Quyển 6 - Chương 26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 6 - Chương 26: Bị lừa

  Hai tên kia gật đầu, bọn chúng cảm thấy lời Thiên Nguyệt Triệt nói cũng có đạo lý.

"Tiểu quỷ, ngươi thật sự sẽ không bỏ trốn?" Tên lão đại tự nhận mình thông minh hơn lão đệ rất nhiều, cho nên cẩn thận hỏi thêm một câu.

"Không phải ta đang bị các ngươi trói lại rồi hay sao?" Đến chân cũng bị dây mây buộc chắc, còn bị treo cho chổng ngược lên trời, ở trong mắt hai tên kia, loài người yếu ớt làm sao có đủ bản lĩnh để mà thoát ra được?

"Đúng, đại ca, không sợ. Để ta đi thử, ngươi ở đây coi chừng nó." Lão nhị cho tới bây giờ vẫn luôn khinh thường tộc người, huống chi trước mắt là một tên nhóc con, thế nào cũng thấy quá ư là vô dụng.

"Được, lão nhị, ngươi cẩn thận chút." Lão đại ngồi xuống, lão nhị động đậy mồm, những dây quấn kia lại vươn ra vung lên trời, trong đó có hai cái quấn lấy chân lão nhị, chớp mắt tình cảnh lão nhị chẳng khác gì Thiên Nguyệt Triệt, cùng bị chổng ngược lên trên.

"Lão nhị, thế nào?" Lão đại ở dưới mặt đất hô.

Lão nhị lúc la lúc lắc cái đầu, rồi lại gật gật, "Lão đại, sắp ngất rồi, tiểu quỷ kia nói đúng, đầu lịm đi, lão đại, ta muốn ngất........." Lão nhị cảm thấy, mấy người trong tộc nói sai rồi, loài người không hẳn toàn bộ đều là sinh vật giảo hoạt, lời của tên nhóc kia đúng là lời nói thật mà.

"Lão nhị mau xuống thôi."

Vừa nghe thấy lời lão đại, lão nhị vội vàng giải thoát khỏi cành cây, thân thể thẳng tắp rơi xuống, kế đó là tiếng va chạm kinh thiên động địa, Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa ngu cả người.

"Lão nhị, nơi nào đau, đau chỗ nào?" Lão đại vội vàng chúi đầu xuống đất bùn đào lão nhị lên. Bộ dáng đầu đội đầy đất quả thực thấy mà tức cười.

"Lão đại........" Lão nhị vẻ mặt mếu máo, "Đau quá, sao ngươi không đỡ ta?" Lão nhị cảm thấy rất tủi thân.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Lão đại một bên tỉ mỉ lau lau những vết bẩn trên quần áo đệ đệ, một bên nói lời xin lỗi liên hồi, mà hắn cũng không hiểu tại sao lão nhị có thể cứ như vậy trực tiếp rơi xuống.

"Ta nói......" Thiên Nguyệt Triệt thật xin lỗi phải quấy rầy bọn họ tình thương mến thương những mà còn chịu đựng tiếp nữa thì người xui xèo chính là hắn đó.

Cái gì?Hai cặp mắt bốn con ngươi nhất loạt hướng về phía Thiên Nguyệt Triệt như là bây giờ mới nhớ ra ở đây còn có một tên tiểu quỷ đang chờ.

"Tiểu quỷ, ngươi nói lắm thật." Lão nhị bất mãn, y đang hưởng thụ được lão đại quan tâm thương xót, cư nhiên bị hắn cắt đứt.

"Phải, tiểu quỷ ngươi thật dong dài." Lão đại đồng ý, nếu như không phải tiểu quỷ này kêu bọn chúng thử một chút thì lão nhị cũng sẽ không bị té đau, nghĩ tới đây, ánh mắt lão đại tối đi rất nhiều.

