Quyển 5 - Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 5 - Chương 6: Lý do

  Khuôn mặt tỳ nữ càng thêm đỏ, kỳ thật nàng cũng không hiểu được, tiểu vương gia chỉ là một thiếu niên, nhưng vì sao lại mang vẻ mặt tà mị như vậy, luôn khiến người khác động tâm.

"Thiên Nguyệt Triệt, ngươi còn rảnh rỗi ở đây phao nữ nhân?" Da Lạc Tư Đặc Lặc rống lên một tiếng truyền khắp toàn bộ vương phủ, chính là, chim chóc không bị dọa chạy, hạ nhân cũng không ngừng tay, chỉ vì bọn họ sớm thành thói quen.

Kỳ thật trước kia chủ nhân của bọn họ không phải như vậy, nhưng bỗng một ngày lại đột nhiên nổi nóng, mà ngày đó, bọn họ nghĩ không ra là ngày gì đặt biệt, đương nhiên Da Lạc Tư Đặc Lặc rất rõ ràng, bởi vì ngày đó là ngày Liệt La Tư Á thành hôn.

"Cữu cữu tao nhã một chút, bằng không không nữ nhân nào dám làm cữu thẩm." Thiên Nguyệt Triệt cười vẫy lui tỳ nữ.

"Hừ, ngay cả nửa con mắt của ta đều không có nữ nhân, ta khinh thường." Da Lạc Tư Đặc Lặc cao ngạo nói.

"Vậy cữu phu đâu?" Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục trêu chọc.

Da Lạc Tư Đặc Lặc đột nhiên nheo mắt, trầm tư một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quỳnh Liên tên lắm miệng." Tiếp theo như nhớ đến mục đích mình tới đây, liền kéo Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy: "Ngươi còn rảnh rỗi ở đây, ngươi có biết lời đồn đãi bên ngoài không?"

Thiên Nguyệt Triệt phủi áo: "Không có lửa làm sao có khói?"

"Vậy ngươi đã biết?" Da Lạc Tư Đặc Lặc khó hiểu, nếu đã biết, sao tiểu hồ ly này còn im lặng thế?

"Cữu cữu nói chuyện phụ hoàng ngự giá thân chinh đúng không? Chuyện này bổn điện hiểu rõ." Thiên Nguyệt Triệt vô cùng trấn định, phụ hoàng a, hắn rất muốn xem bộ dáng Thiên Nguyệt Thần mặc chiến bào, "Bất quá, có một việc, còn phải thỉnh cữu cữu chỉ giáo."

Chỉ giáo? Tiểu hồ ly Thiên Nguyệt Triệt? Da Lạc Tư Đặc Lặc cười nhạt, thực không dám tin tiểu hồ ly này, bất quá hắn lễ phép như vậy, mình vẫn nên tin tưởng hắn một lần: "Chuyện gì?"

"Phụ hoàng là chính soái, cữu cữu biết phó soái là ai chứ? Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng." Thiên Nguyệt Triệt tùy ý nói.

"Hừ, chính là ôn thần Liệt La Tư Á." Nói đến ôn thần kia, Da Lạc Tư Đặc Lặc nghiến răng ken két.

"Ôn thần, vì sao bản điện nghe nói hắn là chiến thần?"

Da Lạc Tư Đặc Lặc trừng Thiên Nguyệt Thần, chỉ biết tiểu hồ ly này không có ý tốt, luôn muốn chọc tức hắn, lúc này còn dùng nam nhân kia chọc tức hắn.

"Cữu cữu ngăn hắn đi?" Thiên Nguyệt Triệt cười cười nhìn ra hồ, lòng bàn tay xuất hiện thủy linh tử, tạo nên gợn sóng trong hồ.

Cỗ linh lực này? Thủy hệ ma pháp, Da Lạc Tư Đặc Lặc sợ hãi than, khó trách tiểu hồ ly bừa bãi như vậy, nghĩ đến đây, tâm tình Da Lạc Tư Đặc Lặc liền tốt lên, e là Thiên Nguyệt Thần cũng bị tiểu hồ ly này nắm chặt.

