PN7 : Ca ca! Thành thân đi! (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên hôm sau thì đau khỏi phải nói. Đối với y, đêm hôm trước có lẽ chính là đêm kịch liệt nhất trong lịch sử 'lên giường' cùng Quỷ vương áo đỏ.

Hoa Thành không ngại dày vò y. Nào như đâm đến một nửa thì rút ra, khiến cho Tạ Liên sống dở chết dở mà phải van xin hắn.

"Ca ca, muốn không?"

Tạ Liên đỏ mặt không lên tiếng, y cố kìm nén tiếng rên cho bé lại chỉ còn những hơi thở gấp dồn dập. Hoa Thành càng không bỏ qua cho y. Đem toàn bộ sự ghen tức và dục vọng trút lên người dưới thân mình. Hắn cứ đâm vào nửa vời lại rút ra, dùng lưỡi và hàm răng điêu luyện của mình cắn mút hai đầu nhũ bé hồng đến khi sưng đỏ.

Tạ Liên thật sự không chịu được nữa, hai bàn tay nắm chặt vào bả vai cơ bắp của người kia, nói ra từng câu ngắt quãng:

"T...Tam Lang.....cho.....ta~"

Hoa Thành nở nụ cười tà mị.

"Ca ca, ta nghe không rõ, nói lớn lên!"

Tạ Liên gồng sức kéo cơ thể cường tráng của hắn áp vào người mình. Thở ra vài hơi thở nóng hổi bên tai hắn:

"Ta.......ta muốn nó!"

Y thà bị đâm vào nơi sâu nhất cũng không muốn làm cái loại việc này.
Việc đó cũng giống như bạn đem cây kẹo hứa tặng cho đứa trẻ nào đó, đến khi nó chìa tay ra cầm lấy thì bạn lại rút tay lại. Quả thật khó chịu vô cùng.

Hoa Thành nghe thế lại càng tăng thêm 10 phần sinh lực. Dày vò Tạ Liên đến tận sáng. Hắn như muốn đem y xé ra từng mảnh nhỏ rồi nuốt vào người. Cho dù có thượng bao nhiêu lần cũng không đủ.

Bây giờ thì toàn thân y không thể cử động nữa, cả người đau muốn chết đi sống lại. Hoa Thành nhìn bộ dạng này của y trong lòng thỏa mãn vô cùng. "Người này, cả đời chỉ có thể của hắn thôi."

Hoa Thành bước đến giường nâng Tạ Liên dậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bánh bao của y,nói:

"Ca ca, đau lắm sao?"

"Mẹ nó có thể không đau sao? Vì ai mà ta thành ra bộ dạng như bây giờ hả?" - Tạ Liên thật sự muốn mắng Hoa Thành một trận. Nhưng lời đến cổ thì lại nuốt xuống, y mệt đến độ nói không ra hơi nữa. Chỉ dựa vào ngực Hoa Thành ngủ thiếp đi.

Hoa Thành nhìn vậy trong người lại cồn cào. Không nhịn được lại cắn mấy cái nhưng sau cùng cũng là nhẹ nhàng đặt người kia xuống, quyết tâm không làm nữa. (-.-!)

Từ hôm đó Tuyết Lan coi như một nô tỳ ở Cực Lạc phường. Ngày ngày bị Hoa Thành sai tới sai lui, chạy khắp chỗ này đến chỗ kia không bao giờ ngớt việc. Thế nhưng cô cũng không bày tỏ thái độ gì cả. Luôn làm ra vẻ rất siêng năng. Mỗi ngày đều tỏa ra năng lượng tích cực, thể hiện sự trung thành hết mực như chó đối với chủ nhân mình.

Dần dần, Hoa Thành cũng không đề phòng nàng ta nữa, công việc giao cho Tuyết Lan làm cũng ngày càng ít hơn. Thế nhưng, hắn cũng tuyệt đối không để cô ta đến gần Tạ Liên nửa bước.

Thời gian cứ vậy trôi qua, Tuyết Lan đến ở Cực Lạc phường cũng đã được hơn 3 tháng.

Cho đến một buổi tối, Tạ Liên nói:

"Tam Lang, tối nay ta có cuộc họp ở Tiên Kinh, có lẽ sẽ về muộn. Đệ không cần chờ ta đâu."

Hoa Thành nghe nói Tạ Liên lại lên Thượng Thiên Đình, bĩu môi:

"Huynh sẽ không về sao?"

"Nếu cuộc họp kết thúc muộn thì có lẽ sẽ ở lại trên đấy."

Hoa Thành nghe vậy đầu lông mày càng nhíu chặt:

"Không có huynh làm sao đệ ngủ được."

"Ngoan. Chỉ một ngày thôi mà, sáng mai ta lập tức trở về."