Không xong, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ mãi mà không rõ, bản thân từ lúc nào khơi lên chuyện thương tâm của tên lão đại mà đối phương lại nhìn hắn oán hận chằm chằm thế này. Thiên Nguyệt Triệt vội vã lấy lòng, "Hai vị ca ca, ta sắp ngất là thật, không có lừa các ngươi nha."

Chưa kể gương mặt kia, lại thêm âm thanh ngọt ngào, cố ý bồi thêm một màu ửng hồng nghẹn ngào, Thiên Nguyệt Triệt lúc này, nếu ai không rõ nhìn vào còn tưởng đây quả thực là một tiểu hài tử ngây thơ vô tội kia.

Ca ca?

Hai tên quỷ hút máu nghe xong tâm tình như được khai hoa nở nhụy, lớn như vậy rồi, sống lâu như vậy rồi gần như chưa từng có ai gọi bọn chúng là ca ca cả.

"Tiểu quỷ, gọi thêm mấy tiếng xem nào." Lão nhị một bên xoa xoa u đầu còn đau, một bên tâm tình vui thích hớn hở.

"Ca ca, trước đem thả ta xuống đã, ta mới có thể gọi thoải mái được, bây giờ hơi cứ chèn ở ngực, kêu không nổi luôn." Thiên Nguyệt Triệt còn cố gắng thở hổn hển một chút, thật là vạn phần đáng thương.

Cái này?

Hai vị dưới mặt đất xoay qua nhìn nhau, lão nhị nói, "Lão đại, tiểu tử kia nói có lý, bị treo trên kia đúng là ngực rất khó chịu." Hắn vừa mới tự kiểm nghiệm mà.

"Thế để hắn xuống ư?" Lão đại hỏi.

"Ừ, thả xuống." Lão nhị gật đầu.

"Thì đi thả xuống." Lão đại cũng chấp thuận.

"Khoan đã." Ngay lúc đó Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lên tiếng.

Hai sinh vật, bốn con mắt nhìn hắn.

Thiên Nguyệt Triệt chỉnh giọng, "Phiền hai vị ca ca, lúc thả ta xuống thì chầm chậm một chút, đầu ta đập xuống đất thì sẽ phiền to."

Xì.......Thiên Nguyệt Triệt nói ra làm hai sinh vật kia cười to, "Lão đại, tiểu quỷ này chơi vui thật." Bọn chúng sống lâu như vậy rồi cũng không có gặp được tên nào thú vị như thế. Cánh rừng này ít có người tiến ra tiến vào, thật vất vả mới túm được một tên, lại vô cùng thú vị, khiến cho cả hai tâm tình tốt đặc biệt tốt luôn.

"Ừ, tiểu quỷ này chơi rất thú." Lão đại gật gù, "Lão nhị, lúc thả xuống thì từ tốn một chút, sinh vật nhỏ này nếu như bị đụng gì sẽ không vui nữa."

Thiên Nguyệt Triệt nghe rồi thiếu chút nữa khóc ròng, thì ra hai tên này cũng đem hắn xếp vào hàng sinh vật. Được rồi, Thiên Nguyệt Triệt thừa nhận, mặc dù loài người cũng tính là sinh vật, nhưng nói thế nào cũng là sinh vật cao cấp cơ.

Thiên Nguyệt Triệt thầm nhủ, rõ ràng hai tên quỷ hút máu này mà biết nhẹ nhàng là như thế nào thì đúng là mò được trăng ở nơi đáy nước. Dây quấn ở chân bắt đầu lỏng ra, thân thể rơi xuống nhanh chóng làm Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, khẳng định là sẽ mông chạm xuống đất bốn vó thẳng lên trời rồi.

Cơ mà đau đớn trong dự liệu cũng không hề đánh tới, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt liền thấy bản thân trực tiếp được một tên đón nhận.

"Uy, tiểu quỷ, sợ cái gì hả?" Lão nhị ngu xuẩn lại thô lỗ bất mãn mở miệng.

Thiên Nguyệt Triệt mở trừng hai mắt, trừng trừng cả hai mắt, trong lòng quyết định thu hồi những suy nghĩ vừa xong,Thì ra cũng biết thế nào là nhẹ nhàng cơ đấy.