"Ngăn, bổn vương hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn." Uống tự nhiên là máu phía dưới, ăn tự nhiên là thịt sau lưng, tầng ý tứ này chỉ có Da Lạc Tư Đặc Lặc tự mình hiểu, nghĩ đến khả năng này, trên mặt Da Lạc Tư Đặc Lặc lộ ra cười gian.

"Không tiền đồ." Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng.

"Cái gì?" Da Lạc Tư Đặc Lặc nghĩ mình nghe lầm, tiểu hồ ly này lại nói hắn không tiền đồ?

"Cữu cữu, huyết mạch của Tư Đặc Lặc gia tộc thế hệ này chỉ có bản điện, nhưng bản điện chỉ có thể là của Thiên Nguyệt gia tộc." Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở, hắn muốn thực nghiệm a...... Hắn muốn thực nghiệm a......, nghĩ đến đây, tâm Thiên Nguyệt Triệt đều bay lên.

"Không sai, huyết mạch chính tông trước mắt chỉ có một mình ngươi." Da Lạc Tư Đặc Lặc không hiểu ý tứ của hắn, mình chưa có hậu, tự nhiên chỉ có nhi tử của tỷ tỷ, vậy thì có liên quan gì.

Nhưng nhìn vẻ mặt càng ngày càng đắc ý của Thiên Nguyệt Triệt, hắn cảm thấy không hay ho.

"Cữu cữu, uống máu ăn thịt chỉ là trò chơi nhất thời, muốn vui đùa thì đùa lớn một chút." Thanh âm trong trẻo bắt đầu dụ dỗ, con mắt sáng lộ ý cười gian trá, có vẻ càng đắc ý.

Tuy trong lòng Da Lạc Tư Đặc Lặc có chút sợ hãi, nhưng sự đắc ý trong mắt Thiên Nguyệt Triệt lại tác động tới hắn: "Ngươi có biện pháp gì?" Tâm vẫn không khống chế được, tự nguyện bị tiểu hồ ly lừa.

"Cữu cữu có thể tưởng tượng một đứa nhỏ dung hợp huyết mạch của cữu cữu và hắn?" Muốn chứ...... Hẳn là muốn...... Ai có thể cự tuyệt, dù có thể ở bên nhau hay không, nhưng có thể có được một đứa nhỏ dung hợp huyết mạch của hai người, vẫn là vui mừng đi?

Thiên Nguyệt Triệt thấy thực nghiệm của mình đang được phát dương quang đại, hắn cảm giác giải Nobel sắp nằm trong tay hắn.

"Bổn vương không hiểu ý của ngươi?" Tuy Da Lạc Tư Đặc Lặc hiếu ý của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tin tức này quá mức khiếp sợ, đứa nhỏ mang huyết mạch của hai người, hơn nữa bọn họ đều là nam tử.

Cái này...... Có khả năng sao?

Nội tâm rung động không thể áp chế, tâm thật sự chờ đợi.

"Cữu cữu, ngươi biết." Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng vào hắn: "Cữu cữu, ngươi từng nghe về ma quả chứ?"

Ma quả?

"Sinh trưởng ở Ma giới?" Nghe qua, lại chưa từng nhìn thấy, cũng không biết có lợi gì, chỉ là nghe qua, tựa như biết thế giới này có ma vương, không có nghĩa gì.

"Không sai, cữu cữu cũng biết Thiên Huệ đế của Sắc Vi đế quốc và thế tử của Hộ quốc công – Khuynh Vô Trần chứ?" Thiên Nguyệt Triệt lại hỏi.

