Chương 21: Thâm tình đến muộn không bằng cỏ rác (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Phó Hàn cứng đờ, sau khi cụp mắt xuống, lại lập tức nhấc mí mắt, mặt không đổi sắc mà trả lời: "Anh không lừa em." 

Đột nhiên, màn hình sáng lên, biểu cảm trên mặt Giang Yêu Yêu cũng được hiện lên rõ ràng.

Tức giận nhìn chằm chằm anh, cảm xúc trực tiếp biểu hiện ra trên mặt.

"Anh dám nói anh không lừa em sao? Anh bảo em nhắm mắt lại để anh hôn em, em tin, nhưng anh lại dùng ngón cái để làm cho có lệ?" Giang Yêu Yêu nắm chặt tay Phó Hàn, giơ lên một cách hung hăng.

Có vẻ nếu hôm nay Phó Hàn không cho cô một lời giải thích, cô sẽ không để cho anh được yên.

Nghe vậy, sắc mặt của Phó Hàn như thường, hỏi: "Chúng ta là quan hệ gì?"

Em là vợ của anh, anh là chồng của em, vậy anh nói xem quan hệ giữa chúng ta là cái gì?

Cô siết chặt tay, tức giận đến mức suýt thì thốt ra những lời trong đầu.

Giang Yêu Yêu ngước mắt nhìn Phó Hàn, "Mặc kệ là quan hệ gì, nhưng anh cũng không được lừa em."

Phó Hàn cụp mắt xuống, ánh mắt quét một vòng trên mặt cô.

"Đây không phải là nói dối, đây là vì muốn tốt cho em."

"Vì muốn tốt cho em?!" Giang Yêu Yêu lại mở to mắt, không thể tin vào tai mình.

Muốn tốt với cô thì tốt nhất nên tặng cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp ngay tại lúc này mới đúng.

Phó Hàn nhìn khuôn mặt của cô, chậm rãi gật đầu: "Anh với em là oan gia ngõ hẹp, đối thủ một mất một còn, có phải không?"

Giang Yêu Yêu vốn muốn nói "Không", nhưng lý trí nói cho cô biết, bây giờ không phải lúc thích hợp, cho nên cô đành im lặng.

"Nếu anh hôn em trong tình huống đó, em khẳng định sẽ càng tức giận và chán nản sau khi hồi phục lại trí nhớ" 

Sau khi Phó Hàn nói xong, anh từ từ ngồi thẳng dậy và kéo dài khoảng cách với cô.

Phó Hàn cử động, muốn rút tay ra, lại bị Giang Yêu Yêu nắm chặt lấy, đôi mắt trừng lên đến mức tròn xoe, "Em hiện tại mới càng tức giận và buồn bực, cần gì nói đến sau này." 

Phó Hàn có chút khó hiểu nói. : "Tại sao em lại buồn bực? Anh còn nghĩ rằng em sẽ cảm ơn anh."

Cảm ơn anh cái búa.

Đôi mắt của Giang Yêu Yêu lại trợn lên, đảo một vòng.

Cô nghiến răng, trực tiếp áp sát vào mặt Phó Hàn, ghé sát vào rất gần, tựa như dựa vào trong lồng ngực của anh, ngẩng mặt lên nhìn môi anh.

Đỉnh môi của anh rất rõ ràng, dáng môi hơi mỏng nhưng lại giống như đỉnh bút của nhà thư pháp, trong đó có chứa một nét sắc bén.

Nhìn là muốn hôn ngay từ lần đầu nhìn thấy.

Liếm môi rồi mím môi, Yêu Yêu muốn trực tiếp hôn nhưng lại sợ bị "lộ đuôi". Cô nhìn chằm chằm môi anh, nuốt nước miếng vài cái, nghĩ lại vẫn là nên đặt đại cục lên hàng đầu nên lại quay lại và thản nhiên chộp lấy bỏng ngô cho vào miệng.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tràng cười của cả nam lẫn nữ, tiếp theo lại là một tiếng "bốp, bốp", âm thanh trong rạp hát quá mức chân thực, âm thanh kia nổi bật đến mức Giang Yêu Yêu cảm thấy giọng cười kia hình như đang cười nhạo chính cô.

Chẳng mấy chốc, bắt đầu có những âm thanh táo bạo vang lên to hơn so với âm thanh của phim. Giang Yêu Yêu nhai bỏng ngô, tầm mắt đảo khắp rạp chiếu phim, theo ánh đèn của màn hình.

Cô có thể thấy rõ ràng có một số cặp đôi đang ôm nhau trong rạp, miệng của họ như bị keo 502 dán vào nhau, càng ngày càng thân mật hơn.

Cô nặng nề thở dài, rất muốn nhắm mắt lại, bịt hai tai cho thật kín.

Phó Hàn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, lông mày rũ xuống, hai tay cô không ngừng nhét bỏng ngô vào miệng, chẳng mấy chốc hai má phồng lên, thỉnh thoảng lại thở dài.

Nghĩ đến dáng vẻ bĩu môi vừa rồi của cô, khóe môi anh giật giật, trong mắt hiện lên một tia ý cười.

Ánh sáng của bộ phim mờ đi, anh thu hồi ánh mắt và giơ cổ tay lên để kiểm tra thời gian.

Gần mười hai giờ rồi, Phó Hàn cau mày, chưa bao giờ anh lại ở ngoài muộn như vậy.

Lúc này, Giang Yêu Yêu ở bên cạnh lén nhìn Phó Hàn, thấy anh nhíu mày lại.

Cô bĩu môi, bầu không khí tốt như vậy sao có thể không biết tận dụng như vậy chứ?