Vậy nên, hình ảnh hiện tại là dưới gốc cây có hai sinh vật cùng một tiểu quỷ đang ngồi, mà mặt đất bằng phẳng thì rải rác toàn vỏ chuối.

"Ngươi thật là loài người hử?" Lão đại vừa ăn chuối vừa nghi hoặc nhìn nhìn. Trên người tên tiểu tử này đích thực là có mùi của con người nhưng cái nhẫn trên tay nó hắn cũng vừa nhìn thấy, xác thực là bảo bối nha.

"Ta là con người a." Thiên Nguyệt Triệt biết điều.

"Con người chính là có đồ ăn ngon." Lão nhị đã ăn xong một nải nữa, bèn hướng Thiên Nguyệt Triệt xòe tay, "Còn gì nữa không? Chúng ta sống ở cái nơi này đến mức sắp chết đói rồi."

"Có." Thiên Nguyệt Triệt lại lấy từ trong Tạp Tư Cơ ra một đống lớn, giao cho lão nhị, "Ăn chậm thôi."Lỡ như ngươi nghẹn chết, ta biết đi hỏi ai đây– Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm. 




Quyển 6 - Chương 27: Giải thích

Tiểu ca:anh bạn nhỏ.

Sa hùng:gấu cát. (Con gấu ở quyển 4 bạo loạn 1 trận rồi bị bé Triệt thu phục được í)




"Điều kiện gì?"

"Đúng, chỉ cần có thể giúp chúng ta rời đi, điều kiện thế nào cũng nghe theo ngươi." Tên lão đại cùng tên lão nhị thực sự bị nhốt ở chỗ này lâu quá mức rồi, nghe được có người đủ khả năng mở cái động này ra, còn quản Thiên Nguyệt Triệt ra điều kiện cái gì nữa chứ.

"Điều kiện thứ nhất, hai người phải nghe theo ta. Điều kiện thứ hai, phải giải thích cho ta biết vì sao hai người lại ở chỗ này?"

"Tất cả nghe theo ngươi?" Lão nhị chống cằm, cảm thấy vấn đề này còn phải chờ để nghiên cứu đã, cơ mà nếu không đáp ứng thì?? Tiểu quỷ này đúng là một sinh vật đơn thuần, hoàn toàn không biết trên thế giới này còn có một thứ được gọi là đổi ý hay sao.

"Nghe lời ngươi." Lão đại vỗ vỗ lồng ngực, "Tộc dân Ám Dạ bọn ta nói là giữ lời, tiểu.........tiểu ca, ngươi cứ yên tâm."

Tiểu ca? Thiên Nguyệt Triệt lục lọi trong tầm hiểu biết của mình,Tiểu ca ư? Tại sao nghe xong lại cảm thấy không có địa vị gì thế nhỉ?Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệt Nguyệt Triệt muốn cải chính, "Các người cứ kêu ta là đại ca đi."

"Đại đại đại..........Đại ca?" Lão nhị nghe mà lắp bắp, tên tiểu quỷ mắc toi này cư nhiên lại muốn bọn chúng tôn hắn làm đại ca?Đừng hòng.

"Hay thôi." Thiên Nguyệt Triệt vẻ mặt ung dung tự tại, "Ta phải đi, sau này phỏng chừng cũng không có ai tới nơi này nữa, hai vị cứ ở đây phân lớn phân bé với nhau......đời đời kiếp kiếp đi nhé." Nhìn cả vùng đất đã dậy lại sức sống, bầu không khí thực mát mẻ, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy, bọn họ sẽ còn sống lâu a.

"Không muốn......" Lão nhị xông lên ôm lấy cánh tay Thiên Nguyệt Triệt, "Đại ca, đừng để chúng tôi ở lại chỗ này."