"Biết, Thiên Huệ đế nhất thống Sắc Vi đế quốc, là hoàng đế chân chính trong lịch sử của Sắc Vi đế quốc, mà Khuynh Vô Trần?" Da Lạc Tư Đặc Lặc suy tư, không biết nên mở miệng thế nào: "Nghe nói, máu nhuộm giang san, không bằng nốt chu sa điểm trên trán người, một thân bạch sam, tuyệt thế khuynh thành, từng có người đánh giá hắn: Hồng nhan không họa thủy, ngọc công tử Vô Trần."

Từ xưa đến nay, đều hồng nhan họa thủy, mà Khuynh Vô Trần là nam nhân đầu tiên phá vỡ thành ngữ này.

"Ân, Sắc Vi giang sơn có một nửa nhờ hắn."

"Ngươi nhắc tới hắn làm gì?" Tất nhiên Da Lạc Tư Đặc Lặc biết, tiểu hồ ly sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới một người đã mất.

"Cữu cữu đừng nóng lòng, Thiên Huệ đế thống nhất Sắc Vi đế quốc, nhưng hậu cung của y, lại chỉ có một quốc hậu, cữu cữu cũng biết người nọ là ai?"

Da Lạc Tư Đặc Lặc vốn thông minh, nghe Thiên Nguyệt Triệt nhắc, tất nhiên là hiểu được ý tứ của hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn nói, con cháu của Cách Lực gia tộc là hậu duệ Khuynh Vô Trần vì Thiên Huệ đế lưu lại?"

Không không không, điều này khiến hắn quá bất ngờ, hắn không dám tưởng tượng, hai nam nhân......

Thiên hạ khi đó, không có long dương chi hảo, hai người bọn họ? Không không không......

"Ai biết được? Có khi là Thiên Huệ đế vì Khuynh Vô Trần lưu lại con cháu của Khuynh gia cũng nên." Thiên Nguyệt Triệt vô cùng bình tĩnh, rốt cuộc ai sinh con cho ai, tuyệt không trọng yếu.

Quan trọng là: Thế giới này có một thành ngữ là lưỡng tình tương duyệt; Thế giới này cũng có một mảnh tình thâm cùng sinh cùng tử.

"Cữu cữu, ma quả trong tay ngoại sinh lấy được từ nửa tháng trước, lúc cùng phụ hoàng tới Ma giới, ma vương tự mình đưa, nhưng chỉ có một viên." Chỉ có một viên tuyệt đối là gạt người, với tính cách của Thiên Nguyệt Triệt, sao có khả năng chỉ làm một cái thực nghiệm.

"Nếu như thế, sao ngươi không tự mình dùng?"

Thiên Nguyệt Triệt trầm tư, nhìn phía chân trời, thật lâu mới nghe hắn nói: "Bởi vì ta lòng tham nhỏ, không chấp nhận được kẻ thứ ba, dù kẻ thứ ba này là đứa nhỏ của ta và y, hơn nữa......."

Lời tiếp theo, Thiên Nguyệt Triệt không nói, Ám Dạ chi chủ và Quang Minh thần tử có sinh mệnh vô hạn, hắn không biết sau khi khôi phục trí nhớ của Quang Minh thần tử, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần có còn tồn tại hay không, nhưng trí nhớ và lực lượng của Quang Minh thần tử, hắn phải khôi phục, bởi vì hắn sợ, hắn sợ tinh linh hoàng thật sự tìm tới phụ hoàng, lực lượng hiện tại của bọn họ không thắng được tinh linh hoàng. Hắn sợ, hắn không phải tối cường, có thể nào không sợ, cho nên lúc ca ca sắp tới Mạn La đế quốc, bởi vì chuyện này, hắn đào tẩu, tình cảm của phụ hoàng dành cho hắn, hắn chưa bao giờ hoài nghi. Hắn tránh né, đơn thuần vì sợ hãi.

Hài tử một khắc trước còn tươi cười đầy mặt, lúc này đột nhiên trở nên thâm trầm, khiến Da Lạc Tư Đặc Lặc không quen, lời muốn nói đã tới bên miệng, lại nói không nên lời.

