thiên sát cô tinh hv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên sát cô tinh

Chương 29: Chuyện xưa

Âu Dương Minh lo lắng gọi: “Sư phụ, người làm sao vậy, người có khỏe không?” Hắn chưa bao giờ trông thấy sư phụ đau khổ như vậy, ngoài cái ngày vào mười năm trước ra, người vừa khóc lóc vừa không ngừng đánh lên thân cây, không biết gãy bao nhiêu cây, đến khi hai nắm tay đều chảy máu, nội lực kiệt quệ, người mới ngất đi, cũng vào ngày đó, mái tóc đen của sư phụ đã trở thành trắng như tuyết, từ đó về sau không hề bước ra khỏi Trích Tiên cốc.

Đột nhiên Hàn Nhân đứng dậy, xem ra đã bình tĩnh hơn, màu đỏ trong mắt cũng bớt đi, nhưng hai tay vẫn nắm chặt, hắn bước tới trước mặt Noãn Ngữ, nghiêm túc nhìn nàng, giọng nói vẫn khàn khàn, hỏi: “Ngươi tên gì? Làm sao biết được chuyện năm đó, vì sao muốn hỏi ta về vấn đề này?” Giọng nói hắn có chút run run, khóe mắt cũng có nước mắt, giống như đã đoán ra được điều gì.

Noãn Ngữ hơi sửng sốt, nàng không ngờ Hàn Nhân sẽ có phản ứng như thế, chẳng lẽ sự tình năm đó còn có bí mật, Noãn Ngữ cố khiến bản thân tỉnh táo, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta là Tiêu Noãn Ngữ, sự việc mười năm trước ta tận mắt chứng kiến, ta muốn biết có phải hoàng đế thật sự muốn giết Hiên Viên Noãn Ngữ và Tiêu hoàng hậu không.”

Cơ thể Hàn Nhân run mạnh, bước chân hư ảo, thiếu chút nữa là ngã xuống, may được Âu Dương Minh bên cạnh đỡ kịp thời.

“Ngươi là Tiêu Noãn Ngữ, nữ nhi của Nghi Thủy, thảo nào……. Chẳng trách ……..” Ánh mắt Hàn Nhân nhìn Noãn Ngữ thay đổi, bên trong mang theo yêu thương sâu lắng cùng nhớ nhung đậm sâu, ánh mắt như đang nhìn một người khác.

Noãn Ngữ kích động hỏi: “Ngươi và mẫu hậu có quan hệ gì? Vì sao ngươi lại biết tên mẫu hậu?” Nàng thấy nhung nhớ và yêu thương trong mắt Hàn Nhân, nàng biết tình cảm này là vì Nghi Thủy, vì mẫu hậu của nàng.

Hàn Nhân lấy lại tinh thần, hắn lau lệ nơi khóe mắt, cố gắng mỉm cười, dùng ánh mắt yêu thương nhìn Noãn Ngữ, dịu dàng nói: “Con rất giống mẫu hậu con, cũng kiên cường như khi nàng còn trẻ, thông minh như nhau, ta và mẫu hậu con là huynh muội kết nghĩa, nhưng ta yêu nàng, mà nàng lại yêu phụ hoàng của con, rất yêu, rất yêu…….” (Mun: Chỗ này bạn thay đổi cách xưng hô :”> Tự dưng thấy tội Hàn Nhân :-s Bạn là bạn muốn Nhân ca với Minh ca một đôi =))) hô hô :-“, Yu: nàng nghen, càng lúc càng …đc nghen =]] )

Noãn Ngữ cúi đầu trầm lặng, một lúc sau, đột nhiên nàng ngẩng đầu, trong mắt ánh lên ánh sáng long lanh, nàng nói dứt khoát: “Hàn thần y, xin người cho ta biết chuyện năm đó, ta cần phải biết tất cả.”

