Chương1:(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tất cả thần tiên trên trời có một vị nổi tiếng là trò cười của tam giới.

Tương truyền tám trăm năm trước, có một quốc gia cổ đại Trung Nguyên tên là Tiên Nhạc.

Tiên Nhạc trước kia, đất rộng của nhiều, dân chúng hòa thuận vui vẻ. Vương quốc sở hữu bốn bảo vật: Mỹ nhân như mây, nhạc họa văn thơ hoa mỹ, hoàng kim châu báu và một vị Thái tử điện hạ đại danh đỉnh đỉnh.

Vị Thái tử điện hạ này, nói thế nào đây, là một nam tử hiếm có khó tìm.

Hoàng đế cuối cùng coi hắn như bảo ngọc trên tay, sủng ái có thừa, thường hãnh diện khoe:" Con ta sau này ắt sẽ là minh quân, lưu danh muôn đời."

Có điều, đối với thế tục vương quyền phú quý, Thái tử lại hoàn toàn không có hứng thú.

Hắn chỉ có một hứng thú, thường dặn lòng mình một câu, chính là-----

"Ta muốn cứu vớt chúng sinh."

Thái tử không lâu sau một lòng tu hành, trên đường tu hành có hai câu chuyện nhỏ được lưu truyền rộng rãi từ xưa.

Chuyện xưa thứ nhất, xảy ra khi hắn mười bảy tuổi.

Năm đó, Tiên Nhạc quốc cử hành một lễ diễu hành tế trời mùa xuân long trọng.

Tuy rằng truyền thống thờ cúng thượng hạng này đã bị bãi bỏ mấy trăm năm rồi, nhưng theo những gì còn sót lại trong sách cổ và trong lời nói tiền nhân kể lại, có thể tửng tượng được rằng đó là một sự kiện trọng đại khắp trốn vui mừng như thế nào.

Ngày hội mùa xuân, trên thần võ đường cái.

Hai bên đường biển người tấp nập, vương công quý tộc ở trên lầu cao chuyện trò vui vẻ, các võ sĩ hoàng gia mặc áo giáp oai hùng ào ào mở đường, các thiếu nữ đôi tay tuyết trắng thả đầy trời hoa bay rực rỡ, không biết người cùng hoa ai kiều mỹ hơn, trong kim xa truyền ra tiếng nhạc du dương, phiêu đãng khắp hoàng thành. Đội danh dự cuối cùng, mười sáu bạch mã thắt dây cương vàng song hành kéo một tòa hoa đài.

Trên đài cao cao, đó là vị duyệt võ thần vạn người trông mong.

Trong lễ diễu hành tế trời, duyệt võ thần mang một chiếc mặt nạ hoàng kim, người mặc hoa phục, cầm trong tay bảo kiếm, sắm vai ngàn năm đệ nhất võ thần phục ma hàng yêu------ Võ thần đại đế Quân Ngô. Một khi được lựa chọn, đó là vinh quang không gì sánh bằng, bởi vậy, tiêu chuẩn chọn lựa cực kỳ nghiêm khắc. Được lựa chọn năm ấy, chính là Thái tử điện hạ. Toàn quốc trên dưới đều tin tưởng, hắn nhất định sẽ hoàn thành một duyệt võ thần xuất sắc nhất từ trước đến nay.

Chính là, ngày ấy, lại xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn.

Khi đội quân danh dự diễu đến vòng thứ ba quanh thành, đi qua một mặt tường thành cao vài chục trượng.

Lúc ấy, võ thần trên đài đang muốn đem một kiếm chém chết yêu ma.

Đây là một màn kích động nhân tâm nhất, đường cái hai bên sôi trào, phía trên tường thành cũng càng mãnh liệt, mọi người sau chen trước thăm dò, giãy giụa, xô đẩy.

Lúc này, một đứa trẻ từ trên thành lâu rớt xuống.

Tiếng chói tai vang lên, đúng lúc mọi người cho rằng đứa trẻ này sắp vấy máu thần võ đường cái, Thái tử hơi hơi ngẩng đầu, thả người nhảy, tiếp được hắn.

Mọi người chỉ kịp thấy một đạo bóng trắng đạp không bay lên, Thái tử liền ôm đứa trẻ kia bình yên rơi xuống đất. Mặt nạ hoàng kim rơi xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ sau mặt nạ kia.

Ngay sau đó, vạn chúng hoan hô.

Các bá tánh cao hứng phấn chấn, nhưng nhóm quốc sư của hoàng gia đạo trưởng liền đau đầu.

Trăm triệu không nghĩ tới xảy ra sai lầm lớn như vậy.

Điềm xấu a, quả là điềm xấu!

Hoa đài diễu quanh hoàng thành mỗi một vòng, đều tượng trưng cho ước nguyện của quốc gia một năm quốc thái dân an, hiện giờ gián đoạn, vậy chẳng phải muốn đưa tới tai họa sao!

Nhóm quốc sư buồn đến nỗi muốn đổ mưa, nghĩ trước đoán sau, mời thái tử đến, uyển chuyển mà ngỏ ý, điện hạ ngài có thể diện bích( úp mặt vào tường) sám hối một tháng hay không? Không cần thật sự diện bích, chỉ cần có tâm một chút là được.

Thái tử mỉm cười nói:" không cần."

Hắn nói như vậy:" Cứu người không phải chuyện gì xấu. Trời cao thế nào lại bởi vì ta làm vậy mà giáng tội ta?"

Ách.....Ngộ nhỡ trời cao vẫn giáng tội thì sao?

