đã từng nói gì với cậu không, bạn thân?
An Vy tiếp tục.

“Tình yêu rất đau khổ. Nỗi đau thực ra cũng có hình dáng, nó đè nặng lên trái tim cậu. Maya ngốc nghếch, hãy nhớ đừng bao giờ khóc quá nhiều.”

- Đừng bao giờ ngã vào tình yêu, Maya. Bởi vì dù vì bất cứ thứ gì thì ngã cũng đều rất đau. Người cướp đi Tử Lâm không phải là mình, cậu mới chính là người cướp anh ấy khỏi tay mình. Một vòng luẩn quẩn đáng buồn làm sao.

Nói đoạn, An Vy ghé sát gương mặt của mình vào khuôn mặt anh. Sau cùng, đôi môi ả chạm vào cổ anh, dễ dàng để lại một vết son môi đỏ chót.

Nhưng anh không hề phản ứng. Cũng không đẩy An Vy ra.
Anh đã chẳng hề từ chối.
Giống như anh đã từng.

- Biến đi, để tôi yên!!!!
Em gào lên trong tuyệt vọng, bịt tai lại, nhắm mắt lại. Em không muốn nghe những gì An Vy nói, càng không muốn nhìn thấy cô ta. Không muốn mộy chút nào cả!

- Để những nhân cách đó ra đi đi được không anh xin em. Hãy thức tỉnh đi. Em là Hoàng An Vy, em yêu anh, em nhớ chứ… làm ơn…
Anh cố nắm tay em, nhưng em lùi lại, hai chân run run không vững.

Em nhìn chằm chằm vào An Vy rồi lại nhìn anh.

Sững sờ.
Bất động.

Cảm nhận được chính xác được những gì anh đang nói, nhưng không muốn nghe nó. Không muốn một chút nào cả!

- An Vy, nghe này. - Rin lúc này bất ngờ lên tiếng - Tôi biết sẽ rất khó khăn để cô có thể chấp nhận những điều này. Nhưng hãy để mọi người giúp cô. Tôi tin rằng cô sẽ trở lại bình thường. Cô nhất định sẽ khỏi bệnh mà. Làm ơn, hãy thả chúng tôi ra, An Vy…

- Thấy không, mũ trùm đầu. - An Vy kéo dài giọng, rồi chỉ trong một tích tắc, cô ta lướt người, đứng sát ngay bên cạnh em khiến em không kịp phản ứng - ai cũng muốn mình, là mình chứ không phải cậu. Mãi mãi là như vậy.

- Không!

Em hét lên. Những giọt nước mắt tuôn tràn nơi khóe mắt. Tim em thắt lại từng cơn. Cả người run rẩy trong cảm giác hoảng loạn tột cùng.

- Tử Lâm muốn An Vy, Rin cũng muốn An Vy. Và đến cả cha cậu nữa, ông ấy cũng muốn An Vy. Thậm chí cái đoạn kết của câu truyện cậu mong mỏi, cũng sẽ là một kết thúc có hậu dành cho An Vy - chứ không phải cậu, Maya...
Mắt An Vy tối sầm lại. Dày đặc bóng đêm. Đôi môi mím lại, xoắn vào nhau.

- Không…

- Cha cậu đã rời bỏ cậu, nhớ không? Tử Lâm cũng sẽ như vậy, không sớm thì muộn, anh ấy cũng bỏ đi, giống như cái cách cha cậu đã từng rời khỏi mẹ con cậu.
An Vy phá lên cười.

Em lướt mắt khắp phòng, cố tìm một vật gì đó có thể bảo vệ mình khỏi Hoàng An Vy, ví dụ như một con dao nhọn chẳng hạn.

- Cậu cần một con dao à? Đúng lắm, chúng ta cần một con dao thật sắc nhọn.

Nói đoạn, An Vy nhẹ nhàng cầm con dao trên bàn ăn lên, đặt vào tay em. Rồi cô ta thì thào - bằng chất giọng ngọt ngào vốn có của mình:
- Hãy giữ Tử Lâm lại đi. Chỉ có một cách thôi cô gái ạ. Cái cách mà cậu đã làm để giữ cha cậu lại ấy, chỉ có cách ấy Tử Lâm sẽ vĩnh viễn ở lại đây với cậu. Mãi mãi luôn đấy, mình xin thề…

Không… không bao giờ…

Em nắm chặt con dao trong tay. Một cơn rùng mình bỗng nhiên chạy dọc sống lưng. Hơi thở dồn dập. Trước ánh đèn mờ ảo, lưỡi dao lóe lên, như thể mọi thứ đã sẵn sàng.

Cho cái kết hoàn hảo nhất.

