Quyển 4 - Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 - Chương 61: Hố cát

  Lạc đà lại tiếp tục đi về phía trước một canh giờ, lay động càng ngày càng lớn, mọi người trực tiếp ăn uống ở trong xe, bắt đầu đề cao cảnh giác, bởi vì bất cứ lúc nào xe đều có thể lật, rất nguy hiểm.

"Phụ hoàng, bão cát thật mạnh." Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, nếu lúc này có không gian ma pháp, căn bản sẽ không phiền toái như vậy.

Mạc Tà ngu ngốc, Thiên Nguyệt Triệt thầm mắng.

Hắt xì...

Mạc Tà đánh một cái hắt xì, thân thể hắn cường tráng, cảm mạo cũng chưa bao giờ có, lúc này cư nhiên hắt xì.

"Ngươi bị cảm?" Kim nhíu mày nhìn Mạc Tà, không trách, khí trời ở Sắc Vi đế quốc dễ chịu hơn sa mạc, nơi này bão cát lớn, khí hậu thiên lãnh.

Mạc Tà lắc đầu, vừa muốn mở miệng, lại đánh một cái hắt xì: "Ta nghĩ có người đang mắng ta." Chờ hắt xì xong, Mạc Tà phẫn hận nói, trong lòng đem những người khả nghi nhất nhất tra một lượt, phàm là địch nhân đều đã hóa thành tro, chả lẽ dùng hồn mắng hắn?

Vậy bây giờ, người khả nghi nhất chính là...

Mạc Tà than thở, nhất định là Thiên Nguyệt Triệt tùy hứng làm bậy, kiêu ngạo tự phụ.

Kim nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi mắc chứng vọng tưởng phải không."

"Kim nhi không tin?" Mạc Tà khiêu mi, "Tám chín phần là Thần Chủ của ngươi mắng ma pháp không gian của ta vô dụng."

Mà bên này, Thiên Nguyệt Triệt đem Mạc Tà mắng qua một lượt, rốt cục thư thái rất nhiều.

Lạc đà đang đi đột ngột dừng lại, mọi người vốn cho rằng lạc đà muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng đợi mãi cũng không thấy lạc đà tiếp tục, có chút nghi ngờ liền vươn người ra ngoài cửa sổ, đầu vừa mới vươn ra lại lập tức rụt trở về, bão cát lạnh thấu xương phi thường hung mãnh.

"Không sao chứ?" Liệt La Đặc phát hiện trên mặt Địch Trạch có mấy tơ máu, đây là dấu vết bị bão cát xẹt qua.

Địch Trạch lắc đầu, lúc này không nên kích động, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Sợ là bị vây ở đây."

Bên này trong một chiếc xe khác, Kim cau mày: "Sao lạc đà bất động?" Mạc Tà cũng là nét mặt nghiêm túc, cách không xa có cái gì đó đang di động.

Không giống với mấy người phía trước khẩn trương, A Nô trực tiếp nhảy xuống xe, lúc này dung nhan anh tuấn phi thường cương nghị, bóng dáng thon dài phá lệ cao ngất, một người khác cũng đang dị thường hưng phấn chính là Thiên Nguyệt Triệt.

"Phụ hoàng, có gì đó tiếp cận, hơn nữa còn rất lớn." Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng.

"Uh, xem ra là thứ lạc đà cực kỳ sợ." Thiên Nguyệt Thần nói xong, phát hiện lạc đà lại đứng lên, nhưng không phải đi tới mà là lui về phía sau.

Thiên Nguyệt Thần nhanh tay kéo thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt bay ra, đồng thời rơi xuống đất còn có Mạc Tà và Kim, Liệt La Đặc và Địch Trạch, chẳng qua tư thế có chút khó coi, ba người Đàn Thành, Nặc Kiệt, Thụy Miện bởi vì A Nô tác động, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

"Trời ạ, là chuyện gì xảy ra, lạc đà cư nhiên quẳng chúng ta ở đây?" Nặc Kiệt lớn giọng kêu, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thật ra hắn còn rất may mắn, bởi vì thần thể mập mạp, cho nên bão cát lớn cũng không thổi bay được hắn, xiêm áo chỉ có chút tán loạn.

"Mọi người chú ý, có cái gì đó đang đến gần chúng ta." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói, hơn nữa còn dùng nội lực, từng chữ rõ ràng truyền vào tai mỗi người.