Thiên Nguyệt Triệt dùng sức muốn rút tay ra nhưng lão nhị bám rõ chắc, căn bản hắn không cựa quậy được, "Buông tay." Siết thêm một chút nữa thì cánh tay mảnh khảnh sẽ gãy mất không biết chừng.

"Buông ta? Ờ ờ, buồng tay." Khuôn mặt lão nhị tươi cười vô cùng ngây ngô, "Đại ca, ngươi có thể mang bọn ta ra rời khỏi đây sao?"

"Đương nhiên có thể. Không phả ta đã nói sao, có hai điều kiện, cái thứ nhất từ giờ về sau phải nghe lời ta, cái thứ hai là nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở nơi này? Sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?" Nếu như dám để hắn lặp lại thêm một lần nữa thì hắn tuyệt đối sẽ dùng dây buộc mồm hai tên này lại.

"Để ta nói, để ta nói." Lão đại giơ tay, "Điều kiện thứ nhất, hai huynh đệ chúng ta nhất trí, tuyệt đối nghe đại ca. Điều kiện thứ hai, chuyện này nói ra thực phức tạp."

"Không sao, ta có dư thời gian để lắng nghe."Với đầu óc của các ngươi, có chuyện gì mà không phức tạp?Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ

Lão đại cởi áo ngoài xuống trải trên mặt đất, "Đại ca, mời ngồi, nghe ta từ từ nói."

Thì ra, vốn dĩ hai người bọn họ đều là tộc dân Ám Dạ xếp vào hàng nhất đẳng, nhưng vì một sai lầm mà bị bề trên trừng phát nhốt trong kết giới này, nếu như có người lạ xông vào kết giới, phải bẩm báo lại cho bề trên. Thế mà cả trăm năm nay, mọi thứ đều an bình. Hai người họ cũng dần dần quên đi mục đích ban đầu, tự do tự tại mà sống, cho đến khi Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện, bọn họ mới thử chọc xem, còn tưởng Thiên Nguyệt Triệt chẳng qua là một đứa trẻ tộc người bình thường, cho nên không có lễ phép, giờ thì đã biết, bọn chúng nghĩ sai rồi.

"Ồ, tại sao phải để hai ngươi trông chừng bên trong kết giới này?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ,Nếu giăng kết giới, vậy thị họ e ngại điều gì?

"Bọn ta sống ở đây hoài, cũng chẳng rõ, hồi đầu, quả thực nơi này có một nữ tử xông vào." Lão đại giải thích.

"Đúng đúng, là một cô nương cực kì xinh đẹp, cũng cực kì độc ác ấy." Lão nhị câu sau sửa câu trước, mới nhớ tới thôi là đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi, "Người đàn bà kia xông vào kết giới, bọn ta lập tức đi báo với bề trên, họ có gửi người tới, sau thì cùng cô ta đánh tới đất trời long lở, chẳng biết bọn ta bị thứ gì táp trúng, sau đó liền hôn mê. Trước khi bất tỉnh, còn nghe được cái gì mà.........nơi này là đường thông với địa giới Thánh Linh quốc."

"Đúng đúng đúng." Lão đại phụ họa, "Có điều, sau khi chúng ta tỉnh lại, thì không thấy cô ta đâu, chỉ có bề trên còn ở lại, dặn chúng ta tiếp tục trông giữ nơi này."

"Bề trên ư? Là ai?" Thiên Nguyệt Triệt vội vàng nói.

"Giao nhiệm vụ cho bọn ta tất nhiên cũng là người của tộc Ám Dạ, nhưng mà..........đó là ai, thật ra bọn ta cũng không rõ. Mọi mệnh lệnh đều được sứ giả truyền lại cho, trên sứ giả có hộ pháp, trên hộ pháp chính là bề trên a." Lão đại nói chi tiết.

"Tộc dân Ám Dạ các ngươi không phải cũng nghe theo phân phó của Ám Dạ Vương nữa sao?" Phụ hoàng đường đường là Ám Dạ Vương, tại sao bọn họ lại không nhận biết.