Không lâu sau thì y cũng rời đi, để lại một mình Hoa Hoa ở Cực Lạc phường. Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Hoa Thành lát nữa phải đến Thiên Đăng quán luyện viết, không được lười biếng. Hoa Thành nghe vậy chỉ bày ra một bộ mặt ủ rũ: "Ca ca~~~"

Tạ Liên đi gần hết Chợ Quỷ thì bất ngờ bị một bàn tay bịt miệng từ đằng sau. Sau đó y liền không nhớ gì nữa, cứ thế ngất đi.

Hoa Thành sau khi Tạ Liên đi một lúc thì bắt đầu ra ngoài đi dạo. Hắn cũng chẳng thèm đến Thiên Đăng quán luyện chữ làm gì. Hàng ngày đều có Tạ Liên đi cùng với hắn. Hôm nay người đi rồi, một mình hắn cũng không muốn tới.

Cứ thế đến sáng hôm sau. Sau khi ngủ dậy hắn mới ra ngoài lần nữa để đến Thiên Đăng quán luyện chữ.

Vừa bước ra cửa thì bọn quỷ đã vây lại nhao nhao lên:

"Thành chủ, hôm nay Tạ phu nhân không đi cùng ngài à?"

[Khúc này tôi không nhớ trong nguyên tác quỷ ở Chợ Quỷ gọi Tạ Liên là gì nên thôi đặt tạm là 'Tạ phu nhân vậy' :((]

Hoa Thành cũng lười để mắt đến chúng, trực tiếp không thèm trả lời. Hắn chợt nghe có 1 con quỷ trong số bọn chúng nói: "Hôm qua ta còn thấy Tuyết Lan đi cùng với Tạ phu nhân cơ mà."

Hoa Thành nghe vậy sắc mặt xấu cực kì, đưa cánh tay ra túm lấy cổ con quỷ kia gắt gỏng hỏi: "Ở đâu?"

Hắn dọa bọn quủ sợ chết khiếp, cả đám nhanh chóng tản ra vì sợ Thành chủ sẽ tức luôn lên đầu mình. Con quỷ đang bị túm cổ kia cũng hoảng loạn, mồ hôi chảy ra từng giọt, sợ hãi trả lời:

"Ta không nhớ rõ. Hình như là gần Thiên Đăng quán."

Hoa Thành vậy mà trong chớp mắt đã không thấy đâu. Lúc này, bọn quỷ kia mới nhẹ thở phào, chỉ biết tự hỏi han nhau một câu: "Thành chủ nay lại làm sao thế nhỉ???"

Hoa Thành bước đến Thiên Đăng quán, hung hăng đạp cửa bước vào. Tim hắn đập rất nhanh, chỉ mong là loại chuyện đó...

"Không. Ca ca tuyệt sẽ không làm loại chuyện đó."

Nhưng hắn vừa vào tới, vẻ mặt tối sầm lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Tạ Liên và Tuyết Lan cư nhiên lại ở cùng một chỗ. Còn làm cái loại chuyện kia.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Tạ Liên lúc này mới ý thức day day ấn đường ngồi dậy. Y lúc này mới phát hiện ra người nằm cạnh mình lại là Tuyết Lan, còn là...không mặc gì cả.

Sắc mặt Tạ Liên ngay lập tức tái mét đi, hiện rõ vẻ hoảng sợ và lo lắng. Y lúc này mới chú ý đến việc Hoa Thành đã ở đó từ lúc nào. 4 mắt nhìn nhau không nói nên lời. Tạ Liên vẫn chưa hoàn hồn lại, cứ vậy mà đờ người ra.

Hoa Thành cầm 2 bộ y phục rải trên đất đến, thành kính cầm bạch y đưa cho Tạ Liên. Bộ y phục còn lại, dùng sự nhẹ nhàng bĩnh tĩnh hiếm có đắp lên người Tuyết Lan.

"Tam Lang. Ta....." - Tạ Liên lắp bắp mở miệng giải thích. Nhưng y cái gì cũng không nhớ. Tại sao y lại ở đây, càng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì y càng đau đầu.

Hoa Thành dùng giọng nhẹ tênh lên tiếng, trong lời nói dường như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, hờ hững trả lời:

"Thật ngại quá Thái tử Điện hạ. Ta cũng không biết là huynh ở đây, coi như làm phiền hai người rồi. Ta đi trước."

Nói rồi hắn cứ thế quay người bỏ đi.

Tạ Liên nước mắt lã chã chảy ra, chạy lại túm lấy cổ tay hắn:

"Không phải như đệ nghĩ đâu Tam Lang. Ta thật sự.... Không phải là loại chuyện đó. Ta...."

Y rất muốn giải thích nhưng mà, chuyện gì cũng không nhớ không biết, vậy thì nói lên được gì đây.