Liệt La Đặc và Địch Trạch phản ứng nhanh nhất, lập tức đến bên người Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà và Kim không chút sợ hãi, Đàn Thành mặt lạnh như cũ, chỉ là vẻ căng thẳng cho thấy được hắn đang trong trạng thái phòng bị.

Thụy Miện nhấc lên tinh thần: "Có thể gây ra kinh động lớn như vậy chỉ có một thứ." Hắn là người Sắc Vi quốc, nên đối với tình huống hiện tại có chút hiểu biết hơn nhóm người Thiên Nguyệt Thần.

"Là Sa hùng." Thiên Nguyệt Thần nói, "Lúc trước Cách Lực Tân có nhắc qua, người phụ cận có nói, giữa tháng, sa mạc sẽ xuất hiện Sa hùng, hôm nay vừa lúc mười lăm."

"Cái gì? Chúng ta thật xui xẻo, sớm biết thế này chờ qua mười lăm hẵng đi." Nặc Kiệt nói thầm.

Thiên Nguyệt Thần liếc Nặc Kiệt một cái, Nặc Kiệt lập tức câm miệng.

"Không ổn." Nhìn Thiên Nguyệt Triệt nghiêm mặt, Thiên Nguyệt Thần theo ánh mắt hắn nhìn lại, Triệt nhi cũng cảm giác được không đúng sao?

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, thấy được ý nghĩ giống nhau trong mắt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Sau khi từ cực quang chi điện trở về, A Nô an tĩnh rất nhiều, không còn là tiểu hài tử thích chơi đùa lúc trước, hơn nữa thường xuyên làm ra vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu."

Mắt Thiên Nguyệt Thần chợt lóe, có lẽ đã trở lại là Ma vương.

Bão cát cuồn cuộn nổi lên càng lúc càng lớn, Sa hùng khổng lồ xuất hiện, không sai, là sa hùng, hơn nữa là loại sinh sống trong sa mạc, cao chừng mười thước.

"Thiên a, nó thật to." Liệt La Đặc sợ hãi kêu lên tiếng, "Sợ là chúng ta nhiều người như vậy cũng không đủ cho nó no bụng."

"Nói nhảm, thật không có tiền đồ." Thiên Nguyệt Triệt liếc Liệt La Đặc một cái, "Còn chưa chiến đâu đã khuất phục."

Nhưng thật ra mọi người không biết, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt có tâm đồng tình cực ít, nhưng hắn có đam mê, chính là đặc biệt yêu thích động vật, tỷ như lang nhân lần trước, mà lần này sa hùng, đều tự nhiên thành vật đáng yêu trong long Thiên Nguyệt Triệt.

Sa hùng nhìn bọn họ một cái, nói thật, vật này quá lớn, bọn họ nhìn không thấy nét mặt sa hùng. Theo sau sa hùng là bão cát cuồn cuộn.

Mọi người vội vàng nhắm mắt lại, Thiên Nguyệt Thần triển khai kết giới, đợi mọi người mở mắt, bên ngoài đã là một mảnh cát bụi, căn bản không thấy gì.

"A Nô đâu?" Thiên Nguyệt Triệt rất lưu tâm hành động của A Nô, ở trong kết giới cũng không thấy bóng dáng A Nô, đem hành động của hắn tái diễn một lượt, đáy mắt xuất hiện quang mang.

Kết giới cũng không duy trì được bao lâu, cũng không phải kết giới bị phá, mà là thân thể của bọn họ trầm xuống, sau đó tất cả đều rơi xuống, tiếp theo là một mảnh xám xịt, ai cũng nhìn không rõ ai.

Bóng tối bao phủ trong chốc lát, bốn phía lại lập tức sáng lên.

Hóa ra Thiên Nguyệt Triệt thả Thủ Điện Đồng, Kiệt Tắc Nhĩ thạch trên trán Thủ Điện Đồng phát ra quang ma pháp cường đại, chiếu sáng bốn phía.

"Là hố cát, chúng ta rơi vào hố cát." Thụy Miện nói, "Vừa rồi sa hùng đang đào hố."

Cũng may làm theo tiềm thức triển khai kết giới, lực lượng của y đủ mạnh, nếu là người bình thường, sợ là kết giới này đã sớm bị bão cát đè ép dữ dội, mà người tự nhiên cũng vùi vào cát.