"Ám Dạ Vương biến mất đã lâu rồi, con dân trong tộc cũng rối loạn, hơn nữa..........có những người là tộc dân Ám Dạ lưu vong thì sẽ không thuộc địa phận quản hạt của Ám Dạ vương nữa."

Cái này Thiên Nguyệt Triệt biết, với những người phạm sai lầm rồi lưu vong sẽ không còn là con dân của Ám Dạ nữa, phụ hoàng đã nói.

"Đúng đúng." Lão nhị nói tiếp, "Còn cả những hậu sinh là con của tộc dân Ám Dạ với Nhân tộc, Ma tộc, Tinh Linh tộc các loại, chúng đều bị gọi là tạp chủng và không được tộc Ám Dạ thừa nhận. Cũng không được Thần Tộc, Tinh Linh tộc, Ma tộc thu nạp. Tộc nào cũng muốn giữ dòng dõi thuần khiết, cho nên tất cả những tạp chủng kia tụ hợp lại gọi là Hỗn tộc."

Hỗn hợp tộc?Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được muốn cười, .......Vị nào 'văn hay chứ tốt' mà nghĩ ra được cái tên khó nghe quá?

"Nói thế tức là các ngươi cũng không phải là tộc dân thuần chủng của tộc Ám Dạ?" Nhưng mà nãy bọn chúng vẫn tự xưng mình là con dân Ám Dạ cao quý nha.

"Chúng ta vẫn là tộc dân Ám Dạ a, chỉ là ba mẹ bọn ta một là tộc dân Ám Dạ lưu vong, một là tộc dân Tinh Linh tộc, cho nên.......... " Lão nhị suy sụp, cho dù bọn họ có hình dáng của tộc dân Ám Dạ nhưng vì lớn lên thật xấu xí, cho nên bị những tộc dân Ám Dạ lưu vong khác xem thường.

Chỉ có thể dùng được đôi mắt – Ở chỗ này bảo vệ kết giới mà thôi.

Gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt đã hoàn toàn hiểu rõ. Nơi này là cánh cửa duy nhất tiến vào Thánh Linh quốc, kết giới được giăng ra là để che dấu sự tình. Năm đó kẻ đoạt mất viên hồng ngọc trong tay ngũ ca, đích thực là người của bộ tộc Ám Dạ.

Như vậy, cùng năm đó phải chăng cũng chính hắn đã ra tay hủy diệt Thánh Linh quốc để tìm cho được viên hồng ngọc thứ hai ư?

"Đúng rồi, bảo vệ kết giới của khu rừng này, chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"

"Phải, chỉ có hai chúng ta." Lão đại, lão nhị cùng gật đầu.

"Cho nên, nếu như nơi này có người khác đi vào, các ngươi nhất định sẽ biết."

"Chúng ta là tộc dân Ám Dạ, cũng là con cháu của Tinh Linh tộc, so với kẻ khác, bọn ta đối với hơi thở của người sống càng thêm nhạy cảm hơn, bọn ta xác định cũng chỉ có mình ngươi thôi." Cả hai vô cùng tin tưởng.

Nói cách khác, phụ hoàng và bọn Liệt La Đặc căn bản không ở cùng không gian với hắn.

Nhưng rõ ràng là bọn họ cùng nhau tiến vào kia mà?

Thiên Nguyệt Triệt thoáng cái đã hiểu, hắn biết nguyên nhân là gì rồi, thì ra hắn bị trúng yêu pháp gây ảo giác cho nên vẫn cứ nghĩ hắn và phụ hoàng luôn ở cạnh nhau, kẻ kia đã ra tay lúc nào vậy nhỉ?

Nếu như không đụng phải hai tên này, Thiên Nguyệt Triệt sợ rằng bản thân sẽ mải miết kiếm tìm tung tích của Thiên Nguyệt Thần bọn họ ở nơi đây.

Bây giờ chưa phải là lúc tìm kiếm Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng, Thiên Nguyệt Triệt có dụng ý, nếu như kẻ địch cố ý muốn bọn họ tách ra, như vậy phải chờ bước kế tiếp xem hắn định làm gì.

