Chương 6: Linh cảm của Tử Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là 14 tháng 2 năm 2016.
Ngày lễ tình nhân. 

Trời đang trở rét, độ ẩm trong không khí giảm rõ rệt khiến cho da dẻ tôi trở nên khô ráp. Tôi đứng trước gương, tay cầm thỏi son, nghĩ ngợi một lúc xem có nên đánh son lên bờ môi nẻ không.

- Tử Anh, ra đây một chút.

Tiếng Tử Lâm từ dưới tầng gọi vọng lên. Tôi đành lòng đặt thỏi son lên mặt bàn trang điểm, bước ra khỏi phòng.
Ngay khi tôi vừa bước chân vào bếp, một mùi socola thơm nồng lan tỏa khắp căn phòng. Tử Lâm nhón tay lấy một viên socola hình trái tim, đưa ra trước mắt tôi, mỉm cười:
- Chị nếm thử hộ em đi?
Tôi thấy vậy, nhận lấy viên socola bằng miệng. Một vị ngọt ngào tan ra, ấm áp và đầy quyến rũ.
- Ngon không?
Tử Lâm hỏi, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi không nói gì, chỉ gật đầu hai cái, rồi mở tủ lạnh, lôi chai Coca-cola ra và rót vào cốc, uống một ngụm nhỏ vì sợ vị của nước có ga sẽ xộc thẳng lên mũi.
- Tặng ai à?
Tôi hỏi.
- Bí mật.
Tử Lâm cười, để lộ nụ cười sáng rỡ, sau đó cẩn thận nhấc từng viên socola hình trái tim cho vào một chiếc hộp cũng hình trái tim, được bọc bằng giấy gói màu đỏ.
- Có người yêu à, tiểu tử?
Tôi hỏi, khóe môi tự động vẽ nên một nụ cười ranh mãnh.
- Em sẽ ngỏ ý với cô ấy. Chị cũng nên tìm một người đi, bà cụ non.
Tử Lâm không phủ nhận, cười đáp, rồi tiến tới cạnh tôi, nâng cốc nước ngọt lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chiếc cốc trở lại lên mặt bàn. Mấy viên đá kêu đánh tách một cái, quay tròn trong lòng cốc rồi dừng lại.

Tôi tên là Trần Tử Anh. Trần Tử Lâm là em trai song sinh của tôi. Chúng tôi là một cặp sinh đôi khác trứng, vậy nên ngoài một vài đặc điểm dễ dàng nhận ra, chúng tôi trông không giống nhau là mấy. Sở dĩ tôi được là chị vì tôi cất tiếng khóc trào đời trước Tử Lâm cả phút, trong khi nó phải để bác sĩ tét mông vài cái mới chịu khóc. Mẹ thường bảo đó cũng chính là biểu hiện đầu tiên của một thằng nhóc cứng đầu như Tử Lâm.

Tử Lâm là một chàng trai tốt, tôi biết điều đó, vì nó là em trai tôi. Nói không quá khi chúnv tôi cũng như mọi cặp sinh đôi khác, chúng tôi có linh cảm song sinh. Tôi luôn chăm sóc cho Tử Lâm như chính bản thân mình và ngược lại, kể cả khi chúng tôi vẫn còn sống cùng cha mẹ. Tử Lâm hiểu rõ tôi từ sở thích đến cả mẫu người đàn ông lý tưởng của tôi. Giác quan thứ sáu của những cặp chị em sinh đôi rất nhạy bén. Có lần, khi đang ở trường, tôi chợt thấy bụng dạ nôn nao, đầu óc chống chếnh khó tả cả buổi, chỉ muốn lập tức trở về nhà. Hôm đó, Tử Lâm bị ngã xe máy, phải vào viện bó bột rồi nằm nhà cả tháng.
Tử Lâm cao lớn, cậu có một khuôn mặt ưa nhìn và giọng nói trầm ấm. Mọi người thường bảo chúng tôi có nụ cười giống nhau, mỗi khi cười đều làm mọi thứ trở nên tỏa rạng. Tôi không hiểu định nghĩa ấy lắm, nhưng có vẻ đó là một định nghĩa tốt.

- Em ra ngoài đây.