"Làm sao bây giờ?" Mạc Tà nhìn Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt do dự trong chốc lát, hắn biết ý của Thiên Nguyệt Thần, là hỏi hắn A Nô thì sao, dù gì A Nô là người của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn mọi người một chút, nghĩ đến tình hình bây giờ, suy tư trong chốc lát nói: "Bằng lực lượng A Nô thì không có việc gì, huống chi qua nơi này là cửa vào Ma giới, coi như hắn vào Ma giới, với thân phận của hắn, cũng không ai dám làm gì hắn, cho nên chúng ta ra khỏi nơi này rồi hãy nói."

Ân.

Mọi người gật đầu.

"Vấn đề là, chúng ta không biết sa mạc dài ngắn thế nào, nhớ kỹ lúc trước nông thương đã nói, nếu dựa theo lộ trình của lạc đà, phải đi ba ngày, đương nhiên lạc đà tốc độ rất chậm, cho nên bọn ta không thể dựa theo lộ trình của lạc đà mà so sánh, mấy người chúng ta thay phiên đả thông cát bụi, đi một đường thẳng, kết giới có ta duy trì, ra khỏi nơi này tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng... ." Thiên Nguyệt Thần dừng lại một chút.

"Chuyện nhỏ." Mạc Tà rõ ràng ý tứ của hắn, "Kế tiếp việc đả thông cát bụi giao cho chúng ta, mặc dù nơi này cát bụi dày, nhưng dựa vào công lực của chúng ta tuyệt đối dễ dàng."

Bởi vì không thể nhìn rõ, bọn họ không biết sa hùng có còn chờ họ ở phía trên không. Hai chữ tuyệt đối có lẽ quá nhiều tự tin, nhưng cái cần lúc này chính là tự tin.

Trong tình huống không có ánh mặt trời, Thủ Điện Đồng lại thật lâu không ra ngoài, cho nên Kiệt Tắc Nhĩ thạch chỉ có thể duy trì một lát, ai cũngkhông lường trước được, lúc này phải tìm được cách gì đó.

Nếu không, bọn họ không bị bão cát đè chết, cũng sẽ đói chết.

Nói đến đói chết, Thiên Nguyệt Triệt ha ha cười, ngay lúc mọi người cho rằng hắn nhất thời phát điên, hắn liền lấy ra rất nhiều chuối tiêu.

"Cái này có thể ăn, ha ha ha..." Vốn lúc trước Thiên Nguyệt Triệt chuẩn bị chuối tiêu cho Tiểu Bạch, để trong nhẫn Tạp Cơ Tư.

Chuối tiêu bị lấy ra, Tiểu Bạch cũng liền theo ra, có Tiểu Bạch cũng thêm một phần lực lượng.

Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, tình cảnh hiện tại đã trở thành thám hiểm. 




Quyển 4 - Chương 62: Phá hố

  Nhìn hài tử ngồi ăn chuối tiêu trước mặt, trán Mạc Tà đều nổi gân xanh, Thiên Nguyệt Triệt thật đúng quỷ quái... lại không thể phản đối.

"Ăn đi, không nên khách khí." Thiên Nguyệt Triệt gọi mọi người, bởi vì chuối tiêu thật sự rất nhiều, Tiểu Bạch nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, cũng thành thật ngồi xuống bên cạnh bắt đầu ăn, thật ra Thủ Điện Đồng cũng muốn ăn, nhưng nàng không thể tiêu hóa được mấy thứ này.

Nhìn một người một ma thú ăn say sưa, mọi người có chút đói bụng.

Thiên Nguyệt Triệt thật biết điều đem trái chuối tiêu ngon nhất cho Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng, bổ sung năng lượng."

Thiên Nguyệt Thần tiếp lấy.

Mọi người thấy Thiên Nguyệt Thần cũng ăn, rốt cục nhịn không được, Thiên Nguyệt Triệt nói rất đúng, trước hết bổ sung năng lượng tương đối trọng yếu, đồng thời còn có thể quan sát tình hình, dù sao đã nói kết giới của Thiên Nguyệt Thần có thể bảo hộ bọn họ đến khi ra khỏi nơi này.

Lời của y mọi người chưa bao giờ hoài nghi.

"Ăn ăn hết mình, nhưng khi ra ngoài phải nhớ, mọi người thiếu ta một thiên đại ân tình." Thiên Nguyệt Triệt cố ý tăng thêm hai chữ thiên đại, muốn người khác nhớ kỹ vừa thiếu hắn ân tình, vạn nhất sau này cần, cũng có thể lợi dụng.

Nghe hắn nói, mọi người đang ăn chuối tiêu thoáng ngừng một chút, sau cũng không có bao nhiêu phản ứng, bởi vì với chuyện Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên "Tính toán chi li", bọn họ cũng đã quen.