Hàn Nhân gật đầu, nhìn nơi xa, từ từ rơi vào hồi tưởng, “Năm đó Nghi Thủy là mỹ nhân đứng đầu Thương Long quốc, võ công, tài năng và học vấn đều nhất, là một nữ tử đặc biệt. Ta và phụ hoàng con năm đó cũng là huynh đệ tốt, thường xuyên kết giao ra ngoài dạo chơi, một lần kia, chúng ta gặp mẫu hậu con rồi đồng thời cùng yêu thương nàng, nhưng ta lại nhát gan không dám thổ lộ, chỉ có thể nhìn bọn họ ngày càng hòa hợp, tuy khổ trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể chúc nàng hạnh phúc……..”

“Từ đó, cách một thời gian ta mới đi thăm nàng, nhìn thấy nàng hạnh phúc ta cũng  rất vui, nhưng ta phát hiện ánh mắt phụ hoàng ngươi nhìn chúng ta dần thay đổi, trờ nên ghen ghét, nghi ngờ, ta không muốn hủy hoại hạnh phúc của bọn họ,thế nên ta rời đi, vân du khắp nơi, để quên nàng, đồng thời ra sức nghiên cứu y thuật.” Ánh mắt Hàn Nhân tưởng niệm nhìn xa xăm, khiến khung cảnh trở nên thật xót xa.

Hàn Nhân nắm chặt tay, căm hận nói: “Mười năm trước, ta nghe nói Kiền Trữ cung cháy, vì thế liều mạng chạy về Minh thành, đúng lúc đó tính mạng phụ hoàng con nguy cấp, ta hận chính bản thân mình, năm đó ta nên mang mẫu hậu con cao chạy xa bay, ta càng hận mình mười năm trước vì sao lại cứu hắn.”

Noãn Ngữ bình tĩnh nghe hắn kể lại chuyện xưa, nhìn biểu tình tuyệt vọng cùng căm thù của Hàn Nhân, nàng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đúng, người nên hận chính mình, hận sự yếu đuối của người, vì sao người không thử khiến mẫu hậu ta yêu thương người? Vì sao người không dám đấu tranh? Vì sợ sệt khiến bản thân người mất đi cơ hội, nhưng giờ mọi việc đều không còn nghĩa gì nữa, mẫu hậu ta cũng đã mất.”

Hàn Nhân ngây ngốc nhìn Noãn Ngữ, hắn cười cay đắng: “Con nói đúng, ta thật yếu đuối, mãi cho tới khi nàng đi rồi ta mới có dũng khí thừa nhận ta yêu nàng, nhưng không còn ý nghĩa gì, yêu hay hận đều không có nghĩa gì nữa, con rất giống nàng, nhưng càng kiên cường hơn nàng, ta tin mẫu hậu con trên trời nếu có linh thiêng sẽ rất vui mừng.”

Noãn Ngữ yên lặng nhìn Hàn Nhân, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ mẫu hậu không phải không hiểu tình yêu của người, chỉ là không muốn phá hủy tình cảm của các người lúc đó, nên tất cả đều là lựa chọn của nàng, nàng không hy vọng thấy người sống trong đau khổ. Về việc người cứu Hiên Viên Tuyên, ta rất bội phục,bởi tình yêu của người rất sâu đậm, ta nghĩ mẫu hậu trên trời cũng cảm động! Nàng lương thiện nên bất cứ ai trong hai người bị thương đều là chuyện nàng không muốn, không phải sao?”

Hàn Nhân gật đầu, lộ ra nụ cười cởi mở, lúc này hắn đã bình tĩnh lại, oán hận nhiều năm cũng có thể bỏ qua, Nghi Thủy, nàng nhận ra nỗi đau của ta sao? Nên để Noãn Ngữ đến để cởi bỏ những đau khổ của ta sao, nàng đã sinh ra một nữ nhi rất tốt, đứa nhỏ và nàng đều lương thiện, lại càng kiên cường hơn nàng….

