Quyển 4 - Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 - Chương 1: Biến phát

  Mặc dù ở Mạn La đế quốc, bốn mùa như mùa xuân, nhưng đến tháng sáu thì khí trời vẫn nóng lên rất nhiều.

Trong Mạn La các, cây anh đào đã đến thời kỳ hưng thịnh, từng đợt mùi thơm ngát xông vào mũi, so với ngày xưa càng nồng đậm hơn, giúp tâm tình buồn bực mấy ngày qua của Thiên Nguyệt Triệt phá lệ mà vui vẻ.

Buồn bực là bởi vì đến mùa mưa dông, tháng sáu là tháng có mưa dông nhiều nhất ở Mạn La đế quốc, đối với người chú trọng mọi thứ hoàn mỹ như Thiên Nguyệt Triệt mà nói, thật sự chán ghét.

Không phải sao?

Mới ra ngoài vài bước, giày dưới chân đã dính đầy bùn, y phục trên người ươn ướt một chút, không phải trước ngực thì sau lưng, luôn luôn ẩm ướt.

Cho nên Thiên Nguyệt Triệt liên tục buồn bực, về điểm này Thiên Nguyệt Thần cũng không có cách nào.

Mà hôm nay bất đồng, mưa mấy ngày qua rốt cuộc đã ngừng, bởi vậy Thiên Nguyệt Triệt mới có thể mở cửa sổ, hít thở không khí mới.

Cảm giác thật là thoải mái.

Tiểu Bạch nhìn Thiên Nguyệt Triệt duỗi người, cho là rất thoải mái, nên cũng học theo, kết quả rất nghiêm trọng, thân thể của nó quá mập mạp nên không thể co dãn, ngay cả duỗi người cũng không được.

Vấn đề lớn.

Thương tâm, Tiểu Bạch âm thầm quyết định ăn kiêng.

Chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên sẽ không biết ý nghĩ của Tiểu Bạch, bởi vì hiếm khi khí trời tốt, cho nên Thiên Nguyệt Triệt mang dép đi ra khỏi Mạn La các.

Trong hoàng cung, từ khi Hoàng quý phi nhiễm ôn dịch qua đời, toàn bộ hậu cung cũng an tĩnh rất nhiều, cái gọi là nhiễm ôn dịch qua đời hiển nhiên chỉ là cái cớ, trên thực tế Thiên Nguyệt Thần để nàng rời đi.

Hừ, chỉ là một vở kịch, Thiên Nguyệt Triệt tâm tình rất tốt đi tản bộ ở Ngự hoa viên.

Di?

Đi vài bước, Thiên Nguyệt Triệt lui trở lại, dừng bên cạnh hồ, nâng cằm lên suy nghĩ, cuối cùng mắt hạnh híp lại, nở nụ cười ngây cô.

Không vì cái gì khác, chỉ vì lúc trước Thiên Nguyệt Thần đá Trữ quý phi vào trong hồ, cho nên tâm tình Thiên Nguyệt Triệt lại tốt hơn một chút, dù thế nào cũng phải cho cái hồ này thêm một công trạng.

Cho nên Thiên Nguyệt Triệt nhìn chăm chú một lúc lâu, nhưng vấn đề lại tới nữa, mọi người thấy Thiên Nguyệt Triệt đứng nhìn chằm chằm hồ nước cười khúc khích, còn tưởng rằng này hồ có cái gì thú vị, tất cả mọi người đều đi tới, học Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm cái hồ, nhưng nhìn hồi lâu, bọn họ cũng không nhìn ra cái gì.

Kết quả là, nghĩ thầm, có thể tu vi không cao bằng tiểu điện hạ.

Chờ Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn thì mới phát hiện bên cạnh đã vây quanh nhiều người như vậy.

Sau đó, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục đi dạo Ngự hoa viên, một mùi thơm thổi qua, Thiên Nguyệt Triệt khịt khịt mũi, cảm giác có chút thèm ăn, liền ngăn cản hai cung nữ, "Đây là cái gì?"