Tử Lâm nói, sau đó cẩn thận cho hộp socola vào một chiếc túi giấy to, bên trong có vẻ có thêm cái gì đó như là quà tặng khác, rồi toan bước thẳng ra cửa.
- Đợi chút.
Tôi một mạch chạy vào phòng của Tử Lâm, đem ra thêm một chiếc áo khoác.
- Mặc thêm vào đi. Trời lạnh lắm.
Tử Lâm thấy vậy, nhoẻn miệng cười, nói:
- Em không ăn tối đâu, đừng đợi em. Hôm nay là Valentine, chị đi đâu đó đi, đừng ở nhà.
Tôi nguýt nó một cái, rồi dùng tay đẩy vào tấm lưng rộng ấy ra cửa:
- Đi đi, đừng ra vẻ như đang lo lắng cho bà chị này nữa.

Tử Lâm chào tôi lần nữa, rồi ung dung treo chiếc túi vào xe, sau đó phóng đi mất.
Chúc em may mắn, chàng trai.
***
Ngày... tháng... năm...
Hôm đó là ngày 14 tháng 3 năm 2014.
Khi em và anh tới cửa nhà An Vy, đã thấy cô nàng đứng sẵn ở cửa đợi. Thấy xe của anh, cô chạy nhanh tới, mở cửa rồi ngồi vào ghế sau.
Mới hơn sáu giờ chiều nhưng trời đã tối mịt. Chúng ta dừng lại tại một quán thịt nướng. Ba người độc thân quyết định ăn thịt nướng và uống rượu thật vui vẻ vào ngày lễ tình nhân trắng.