Không nên an ủi một hài tử quá thông minh, bởi vì nó biết, lời an ủi cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Không phải là lời tiên đoán, liền có thể trở thành sự thật.

Ba ngày sau, rốt cục chiến sự giữa Tề quận và Mạn La đế quốc bắt đầu.

Hai quân đều sĩ khí chẻ tre, chờ mong trận chiến này đã lâu. 




Quyển 5 - Chương 7: Giải quyết

  Tề quận là lãnh địa của phiên vương, cho nên nó nằm ở vùng tự do tiếp giáp của Mạn La đế quốc, phiên vương ở đại quốc giống như một nước nhỏ, nó tồn tại độc lập, tương đối mà nói có thể tự lập vương.

Chiến trường ngoài thành, gió nhẹ thổi lên cát bụi.

Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên lưng ngựa, chiến bào màu bạc lấp lánh như trăng sáng, rõ ràng là diễm dương đang treo cao, mọi người lại cảm thấy thiếu niên này như ánh trăng trong trẻo, tóc dài hồng sắc được buộc lên, đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt buộc tóc, thoạt nhìn tư thế oai hùng, sức quyến rũ phi phàm.

Không giống với chiến bào màu bạc của Thiên Nguyệt Triệt, chiến bào của Thiên Nguyệt Thần là màu đen, bất kể ngồi ở đâu, nam nhân này đều quân lâm thiên hạ.

Khí thế uy nghiêm của đế vương không thể xâm phạm, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt tuy sắc bén, nhưng đáy mắt như hồ sâu, mà ẩn trong hồ sâu chính là nhu tình.

Giữa thiên quân vạn mã, hoàng đế tuấn mỹ vương tử xinh đẹp tuyệt trần, tầm mắt giao nhau, giờ khắc này, tâm hai người cũng dị thường kích động.

So với sự bình tĩnh của Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, phó tướng của bọn họ vẫn biểu hiện nhiều tình tự hơn.

Hai mắt Da Lạc Tư Đặc Lặc lộ ra tơ máu, hốc mắt thâm đen, tối hôm qua hắn mất ngủ, chỉ vì hôm nay gặp lại nam nhân này, cụ thể có bao nhiêu năm không gặp, đã quên. Duy nhất tồn tại trong lòng là phần rung động kia, rung động tuổi trẻ, hồi tưởng đến đó, nhiều năm chia cách, vẫn có thể cảm giác được.

Chẳng qua sau khi kích động, cũng là bình tĩnh, thật sâu bình tĩnh, bao nhiêu năm chờ được, không thể thua trong giờ khắc này.

So với Da Lạc Tư Đặc Lặc, hiển nhiên Liệt La Tư Á có chút bất ngờ, y nghĩ người kia sẽ xông lên đánh mình một trận, nhưng lại không có, hắn chỉ bình tĩnh nhìn y.

Hắn thay đổi, chẳng qua phần tĩnh lặng kia vẫn tác động đến tâm của y, khóe môi Liệt La Tư Á cong lên, cười nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc, ý tứ không rõ.

Mà nụ cười này, thậm chí có chút ôn nhu, Da Lạc Tư Đặc Lặc thực không dám tin, là mình hoa mắt sao?

Chủ tướng không truyền lệnh, chiến trường an tĩnh khiến song phương chiến sĩ bắt đầu nôn nóng, trận này không phải đánh mệt, mà là đứng mệt.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt giục ngựa chạy lên, song phương tướng sĩ đều có tinh thần, tưởng bọn họ muốn đánh, kết quả, hai người chỉ lại gần nhìn nhau.

"Có thể nói cho ta biết nguyên nhân chứ?" Thanh âm ôn nhu rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người. Đây là. . . . . Cuộc chiến này còn đánh sao?

Thiên Nguyệt Triệt cười rực rỡ: "Tất nhiên muốn nhìn bộ dáng ngươi lúc mặc chiến bào một chút."

Đáp án nằm trong dự kiến của nam nhân, nhưng ngoài dự kiến của mọi người.

