Chương 22: Em đang quyến rũ anh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hàn đứng bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên mái tóc bị gió thổi tung của cô.

Tóc cô đã dài tới mang tai, hơn nữa trên người còn khoác áo khoác rộng thùng thình của anh, khiến cho khuôn mặt của cô càng thêm nhỏ.

Nhìn qua có chút mong manh.

Phó Hàn liếc nhìn cô một cái, "Em thật sự không đói bụng sao?"

"Ừ."

Giang Yêu Yêu nhíu chặt mày, vẻ mặt chán chường.

" Nếu em đã nói thế, anh đành ăn một mình vậy", Phó Hàn nói xong cầm lên một cái túi, mở ra.

Trong nháy mắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Hương vị này... 

Giang Yêu Yêu nghiêng đầu liếc nhìn, trong tay Phó Hàn có một hộp giấy, bên trong hộp là... 

Khi thấy rõ đồ vật bên trong, ánh mắt cô lập tức sáng lên.

Là khoai lang nướng!

Ánh mắt cô không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào nó.

Phó Hàn không nói gì trực tiếp dùng thìa múc một miếng khoai lang lên, vỏ khoai lang nướng cháy xém bong ra để lộ phần thịt khoai đỏ.

A, lại còn là khoai lang đỏ!

Trong nháy mắt, nước miếng Giang Yêu Yêu bắt đầu chảy ra, cô không khống chế được nuốt nuốt vài cái.

Phó Hàn nhìn cô, đặt thìa xuống dưới mũi cô, "Thơm không?"

Mùi khoai lang đặc trưng khiến Giang Yêu Yêu chịu không nổi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cái thìa, "Thơm chết em luôn rồi."

"Có muốn nếm thử không?" Phó Hàn đưa thìa tới gần môi cô.

Khi chữ "muốn" sắp bật thốt ra, Giang Yêu Yêu bất lực nhìn chiếc thìa dời khỏi miệng cô.

Ánh mắt cô di chuyển theo nó.

Phó Hàn giơ tay lên, giọng nói mang theo tiếc nuối: "Thiếu chút nữa thì quên, em không có đói bụng."

Nói xong anh liền đưa thìa lên miệng mình, vừa đưa lên thì cánh tay bị bắt lấy.

Anh nhướng mày, nhìn cô, "Em làm gì vậy?"

Giang Yêu Yêu mở to mắt, "Em không đói bụng, nhưng em muốn giúp anh nếm thử có ngọt hay không đó mà."

Nói xong cô kiễng chân, cầm lấy tay anh, đưa thìa vào miệng mình.

Vị ngọt ngào tràn ra trong miệng, tuyệt vời.

Ngon đến mức Giang Yêu Yêu nheo mắt lại.

"Ngọt không? " Phó Hàn hỏi cô.

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu đảo mắt, lập tức lắc đầu, "Miếng này nhỏ quá, em không nếm ra được. Thôi thì em đành lại vất vả thay anh nếm thử vậy."

Nói xong liền đoạt lấy thìa trong tay Phó Hàn, sau đó múc một thìa lớn đưa vào miệng.

Ăn xong không đợi Phó Hàn hỏi cô, cô vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Ừm, em còn phải nếm thử nữa."

Không đến mười phút, miếng khoai lang nướng lớn đã được tẩu tán sạch sẽ.

Cô ngẩng đầu, nhìn hộp giấy trống trơn, cho dù cách thấu kính, cô cũng thấy được ý tứ trong đáy mắt anh.

"May mà em không đói bụng, nếu không hộp giấy này chắc em cũng sẽ gặm hết."

"......"

Giang Yêu Yêu đưa mắt trừng anh, "Là do anh mua củ khoai nhỏ đó, em nếm chưa được mấy miếng đã hết."

Phó Hàn nhìn đôi mắt tròn xoe của cô, gật đầu, không nhanh không chậm trả lời: "Ừ, quả thật rất nhỏ, chỉ có gần một cân thôi."

Giang Yêu Yêu im lặng, vô thức sờ sờ bụng mình. Nặng như vậy, trách không được bụng cô cũng...

Ngay sau đó cô liền ợ một cái.

Yêu Yêu ngửa đầu nhìn Phó Hàn, thấy anh cũng đang nhìn mình. 

Trong đêm, ánh mắt dưới kính sâu thẳm như biển, dường như đang chờ cô nói gì đó.

Trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến việc mình ở trong nhà Quý Hồng gọi anh là......chồng yêu.

Có phải anh đã phát hiện rồi không?

Môi cô giật giật, ánh mắt giả vờ lơ đãng. 

Trầm mặc một lúc cô mới nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy ở nhà Quý Hồng, em gọi anh là..."

"Gọi gì cơ? " Phó Hàn nheo mắt nhìn cô.

"Anh không nghe thấy sao? " Giang Yêu Yêu sửng sốt hỏi.

"Nghe thấy cái gì?"