"Như vậy trời cao sai rồi, sao ta phải hướng sai xin lỗi?"

Nhóm quốc sư không còn lời gì để nói.

Vị Thái Tử điện hạ này chính là một người như vậy.

Hắn chưa từng gặp việc gì hắn làm không được, cũng chưa bao giờ thấy hắn không thương người. Hắn là nhân gian chính đạo, hắn là trung tâm thế giới.

Cho nên, nhóm quốc sư tuy rằng trong lòng rất thống khổ:" Ngươi biết cái gì!"

Nhưng không thể nhiều lời, cũng không dám nói nhiều.     Dù sao điện hạ cũng sẽ không nghe.

Cái chuyện xưa thứ hai cũng phát sinh năm Thái tử mười bảy tuổi này.

Truyền thuyết, phía sau nam Hoàng Hà có một cây cầu gọi là cầu Nhất Niệm, tại đây có một quỷ hồn ở trên cầu quấy rối nhiều năm.

Quỷ hồn này thập phần khủng bố: mặc tàn giáp, chân đạp nghiệp hỏa, toàn thân máu tươi cùng đao thương tên nhọn, mỗi một bước đi đều sẽ lưu lại một dấu chân máu cùng lửa.

Cứ cách mấy năm, nó sẽ bỗng nhiên hiện thân ban đêm, du đãng ở đầu cầu, ngăn chặn người đi đường hỏi ba vấn đề: "Nơi đây là đâu?" "Thân xác này là của người nào?" "Vì sao lại thế?"

Nếu đáp không đúng, liền sẽ bị quỷ hồn một ngụm cắn nuốt. Có điều, ai cũng không biết đáp án chính xác là cái gì, cho nên mấy năm qua, quỷ hồn này đã cắn nuốt vô số người đi đường.

Thái tử vân du trên đường nghe nói việc này, tìm đến cầu Nhất Niệm, hàng đêm canh giữ ở đầu cầu, rốt cuộc, một đêm gặp được quấy phá quỷ hồn.

Quỷ hồn kia hiện thân, quả nhiên giống trong lời đồn, âm trầm đáng sợ. Nó mở miệng hỏi Thái tử vấn đề thứ nhất, Thái tử cười trả lời:" Nơi đây là nhân gian."

Quỷ hồn lại nói:" Nơi đây là Vô Gián."

* Vô gián(无间) hay còn gọi là Vô gián địa ngục (無間地獄) dành cho năm đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại Đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la- hán, làm Phật chảy máu. Nơi đó chúng sinh bị hành hình liên tục đời đời, không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân này thu thân khác trả quả báo, mãi mãi không được đầu thai siêu sinh.(Wekipedia)

Khởi đầu êm xuôi, vấn đề đầu tiên đáp sai rồi.

Thái tử nghĩ thầm, dù sao ba vấn đề đều muốn đáp sai, sao phải chờ ngươi hỏi xong? Vì thế liền rút binh khí, đấu võ.

Một trận này đánh đến trời đất âm u, thái tử võ nghệ cao cường, quỷ hồn kia cũng càng dũng mãnh khiến người sợ hãi.
Một người một quỷ ở trên cầu cơ hồ đấu đến nhật nguyệt quay cuồng, cuối cùng, quỷ hồn rốt cuộc bại trận.

Sau khi quỷ hồn biến mất, Thái tử gieo một hạt giống cây hoa đầu cầu. Lúc này, một đạo nhân đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy hắn rắc một nắm đất vàng tại đây, vì nó tiễn đưa, hỏi:"  Làm gì vậy?"

Thái tử liền nói tám chữ nổi tiếng:" Thân tại vô gián, âm tại Đào nguyên*."

* Điển tích văn học trong tác phẩm" Đào Nguyên Ký" của Đào Tiềm. Tác về một người đánh cá thời nhà Tần, một hôm chèo thuyền ngược dòng suối đi mãi tới một khu rừng trồng toàn đào, lại có cả một khu dân cư khá đông sống an nhàn phú quý ở giữa rừng sâu núi cao, một cảnh sống đẹp tuyệt tựa như nơi tiên ở. Từ đó về sau, người ta dùng chữ" Đào nguyên" để chỉ nơi tiên cảnh.( Wikipedia)


Đạo nhân nghe xong, hơi hơi mỉm cười, hóa thành một vị thần tướng thân khoác giáp bạc, đạp tường vân, cưỡi cuồng phong, theo ánh mặt trời mà đi. Thái tử khi ấy mới biết, mình mới vừa gặp gỡ võ thần đại đế thân chinh hạ phàm tới phục yêu hàng ma.

Nhóm thiên tiên chư thần từ khi lễ diễu tế trời mùa xuân kia đã lưu ý tới tên duyệt thần võ giả thập phần xuất sắc này rồi.
Lần này lại nhìn thấy một màn ở đầu cầu Nhất Niệm, có tiên gia hỏi Đế Quân:" Ngài thấy vị Thái Tử điện hạ này thế nào?"

Đế Quân cũng đáp tám chữ:" Tương lai người này, không thể hạn lượng."( cũng tương tự như câu "tiền đồ vô lượng")

Đêm đó, phía trên hoàng cung xảy ra dị tượng, mưa to gió lớn.

Giữa tiếng sét ầm ầm, Thái Tử điện hạ phi thăng.
________________________________
Tạm thời C1 đến đây đã.😁😁😁
Ngày mai mình sẽ đăng nốt p2 của chương một nha~~😊😊😊

P/s: phù~~, mệt ghê  p1 c1 tổng cộng tất cả 1687 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net