Mọi người không nhớ rõ mình ăn bao nhiêu, chẳng qua cảm thấy bất khả tư nghị về không gian chứa chuối tiêu trong chiếc nhẫn của Thiên Nguyệt Triệt.

Hơn nữa dưới tình huống như vậy ăn chuối tiêu cũng đặc biệt tốt, nhưng ngọt ngào luôn ngắn ngủi, mọi người lại phải quay về chính sự.

Suy nghĩ khắp các phương diện, ra trận đầu tiên là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nở nụ cười xấu hổ, cũng không biết Thiên Nguyệt Triệt làm thế nào dưỡng ma thú, chẳng qua mọi người có ấn tượng về Tiểu Bạch rất tốt, chỉ là cảm thán Thiên Nguyệt Triệt gian trá, lại có thể cho ra một ma thú như vậy.

Tiểu Bạch vươn hai tay, một cỗ khí mát mẻ từ bốn phía xuất hiện, dưới chân truyền đến lạnh lẻo, mọi người bắt đầu hối hận, chẳng lẻ băng tằm muốn đông chết bọn họ sao?

Cố nhiên, sở dĩ Tiểu Bạch đơn thuần như vậy, nguyên lai là thông minh của hắn đều đã bị Thiên Nguyệt Triệt hấp thu.

Ít nhất nhóm người Mạc Tà nghĩ thế.

Tê...

Một thanh âm thanh thúy truyền ra, cũng có chút dễ nghe, bất quá bọn họ cảm giác càng ngày càng lạnh, Thiên Nguyệt Triệt chui vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần, nghi ngờ hỏi: "Phụ hoàng, Tiểu Bạch đang làm gì vậy?"

Thiên Nguyệt Thần đảo cặp mắt trắng dã: "Triệt nhi đừng quên, đây là ma thú của ngươi."

Nghi ngờ ngắn ngủi, lập tức bọn họ hiểu dụng ý Tiểu Bạch, hóa ra Tiểu Bạch dùng băng tạo thành con đường, bốn phía cũng bị đóng băng, băng rắn chắc, như vậy cát bụi không đè xuống được, cho nên kết giới của Thiên Nguyệt Thần tạm thời có thể thu hồi.

"Thì ra đây là cảm giác ở trong hầm băng." Thiên Nguyệt Triệt chết rét, đích thật là ở trong hầm băng, Thiên Nguyệt Triệt vội vàng thu Tiểu Bạch sắc mặt có chút tái nhợt vào trong nhẫn Tạp Cơ.

Mọi người dọc theo đường băng đi tới, bất quá đều dựa vào nhau, bởi vì thật sự quá lạnh.

"Rốt cục hầm băng này dài bao nhiêu?" Liệt La Đặc rất muốn cởi giầy, bởi vì hắn đi giày vải bình thường, hắn cảm giác đáy giày đã ướt rồi, nhưng vẫn chưa đi đến cuối.

"Đoán chừng rất dài." Mạc Tà nói, mặc dù không đành lòng đánh vỡ hy vọng, "Ngươi không phát hiện băng tằm đã mệt té xỉu sao? Cho nên ta đoán chừng nó đem tất cả công lực tạo thành đường băng."

"Đừng dọa ta." Liệt La Đặc cũng có ý định té xỉu, "Chủ tử, ngươi cũng thu ta vào trong nhẫn Tạp Cơ đi, tiếp tục như vậy nữa, ta tuyệt đối sẽ bị đóng băng." Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, tại sao ngươi phải dùng hết sức như vậy a.

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt quyết đoán cự tuyệt, "Ai cũng không thể bỏ qua tâm ý của Tiểu Bạch." Hắn là chủ nhân tốt, tuyệt đối không cho phép ai phá hỏng công lao của Tiểu Bạch.

Hắt xì...

Rốt cục hội trưởng vĩ đại của hiệp hội ma pháp cũng phải nghênh đón lần đầu tiên cảm mạo trong đời, Thiên Nguyệt Triệt đắc ý nhếch đuôi hồ ly, hắn muốn đông lạnh cũng không được, bởi vì đã có Thiên Nguyệt Thần che chở hắn.

"Đủ rồi, không được lấy thân thể đùa giỡn nữa, phải biết rằng trong tất cả mọi người ở đây, thân thể của ngươi kém nhất." Mắt thấy thân thể Thiên Nguyệt Triệt lạnh đi không ít, Thiên Nguyệt Thần quyết định không để tiểu tử tiếp tục chơi đùa.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hắn thật ra cũng rất lạnh.

Ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trên tay Thiên Nguyệt Triệt: "Thử xem một chương này không biết có đủ lực hay không." Thiên Nguyệt Triệt run rẩy nói, vươn ra năm ngón tay, ngọn lửa nhanh chóng bay đi, đường băng bắt đầu tan.

"Đợi một chút... ." Thiên Nguyệt Thần hô to, đã không kịp, băng tan, cát bụi phía trên lại một lần nữa dội xuống, cát bụi lẫn nước, càng thêm khó xử lý.

Cũng may ngọn lửa của Thiên Nguyệt Triệt chưa hoàn toàn phát huy, chỉ mới hòa tan một phần băng.

"Liệt La Đặc, ngươi tách những thứ này ra." Thiên Nguyệt Thần nói.

"Ta?" Liệt La Đặc chỉ chỉ mình, nói đùa sao, hắn nào có năng lực lớn như vậy, bất quá dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Nguyệt Thần, Liệt La Đặc nhận mệnh.

"Bắt chước cách của Tiểu Bạch, tạo một đường hầm bằng cây." Thiên Nguyệt Triệt bồi thêm một câu.

Đường hầm bằng cây, với công lực của hắn, đoán chừng không tới mười thước, Liệt La Đặc xám xịt nghĩ.

Công lực của Liệt La Đặc không thâm hậu, cũng may mộc linh châu nhận thức được chủ nhân, nguyện ý phối hợp, nhưng dù mộc linh châu phối hợp thế nào đi nữa, với tu vi Liệt La Đặc vẫn kém một mảng lớn, phía trước xuất hiện một cây leo xanh rì, không ngừng trưởng thành, tạo thành một hầm ngầm thẳng tắp.

Rốt cục lực cạn, Liệt La Đặc toàn thân vô lực tựa vào Địch Trạch.

"Phi phi, đây không phải là địa đạo sâm lâm sao? Thật lãng mạn a." Thiên Nguyệt Triệt trêu ghẹo, "Bất quá băng bên dưới còn chưa tan hết."

Lúc này Liệt La Đặc đã không còn khí lực cãi lại, mềm nhũn nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nét mặt vô cùng ai oán.

Ai...

Thiên Nguyệt Thần than thở, lòng bàn tay hướng xuống, nhất thời băng và bùn cát phía dưới biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ trong chớp mắt, phần công lực này lại làm Mạc Tà bị thuyết phục.

Các ngươi đều là cao thủ, tại sao lại bắt ta động thủ? Liệt La Đặc cực kỳ ủy khuất.

Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đuôi hồ ly, chạy ra ngoài, đại khái là muốn chơi đùa.

Đi hết cái gọi là địa đạo sâm lâm, phía trước lại bế tắc, bởi vì bị Tiểu Bạch đóng băng lúc trước, cho nên cát bụi không thể bay vào.

Nếu lúc này làm tan băng, cát bụi lại dội xuống.

Thiên Nguyệt Thần còn chưa kịp triển khai kết giới, lại nghe Nặc Kiệt hô to: "Phía sau thật giống như có thanh âm gì truyền đến, tựa hồ là vật nặng rơi xuống."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mắt bị lóa.

"Là sa hùng đuổi tới." Thụy Miện hô to.

Một lát sau, quả thật sa hùng đuổi đến.

"Mau." Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng triển khai kết giới, Thụy Miện cản phía sau, chém dây leo xuống, toàn bộ cát bụi ngăn sa hùng.

Kim và Mạc Tà đồng thời mở đường, bất quá không còn là hướng về phía trước mà hướng về phía trên, so với phía trước không biết khoảng cách, phía trên tương đối nhanh.

Nhưng muốn khai thông phía trên vẫn có chút khó khăn, dù sao bão cát đang không ngừng di chuyển cuồn cuộn.

"Nặc Kiệt, ngươi tới ổn định kết giới." Thiên Nguyệt Thần nói, sa hùng đang cố mở đường đi nhanh về phía trước, ở ngoài kết giới nhìn vào bọn họ, dù không thể đánh vỡ kết giới của Thiên Nguyệt Thần, nhưng bị nhốt trong lòng đất cũng không phải chuyện tốt .

"Vâng." Nặc Kiệt triển khai kết giới mới bên trong kết giới của Thiên Nguyệt Thần, vây quanh mọi người.