Hàn Nhân yêu thương nói với Noãn Ngữ: “Noãn nhi, ta có thể gọi con là Noãn nhi không? Con cứ kêu ta là Nhân bá đi, cám ơn con, nếu không có con e rằng ta sẽ vẫn đau khổ tự trách, về sau nếu có chuyện gì cứ tới tìm Nhân bá, nhưng không cần đốt trận pháp của ta.”

“Được, Nhân bá.” Noãn Ngữ vui vẻ cười, tiếc rằng nụ cười tuyệt mỹ lại bị mạng che mất, nàng ngẩng đầu nhìn trời, thầm nói: “Mẫu hậu, người có thấy không? Là người đã dẫn con đến nơi này……..”

Hàn Nhân lấy một bình sứ từ trong tay áo đưa cho Noãn Ngữ, dịu dàng nói:“Mười năm trước ta đi khắp thiên hạ tìm các loại bách thảo làm ra ba viên hoàn hồn đan (a.k.a thuốc tái sinh ) ,một viên đã dùng để cứu Hiên Viên Tuyên, nơi đây chỉ còn hai viên, chỉ cần còn một hơi thở thì đều có thể cải tử hoàn sinh. Con cầm đi, coi như là quà gặp mặt ta đưa cho con, con yên tâm, thuốc này sẽ không hỏng.”

Noãn Ngữ mỉm cười nhìn Hàn Nhân, đưa tay nhận bình dược, nhẹ nhàng nói:“Nhân bá, cám ơn người!”

Hàn Nhân khoát tay, cười nói: “Ha ha………. Hàn Nhân ta có thể sống tiếp cần phải cảm ơn con mới đúng, đúng rồi, chắc các con đói bụng lắm, theo ta lên núi đi, ăn chút gì rồi hãy xuống núi.”

Noãn Ngữ nhìn trời, bây giờ chắc đã qua trưa, nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người, gật đầu, bọn họ cần ăn cơm, nếu không e rằng lát nữa tất cả sẽ ngất mất…

“Các con theo ta là được rồi, thật ra đường lên núi tốt lắm, miễn là không có cơ quan thì sẽ đến nơi rất nhanh.” Nói xong đã đi dẫn đường, mỗi đoạn đường đều có một cơ quan ẩn giấu, khiến Noãn Ngữ và Duyên nhi cảm thấy lạnh run, hóa ra nơi này không chỉ có ba cửa thôi.

Ba người nhanh chóng đi, lát sau đã tới đỉnh núi, bọn họ theo Hàn Nhân vào một sơn động, trong sơn động nơi nào cũng tối đen, không biết Hàn Nhân chạm vào cơ quan nào, sơn động bỗng sáng lên, trên vách đá có ngọn đèn, vừa đủ để họ có thể thấy rõ đường.

Mấy người đi theo Hàn Nhân lên trước, đi trong chốc lát, đèn đột nhiên tắt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến người ta được mở rộng tầm mắt, hóa ra trong sơn động có một động tiên khác, bên trong rộng lạ thường, là một hang động tự nhiên, hơn nữa vô cùng sáng, có vô số ngọn đèn trong hang, giống như ban ngày, hơn nữa bên trong cái gì cũng có, giống như nhà, còn có vườn hoa, các loại hoa nở rộ, cảnh tượng thật đẹp…….

Noãn Ngữ cẩn thận quan sát hang động, cảm giác nơi đây khiến nàng rất thoải mái, tuy phong thái không bằng với nhà đại gia, nhưng lại rất hiền hòa thân mật, nếu để nàng ở nơi này, nàng cũng bằng lòng.

Duyên nhi vừa bước lên ánh mắt đã dừng lại trên bàn cơm, căn bản không rảnh quan tâm tới cảnh đẹp khác, trong mắt đều là hình đồ ăn, nếu đây không phải nhà người khác, e rằng đã sớm xông lên ăn ngấu ăn nghiến, nhưng giờ cũng chỉ có thể nuốt nước miếng chịu đựng.