"Như vậy Triệt nhi hài lòng không?" Thanh âm của nam nhân vẫn ôn nhu như cũ, chẳng qua đáy mắt bắt đầu nổi sóng.

"Hài lòng, so với tưởng tượng của ta còn đẹp hơn." Đẹp mắt, có đôi khi không chỉ là khen ngợi nữ nhân, nó cũng có thể dùng để ca ngợi nam nhân. "Bất quá so với ta, tự nhiên thua kém vài phần." Dừng một chút, lại tăng thêm một câu.

Thiên Nguyệt Thần cười, tiếng cười trầm thấp, đang lúc mọi người nghe tới say sưa: "Cho nên Triệt nhi nghe thấy tiếng tim đập của ta sao?"

"Nghe không được." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, tay nắm chặt cương ngựa từng bước từng bước đi về phía trước.

Thiên Nguyệt Thần cũng nắm chặt cương ngựa từ từ đi về phía trước: "Triệt nhi có bằng lòng dựa tới lắng nghe?"

Thân ảnh màu bạc lập tức bay lên, vô cùng nhanh chóng, khinh thân ngồi xuống ngựa của Thiên Nguyệt Thần, cúi đầu, lỗ tai lẳng lặng dán vào lồng ngực của y, tiếng tim đập trầm ổn, xao động đến tim của hắn.

Rốt cục có tướng sĩ hỏi: "Cuộc chiến này còn đánh sao?" Người hỏi là một tướng quân.

"Không đánh." Thiên Nguyệt Triệt cười nói.

Không đánh?

Mọi người quấn quýt: "Vậy trước mắt là tình huống nào?

"Bổn điện sợ mọi người sống an nhàn quá lâu, để mọi người hoạt động gân cốt một chút mà thôi, không phải rất hiệu quả sao." Thiên Nguyệt Triệt trong sáng bật cười.

Không biết tại sao, nhìn nụ cười của hắn, mọi người thật đúng là bị cuốn hút, vốn không ôm tâm tư khác với chiến tranh, lúc này nói không đánh, tâm cũng buông lỏng rất nhiều.

"Như vậy ý của ngài là?" Tướng quân hỏi lần nữa.

"Hạ trại ngay tại chỗ này, nếu quân đội của đế đô đã tới, quân đội của Tề quận cũng nên thể hiện, mọi người vui vẻ trò chuyện, náo nhiệt náo nhiệt." Quân quy nghiêm luật, thật lâu chưa từng náo nhiệt.

Bình thường, chỉ có thời điểm đánh thắng trận mới có thể mở tiệc, hiện tại thiên hạ thái bình, thật lâu không đánh trận, đương nhiên tiệc rượu không có, hôm nay nghe Thiên Nguyệt Triệt nói thế, so với vừa rồi, các chiến sĩ càng thêm hăng hái, tiếng cười đùa rôm rả.

"Ai nói không đánh, bổn vương đánh." Da Lạc Tư Đặc Lặc chưa quên mục đích của mình, hô to, chẳng qua mọi người đang hưng phấn, đâu ai để ý tới hắn.

"Bổn vương cùng ngươi đánh." Liệt La Tư Á đầy hào khí.

Hai nam nhân cuỡi tuấn mã hướng chiến trường, chẳng qua chiến trường khá xa mọi người.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt tựa vào thân cây, nhìn về phía các chiến sĩ, tâm hai người đều thoải mái không ít.

"Lần này rời nhà đã đủ lâu?" Thiên Nguyệt Thần nắm cả thắt lưng của hắn, kéo thiếu niên vào trong lòng.

"Uh, đã đủ lâu, cho nên muốn ngươi." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào ngực y.

"Như vậy, có thể nói cho ta biết lý do rời đi chứ? Chỉ vì Triệt nhi nghe nói một nửa Mạn La lệnh nằm trong tay Da Lạc? Cho nên Triệt Nhi hoài nghi tình cảm của ta?" Ngữ khí của Thiên Nguyệt Thần có chút tức giận.