Cung nữ vừa nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, vội vàng hành lễ: "Tham kiến tiểu điện hạ."

Chuyện xưng hô với tiểu điện hạ là điều cấm kỵ trong cung, ai cũng không được phép gọi Thiên Nguyệt Triệt là lục điện hạ, nguyên nhân rất đơn giản, có sáu thì có bảy, tám, khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy Thiên Nguyệt Thần sẽ còn có rất nhiều rất nhiều hài tử.

Cho nên hắn chỉ cho phép người khác gọi mình là tiểu điện hạ, về việc dưới hắn còn có một muội muội, Thiên Nguyệt Triệt không quan tâm, bởi vì muội muội này là mèo bệnh, có gặp thì người ta cũng gọi là thất công chúa.

"Đứng lên đi." Thiên Nguyệt Triệt thập phần rộng lượng nói, nếu như bình thường, ánh mắt quét qua, hiển nhiên là cao ngạo mà đi, nhưng hôm nay bất đồng, tâm tình của tiểu điện hạ rất tốt.

"Tạ ơn tiểu điện hạ." Hai cung nữ có chút thụ sủng nhược kinh, ánh mắt không khỏi nhìn Thiên Nguyệt Triệt thêm vài lần.

Nghĩ thầm, tiểu điện hạ không đáng sợ như lời đồn đại bên ngoài, mặc dù vóc dáng có chút nhỏ, nhưng rất xinh đẹp, đặc biệt là mục mâu kim sắc kia, thập phần sáng ngời, có thể nói là hoặc nhân.

Hơn nữa khuôn mặt phấn nộn đẹp đẽ, nào có tùy hứng, ương ngạnh.

"Các ngươi đang bưng cái gì, thơm quá." Thiên Nguyệt Triệt ngửi ngửi hương thơm phức bay ra, động tác này trong mắt cung nữ tất nhiên càng thêm khả ái.

"Bẩm tiểu điện hạ, đây là Thư phi nương nương sai người chuẩn bị dược thang, mấy ngày liên tiếp khí trời không tốt, nương nương có chút khó thích ứng với khí hậu của bổn quốc, khẩu vị không ngon, nên đặc mệnh bảo dược thiện phòng dựa vào dược phổ, chưng dược thang này." Cung nữ cung kính trả lời.

Dược thang a, Thư phi kia không thú vị, vẫn là Trữ quý phi kia thú vị hơn nhiều, bất quá ngày thường hắn ít ra ngoài, thì coi là ra cửa cũng là từ Mạn La các đến Kim Long điện, cho nên hai tháng nay, chưa từng thấy qua nữ nhân này.

Ấn tượng lưu lại chỉ từ lần đầu nhìn thấy.

"Dược thang này là đặc biệt cho nữ nhân uống?" Tính toán trong lòng, Thiên Nguyệt Triệt tò mò hỏi.

"Cái này... Nô tỳ chưa từng nghe qua." Cung nữ không rõ trả lời.

Như vậy a... Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật gật đầu: "Mấy ngày nay phụ hoàng cũng ăn không ngon, dược thang này bổn điện hạ muốn mang đến cho phụ hoàng, nếu như Thư phi hỏi, các ngươi biết nói thế nào chứ?"

"Này... ?" Cung nữ lúng túng.

Thiên Nguyệt Triệt nhận lấy chén dược trong tay cung nữ, có chút nặng: "Nói đúng sự thực." Thiên Nguyệt Triệt hai tay bưng chén dược đi xa, trong lòng nói thầm, mẹ kiếp, thật nặng.

Bưng chén dược đi tới một chỗ trong đình viện, Thiên Nguyệt Triệt mở nắp, oa, dược hương, có chút thèm ăn cầm lấy thìa uống một ngụm.