"Các ngươi biết cánh cửa thông tới Thánh Linh quốc ở đâu không?"

................

Lại nói đến Nặc Kiệt, sau khi cứu được nữ tử đang gặp nạn dưới tay Thiên Nguyệt Triệt thì lập tức chạy trốn theo đường thủy, cùng ẩn nấp ở dưới đáy thuyền. Chờ đến khi Thiên Nguyệt Triệt bọn họ cập bờ, liền rời đi theo.

Nặc Kiệt nắm giữ ma pháp hệ thủy tương đối cao tay, ẩn mình dưới nước cũng là một trong những ngón nghề sở trường.

Mà nữ tử kia trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, người ra tay cứu mình lại chính là tên thái giám mập mạp này, khi đó vô tâm dụ dỗ, không ngờ nay lại biến thành cái phao cứu lấy một mạng, còn bỏ trốn? Ả trước đó đã bị ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt mê hoặc, hài tử kia.........trong lòng vô thức run lên, khó trách chủ thượng từng nhắc nhở, chớ chọc đến nó.

"Cô nương........cô nương........" Nặc Kiệt gương mặt ửng hồng, mười ngón tay mập mập quơ quơ trước mặt nữ tử mấy cái, "Cô nương đang suy nghĩ gì vậy?"

Nữ tử đang hấp một ngụm nước suýt chút nữa thì phun ra, có điều thực sự cũng không phải mắc ói lắm. Nhìn tên thái giám này tuy mập mạp nhưng trắng hồng, tương đối dễ nhìn. Nữ tử đặt chiếc chén xuống buông một tiếng cười quyến rũ, "Huynh yêu thích ta sao?" Ả đứng lên tiến tới sát gần Nặc Kiệt, hai tay vòng quanh cổ hắn.

Chẳng qua là,......... nữ tử sờ thấy hết ngấn này đến ngấn nọ, trong bụng ả lại thầm nói, tên mập này, lớn lên chẳng động đậy gì hay sao mà béo quá.

"Cô nương......." Nặc Kiệt xấu hổ, cười một tiếng, bạo gan dùng hai tay mình ôm lấy vóc dáng điệu đà nọ, "Ta...ta thích."

"Thật ư?" Nữ tử tiến sát vào trong ngực Nặc Kiệt, chân khẽ cọ cọ bên đùi hắn, chỉ là...............cọ chẳng được mấy hồi mặt ả chợt cứng ngắc, đứng lên, ả thậm chí còn quên mất rằng, người nọ là một thái giám.





Quyển 6 - Chương 28: Trấn nhỏ

  Không hiểu những tên thái giám khác có thể nổi lên dục vọng hay không, chứ Nặc tổng quản của chúng ta thì đúng thật là không chút nào giống với người bình thường. Hai mắt chăm chú nhìn vào nữ tử: "Là thật."

Cặp mắt sạch sẽ không hề bị ô nhiễm, Thiên Nguyệt Triệt đã từng nói, Nặc Kiệt đẹp nhất chính là tấm lòng không dễ gì lay chuyển.

Chỉ cần là nữ nhân, ai cũng sẽ thích nghe mình được nam nhân ca ngợi, cho dùnam nhânnày là một thái giám.

Có lẽ, ở trong mắt các nàng, chinh phục được một nam nhân bình thường so với chinh phục được một người đặc biệt như y càng đáng để kiêu ngạo hơn.

Hai người dừng lại nghỉ ở một quán trà ven đường, ăn một ít điểm tâm, sau đó rời đi.

Không bao lâu sau, trước mắt Nặc Kiệt là một mảnh hoang vu thê thảm. Hắn trời sinh nhát gan, lại cảm thấy nơi này nồng đậm tử khí hòa quyện với mùi máu tươi, "Đây......đây là nơi nào?"