"Không." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, vỗ về khuôn mặt tuấn dật của y: "Ta không hoài nghi tình cảm của ngươi đối với ta, chẳng qua lúc trước cữu cữu tìm tới ta, ta có chút ngạc nhiên, vì sao mười ba năm qua không tìm, mà lúc này lại tìm tới ta, cho nên liền đến xem." Sợ hãi chân chính trong lòng, không muốn cho nam nhân này biết.

"Cho nên?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tức giận biến mất trong nháy mắt.

"Cữu cữu nói ý của hắn là thử dò xét ta, muốn nhìn hoàng tử được ngươi sủng ái một chút, có dã tâm này hay không, bất quá nguyên nhân chủ yếu là, hắn nhận được mật thư từ đế đô." Thiên Nguyệt Triệt nói trọng điểm.

"Mật thư?" Da Lạc chắc chắn sẽ không âm thầm thả thám tử bên cạnh mình, cho dù có, cũng là danh chính ngôn thuận, mặc dù mấy năm qua tình bạn giữa bọn họ gián đoạn, nhưng Thiên Nguyệt Thần rất tin tưởng, không phải là y tự tin, mà y hiểu được hai người kia cũng rất tin tưởng tình bạn này.

"Uh, mật thư viết mẫu phi đã điên rồi." Thiên Nguyệt Triệt nói rõ, Thiên Nguyệt Thần khóa chặt lông mày: "Cho nên phụ hoàng, trong cung có nội gian."

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, đúng là như thế, nếu trong cung có nội gian, vậy thời điểm y rời cung, hẳn sẽ xảy ra một số chuyện, lúc này những người kia chắc rất vội vàng.

"Triệt Nhi, chúng ta chỉ đi du ngoạn." Thiên Nguyệt Thần cười gian.

"Còn có một chuyện." Thần sắc Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên khẩn trương.

Thiên Nguyệt Thần biết trọng điểm tới, mặc dù tiểu gia hỏa nói tín nhiệm y, nhưng tín nhiệm là một chuyện, khí độ lại là một chuyện khác.

"Nói đi." Tám phần là Da Lạc không nói rõ, chắc chắn Da Lạc tức giận chuyện năm đó.

"Phụ hoàng, ta muốn biết chuyện của ba người các ngươi, tại sao cữu cữu luôn chửi ngươi là cáo già, còn có Á thân vương kia, y dám tơ tưởng ngươi." Nói đến đây điểm, Thiên Nguyệt Triệt cũng bắt đầu nở nụ cười, từ trước tới này hắn chưa từng bỏ qua cho người có ý với phụ hoàng.

Trong lòng Thiên Nguyệt Thần có chút sợ hãi, tiểu tử lại có ý xấu gì sao?

"Ta, Á, Da Lạc, ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, thân phận của Da Lạc vô cùng nhạy cảm, ngươi cũng biết hắn là con tin lão vương gia đưa tới, mặc dù là con tin, nhưng ta cũng biết tâm tư của lão vương gia.

Da Lạc từ nhỏ đã bị đưa tới, khi đó mặc dù mọi người e dè thân phận của hắn, nhưng cũng thường âm thầm khi dễ hắn, một lần bị ta và Á bắt gặp, liền chỉnh bọn họ một phen, từ đó Da Lạc luôn theo sau lưng bọn ta.

Da Lạc thích Á, đây là chuyện chúng ta đều biết, nhưng Á nói, người y thích là ta, nhưng ta biết, cái y gọi là thích cũng không phải là yêu, đại khái là khát vọng đối với cường giả, con người luôn là như vậy, thích người cường giả hơn mình, ánh mắt của Á rất cao.

Khi đó, y cảm thấy chỉ có ta xứng đứng chung một chỗ với y, cho nên y đối với Da Lạc phi thường vô tình, nhưng y không biết trong vô tình mang theo hữu tình, cũng là dụ dỗ trí mạng nhất.