"Hóa ra chủ tử cũng tham ăn như vậy, để thuộc hạ nhìn đã mắt." Thanh âm trêu chọc của Liệt La Đặc truyền đến.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt ngậm thìa quay đầu lại: "Không phải ngươi đi mua thêm dụng cụ sao, trở lại nhanh như vậy?" Nghe nói trong "Hắc điếm" kia có nhiều thứ đồ rất tốt, toàn bộ đều là đồ dành cho việc nấu ăn, nên Liệt La Đặc liền đi ra ngoài, lúc này mới đến mười giờ, sao trở về nhanh như vậy?

"Có tiền dễ làm việc, thuộc hạ thanh toán tiền, đồ tự nhiên sẽ tới tay, mới trở về lại thấy chủ tử lén lén lút lút đi đến bên này, tò mò nhìn xem, thấy được một màn thú vị như vậy." Liệt La Đặc đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt.

"Ngươi tới xem, hương vị rất thơm." Thiên Nguyệt Triệt đem chén dược đến trước mặt Liệt La Đặc, ý bảo hắn ngồi xuống một bên.

Hướng phía nhiệt khí, Liệt La Đặc ngửi ngửi: "Đều là chút dược thanh nhiệt, các loại tuyết liên, chủ tử đổi khẩu vị?" Không có gì dị trạng mới đưa chén dược đẩy tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

" Chủ tử nhà ngươi, mỗi ngày được ngươi nuôi quá tốt, tiếp tục như vậy sẽ mập ra." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

"Mập ra? Có ý gì?" Cùng Thiên Nguyệt Triệt sống chung đã lâu, Liệt La Đặc phát hiện từ ngữ của hắn đặc biệt phong phú, nhưng cũng đặc biệt quái dị.

"Chính là ăn quá tốt, trôi qua quá hạnh phúc." Thiên Nguyệt Triệt hiếm khi thiện ý giải thích.

Liệt La Đặc như có chút suy nghĩ gật gật đầu: "Chủ tử, hôm nay thuộc hạ hồi cung, nghe nói khu phố ở phía đông đế đô sầm uất hẳn lên, tên là hắc nhai, nghe nói rất thú vị, không biết chủ tử có hứng thú đi xem một chút hay không?"

"Hắc nhai? Nghe nói? Ngươi đi quá hắc điếm, hắc điếm không ở hắc nhai cũng có chút kỳ quái?" Thiên Nguyệt Triệt ăn vài thìa thì để xuống, mắt hạnh híp lại, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

"Chủ tử minh giám, thuộc hạ cầm đồ vội vàng trở lại, cho nên..." Liệt La Đặc hắc hắc cười mấy tiếng, thiệt là, chủ tử không thể giả vờ ngu ngốc một chút sao? Đầu óc xoay chuyển quá nhanh.

Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy: "Ngươi nhìn bộ dáng của bổn điện hạ thích hợp sao?"

"Chủ tử, thuộc hạ còn nghe nói gần đây Nặc tổng quản đặt hàng một số tinh dầu hà thủ ô, dường như hiệu quả không tệ." Liệt La Đặc có chút xấu xa nói.

"Nga? Như thế nào là không tệ?" Mấy ngày nay mưa, tâm tình của hắn đang buồn bực, cũng không chú ý Nặc Kiệt, bất quá bây giờ nghĩ đến, gần đây Nặc Kiệt cũng là thường xuyên cố ý xuất hiện trước mặt hắn, có thể là muốn hấp dẫn hắn?

"Nghe nói dùng tinh dầu hà thủ ô bôi trên tóc, qua một thời gian ngắn rửa sạch, tóc sẽ biến thành đen, có thể duy trì nửa tháng."

"Thật sao? Đi." Hiệu quả giống như thuốc nhuộm của hiện đại, với mái tóc thủy phấn này, Thiên Nguyệt Triệt thấy cũng không có gì, nhưng ra khỏi hoàng cung lại khiến nhiều người chú ý.

"Chính là cái này?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong Mạn La các, cầm hộp đựng tinh dầu hà thủ ô, mở nắp, ngửi ngửi, nhưng không ngửi ra mùi vị gì.