“Thế nào? Nhà ta trang trí không tệ chứ, nơi này là phòng khách, động trong núi này có rất nhiều hang, ta đều bày biện thành phòng ở, nếu muốn có thể tới đây ở.” Hàn Nhân cười nói: “Mấy thứ kia đều chuẩn bị để chiêu đãi các con, được rồi, các con mau ăn đi, cứ tha hồ ăn…….. Ăn nhiều hay ít cũng được.”

Vốn ba người đều đói không chịu được, nghe thấy lời Hàn Nhân đều bắt đầu động đũa, Duyên nhi ăn như hổ đói, cứ như người chết đói, nhưng Noãn Ngữ vẫn ăn từ tốn, mỗi động tác đều quyến rũ, dịu dàng.

Âu Dương Minh ăn cũng không nhanh không chậm, còn thường liếc nhìn Noãn Ngữ, có điều những hành động mờ ám này của hắn đều rơi vào trong mắt Hàn Nhân. Hàn Nhân mỉm cười nhìn, bản thân mình cũng Nghi Thủy vô duyên, mong rằng Minh nhi và Noãn Ngữ có thể hữu duyên. Minh nhi, mọi việc đều do bản thân con, dù sao cũng không được yếu đuối giống sư phụ.

Ba người ăn xong liền nhanh chóng xuống núi, Hàn Nhân có nhiều điều muốn nói nhưng cũng chỉ có thể để mọi người rời đi, hắn tiễn mọi người xuống núi, sợ bọn họ không cẩn thận đụng vào cơ quan, đã ăn no, hơn nữa xuống núi không hề gặp trở ngại, qua một khắc mọi người đều xuống tới chân núi. Ba con ngựa trắng vẫn ăn cỏ xanh dưới chân núi như trước, xung quanh Trích Tiên cốc này không có người, ngựa cũng vì thế mà không mất được.

Ba người từ biệt Hàn Nhân, dưới ánh mắt yêu thương của Hàn Nhân leo lên ngựa, sau đó nhanh chóng rời đi, theo như dự định, đến tối là có thể về tới Dự Châu.

Chương 30: Thăm dò

Sau ba canh giờ, khi ba người cưỡi ngựa tới bên ngoài Bách Hoa lâu trong thành Dự Châu thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.Lúc này, tất cả mọi người đều còn đang ngủ say, Bách Hoa vẫn còn đóng cửa. Duyên nhi Noãn Ngữ xuống ngựa, chắp tay hướng Âu Dương Minh nói: “Âu Dương công tử, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”

Âu Dương Minh mỉm cười, “Hai vị cô nương nghỉ ngơi đi, hai ngày nay hai vị cũng vất vả rồi, tại hạ cáo từ trước.” Nói xong liền lên ngựa rời đi, bóng tuyết trắng trong đêm càng ngày càng xa.

Noãn Ngữ cùng Duyên nhi nhìn nhau, rồi vượt tường quay về Nguyệt các. Vừa đến nơi liền có một cảm giác rất quen thuộc, tuy chỉ ở lại vài ngày, nhưng lại khiến các nàng có cảm giác như đang nhà, dù sao có một nơi dừng chân vẫn tốt hơn so với ngày ngày bôn ba khắp nơi. Cả hai trở về phòng nghỉ ngơi, đêm nay cần phải ngủ thật ngon.

Sáng hôm sau, lúc Noãn Ngữ và Duyên nhi vừa đi ra khỏi cửa phòng liền thấy Mặt Sẹo đang luyệt võ, nghe thấy tiếng động, trông hai nàng, thì phấn khởi chạy lại. Hắn xúc động kêu lên: “Chủ tử, Duyên nhi tiểu thư, mọi người trở lại nhanh thế! Trong thư không phải nói ít nhất là hai ngày sao? Trên đường có gặp chuyện gì không…….”

“Rạng sáng hôm qua chúng ta đã trở về, trên đường cũng không gặp chuyện gì, cả đường đều an bình.” Duyên nhi day dứt nhìn mặt sẹo, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, chúng ta chỉ sợ trên đường có nguy hiểm gì đó, nên mới không đưa ngươi theo.”