Hoa Thành nhẹ gạt tay Tạ Liên ra khỏi cổ tay mình. Cười khẽ

"Bất quá, cái đó. Điện hạ. Nếu huynh không muốn ở lại đây, có thể nói với ta. Hoa Thành ta tuyệt sẽ không giữ. Ngài cũng không cần thiết ở ngay trong điện thờ của mình trốn tránh ta làm ra loại chuyện này."

Nói xong hắn bỏ đi thật. Để lại mình Tạ Liên ngồi thụp xuống.

Tuyết Lan lúc này đã mặc xong y phục chỉnh tề. Bước đến chỗ Tạ Liên ghét sát vào tai y, nói 1 câu:

"Giờ Thìn ngày mai. Ta chờ ngươi trên núi Kinh Thiên."

Nói xong cũng đẩy cửa rời đi mất. Để lại mình Tạ Liên trong điện thờ của chính mình.

Y khóc, y không kìm nén được. Hoa Thành từ lúc mới quen đến giờ cũng chưa bao lần nào bày ra biểu cảm đó với y.

Y không nhớ nổi đến cùng hôm qua đã xảy ra loại chuyện gì. Tạ Liên tin bản thân mình sẽ không làm ra loại chuyện đó. Nhưng...lỡ như....

Tạ Liên lại càng không nghĩ đến khả năng Tuyết Lan lừa mình. Y luôn cho rằng nàng ta không có lí do để làm vậy.

Một hồi, y mới chợt tỉnh ra:

"Đúng rồi. Tam Lang, mình phải đi giải thích."

Y vội vàng chỉnh trang lại y phục trên người. Đẩy cửa bước ra, hớt hải chạy đến Cực Lạc phường.

Thế nhưng khi Tạ Liên chuẩn bị bước vào. Y mới phát hiện bản thân không thể bước vào đó được nữa. Cứ như lập sẵn kết giới không cho y tới gần vậy.

Lồng ngực Tạ Liên nhói lên. Đau, thật sự rất đau. Y chưa bao giờ có cảm giác khó chịu như vậy.

Tạ Liên ngồi trước Cực Lạc phường cả một ngày, khóc tới sưng cả mắt nhưng cũng không thể nhìn thấy vị thiếu niên áo đỏ đó một lần. Lũ quỷ ở Chợ Quỷ hôm nay cũng không bắt chuyện với y nữa. Y thầm nghĩ chắc rằng Hoa Thành đã hạ lệnh không ai được nói chuyện với mình rồi. Tạ Liên chỉ đành cười khổ gục mặt xuống đầu gối.

Mặc dù là đầu tháng 6 nhưng buổi đêm một thân áo mỏng ở ngoài vẫn cảm thấy rất lạnh. Tạ Liên đã một ngày chưa ăn uống gì nhưng y không cảm thấy đói. Sương đêm làm ướt bộ y phục y đang mặc nhưng cũng không vì thế mà lạnh. Y chỉ lạnh lẽo khi không có ai đó ở bên.

Tạ Liên lại càng không nghĩ Hoa Thành sẽ bỏ rơi mình thế này. Nhưng mà, nếu đổi lại là y nhìn thấy Hoa Thành cùng một cô nướng khác nằm trên giường làm chuyện đó. Có lẽ y càng mất kiểm soát hơn.

Hoa Thành trong nhà nhìn thấy Tạ Liên như vậy lòng cũng khó chịu không kém là bao. Hắn cũng rất muốn ra ngoài bưng Tạ Liên về ném lên giường trút giận nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay. Hắn lại càng không có cách nào an ủi tâm hồn mình. Bắt Quỷ Vương ăn cả một bình giấm to thế ai mà chịu nổi chứ.

Tạ Liên cứ ngồi cả đêm ở ngoài Cực Lạc phường không hề chợp mắt. Y sợ khi mình ngủ quên rồi, Hoa Thành đi ra y sẽ bỏ lỡ cơ hội giải thích. Nhưng mà, y cứ ngồi chờ đến sáng ngày hôm sau, Hoa Thành cũng không ra ngoài Cực Lạc phường một lần. Hay có lẽ Hoa Thành thật sự đi ra nhưng không muốn Tạ Liên nhìn thấy, chính là cố tình tránh mặt y. Tự bản thân nhìn lại mình đã làm ra loại chuyện gì, y còn thấy ghê tởm chứ nói gì người khác.

"Đệ thật sự chán ghét ta đến vậy ư!"

_____________________________

[Quào, vậy là tôi đã viết xong phần 2 cho các cô rồi đây. Mạn phép đi ngủ giữ gìn sức khỏe tuần sau viết nốt phần 3 nhé (っ=﹏=c)]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net