"Thôi, thử một chút xem." Thiên Nguyệt Triệt đem tinh dầu hà thủ ô giao cho Liệt La Đặc.

Liệt La Đặc tiếp lấy tinh dầu hà thủ ô, cầm lược lên, vẽ loạn trên tóc Thiên Nguyệt Triệt, một giờ sau, mái tóc vốn thủy phấn sắc đã không còn, các sợi tóc đều nhiễm tinh dầu đen sáng bóng, cung nữ bưng nước ấm tới gội sạch.

Sau đó lại xoa thêm tinh dầu dưỡng tóc.

Hài lòng nhìn mình trong gương một lúc, Thiên Nguyệt Triệt có cảm giác trở lại thời hiện đại. 



Quyển 4 - Chương 2: Mã não

  Hài lòng gật gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt mặc ngoại y màu bạc, kết hợp với đai lưng, ủng ngắn màu đen, nhưng ánh mắt thì không có cách nào biến thành màu đen, cũng không phải không có cách, chẳng qua là dùng sức mạnh của thánh linh châu thì quá trêu chọc pháp sư có tu vi ma pháp cao.

Cho nên dùng kính đen, với con mắt thẩm mỹ của Thiên Nguyệt Triệt mà nói, rất hoàn mỹ.

Kết quả là, tâm tình rất tốt nên dẫn theo Liệt La Đặc, Đàn Thành xuất cung.

Phía sau, có một ánh mắt sạch sẽ thẳng tắp nhìn theo bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt, hoặc là nói, dừng lại ở trên mái tóc đen của Thiên Nguyệt Triệt, giống như đang nhìn động vật hiếm có.

Ánh mắt sạch sẽ như vậy đương nhiên là của Tiểu Bạch, kết quả, Tiểu Bạch đơn thuần cầm lấy tinh dầu hà thủ ô đặt trên bàn, bắt đầu tìm tòi.

Ngoài cung

Thiên Nguyệt Triệt rất ít khi xuất cung, trước lúc năm tuổi chẳng bao giờ xuất cung, trong tám năm qua, Thiên Nguyệt Thần mang theo hắn đi chơi rất nhiều nơi, nhưng đế đô, là hoàng tử của Mạn La đế quốc, lại chưa bao giờ dạo chơi đô thành của mình.

Lúc này mới ra hoàng cung, ánh mắt tò mò của Thiên Nguyệt Triệt càng không ngừng lưu chuyển chung quanh, phụ hoàng, nhìn sự phồn hoa của đế đô, ta tựa hồ càng hiểu rõ ngươi thêm một chút.

Mạn La đế quốc phân chia phương hướng, lấy hoàng cung làm trung tâm, mà Liệt La Đặc nói, trước kia hắc nhai là nơi nghèo nhất đế đô.

Đương nhiên Mạn La đế quốc giàu có, nhưng quốc gia giàu có thêm nữa cũng không thể không có ăn mày, mà một quốc gia tuyệt đối không thể phát triển toàn diện, người giàu cần người nghèo làm công, mà người nghèo cần người giàu để mưu sinh.

Nghe nói có một thương nhân mới tới đế đô, mua hết các cửa hàng nghèo khó trên khu phố phía đông này, sau đó thay đổi toàn bộ, bây giờ danh tiếng đã vượt qua những khu phố khác.

Cái gì gọi là hắc nhai, nói đúng hơn là khu phố này như một chợ tự do, mà hắc nhai, lúc mới bắt đầu đều tập trung người nghèo trong thiên hạ, là nơi người nghèo làm ăn, bởi vì người nghèo ít tiền, cho nên đều mua đồ dùng bình thường, mặc dù bình thường nhưng chất lượng cũng khá bảo đảm.

Tỷ như khăn lụa, có lẽ chất liệu không bằng khăn lụa của quan lại quý tộc, nhưng nó có kiểu dáng đa dạng.

