1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Xuân Có Bạn, show tuyển tú nổi tiếng của đài Iqiyi - bước đạp vững chắc trên con đường trở thành thần tượng chính thức bước vào mùa 3. Truyền thông đưa tin liên tiếp làm cho các thực tập sinh tham gia không khỏi hồi hộp, chỉ lo không thể mang hết cố gắng và may mắn của mình ra đánh đổi vào lần này.

Dư Cảnh Thiên khẽ đẩy gọng kính lên, nhìn xung quanh Đại Xưởng một lượt. Cậu đoán rằng nơi này lớn hơn nơi mình đã từng tham gia show sống còn ở Hàn khá nhiều, còn về các thí sinh thì ai mà biết, đoán được trước thì Cảnh Thiên đã làm thầy bói chứ không phải là thực tập sinh lăn lộn với hơn một trăm người ở nơi này tranh vị trí xuất đạo. Nghĩ đến đây Dư thiếu không khỏi thở hắt một hơi, có điều hơi này vừa thở ra đã kéo theo một cái giật mình khi gương mặt của một thực tập sinh nào đó phóng đại trước mặt cậu "Xin chào, cậu là Dư Cảnh Thiên đúng không?"

"À...vâng, em là Cảnh Thiên..." Cậu hơi lùi ra sau để nhìn rõ người trước mặt này "Anh tên là?"

"Không phải anh, chúng ta bằng tuổi. Mình tên là Thập Thất." Cậu bạn mới kia nhướn mày, vì biểu cảm ngơ ngác của cậu mà phì cười "Mình nghe tin cậu cũng tham gia nhưng không tin lắm, hóa ra là thật."

"Nghe tin về mình ấy hả?" Dư Cảnh Thiên mở to mắt, chỉ vào ngực mình "Thật à?"

"Thật, ở đây cậu cũng thuộc nhóm những thực tập sinh nổi tiếng không phải sao?" Lúc này Thập Thất mới kéo vali đi cạnh cậu thay vì đứng trước mặt như khi nãy "Vừa rồi mình thấy cậu đứng ở sảnh trước còn sợ cậu không muốn nói chuyện với người lạ, hóa ra là không hề như thế."

"Trông mình khó gần vậy hả? Tệ lắm không?" Cảnh Thiên vỗ vỗ má mình, bối rối chỉnh lại tóc rồi quay sang hỏi Thập Thất "Ổn hơn chút nào chưa?"

"Không phải như vậy, là mình lo rằng những người nổi tiếng thì sẽ không muốn giao tiếp nhiều. Này, đừng có làm thế nữa." Thập Thất giữ bàn tay đang tự phá hủy nhan sắc của cậu lại "Đừng có hủy hoại vẻ đẹp trai của cậu nữa đi."

"À... Nhưng mình không có lạnh lùng như cậu nghĩ đâu. Cũng chẳng nổi tiếng tới mức ấy." Cậu xách đồ của mình qua bậc cầu thang, đợi Thập Thất lên tới nơi rồi mới đi tiếp "Mình còn thấy may mắn vì cậu đã tới bắt chuyện với mình là đằng khác."

"Được làm quen với cậu còn may mắn hơn." Thập Thất vuốt tóc của mình ngược ra sau, nghiêng đầu nhìn Dư Cảnh Thiên "Cậu đáng yêu thật đấy."

Cảnh Thiên mím môi trước câu nói của cậu bạn, lắc đầu liên tục "Mình không có."

"Có chối thế nào thì cậu vẫn đáng yêu." Thập Thất nhún vai, chờ Dư Cảnh Thiên cất xong đồ liền kéo tay cậu đi về phía trường quay cùng với các thực tập sinh khác "Nhanh nào, chúng ta phải chọn được chỗ thật đẹp chứ, vị trí ngồi của buổi đánh giá cũng quan trọng lắm đấy."

"Ồ, Dư Cảnh Thiên?" Dương Dương đang tìm chỗ ngồi, lướt qua cả phòng một lượt rồi khẽ kéo tay Diệc Hàng "Hàng ca, nhìn kìa."