Nữ tử dường như không nghĩ tới, kẻ mà mới lúc trước còn gan dạ từ trong tay Thiên Nguyệt Triệt cứu mình ra, giờ khắc này lại nhát gan như vậy, lập tức cảm thấy những hành động kia có phần toan tính.

Lại nghe Nặc Kiệt hỏi đến họ đang ở nơi nào, nữ tử liền trầm mặc, "Nhà của ta."

Gương mặt vốn mỹ lệ động lòng người giờ phút này lại hiện lên vẻ bi thương. Nặc Kiệt chưa từng thấy nữ tử lộ ra dáng vẻ đó, nên cũng chẳng biết làm sao, hắn vẫn cứ nghĩ mãi không rõ, nơi nữ tử sống sẽ như thế nào đây.

"Đi thôi." Nữ tử kéo Nặc Kiệt bước đi. Vốn họ còn đang đứng dưới mặt đất vậy mà thoắt cái đột nhiên bay lên trời, với một tốc độ cực nhanh khiến cho Nặc Kiệt cảm thấy như bị ném đi vậy.

Chờ cho tới khi trở lại mặt đất một lần nữa, thì cảnh trước mắt họ đã thay thế bằng mấy căn nhà cũ kĩ.

"Đây là đâu?" Mặc dù phòng ốc đã cũ sờn, rách nát nhưng lại khiến Nặc Kiệt nổi lên tầng tầng da gà, hắn cảm thấy xung quanh vô cùng quỷ dị.

"Bên trong một vùng đất đã bị diệt vong." Nữ tử nói, "Cũng là quê nhà của ta, Thánh Linh quốc."

..........

Đi qua cánh cửa dẫn vào Thánh Linh quốc, lão đại và lão nhị cũng trở nên mù đường, Thiên Nguyệt Triệt dùng thần thức bao quát một lát, vẫn không lý giải được sự kì quái của nơi này, thậm chí.........chạm cũng không tới biên giới. Nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Có một chỗ phản ứng với thức thần của Thiên Nguyệt Triệt, ở đó có hơi thở khác biệt với những phần còn lại của khu rừng

Thiên Nguyệt Triệt tiến theo hướng đó.

Rõ ràng là nơi nơi đều giống nhau nhưng không khí lại vô cùng khác biệt.

"Nơi này a......" Lão nhị có chút hãi hãi, trốn sau lưng lão đại, phát ra thanh âm run rẩy khiến cho Thiên Nguyệt Triệt bất chợt hỏi một câu, "Nơi này có cái gì không thích hợp sao?" Thiên Nguyệt Triệt đã biết còn cố tình dò hỏi.

"Đại ca, ngươi không biết chứ, cánh rừng này nói chung là khá kỳ quái, thường xuyên vang lên những tiếng kêu thét, la khóc khuấy động lòng người, mà căn bản lại chẳng thấy bóng dáng ai, khiến cho trong lòng bọn ta thấp thỏm, luôn muốn né thật xa. Hơn nữa, gần đây thi thoảng lại có một thứ mùi khá lạ phát tán, cho nên, bọn ta,..........bọn ta sợ." Lão nhị cẩn thận nói, sau đó thì ôm chặt lấy lão đại.

Tiếng kêu thét? La khóc?Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại lắng nghe nhưng vẫn không tài nào nghe ra được.

"Hơi thở của tử vong, tôi cảm thấy được hơi thở của đồng bạn." Linh hồn nữ tử ẩn trong chuôi kiếm lên tiếng.

Thiên Nguyệt Triệt ngầm ra hiệu bảo hồn phách nữ tử đừng khẩn trương, lại nhắm hai mắt lại, có lúc nhìn bằng mắt hoàn toàn trái ngược với nhìn bằng tâm.

Trong rừng vô cùng an tĩnh, những sợi tóc đen rủ trên trán Thiên Nguyệt Triệt theo gió lay động.

Kết giới, ở một khía cạnh nào đó cũng là một loại ảo cảnh, nếu là hư ảo thì khó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net