- Cậu có mua được chiếc túi xách ấy không?
Anh gặp vài miếng thịt nướng đã chín trên chảo vào đĩa của cả em và An Vy, sau đó hình như thấy cô ấy vẫn xách chiếc túi cũ, liền hỏi.
- Không, đắt quá.
An Vy đáp, giọng nói có cảm giác như tiếc rẻ.
- Giá mà có ai đó mua nó cho mình, mình sẽ yêu người đó suốt đời.
Cô nàng tiếp tục ngán ngẩm than thở. Vài tuần trước, em và anh đã cùng An Vy đi loanh quanh trong khu trung tâm thương mại, kết quả là cô bạn đã mê mẩn một chiếc túi xách, đến nỗi đặt mục tiêu chỉ ăn mỳ gói cả tháng sau để dành tiền tự thưởng bản thân món đồ yêu thích vào ngày lễ tình nhân trắng. Và kết quả là cô ấy vẫn phải dùng túi cũ vào hôm nay. Với cách tiêu sài của An Vy - một kẻ nghiện mua sắm, em thừa biết cô ấy sẽ chẳng thể tích tiền làm gì cả.
- Tội nghiệp cho anh chàng đó.
Anh tiếp tục nói, sau đó mặc kệ cái lườm của An Vy, anh gắp thêm cho em vài miếng thịt.
- Mình vẫn đang ăn mà.
Em nói. An Vy thấy vậy tiếp tục nguýt một cái rõ dài:
- Ghen tị thật đấy. Nhìn các cậu như thế người ta sẽ nghĩ mình là kẻ phá bĩnh đôi tình nhân vào ngày Valentine đấy.
- An Vy, mình đã nói là chúng mình...chúng mình...không phải một cặp rồi mà.
Em hơi ngập ngừng, thoáng thấy hai gò má bỗng nóng bừng lên. Không hiểu là do trời lạnh, hay do trò đùa của An Vy.
- Xem cái cách cậu ấy ngập ngừng kìa. Mình đã bảo rồi mà, cậu ấy thích cậu đấy, Tử Lâm. Cậu cũng thế phải không?
An Vy nhướng mày nhìn em rồi phá lên cười. Anh không nói gì, chẳng đồng ý cũng không phủ nhận với Vy Vy, chỉ mỉm cười, rồi quay sang em, nói:
- Có thể lắm chứ, mũ trùm đầu.
- Xem hai người kìa. Dù gì thì mình vẫn chán vì không mua được chiếc túi đấy, các cậu hãy uống cùng mình một hôm đi. Không say không về nào.
Nói đoạn, An Vy vẫy tay gọi người phục vụ. Lát sau, anh ta mang đến bàn của chúng ta một chai vodka lớn. Vy Vy chỉ chờ có vậy, đổ nửa chai rượu vào bát đá lạnh cạnh đó, sau đó múc rượu bằng chén cho cả em và anh. Em lập tức chụp lấy tay bạn mình, không để cô đổ rượu vào chén của mình.
- Trời, thư giãn đi nào Maya. Đừng có bà cụ non nữa, hãy sống một chút, được không? Có mình và Tử Lâm ở đây, chúng mình sẽ đưa cậu về nhà an toàn, được chưa nào?
- Mình sẽ đưa cậu về nhà mà, thử một lần đi.
Anh tiếp lời bằng giọng nói đầy vẻ chắc chắn. An Vy bên cạnh cũng vậy, sau khi em bỏ tay cô ấy ra thì liền múc cho em một chén đầy. An Vy sau đó làm một hơi cạn sạch, khà một tiếng. Anh cũng thế, sau cùng quay sang em, ánh mắt nhìn em như thể cổ vũ. Em rụt rè đưa một ngụm rượu mà An Vy vừa rót cho mình lên môi, nhấp thử. Chất lỏng nóng bỏng trôi xuống cổ họng, lan theo dòng máu trong cơ thể, khiến em lắc lư đầu. Nhưng khi em uống thêm một ngụm nữa, sự ớn lạnh liền tan biến. Ừ, thế thì uống thêm một ngụm nữa.
- Hoan hô. Tiếp nào.
An Vy thấy thế, tiếp tục múc thêm rượu vào chén cho cả anh và em, đầy phấn khích.
- Cạn chén nhé. Chúc cho không ai trong chúng ta có người yêu, để mãi mãi được ở cạnh nhau.
An Vy nói lớn hơn một chút, ba chiếc chén cụng vào nhau tạo một tiếng cách.
***
Sau buổi tối ăn thịt nướng và uống hết cả một chai vodka, cả ba ra xe của anh, rồi đi thẳng xuống trung tâm thành phố. Chúng ta đậu xe bên đường, rồi đi bộ trên vỉa hè, sóng bước với nhau thành hàng ngang, tay trong tay, nói cười nghiêng ngả làm những người đi đường phải dạt qua hai bên. Vừa đi cả ba cùng nghêu ngao những bài hát từ trẻ con nhất đến buồn cười nhất. Hát rõ to, trật nốt trật nhịp liên tục, làm những người đi đường phải phì cười và lắc đầu nhìn chúng ta.
Khi trở về nhà An Vy, mẹ cô ấy ra tận cửa đón, thấy cả ba đứa nồng nặc hơi men, liền vội vã bảo tất cả vào nhà rồi hẵng về. Nhưng nghĩ tới viễn cảnh mẹ ở nhà sẽ nổi giận, em liền từ chối. Anh thấy vậy, cũng lấy lí do không say lắm để đưa em về.

Nhà tối om, em chợt nhận ra bố mẹ đã đi thăm một người bà con ở ngoài thành phố, nên nỗi lo lắng về việc mình sẽ bị mẹ tra hỏi trong em liền tan biến.
- Chúc cậu ngủ ngon, Maya.
Anh nói, cố gắng nở nụ cười tươi tắn mọi khi, nhưng có vẻ men rượu đã khiến anh mệt đờ rồi.
- Cậu có chắc là sẽ về được đến nhà không thế?
Em hơi lo lắng nhìn anh. Đã bao nhiêu vụ tai nạn xảy ra vì rượu rồi nhỉ.
- Trừ khi cậu cho mình vào nhà và uống một cốc nước hoặc đại loại thế. Nhưng mà muộn rồi, bố mẹ cậu sẽ nổi điên lên mất. Chắc là Tử Anh cũng sẽ nổi cáu nữa.
Anh mỉm cười.
- Nhưng...nhưng nhà mình không có ai, cậu có thể vào uống một cốc nước.
Em ngập ngừng. Rõ ràng, việc để một người bạn thân vào nhà là hoàn toàn bình thường, nhưng với anh, trong lúc cả hai đều say khướt, có vẻ không ổn lắm. Nghĩ là như vậy, nhưng dường như lưỡi em lại cứng đờ để có thể thốt ra câu từ chối cho nên hồn.
- Vậy thì cảm ơn cậu trước nhé.
Anh đáp, rồi tươi cười xuống xe cùng em đi vào nhà.