- Chẳng phải cậu luôn mong muốn sẽ không một ai bước ra khỏi cuộc đời cậu nữa hay sao? Đừng thiếu quyết đoán như vậy chứ. Nhìn người đàn ông này đi.
An Vy tiếp tục, sau đó hướng ánh mắt về phía anh. Em theo đó, liền nhìn theo.

Ngày em gặp anh, đó là ngày mà bầu trời mùa thu xanh và rất trong.

Em yêu anh từ khoảnh khắc đầu tiên, từ giây phút đầu tiên em gặp anh. Tình yêu ấy chưa có phút giây nào dừng lại, không thể dừng lại. Tình yêu ấy chảy trong huyết quản của em, trong từng tế bào thân thể em. Những lời nói, sự quan tâm và yêu thương của anh. Những tiếng thì thầm từ đôi môi mềm mại và dịu ngọt của anh. Những nụ hôn mơn man trên cổ, trên má, trên vành tai. Em đã giữ hết chừng ấy hình ảnh trong đầu, từng khoảnh khắc nhỏ trong tình yêu của chúng ta, em đã sống và cố gắng vì chính những ký ức đó. Vì anh.

- Đó là người cậu muốn ở bên phải không nào? Người mà cậu thực sự khao khát. Giữ anh ta lại đi. Đừng để vuột mất. Hãy giữ anh ấy lại bằng con dao này, Tử Lâm sẽ vĩnh viễn ở lại bên cậu, Maya. Hãy tin mình.
An Vy tiếp tục thì thầm, rỉ vào tai em những thanh âm dịu dàng.

Em nén một tiếng nấc cứ nơi cổ họng. Em muốn tin vào lời An Vy nói biết bao, nhưng em không thể. Em biết mọi thứ sẽ tốt hơn nếu như em chấp nhận.
Nhưng…
Em không chắc về một thế giới mà không có khổ đau, nhưng nếu nơi đó có anh, nếu như có một điều gì đó gọi là định mệnh hay số phận, thì có thể nào anh để em được ở bên anh có được không?

- Nhanh lên nào, cậu không còn nhiều thời gian đâu.
An Vy kiên nhẫn. Khi cô ấy đứng sát bên em, em không muốn chạy nữa. Em từ chối mọi chuyển động lúc này, từ chối tham gia vào cuộc rượt đuổi của An Vy. Em hiểu cô ấy đã đúng. Cuộc đời em chỉ là một đống hỗn loạn, rối bời khủng khiếp, với những cô đơn cùng cực.

Mình sẽ không bao giờ đánh đổi cậu với bất cứ ai đâu, bạn thân ạ…

Em nhìn An Vy.
Phải.
Cô ấy là bạn thân duy nhất của em.

Đã bao nhiêu người từng nói chúng ta là chị em sinh đôi nhỉ?
Họ sai rồi, phải không An Vy?

Vì chúng ta là một.

Có người cũng nói chúng ta chẳng là gì.
Cậu chẳng là gì đối với mình.
Và mình cũng chẳng là gì đối với cậu cả.

Ừ, có thể chẳng là gì.
Song có một việc mà em không thể nào phủ nhận, đó là cảm giác cô đơn thực sự. Em đã không nhận ra cuộc sống của mình gần gũi với anh và An Vy đến mức nào.
Em dựa vào anh - người em yêu và An Vy - bạn thân duy nhất của em, yên tâm trong vòng tay của cả hai người trong suốt hành trình của tuổi trẻ. Sự hiện diện của hai người - em cứ tưởng chỉ là bình thường - song thực chất đã khỏa lấp đi bao nhiêu là chỗ trống, bao nhiêu là tổn thương trong em.

Phải, cậu nói đúng, Hoàng An Vy.
Đã đến lúc mình phải quyết định.
Đã đến lúc mình phải hành động thật nhanh, trước khi mọi chuyện trở nên quá trễ.

- Phải cậu nói đúng.
Cuối cùng vét đến tận cùng của sự can đảm, em lên tiếng với An Vy, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mãn nguyện dù cho nước mắt vẫn còn giàn giụa.
- Chúng ta đã chơi trò mèo vờn chuột này quá lâu rồi. Mình nên kết thúc nó phải không, Hoàng An Vy?

- Cậu nói gì vậy, Maya?
An Vy đáp, bỗng nhiên bước lùi một bước, mắt mở to, đầy ắp những câu hỏi trong đó.

- Cảm ơn cậu vì tất cả, Hoàng An Vy.

Cuối cùng em lao đến, con dao sắc nhọn trong tay lóe lên.
***
- Em làm gì vậy, bỏ con dao xuống đi… bỏ nó ra… đưa nó cho anh…

Tử Lâm và tôi trở nên cực kì kinh ngạc.

“Thiên nga đen” đứng đó, lẩm bẩm những câu khó hiểu, sau cùng cô ta đoạt lấy con dao trên bàn, giơ nó về phía Tử Lâm.