Sau khi xem xong bộ phim thì đã gần mười hai giờ, Giang Yêu Yêu rời rạp chiếu phim, tranh thủ đi vào toilet, rửa tay xong, đúng lúc gặp một cô gái trạc tuổi đi ra.

"Vừa rồi tôi nhìn thấy bạn trai của cô. Anh ấy thật sự rất đẹp trai. Ban nãy ở trong đó, anh ấy có trao cho cô một nụ hôn sâu lãng mạn không đó? Thật ghen tị đó nha."

Giang Yêu Yêu nghe vậy, nhìn cô gái bên cạnh rồi bất giác thở dài: "Đừng nhắc đến nữa."

Thấy vẻ mặt ủ rũ của Giang Yêu Yêu, cô gái đột nhiên cười nói: "Ồ, tôi hiểu rồi, hai người vẫn chỉ ở mức trên tình bạn một chút thôi, vẫn chưa tới mức yêu, cô có nghĩ tới việc tiến xa hơn không?"

Cô gái nhìn đôi mắt Giang Yêu Yêu hơi nhướng lên, khẽ mỉm cười rồi nói: "Bạn trai của cô trông có vẻ lạnh lùng. Đối phó với loại con trai này, cô phải trêu chọc anh ta cho đến chết mới thôi. Nếu cô trêu chọcncho đến khi anh ta không thể chịu được, anh ta sẽ mặc cho cô xâu xé."

Hai người đã ra ngoài hành lang, Giang Yêu Yêu nhìn thấy Phó Hàn đứng cách đó không xa. Dáng người cao thẳng, một tay đút túi, chỉ tùy tiện đứng ở đó đã thu hút không ít ánh nhìn của các cô gái khác.

Mặc cô xâu xé sao? Giang Yêu Yêu chớp chớp mắt nhìn cô gái, "Làm thế nào để tán tỉnh được anh ấy?"

Cô gái cười híp mắt, tròng mắt phân rõ trắng đen, trả lời: "Dụ dỗ anh ta thôi, cô đẹp như vậy, nhất định phải nắm được anh ta. Đi thôi, cố lên." 

Nói xong, cô gái vẫy tay với Giang Yêu Yêu, sau đó xoay người chạy về phía một người đàn ông cao gầy. Cô gái nhào vào lòng người đàn ông, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô ấy, ôm nhau rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, Giang Yêu Yêu khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: "Đều là cùng nhau đi xem phim, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?" 

Ánh mắt cô chuyển qua bóng người cách đó không xa, Phó Hàn đang nhìn về phía này. Anh đứng dưới ánh đèn, ánh sáng hắt lên mặt anh khiến cho khuôn mặt sáng bừng. Khung cảnh này khiến cô sinh ra cảm giác quen thuộc, những cảm giác này ngày càng tăng này cũng khiến cô cảm thấy an tâm.

Anh đang chờ cô.

Nghĩ đến đây, cô đảo mắt và chạy về phía anh.

Phó Hàn xem giờ một lần nữa, sau đó quay sang nhìn về phía cuối hành lang.

Giang Yêu Yêu đang chạy về phía này, nhanh chóng đứng trước mặt anh.

"Phó Hàn."

Em rất nhớ anh, Giang Yêu Yêu không biết tại sao trong lòng lại tự nói thêm câu này.

Ánh mắt của Phó Hàn đảo qua trên mặt cô, nhìn mặt Giang Yêu Yêu thoáng đỏ bừng khuôn mặt, hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Yêu Yêu nhìn thẳng vào mặt anh, lắc đầu, "Không có gì, em chỉ là muốn gọi tên anh thôi."

Phó Hàn im lặng một lúc, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt trong veo kia, anh dừng lại, trầm giọng nói: "Đã muộn rồi, anh đưa em về." 

Giang Yêu Yêu gật đầu, vươn tay ra một cách vô thức.

Trong lòng bàn tay anh cảm thấy hơi lạnh và mềm mại, Phó Hàn dừng chút rồi nắm lấy.

"Được, về nhà thôi." Giang Yêu Yêu cong mắt, cười rạng rỡ.



Trên đường đi, Giang Yêu Yêu từ lúc lên xe đã ngủ mê man, khi tỉnh lại đã ở ngoài cổng nhà họ Giang.

Cô dụi dụi mắt, nghiêng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang yên lặng quan sát mình.

Trong xe tối om, chỉ có ánh sáng từ đèn đường bên ngoài.

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa kính xe chiếu vào Phó Hàn, khuôn mặt anh ngược với ánh sáng, các đường nét trên khuôn mặt anh càng sâu và rõ ràng hơn.

Ánh sáng và bóng tối, sự sắp xếp tuyệt vời này...

Giang Yêu Yêu di chuyển ngón tay và đột nhiên nói: "Đừng cử động, em muốn vẽ anh."

Nghe thấy điều này, Phó Hàn sững sờ và hỏi: "Vẽ anh?"

Giang Yêu Yêu gật đầu, "Đương nhiên, em học nghệ thật, đại học cũng học chuyên ngành mĩ thuật? Có gì lạ sao?"

Phó Hàn nhìn qua mặt cô, "Không có gì kỳ quái, anh biết em đang bắt đầu vẽ tranh."

Giang Yêu Yêu dương môi lên cười, "Đương nhiên, sau này khi em tốt nghiệp và trở nên nổi tiếng, em sẽ tổ chức buổi cuộc triển lãm nghệ thuật, và những bức tranh của tôi sẽ được người ta tranh giành."

Phó Hàn nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, chậm rãi gật đầu, "Vậy anh sẽ đợi đến ngày em mở triển lãm." "

"Vậy thì vui lòng anh chờ em đi." Giang Yêu Yêu tự hào nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net