Em rửa tay trên bàn bếp, sau khi rót cho anh một cốc nước cam trước thì mở tủ lạnh lấy mấy viên đá bằng tay ướt và thả vào trong cốc của mình.
- Cậu vẫn uống đá khi thời tiết lạnh như thế này ư? Sẽ ốm đấy.
Anh thấy vậy, bước tới gần chỗ em, tước luôn chiếc cốc trên tay em, đổ hết đá lạnh xuống bồn rửa. Sau đó nhẹ nhàng lấy chai nước cam trên mặt bàn, đổ vào cốc, đưa cho em.
- Đừng uống lạnh như thế, được không?
Những ngón tay của anh mỗi lần chúng vô tình chạm vào tay em đều khiến em có chút giật mình.
- Cậu biết ngày Valentine trắng là như thế nào không?
Anh ngồi xuống ghế sofa, hớp một ngụm nước nhỏ, rồi vu vơ hỏi.
- Là ngày lễ tình nhân...thứ hai trong năm, nhỉ?
Em đáp.
- Là ngày con gái tỏ tình với con trai, ngốc ạ.
Anh nháy mắt một cái, chỉ cười, sau đó tiếp tục hỏi:
- Cậu đã từng thích ai chưa, mũ trùm đầu?
Em nhìn anh, tay xoay xoay cốc nước cam, lắc đầu.
- Mình đang thích một người. Mình nghĩ cô ấy cũng biết điều đó. Nhưng chẳng biết nữa, vì có lẽ cô ấy không thích mình.
- Vì sao cậu biết được?
- Vì hôm nay cô ấy đã không tỏ tình với mình.
Anh dừng việc mỉm cười lại, đưa mắt nhìn em. Hành động nhìn của anh khiến em chợt thấy bối rối cực độ. Anh nhẹ nhàng bước tới chỗ em.
- Có thể...có thể cô ấy chưa sẵn sàng...
Em lắp bắp tiếng được tiếng mất.
- Cậu có nghi ngờ gì mình không, mũ trùm đầu?
Khi khoảng cách đã rất gần, anh nhẹ nhàng tháo mắt kính của em ra, kéo cái mũ trùm đầu xuống. Giọng nói với thứ thanh âm trầm ấm kì lạ, đôi mắt nâu sâu thẳm như có lửa.
- Không...mình...mình chỉ... Mình không biết nữa...
- Thật không?
Anh thì thầm, mấy ngón tay anh kéo xuống quai hàm, má của em, vòng qua tai, trong khi môi anh gần em đến nỗi chúng ta có thêt nghe được hơi thở của cả hai đang trộn lẫn cả vào nhau.
- Ừ...thật mà.
Và ngay lúc em nghĩ rằng anh sắp hôn em, thì anh lại nhẹ nhàng rút tay về, nhìn em với tất cả sự ấm áp và chân thành, sau đó tách ra, đưa cốc uống nốt chỗ nước cam còn lại. Sau cùng, với lấy chiếc áo khoác trên ghế.
- Mình về đây. Cậu ngủ ngon nhé, mũ trùm đầu.
Anh mỉm cười, nói.
Ngay trước lúc anh toan quay người bước về phía cửa, có cái gì đó thôi thúc em.