- Hãy giữ anh ấy lại đi. - cô hét lên - kết thúc chuyện này đi nào, đồ kém cỏi.

- Bỏ con dao xuống đi An Vy… tôi biết cô đang hoảng sợ… Nhưng bỏ nó xuống đi.
Tôi bình tĩnh lên tiếng, cố gắng giữ cho mình đừng run.

“Thiên nga đen” cứ thế từng bước tiến về phía Tử Lâm, gương mặt khả ái đã ngập tràn nước mắt.

Tôi phải làm gì đó.
Tử Lâm vẫn đang bị xích chân với quả cầu sắt, cậu ấy không thể chạy được, chắc chắn không thể tránh khỏi lưỡi dao oan nghiệt của “thiên nga đen”.
Nhưng tôi càng không thể chạy tới liều mạng đoạt lấy con dao được. Quá nguy hiểm. Lúc này, “thiên nga đen” đáng thương đang giằng co giữa hai nhân cách của mình - giữa An Vy và Maya. Chúng đang tranh nhau quyền nắm lấy sự sở hữu chủ thể. Cô ấy đang choáng váng.

- An Vy… nghe anh. Đừng để “chúng” lấn át em. Bỏ con dao xuống và đưa nó cho anh.
Tử Lâm dùng sự dịu dàng còn sót lại của mình, cố gắng khuyên nhủ “thiên nga đen”.

- Đã đến lúc kết thúc trò mèo vờn chuột này rồi. Vĩnh biệt, Hoàng An Vy…

Nhưng rồi “thiên nga đen” mỉm cười, cuối cùng đâm thẳng con dao vào bụng mình.

Vào giây phút ấy, giây phút mà Hoàng An Vy thực sự dùng hết can đảm và dũng cảm, cô ấy gục xuống trên nền nhà lạnh lẽo, máu bắt đầu tuôn.

- KHÔNG!!! AN VY KHÔNG!!!

Tử Lâm nhoài người tới, quả cầu sắt dưới chân cậu lết dưới sàn nhà, tạo thành thứ âm thanh nặng nề đến xót xa.

- Không… không… không… Đừng rời bỏ anh, An Vy… Xin em… Ở lại với anh…
Tử Lâm đau đớn ôm lấy “thiên nga đen”, bật khóc thành tiếng.

- Tử Lâm… mọi chuyện đã qua rồi…

“Thiên nga đen” mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước đang lăn trên má Tử Lâm.
***
Thoạt đầu, An Vy chỉ nhìn em trừng trừng.

Hai đồng tử xanh biếc như mắt mèo giãn đến tối đa như không thể nào tin được.

- Phải cậu nói đúng.
Cuối cùng vét đến tận cùng của sự can đảm, em lên tiếng với An Vy, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mãn nguyện dù cho nước mắt vẫn còn giàn giụa.
- Chúng ta đã chơi trò mèo vờn chuột này quá lâu rồi. Mình nên kết thúc nó phải không, Hoàng An Vy?

- Cậu nói gì vậy, Maya?
An Vy đáp, bỗng nhiên bước lùi một bước, mắt mở to, đầy ắp những câu hỏi trong đó.

- Cảm ơn cậu vì tất cả, Hoàng An Vy.

Ngay khi An Vy đang định lùi thêm một bước nữa, em liền lao thẳng đến cô ấy, đâm con dao vào ngay bụng của cô. An Vy gục xuống, một dòng máu ấm nóng liền từ từ chảy ra.

- Cậu giết mình ư, mũ trùm đầu…
An Vy hai tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu ướt hết cả váy cưới, mắt nhìn em trừng trừng với nỗi căm hờn đến tận xương tủy.

- Sau tất cả những gì chúng ta đã từng trải qua, đây là cái cách cậu đối xử với mình ư? Cậu đã nói sẽ không bao giờ đánh đổi mình mà, Maya...
An Vy vẫn tiếp tục, đôi mắt màu xanh lá giờ đây bắt đầu chuyển sang màu đỏ thẫm như máu.

- Mình không đánh đổi cậu. Mình muốn giải thoát cho cậu. An Vy, mình là sự cô đơn của cậu. Mình sẽ ra đi.
Em nói, đưa tay lên vuốt ve gương mặt An Vy.

- Mình yêu cậu, An Vy…

- Maya...
Gương mặt An Vy trắng nhợt dần, rồi đột nhiên cả thân hình cô bỗng tan biến đi như một làn khói…
***
“Khi hoàng tử nhận ra mình đã bị thiên nga đen phù phép, rằng nàng không phải người chàng yêu, chàng liền bỏ trốn khỏi đám cưới của mình.

Chàng chạy đến hồ thiên nga, cầu xin sự tha thứ của thiên nga trắng.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Thiên nga trắng đã gục xuống, bên hồ thiên nga tuyệt đẹp…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net