Mặt Sẹo gãi đầu, cười nói: “Duyên nhi tiểu thư không cần nói xin lỗi, võ công của ta quả thật không tốt, nếu như có chuyện gì, e rằng chỉ gây thêm phiền toái cho chủ tử, nhưng bây giờ ta siêng năng tập võ, chủ tử, Duyên nhi tiểu thư, ta sẽ không tạo thêm phiền toái cho các người.” Hắn không trách hai nàng, chỉ tại võ công của mình quá kém, không thể giúp được các nàng, hắn cần luyện võ công, tương lai phải bảo vệ chủ tử và Duyên nhi tiểu thư.

Thành ý trong lời nói của hắn vô cùng chân thành, khiến Noãn Ngữ và Duyên nhi vô cùng cảm động, Noãn Ngữ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một quyển bí tịch đưa cho Mặt Sẹo (a.k.a sách quý =p~), dịu dàng nói: “Mặt Sẹo, luyện võ không phải dựa vào sức mạnh. Ngươi chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, chiêu thức lung tung, không áp dụng đúng lúc. Đây là bí tịch ta lấy từ Nhân bá, rất thích hợp cho ngươi luyện.”

Mặt Sẹo cầm bí tịch, ánh mắt đầy vẻ xúc động, đột nhiên hắn quỳ xuống mặt đất, kích động nói: “Chủ tử, đa tạ người vẫn nhớ tới ta, đại ân đại đức của chủ tử, cả đời này Mặt Sẹo sẽ nhớ mãi.” Hắn không ngờ chủ tử không chỉ nhớ đến hắn, mà còn nhớ đến võ công của hắn, có thể đi theo chủ tử thật sự là may mắn của hắn.

“Mặt Sẹo, ngươi đứng lên đi, nam tử hán đại trượng phu, đội trời đạp đất, làm sao có thể tùy tiện quỳ chứ. Lòng trung thành của ngươi ta thấy rõ, trong mắt ta ngươi không phải đầy tớ, chúng ta đều là người một nhà, quỳ tới quỳ lui còn ra thể thống gì nữa, ngươi phải nhớ, nam nhân chỉ lạy cha mẹ và trời đất, không thể vứt bỏ danh dự………”Lời nói Noãn Ngữ mạnh mẽ, sự uy phong trong giọng nói khiến Mặt Sẹo thầm kinh hãi trong lòng, nhưng hắn lại càng thêm cảm kích, hắn ghi tạc lời nói này vào lòng.

Mặt Sẹo đứng dậy, nhìn Noãn Ngữ nói: “Chủ tử, Mặt Sẹo sẽ nhớ kỹ lời của người.” Bọn họ không hề biết, lời nói của Noãn Ngữ hôm nay đã thay đổi cuộc đời Mặt Sẹo, khiến hắn trở thành một anh hùng được người người ngưỡng mộ, nhưng đấy là chuyện của sau này……..

Noãn Ngữ gật đầu, đưa cho Duyên nhi một phong thư, dặn dò: “Duyên nhi, tỷ đến Minh thành ngay lập tức, giao cho Hoàng Thượng phong thư này. Trên đường phải cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm phải phóng pháo báo hiệu ngay.”

Duyên nhi cất thư đi, kiên định gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi……….

Mặt Sẹo nhìn Noãn Ngữ nghi hoặc, lo lắng nói: “Chủ tử, Duyên nhi tiểu thư có gặp nguy hiểm không?” Đều tại võ công của mình không tốt, nếu không Duyên nhi tiểu thư sẽ không cần bôn ba.

Noãn Ngữ vỗ vai hắn, an ủi: “Yên tâm, võ công Duyên nhi không thấp, hiện giờ người có thể làm hại tới nàng rất ít, có điều hiện tại chúng ta có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, Mặt Sẹo, ngươi theo ta đến đây!”