Thời điểm Á hướng ta thổ lộ, ta cười một tiếng mà qua, việc này hoàn toàn không đáng lo, ta nói: "Ngươi nên tiếp thu Da Lạc, hoặc là ngươi nguyện ý mở chân bị ta thượng. Thật ra những lời này có chút tàn nhẫn, nhưng lại là chân thật nhất, nếu ta và y có một người phải khuất phục, chắc chắn sẽ không là ta.

Y hỏi ta, muốn y tiếp thu Da Lạc là thật sao? Ta nói phải, ta trăm triệu lần không nghĩ tới, ngày hôm sau người này thật sự thượng Da Lạc, mặc dù nguyên nhân xảy ra chuyện, ta không biết, nhưng lúc Da Lạc run rẩy xuất hiện trước mặt ta, thật đúng là làm ta giật cả mình.

Da Lạc trách ta, hắn nói Á nói: phụng mệnh của ta cùng hắn phát sinh quan hệ.

Khi đó ta không phủ nhận, bởi việc này quá đột ngột cũng hù đến ta. Nhưng vì trấn an Da Lạc, ta liền nói với hắn: có dám cùng ta cá cược hay không, lấy hạnh phúc của hắn cá cược với ta.

Ta nói với hắn, Á thích cường giả, nếu có một ngày Tề quận có khả năng đối đầu với Mạn La đế quốc, như vậy trong mắt Á, người đầu tiên y thấy nhất định là ngươi.

Mà kẻ ngu kia lại tin.

Đúng rồi, cái răng cửa kia, là năm đó ta đích thân gắn cho hắn, về phần nguyên nhân, có thể khi đó cùng Á quá kịch liệt, hai người đánh nhau."

Hừ, ngay cả như vậy, cũng không thể tha, nam nhân kia dám tỏ tình với phụ hoàng.

"Vậy Triệt nhi, có thể nói cho ta biết, trừng phạt của Triệt nhi là cái gì?" Thiên Nguyệt Thần hiếu kỳ nói.

"Phụ hoàng, ta chỉ quyên góp một ma quả." Thiên Nguyệt Triệt cười vô cùng nhạt, chẳng qua là một quả mà thôi, mà một quả này, cũng đủ để Á xui xẻo cả đời.




Quyển 5 - Chương 8: Thư phi

  Chiến hỏa không xảy ra, quân đội của Mạn La đế quốc và Tề quận tướng sĩ cùng nổi lửa mở tiệc, cũng thiêu đốt bầu trời Mạn La đế quốc.

Mạn La lệnh bị chia thành hai rốt cục hợp thành một khối, Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy nửa khối Mạn La lệnh Da Lạc Tư Đặc Lặc cho hắn, trong lòng cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần, nguyên lai đi tới thế giới này, hết thảy vượt xa tưởng tượng của mình.

Tâm vốn lạnh băng được ôn tình thay thế, hơn nữa, còn phát hiện bản thân đã thực thỏa mãn.

Mạn La đế quốc . Hoàng cung

Dưới bầu trời đêm an tĩnh, một cuộc máu tanh khác cũng bắt đầu mở màn.

"Mẫu phi nàng?" Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng bên giường của Trữ quý phi, mẫu phi luôn luôn yêu thích xinh đẹp, hiếm khi bệnh tật thế này.

Bên cạnh có một ngón tay lôi kéo y phục của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, đó là thất công chúa, là công chúa ra đời sau Thiên Nguyệt Triệt không lâu, nhưng cũng là đứa bé ra đời dưới sự tức giận của Thiên Nguyệt Thần, năm đó, Thiên Nguyệt Thần đem tất cả thống khổ mà Thiên Nguyệt Triệt từng chịu, trút lên người đứa bé này.

Thiên Nguyệt Thần, chỉ cần là nhi tử y không quan tâm, y liền không nhìn thêm dù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net