"Chuyện gì?" Tôn Diệc Hàng nhìn theo hướng tay của Dương Dương Dương, khônh nhanh không chậm hỏi lại "Thực tập sinh đấy có gì sao?"

"Anh không nhớ cậu ấy à? Dư Cảnh Thiên ấy. Ngoài anh ra thì cậu ấy là một trong số những thực tập sinh được truyền thông nhắc tới trước khi chương trình chính thức công chiếu... Khoan đã Hàng ca, anh không biết thật?"

Tôn Diệc Hàng mờ mịt nghe đứa em nói một lèo, ngay sau đó lắc đầu.

"Xem ra em phải kể nhiều thứ hơn rồi." Dương Dương đi theo Diệc Hàng tới hàng ghế phía trên, từ lúc thấy Cảnh Thiên đến lúc ngồi xuống vẫn thao thao bất tuyệt "Cái buổi họp báo với cánh phóng viên ấy, Cảnh Thiên có nhắc về anh mà."

"Về anh?" Diệc Hàng bất ngờ quay ngoắt sang làm Dương Dương giật mình "Nhắc cái gì cơ?"

"Thì đại loại như là nếu anh hạng 3 thì cậu ấy cũng muốn được hạng 2, em không nhớ rõ lắm."

"Cái cậu Dư Cảnh Thiên kia giỏi lắm sao?"

"Dĩ nhiên, cậu ấy từng tham gia show ở Hàn đấy, vào tận chung kết." Dương Dương thở dài một hơi "Em tới đây chỉ mong vào được đến chung kết như cậu ấy đã là mãn nguyện lắm rồi."

Tôn Diệc Hàng quay đầu nhìn Cảnh Thiên liền thấy cậu đang ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt long lanh giống như chú cún hiếu kì với mọi thứ. Dương Dương cũng nhìn theo anh, tặc lưỡi nhận xét thêm "Còn đẹp trai nữa."

"Và là một đối thủ đáng gờm."

"Chính xác." Dương Dương vỗ vai anh, gương mặt đúng kiểu người qua đường hóng chuyện "Nói không chừng để tạo hiệu ứng, chương trình còn xếp chúng ta diễn gần với cậu ấy nữa."

Có trời mới biết câu nói của Dương Dương lại ứng nghiệm tới vậy.

Khẽ than một tiếng không xong rồi cho bản thân mình, Dương Dương nhìn tên công ty của mình sáng chói trên màn hình, đi theo anh lên cánh gà chuẩn bị cho phần dự thi. Không cần nói cũng biết sắp tới sẽ là phần đối đầu của hai nhân vật nổi tiếng Tôn Diệc Hàng và Dư Cảnh Thiên, phận con tôm cái tép mới chân ướt chân ráo vào công ty như cậu chỉ biết dốc hết sức lực vào rồi cầu nguyện.

"Chào cậu, mình là Dương Dương Dương."

Nhưng mà rõ ràng là có lo lắng cỡ nào thì cũng phải chào hỏi nhau một tiếng chứ. Dương Dương hớn hở chạy tới gần Cảnh Thiên, kéo theo người anh cùng nhóm với mình "Chúng ta sẽ thi đấu với nhau đấy."

Lần đầu tiên thấy hai người đấu với nhau mà lại bắt tay hoan hỉ tớ tớ cậu cậu như thế, quay phim cũng phì cười, chuyển góc máy sang phía Diệc Hàng.

"Anh là...." Diệc Hàng đi phía sau Dương Dương, chưa kịp giới thiệu xong thì cậu trai cao hơn anh cả một cái đầu đã rối rít cúi chào trước "Chào anh Diệc Hàng, em là Dư Cảnh Thiên, hy vọng được anh chiếu cố."

Dương Dương huých tay anh một cái, gương mặt hiện rõ ràng năm chữ "anh thấy người ta chưa", sau đó quay đi chuẩn bị, mặc kệ anh tự thân vận động.

Đúng là tiểu Dương đã kể qua cho anh nghe về cậu Cảnh Thiên này rồi đấy, nhưng mà hình như thiếu đi một vài chi tiết...


"Em làm gì vậy?" Tôn Diệc Hàng nhìn Cảnh Thiên đang dẫm chân rầm rầm trên sàn, nghiêng đầu khó hiểu "Đừng có phá trường quay chứ."

"Làm rối trí đối thủ. Em phải tác động tới anh."

Đấy, ví dụ như này. Sao Dương Dương không nhắc luôn cho anh rằng cậu nhóc này còn vô cùng kì lạ nữa? Hôm họp báo lạnh lùng ít nói lắm cơ mà?

Không thể để thế này được, Tôn Diệc Hàng phải đánh cho Dư Cảnh Thiên một cái.

"Diệc Hàng ca, tới giúp em giãn cơ với." Tôn Diệc Hàng vừa hoàn hồn sau cú lộn nhào suýt chút nữa lao thẳng vào người mình của Dư Cảnh Thiên đã bị cậu gọi lại. Anh nhìn đứa nhóc kém mình một tuổi mà cao tồng ngồng đang ngồi bệt xuống sàn kia, ngán ngẩm lắc đầu "Với ai em cũng thế này sao Cảnh Thiên?"

"Không có, chỉ là em cần người giúp mà anh thì đang ở gần em nhất thôi."

Dương Dương tự nhận thấy ngày hôm nay là ngày bản thân thở dài nhiều lần nhất, làm mặt đau khổ nhìn anh quay phim "Anh thấy đấy, họ còn không buồn nói chuyện với em, em bị cho ra rìa luôn."

"Đừng có nhấn chân em như thế, anh muốn trả thù vụ em làm rối trí anh à?" Cảnh Thiên mếu máo vì cách giãn cơ của Diệc Hàng, vùng vẫy một hồi rồi nhảy phắt lên bàn nhựa lớn có biểu tượng chương trình để ở góc phòng, chăm chú nhìn hai người luyện giọng "Đúng là không tin anh được."

"Anh cũng không bắt em phải tin anh."

"Nhưng em thích tin anh."

"Vậy sao lúc nãy em còn không cho anh nghe bài hát của em?" Diệc Hàng nhướn mày nhìn cậu sau đó cúi đầu chỉnh lại vạt áo của mình "Mà anh đâu có ép em hát? Còn do chính miệng em hát ra."

"Em luyện giọng, tất cả là tại anh đứng cạnh em nên mới cố tình nghe, anh xem Dương Dương Dương đâu có nghe rõ đâu."

Người đang yên đanh lành cũng bị xướng tên giật mình thon thót, đảo mắt nhìn trần nhà lại nhìn bờ tường, tóm lại không phải là nhìn đến hai người đang chí chóe kia "Mình cũng nghe được mà."

Danh sách của Tôn Diệc Hàng về những từ miêu tả cậu nhóc có đôi mắt cún lại thêm một gạch đầu dòng: "Dư Cảnh Thiên là đồ tiêu chuẩn kép."

Dương Dương đỡ trán, cậu đã phải trải qua quá nhiều gian truân ở cái lứa tuổi này rồi.

"Nguyên Tế Họa chuẩn bị xong rồi chứ?" Nhân viên trường quay đánh gãy câu chuyện của hai người, chờ tới khi nhận được cái gật đầu của cả hai liền ra hiệu cho quay phim "Được rồi, bắt đầu thôi."

"Làm cho tốt đấy, em sẽ ở đây dõi theo nhất cử nhất động của cả hai người." Dư Cảnh Thiên lúc này đã ngoan ngoãn đứng trước máy quay hậu trường, tỏ vẻ nghiêm túc "Đừng để em thất vọng về đối thủ của mình."

Được rồi cậu Dư, làm gì có ai lại nói như vậy với đối thủ trước khi lên sân khấu cơ chứ.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net