Hai người đi đến giữa Bách Hoa lâu, các cô nương thấy Noãn Ngữ đều rất phấn chấn, nhưng ngại Mặt Sẹo phía sau Noãn Ngữ, nên các nàng cũng không dám tới gần, nếu không đã sớm lên xin Noãn Ngữ kiểm tra cho các nàng rồi.

Noãn Ngữ cùng Mặt Sẹo đến ngoài phòng Thu Lăng, Noãn Ngữ thản nhiên nói:“Mặt Sẹo, ngươi canh giữ bên ngoài, đừng cho ai đi vào!” Dứt lời người liền đi vào.

Mặt Sẹo đứng ngoài cửa, nhìn như một pho tượng đáng sợ, khiến các cô nương chùn bước, chỉ có thể thất vọng trở lại phòng mình.

Trong phòng, Thu Lăng đang ngồi trên nhuyễn tháp chăm chú nhìn vật gì đó, cảm giác có người đi vào, nàng quay đầu, thấy người tới là Noãn Ngữ liền lộ ra nụ cười vui mừng, nàng nhã nhặn nhìn Noãn Ngữ nói: “Tiêu đại phu, nàng đã đến rồi, hai ngày nay không thấy nàng đến, ta còn tưởng làm sao! Mời nàng ngồi, ta vừa pha trà ngon, nàng nếm thử chút đi!” Nói xong đem tách trà đặt trước mặt Noãn Ngữ.

Noãn Ngữ yên lặng ngồi xuống, nâng chung trà lên ngửi, rồi đặt xuống, nàng lạnh nhạt nói: “Thu Lăng cô nương, thân thể ngươi chưa hoàn toàn hồi phục, không nên mệt nhọc.”

Thu Lăng điềm đạm cười nói: “Tiêu đại phu, thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, may mà có Tiêu đại phu, nếu không Thu Lăng đã trở thành cô hồn từ lâu rồi. Hơn nữa những ngày ta vướng phải bệnh thật là đáng sợ, thế nên ta mới xem sách cho hết thời gian.”

Noãn Ngữ gật đầu, bình tĩnh nói: “Nhưng vẫn nên chú ý thân thể một chút, lát nữa ta phải đi, cho nên kiểm tra cho các cô nương một lần nữa, Thu Lăng cô nương, phiền ngươi đưa tay ra.”

Thu Lăng đưa tay, lo âu nói: “Tiêu đại phu phải đi sao? Bệnh dịch đã kết thúc chưa? Tại sao ta nghe nói bệnh dịch vẫn nghiêm trọng, nếu Tiêu thầy thuốc đi rồi, không phải Bách Hoa lâu sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Noãn Ngữ vừa bắt mạch cho Thu Lăng vừa nói: “Thu Lăng cô nương yên tâm, qua mấy ngày ta sẽ trở về, chỉ muốn mời sư phụ tới đây giúp đỡ. sư phụ ta y thuật cao minh, nhất định có thể xua tan bệnh dịch.”

Noãn Ngữ rút tay về, bình tĩnh đứng dậy, lẳng lặng nói: “Ta đi kiểm tra cho các cô nương khác, cáo từ.”

Thu Lăng mỉm cười gật đầu, Noãn Ngữ vừa rời đi thì trong nháy mắt, gương mặt nàng cũng trở nên lạnh băng. Nàng còn chăm chú nghe tiếng động ngoài cửa, đợi nghe được tiếng bước chân Noãn Ngữ đi xa, bỗng dưng vỗ bàn “Bang!”, trong mắt đầy sát khí………

Noãn Ngữ vẫn kiểm tra các cô nương bị bệnh, kiểm tra xong liền đi vào trong phòng Nguyệt di, Nguyệt di thấy Noãn Ngữ phải đi, khuôn mặt niềm nở lập tức xụ xuống. Nàng lo lắng nhìn Noãn Ngữ, thở dài nói: “Tiêu đại phu phải đi ta cũng không ngăn được, nhưng bây giờ bệnh dịch vẫn chưa hết, ta lo cho các cô nương ở Bách Hoa lâu lỡ như……… Tiêu đại phu không thể ở thêm vài ngày sao?”

Noãn Ngữ bình tĩnh nói: “Nguyệt di yên tâm, qua mấy ngày ta sẽ trở về, hơn nữa ta có thể cam đoan, các cô nương trong Bách Hoa lâu sẽ không bị tái mắc bệnh.” Nàng càng tiếp xúc với Nguyệt di lại càng bị nữ tử này thu hút, không còn cảm giác xa lạ, trong lòng nàng luôn có cảm giác, cảm thấy nàng sẽ không làm hại mình.

Khuôn mặt Nguyệt di lập tức tràn đầy vui mừng, nàng phấn khởi nói: “ Tiêu đại phu nói thật không? Vậy là tốt rồi, ta đương nhiên là tin Tiêu đại phu, Tiêu đại phu đã cứu Bách Hoa lâu của ta, Nguyệt di ta cũng không phải loại người vong ơn phụ nghĩa. Tiêu đại phu có thể ở lại Bách Hoa lâu bất kỳ lúc nào cũng được, ba gian phòng kia ta sẽ giữ lại cho các nàng.”

Một cảm giác ấm áp chảy vào trong tim Noãn Ngữ, khuôn mặt dưới mạng che mặt của Noãn Ngữ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng không thờ ơ như trước mà có thêm một tia ấm áp, khiến Nguyệt di cũng không do dự mà khen ngợi ánh mắt xinh đẹp này, “Cám ơn ngươi, Nguyệt di! Ta phải đi, cáo từ………..” Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Nguyệt di hồi phục tinh thần, muốn tiễn Noãn Ngữ một đoạn, Noãn Ngữ vội ngăn lại, “Nguyệt di, chúng ta chỉ tạm thời rời đi? Vậy nên không cần phải tiễn.”

Nguyệt di gật đầu, điềm đạm nói: “Được rồi, ta sẽ không tiễn nàng, nàng nhớ trở về Nguyệt các của ta nhé.”

Noãn Ngữ gật đầu, tiếp đó xoay người rời đi không chút do dự, hôm đó, rất nhiều người thấy Noãn Ngữ và Mặt Sẹo ngồi trên xe ngựa, không nhanh không chậm rời khỏi thành Dự Châu…..

Chương 31: Nghe trộm

Đêm xuống, trời tối đen, một thân người màu đen từ trong phòng Bách Hoa lâu vọt ra, thoạt nhìn vô cùng mảnh khảnh, hẳn là một nữ tử. Bóng đen nhanh chóng băng qua nóc nhà, sau đó nhảy xuống chỗ bức tường, bước vào trong trạch viện, rồi núp trong một căn phòng. Trong phòng đen như mực, nhưng lại có thể thấy một bóng người ngồi trên ghế, khí thế uy nghiêm hòa trong không khí, khiến cả phòng đều tràn đầy áp lực.

Thân ảnh mảnh khảnh kia quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Thuộc hạ thỉnh an chủ thượng, báo cáo chủ thượng, hôm nay Tiêu đại phu rời đi, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ trở về, nàng còn nói muốn mời sư phụ của nàng đến dập tắt bệnh dịch, nàng nói sư phụ của nàng có y thuật rất cao, tuyệt đối có thể xua tan dịch bệnh.” Đúng là giọng nói nữ tử, lại vô cùng hờ hững, khiến người nghe cảm thấy rùng mình.

Một giọng nói nam nhân vang lên, điềm đạm mị hoặc lại mang theo sát ý nhè nhẹ, khiến người ta không tự giác mà run rẩy, “Vậy à? Tiêu Noãn Ngữ, ta đã phái tất cả thám tử nhưng không tra ra được thông tin gì về nàng, có thể nói nữ tử này không biết từ đâu xuất hiện. Ngươi có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net