Buôn bán dựa vào quan niệm ít lãi tiêu thụ mạnh, cũng bởi vì thế mà trong nửa năm ngắn ngủi, hắc nhai đã nổi danh.

Đi vào hắc nhai, đập vào mắt đầu tiên là hắc điếm, mặt tiền của hắc điếm rất lớn, trên dưới có hai tầng lầu, đồ của lầu một đã hiếm thấy, mà lầu hai lại càng hiếm thấy.

"Đây là hắc điếm ngươi nói đến?" Thiên Nguyệt Triệt thiêu mi, ngay cả bảng hiệu cũng lười xem, liền bước vào, Liệt La Đặc và Đàn Thành đồng thời theo sau.

Trong hắc điếm có vô số khách nhân, nữ nhân, nam nhân đều có, Thiên Nguyệt Triệt đi vào bên trong nhìn chung quanh một vòng, nhìn mọi người chọn tới chọn lui đồ dùng.

Có trâm gài tóc, có tinh thạch tinh xảo đặc sắc... , những đồ này hiển nhiên không lọt vào mắt Thiên Nguyệt Triệt.

"Chủ tử lên lầu hai nhìn." Liệt La Đặc nhắc nhở.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, liền đi tới, bố cục lầu hai không giống lầu một, toàn bộ lầu hai được ngăn cách thành từng gian phòng trang nhã, bên trong mỗi phòng hiển nhiên trưng bày đồ đủ kiểu dáng màu sắc.

Thiên Nguyệt Triệt chọn một giang phòng tương đối vắng vẻ đi vào, trước cửa mỗi phòng đều có thị giả đứng trông, lễ nghi của bọn họ vô cùng tốt.

Bên trong gian phòng có một nam tử vận y phục gọn gàng đang ngồi, nam tử thấy bọn họ đi vào liền hướng phía bọn họ cười một tiếng, coi như là chào hỏi, Thiên Nguyệt Triệt đáp lễ, nhìn theo ánh mắt nam tử, Thiên Nguyệt Triệt thấy một chuỗi hạt châu hoa lệ nhưng cũng đơn giản.

Tò mò đi tới, trên chuỗi hạt là từng viên mã não thật nhỏ, chín chín tám mươi mốt viên, mã não đỏ sậm long lanh, có cảm giác cao quý, nhưng Thiên Nguyệt Triệt không hiểu, chuỗi hạt này không thấy điểm nào hiếm lạ.

Thị giả thấy ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt không rõ, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, nhiệt tình giải thích: "Chín chín tám mươi mốt viên mã não quả thật rất đẹp, mặc dù mã não được thiên nhiên tạo thành, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân nó sang quý, so với tinh thạch, giá tiền của mã não thua kém rất nhiều.

Cho nên giá tiền của xuyến mã não này cao không phải vì chất liệu của nó, mà bởi vì bên trong nó."

"Bên trong?" Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng thị giả, rửa tai lắng nghe.

Thị giả cẩn cẩn dực dực gỡ viên mã não xuống: "Công tử hướng về phía ánh sáng, thỉnh nhìn kỹ."

Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy mã não, đi tới nơi ánh sáng chiếu vào gian phòng, cẩn thận nhìn lại, tâm chấn động mạnh một cái, đây quả thực, quả thực vô cùng tinh xảo.

Song càng khiến Thiên Nguyệt Triệt rung động không phải là độ tinh xảo, mà là hoa văn trong đó.

"Vật này có được từ đâu?" Tâm Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu nhảy nhảy, quá ngạc nhiên cùng không thể tưởng tượng nổi, bên trong mã não cư nhiên là hình tượng La Hán.

Chín chín tám mươi mốt vị La Hán khác nhau.

Đây tuyệt đối không phải là thành tựu thời đại này có thể chế tạo nên, nếu như không phải, xuyến mã não La Hán này từ đâu mà đến .

Thiên Nguyệt Triệt rất rõ ràng, đại lục này hầu hết là ma pháp, cho dù có đạo pháp cực quang chi điện của Thụy Miện, cũng là số lượng ít có.

Nhưng La Hán, La Hán là phật hiệu phía Đông, nơi này? Quá kỳ diệu.

"Chuỗi hạt này tới từ một quốc gia thần kì, nghe nói quốc gia kia gọi là Trung Quốc..." Thị giả vừa nói được một nửa, bị Thiên Nguyệt Triệt kích động nắm lấy tay.

"Ngươi nói cái gì, Trung Quốc?" Lực đạo hai tay cơ hồ muốn bóp nát cổ tay thị giả, khẩn trương tới mức Liệt La Đặc cùng Đàn kinh sợ, Thiên Nguyệt Triệt như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.

"Chủ tử, mau buông tay, người sẽ bóp nát xương hắn." Liệt La Đặc nhanh chóng nói.

Thanh âm của Liệt La Đặc kéo lý trí Thiên Nguyệt Triệt trở về, đột nhiên buông tay ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của thị giả, Thiên Nguyệt Triệt ấn ấn huyệt thái dương nói: "Xin lỗi."

Mới vừa rồi hắn có chuyện gì chứ?

Thị giả vuốt vuốt cổ tay, nhìn ra đối phương vô tình đả thương người, mặc dù cổ tay rất đau nhưng không đáng ngại, cũng khách khí đáp: "Công tử khách khí."

"Ta muốn chuỗi hạt châu này, nhưng nói cho ta biết lai lịch của nó."

Thị giả cả kinh, không ngờ Thiên Nguyệt Triệt hào phóng như vậy, lập tức mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể, thỉnh công tử ngồi xuống, đợi tiểu nhân chậm rãi nói."

Nam tử thấy mã não bị Thiên Nguyệt Triệt mua, có chút tiếc nuối nhìn mấy lần, đành rời đi.

Thiên Nguyệt Triệt ngồi xuống ghế nam tử vừa ngồi.

"Chuỗi hạt châu là do khất nhi ( đứa trẻ ăn xin) cầm cố ở chỗ này, ban đầu điếm trưởng cũng sợ là vật không may nên không nhận, nhưng hình trong hạt châu thật sự ly kỳ, hơn nữa nghe khất nhi bảo đảm vật này tuyệt đối sạch sẽ, cho nên bọn ta mới thu, khất nhi nói hạt châu này là một người bạn đưa cho hắn, theo hắn nói, bằng hữu của hắn tới từ một quốc gia thần bí, gọi là Trung Quốc.

Vừa nghe cái tên này, bọn ta còn cảm thấy kỳ quái, toàn bộ đại lục, trừ tam đại đế quốc, mặc dù có nhiều quốc gia nhỏ, nhưng cái tên Trung Quốc thật là quái dị.

Nhìn nét mặt thề thốt của khất nhi không giống giả vờ, cho nên điếm trưởng chấp nhận cầm đồ, nhưng đã năm năm, vẫn không thấy khất nhi tới chuộc, cho nên điếm trưởng bán ra."

"Nói láo." Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn thị giả, "Theo ta được biết hắc điếm này mới có danh tiếng cách đây mấy tháng, ngươi nói đã năm năm khất nhi không tới chuộc đồ, nói láo cũng quá trớn."

"Chủ tử, hắc điếm này trước đây là hiệu cầm đồ Nam Nhai nổi danh, nghe nói là tổ truyền, sau đó hắc nhai nổi lên, nên dời đến đây." Liệt La Đặc cúi đầu nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Triệt.

"Công tử yên tâm, tiểu nhân không có nói sai, người trong đế đô đều biết, hắc điếm của chúng ta là hiệu cầm đồ Nam Nhai nổi danh trước kia, điếm trưởng cảm thấy ở hắc nhai dễ làm ăn hơn, cho nên dời tới đây." Thị giả tăng thêm thanh âm, còn kém chưa chỉ lên trời thề.