"Triệt nhi, muốn thử một chút không?" Thiên Nguyệt Thần mỉm cười nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thần thái trên mặt càng trở nên tuấn mỹ.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu.

Kim Mang trường kiếm mang theo quang mang màu vàng từ trong tay hai người xuất hiện.

Kim và Mạc Tà giao toàn bộ vị trí toàn bộ cho bọn họ, hai người chia ra đứng ở hai bên, đem lực lượng tập trung lên người Nặc Kiệt, như thế này lao ra sẽ phát sinh va chạm rất lớn với bão cát.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt kêu, hai bóng dáng đồng thời nhảy lên, hai mũi kiếm chạm vào nhau, phá vỡ kết giới bên ngoài, bão cát bị phân tán ở hai bên.

Tạo thành mưa cát mỹ lệ, giống như lưu tinh.

Theo tốc độ tăng lên càng lúc càng nhanh, lực cản bão cát cũng càng lúc càng lớn, Kim và Mạc Tà thêm dụng lực.

Phanh...

Cát bụi bay đầy trời, không biết qua bao lâu, mọi người vừa hoàn hồn thì phía trước đã là lối vào rừng rậm xanh biếc, tâm chưa buông xuống, phía sau lại là cát bụi mù mịt.

Sau đó, sa hùng xuất hiện trước mặt bọn họ.




Quyển 4 - Chương 63: Khách điếm

  "Nga, nó chưa từ bỏ ý định, cư nhiên đuổi theo chúng ta." Nặc Kiệt len lén chuyển qua vị trí an toàn, sau đó dùng ánh mắt thập phần "Sắc bén và hung mãnh" nhìn chằm chằm sa hùng.

"Ta thấy nó không đơn thuần đuổi theo chúng ta?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm sa hùng thật lâu, sau đó nói.

"Uh, tựa hồ có lí do gì đó." Mạc Tà cũng gật đầu, hiển nhiên hiểu được ý của Thiên Nguyệt Triệt, "Chẳng lẽ nó muốn đuổi theo chúng ta chơi đùa."

"Uh, nó ở một mình trên sa mạc quá tịch mịch, cho nên..." Thiên Nguyệt Triệt cười như tên trộm.

"Cho nên...?" Thiên Nguyệt Thần đem ánh mắt đặt trên khuôn mặt đắc ý của Thiên Nguyệt Triệt, một loại dự cảm xấu tự nhiên xuất hiện, mỗi lần Thiên Nguyệt Triệt có nét mặt này, y biết có chuyện sắp xảy ra, quả nhiên. Thiên Nguyệt Triệt bước ra một bước, lại một bước, sau đó tiêu sái đến trước mặt sa hùng.

Mà ngoài ý muốn, sa hùng cũng không công kích Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt vươn tay sờ sờ chân sa hùng, không có biện pháp, không phải Thiên Nguyệt Triệt quá thấp, mà là sa hùng quá cao. Đột nhiên, sa hùng đưa tay ra, mọi người đều cả kinh, lại không biết sa hùng xách Thiên Nguyệt Triệt lên, sau đó thả trên vai của mình. Thật đáng yêu... Mắt Thiên Nguyệt Triệt thoáng hiện tinh quang, đem môi tiến tới bên tai sa hùng: "Ngươi nguyện ý theo ta cùng trở về sao?" Sa hùng hiển nhiên nghe không hiểu tiếng người, chớp mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt hắc hắc cười to: "Ngươi không nói, ta liền cho là ngươi đáp ứng." Vỗ vỗ đầu sa hùng, thân thủ nhảy lên không, một trận quang minh, chiếc nhẫn Tạp Cơ được mở ra, sa hùng cao gần mười thước bị thu vào trong nhẫn, bóng dáng mảnh khảnh nhẹ rơi xuống đất, mọi người phát hiện, đuôi hồ ly phía sau Thiên Nguyệt Triệt lại ngoe ngẩy.

"Ngươi chuẩn bị đem nó làm gì?" Thiên Nguyệt Thần vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau, y có thể nghĩ tới tương lai cỡ nào đen tối.

"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt cười sáng lạng vô cùng, "Phụ hoàng hồi cung, chắc chắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ta đây, cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, hắc hắc..."

"Đừng gây tai nạn chết người." Thiên Nguyệt Thần bắt đầu thay những người trong cung lo lắng, ngàn vạn đừng để tiểu tử bắt được, nếu không chuẩn bị gặp xui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net