- Đợi đã, Tử Lâm...
Em cất tiếng, như thể sợ khi anh bước qua cánh cửa đó, bản thân sẽ chẳng có cơ hội lần nữa.
Anh dừng lại, ngay lúc chưa kịp quay đầu lại nhìn về phía sau, thì em đã chạy tới, ôm chặt anh từ đằng sau.
- Cậu muốn nói gì, Maya?
Không quay lại, cũng không gỡ tay em ra một cách vô tình, anh cứ giữ nguyên tư thế ấy, giọng nhẹ nhàng.
- Mình không muốn nói gì cả.
Lúc bấy giờ, một cảm giác hối hận bỗng dội vào lòng em.
Anh - đâu phải là để dành cho em.
Ý nghĩ đó khiến một giọt nước mắt lăn nơi gò má, rồi em từ từ buông tay ra.
Lúc này, anh mới quay người lại. Thấy em bắt đầu khóc, liền ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay cạnh đó, rồi bất ngờ kéo em vào lòng mình.
- Sao em lại luôn giấu mình trong cái áo khoác với mũ trùm đầu kín mít thế?
Anh thì thầm, mấy ngón tay vuốt nhẹ lên má em, vén những sợi tóc mai lòa xòa ra sau vành tai. Cử chỉ dịu dàng đến kì lạ. Anh nhìn em bằng đôi mắt như nước sâu vô bờ bến.
- Vì em...em...cảm thấy sợ hãi...
Em đáp, rồi quay đi chỗ khác vì không muốn anh nhìn thấy vài giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, không rõ vì lý do gì. Nhưng anh choàng tay ôm chặt lấy em. Từ tốn, dịu dàng, ấm áp. Đôi môi da diết bỗng dán chặt lên môi em, nhẹ nhàng xóa đi nỗi buồn vô hình đó.
- Maya...
Anh thì thầm, đôi mắt mênh mông sâu thẳm.
Cơ thể chúng tôi như quyện vào nhau. Bàn tay anh ban đầu chỉ là những vuốt ve cử chỉ ân cần, nhưng rồi liền sau đó chuyển sang cuốn hút, nóng bỏng và gấp gáp hơn hẳn. Em cảm nhận được tia lửa hừng hực trong mắt anh. Anh áp chặt hơi thở bối rối, luống cuống lẫn rộn ràng ấy vào gương mặt em.
Em biết mình khó mà từ chối.
Mùi men rượu cuộn cả vào không gian xung quanh.
Em mệt rồi.
Em chỉ muốn bình thường lại với chính mình.
Và có gì bình thường hơn là điều này?
Em nhắm mắt khi bàn tay anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác ra khỏi người. Đầu hàng. Cho phép bàn tay ấy mở nút chiếc quần jeans. Có cái gì đó cứ mãnh liệt trào lên. Tự nhiên. Một thứ cảm xúc chưa từng có. Em có thể gọi đó là gì, nếu không phải là tình yêu?
- Đừng sợ, có anh ở đây rồi.

Tử Lâm, anh còn nhớ không?
Valentine trắng năm 2014, em đã tỏ tình với anh bằng tất cả những gì quý giá nhất.
Tử Lâm, nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa, anh có muốn ở bên cạnh em vào đêm hôm đó không?
***
Sáng ngày 15 tháng 2 năm 2016.
Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm ngủ gục trên mặt bàn phòng khách. Ngoài cửa, vẫn chưa thấy đôi giày của Tử Lâm.
Tiểu tử đã không về nhà đêm qua ư?
Tôi kiểm chứng lại điều đó bằng cách vào phòng Tử Lâm. Đúng vậy, đêm qua Tử Lâm đã không về nhà. 

"Thế quái nào nó có thể không về nhà mà không báo với mình nhỉ. "

Tôi thầm nghĩ, rồi nhấc máy lên bấm số cần gọi.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Tên tiểu tử này đi đâu nhỉ?
Tôi rời chiếc điện thoại, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, cố ép mình có thể quên đi những điều đáng sợ có thể xảy ra với em trai.
Tôi bật máy pha cafe rồi cho hai lát bánh mỳ vào lò nướng bằng điện. Mười phút sau, bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn. Tôi ngồi xuống. Cầm thìa lên, cảm giác lo lắng bồn chồn lại trỗi dậy, khiến tôi thở dài ngao ngán buông cái thìa xuống.
Tử Lâm đã đi đâu vậy nhỉ?
Tôi đi đi lại lại một hồi trong bếp, rồi quyết định làm một việc chả liên quan khác để quên đi cái cảm giác chếnh choáng trong người.
Đi kiểm tra hòm thư.
Ngay lúc tôi mở hòm thư ra, một vật khiến tôi quên hết sự tồn tại của những lá thư bên cạnh nó.
Một đĩa CD.
Bên trên ghi hai chữ: "Tử Lâm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC