Em vẫn ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôn lão sư?"
Dư Cảnh Thiên theo tiếng khóc từ trong góc mà đi tìm, nhìn thấy người trong góc co lại thành một đoàn, hai vai rung rung, cảm thấy rất đau khổ, rõ ràng cậu mới là người rời đi...
Dư Cảnh Thiên chậm rãi đi tới, Tôn Diệc Hàng dường như cũng cảm nhận được, ngừng nức nở, đưa tay lên tùy tiện lau mặt.
Dư Cảnh Thiên ngồi xổm xuống, dang cánh tay, lẳng lặng ôm lấy con người nhỏ bé này. Tôn Diệc Hàng cảm nhận vòng tay ấm áp, rất ấm áp và dịu dàng, nhưng sau này anh không thể cảm nhận được nữa rồi. Anh không nhịn được mà đột nhiên quay đầu lại ôm lấy cậu, vùi đầu vào lòng của cậu.
"Tôn lão sư làm sao vậy?"
"Em sắp rời đi rồi..."
Dư Cảnh Thiên dừng lại, dựa đầu vào Tôn Diệc Hàng.
"Tony sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong lòng của Tôn lão sư thôi."
"Em biết anh không nói về điều này mà!" Tôn Diệc Hàng có chút tức giận, anh không biết mình đang tức giận cái gì, tức giận vì cậu còn nói chuyện yêu đương vào lúc này sao? Anh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc mà nước mắt lưng tròng, thật là mơ hồ...
Dư Cảnh Thiên cúi đầu hôn lên khóe mắt anh, lau đi nước mắt của anh. "Em biết, em cũng muốn được đứng bên cạnh Tôn lão sư, bên cạnh Tôn Diệc Hàng. Trong trận chung kết, em đứng thứ nhất và anh đứng thứ hai... Em cũng muốn nhìn thấy anh đứng cạnh em... Nhưng Tôn lão sư phải tin, sau khi ra ngoài, em có thể trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, anh cũng phải tin, em luôn ở đây! Anh phải mang theo ước mơ của em, tiến đến hạng nhất! Kể từ hôm nay anh sẽ là em!"
"Anh là em?"
"Đúng vậy! Tôn lão sư nhất định phải mang theo sự nỗ lực của em, và em cũng sẽ tích cực bình chọn cho anh!" Dư Cảnh Thiên nháy mắt với Tôn Diệc Hàng.

“Anh sẽ!” Tôn Diệc Hàng kiên quyết nói, nhìn xung quanh rồi giữ lấy đứa trẻ nhỏ hơn mình một tuổi mà hôn. Đây chắc là lần cuối cùng trong đại xưởng.
Dư Cảnh Thiên chớp mắt kinh ngạc, sau đó bình tĩnh đưa tay ra sau đầu Tôn Diệc Hàng, ấn anh vào tường, dùng lưỡi cậy mở hàm răng rồi trượt vào, bắt đầu một nụ hôn mãnh liệt, đây là nụ hôn cuối cùng ở đại xưởng.
Khi có nhân viên công tác đến tìm Dư Cảnh Thiên, hai người mới miễn cưỡng tách ra.
"Tôn lão sư thật ngọt ngào ~" Dư Cảnh Thiên trêu chọc nhìn Tôn Diệc Hàng.
“Đi, đến lúc này rồi em còn trêu chọc anh!” Tuy nói như vậy, nhưng Tôn Diệc Hàng vẫn đỏ mặt.
Hai người tay trong tay xuất hiện trước mặt nhân viên công tác, người kia không hề ngạc nhiên, chỉ thông báo một câu rồi rời đi.
Tôn Diệc Hàng không cam lòng nắm chặt tay, Dư Cảnh Thiên xoa xoa đầu an ủi, giơ tay lên, chỉ vào đồng hồ trên tay, nói: "Tôn lão sư, đồng hồ này là biểu tượng tình yêu của chúng ta! Không thể làm rơi được!"
"Được."
"Thật tiếc vì chặng cuối không thể ở bên cạnh anh nữa... "
“Chỉ cần có tương lai, chúng ta vẫn còn cơ hội!” Tôn Diệc Hàng vỗ nhẹ lên mặt cậu.
Trước khi đi, Dư Cảnh Thiên hỏi Tôn Diệc Hàng: "Anh có tin em không?"
Tôn Diệc Hàng kiên định nhìn cậu, nói: "Anh tin em."
Dư Cảnh Thiên mỉm cười.
"Em có niềm tin của Tôn lão sư và người hâm mộ, vậy là đủ rồi."
___
Dư Cảnh Thiên nói với những người khác, "Em sắp phải đi rồi, mọi người hãy chăm sóc anh mèo nhỏ của em nhé."
Liên Hoài Vỹ bước ra và nói, "Tất nhiên rồi! Với tư cách là bạn thân của em ấy, anh sẽ chăm sóc tốt em ấy, chắc chắn sẽ không thành vấn đề!"
“Vậy thì đừng có cãi nhau nữa, anh sợ một ngày nào đó cãi nhau rồi em bắt nạt Tôn Diệc Hàng mất!” Lý Tuấn Hào trêu chọc.
Mọi người đều cười, đây chắc cũng là lần vui vẻ cuối cùng...
___
Dư Cảnh Thiên chậm rãi kéo hành lý ra cửa, quay đầu nhìn lại, người đứng ở phía trước chính là người cậu yêu, Dư Cảnh Thiên nở nụ cười rực rỡ nói với Tôn Diệc Hàng: Em yêu anh.
Tôn Diệc Hàng cười dịu dàng, đáp: Anh cũng yêu em.
___
Cuối cùng thì cũng phải rời đi, Dư Cảnh Thiên bước ra cửa, cúi đầu chào người hâm mộ. Lên xe, cậu mở máy, nhìn ảnh chụp cùng Tôn Diệc Hàng trên điện thoại, ngoài ra còn có những lời quan tâm, ủng hộ từ người hâm mộ dành cho cậu, Dư Cảnh Thiên không nhịn được mà bật khóc. Lúc này, cậu nhận được tin nhắn từ Tôn Diệc Hàng. Nó được gửi từ điện thoại di động của nhân viên, anh ấy không nói gì nhiều, chỉ nói,
"Anh sẽ luôn tin tưởng em, yêu em, anh sẽ mang theo nỗ lực của em mà tiến về phía trước. Em cũng phải cố lên, đừng làm anh thất vọng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net