"Ngươi còn nhớ rõ khất nhi kia không?" Tựa hồ trong sâu thẳm có gì đó thôi thúc khiến hắn muốn tìm ra người bán mã não này.

"Cũng đã năm năm, tiểu nhân không nhớ rõ ai là ai, nhưng công tử yên tâm, chỉ cần là đồ cầm cố, điếm trưởng đều lưu lại tên họ, nơi ở, dấu tay." Thị giả ở đây cũng đã làm thời gian dài, nếu không cũng không biết được chuyện khất nhi năm năm trước.

"Nga?" Lông mày nhíu chặt của Thiên Nguyệt Triệt giãn ra: "Vậy gọi điếm trưởng của các ngươi tới đây gặp ta."

Khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu, trên trán toát ra quý khí, thị giả mới phát hiện thiếu niên này tôn quý bất phàm.

Mà lúc này, đương nhiên câu nói của Thiên Nguyệt Triệt càng cho thấy thân phận của hắn không bình thường.

"Này... Sợ là có chút khó khăn, tháng trước điếm trưởng vừa mới thú thê, mang theo phu nhân đi du ngoạn." Thị giả lộ vẻ khó xử, rất sợ Thiên Nguyệt Triệt chỉ trích.

Như vậy a...

Thiên Nguyệt Triệt suy tư trong chốc lát, cũng không tiếp tục hỏi, bảo Liệt La Đặc cho thị giả tiền trà nước rồi rời hắc điếm.

Cầm mã não mới mua được trong tay, thu hoạch tựa hồ không nhỏ, thu hoạch không nhỏ thì tâm tình không tồi, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười, thiếu niên La Hán này là ai?



Quyển 4 - Chương 3: Lôi đài

  Ra khỏi hắc điếm, lại đi đến một điếm vô cùng huyên náo, hóa ra điếm này tổ chức võ đài, song song hạ tiền đánh cuợc.

Bởi vì đại lục này phổ biến là ma pháp, cho nên trên võ đài liền có quy định, không được sử dụng ma pháp, nếu không, với trình độ ma pháp của hai người, nhìn một cái có thể phân được thắng bại, hơn nữa lực sát thương của ma pháp cũng quá lớn.

Võ đài dùng để luận võ, là dành cho những người biết võ thuật, Thiên Nguyệt Triệt biết võ công của Đàn Thành rất lợi hại, đồng thời, ám vệ và minh vệ bên cạnh phụ hoàng cũng rất mạnh.

Phía trước người đông đúc, nửa bước cũng khó đi.

"Chủ tử, chúng ta đến một phòng trên lầu hai đi." Liệt La Đặc đề nghị, tuy giá tiền cao một chút, nhưng đối với người có được toàn bộ quốc khồ như chủ tử mà nói, không đáng gì.

Thiên Nguyệt Triệt biết Liệt La Đặc có mưu ma chước quỷ, khiêu mi giễu giễu: "Tiền công mỗi tháng của ngự trù rất cao sao? Sao bây giờ hào phóng mời chúng ta như vậy?"

Quả nhiên Thiên Nguyệt Triệt vừa nói ra, mặt Liệt La Đặc lập tức đen hơn phân nửa, "Chủ tử, tiền công mỗi tháng còn kém hơn một bộ y phục, một vật phẩm trang sức của chủ tử."

Thiên Nguyệt Triệt nghe Liệt La Đặc oán giận, tâm tình rất tốt, "Trở về bảo tài vụ trả thêm cho ngươi." Sau đó đi lên lầu hai.

Liệt La Đặc nghe vậy, vui vẻ, mặc dù tiền lương mỗi tháng của hắn đã rất nhiều, nhưng nhiều hơn càng tốt, hắn còn dành để dưỡng lão.

Phòng trên lầu hai tuy rộng, nhưng mỗi bàn đều ngồi đầy người, nhìn khắp bốn phía, chỉ có một cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net