Giang Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía mặt sông: "Không có gì đâu"

May mà anh không nghe thấy.

Gió bắt đầu mạnh hơn, mặt sông bị gió thổi nổi lên sóng lớn.

Giang Yêu Yêu nhìn theo sóng bị cuốn lên trên mặt sông, thở dài.

Phó Hàn theo tầm mắt của cô nhìn qua, gió thổi sóng cuộn lên tràn vào bờ, cứ vỗ vào bờ, giống như vĩnh viễn sẽ không mệt mỏi. 

Anh thu hồi tầm mắt, lại nhìn cô.

Giang Yêu Yêu đưa tay vén mái tóc ngắn bị gió thổi loạn nhét sau tai, đột nhiên nói một câu, "Em cảm thấy cô ấy rất xấu xí."

Phó Hàn nghe vậy ánh mắt ngưng lại, hỏi cô, "Ai?"

Cô cụp mắt xuống, dùng lông mi che khuất đáy mắt, im lặng một lúc mới mở miệng: "Là em trong miệng bọn họ, em ghét chính bản thân được họ nhắc đến."

"Đừng nghĩ như vậy, cũng không cần nói mình như vậy. " giọng nói của Phó Hàn rất nhẹ nhàng, mang theo chút trấn an.

Giang Yêu Yêu nghe vậy quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo cố chấp, "Phó Hàn, em chính là em."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh sẽ vĩnh viễn ủng hộ em của hiện tại, phải không?"

Ánh mắt Phó Hàn đảo qua trên mặt cô.

Cô háo hức nhìn anh.

Anh chậm rãi gật đầu, "Anh sẽ, nhưng, Yêu Yêu, bất kể là trước kia hay bây giờ, đều là em."

Môi Giang Yêu Yêu mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra khỏi miệng. 

"Đi thôi, anh sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi sớm."

Giang Yêu Yêu nghe vậy, lập tức lắc đầu: "Em không muốn về nhà."

Phó Hàn nhìn cô, "Vậy em muốn làm gì?"

Cô đảo tròng mắt, nhìn anh hỏi: "Không thì em về nhà của anh nhé....."

Phó Hàn im lặng, trực tiếp cự tuyệt, "Không được, anh đã đáp ứng với anh của em là trước 10 giờ sẽ đưa em về."

"Em sẽ nói với anh trai em, em phát hiện em cảm thấy ngủ ở nhà anh rất ngon."

Cô háo hức nhìn anh.

Phó Hàn quay mặt đi, "Không được."

Giang Yêu Yêu cự lại: "Tại sao lại không được?"

Anh không thể ngủ được vì có em ở bên cạnh.

Phó Hàn không trả lời mà đưa tay kéo cổ tay cô, "Đi thôi, bên này gió lớn, đừng ở lâu quá."

Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm sau lưng anh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi xổm xuống.

Phó Hàn quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô.

"Hôm nay em bị hoảng sợ nên ở lại muộn, thế thì sao?" cô đáng thương nhìn anh, nhưng lại có chút lưu manh.

Phó Hàn nhìn bộ dạng vô lại của cô, có chút bất đắc dĩ. 

Nghĩ đến lần trước cô ở lại chỗ anh, có chút đau đầu.

Giang Yêu Yêu thấy anh không nói gì, ngửa đầu nhìn anh chớp mắt, "Ngày mai không phải anh muốn dẫn em đến trung tâm phục hồi sao? Ở trong nhà anh như vậy sẽ không cần đến nhà em đón em."

Thấy anh không nói, cô quay mặt sang một bên, giận dỗi: "Ngày mai em không đến trung tâm phục hồi đâu!"

Phó Hàn trầm mặc một hồi, nhìn đôi mắt trong veo của cô, rốt cục cũng thả lỏng: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa."

Hai mắt cô sáng lên, lập tức từ dưới đất đứng bật lên, "Đều nghe anh, nghe anh."

Không phải lần sau em sẽ không làm vậy nữa, mà là lần sau chắc chắn còn dám.

Một giờ sau, Phó Hàn mang theo Giang Yêu Yêu trở lại nhà của mình.

Không đợi anh đưa quần áo cho, cô đã tự mình chạy đến phòng ngủ.

Anh nghĩ đến cái gì đó, lập tức đi theo.

Thấy cô cầm lấy bộ đồ ngủ bên gối lên, lấy làm lạ: "Ồ, anh biết em cần nó sao? Nên trực tiếp để nó lên giường hả?"

Phó Hàn nhìn áo ngủ trong tay cô, "Khụ" một tiếng.

"Cái này chuẩn bị đem đi giặt."

Giang Yêu Yêu ôm áo ngủ vào trong ngực, cong cong mắt, "Lần trước em mới mặc có xíu, lần này cũng mặc cái này đi."

Phó Hàn mím môi, đáp: "Ừ."

"Em tắm trước. " cô ôm đồ, đi vào phòng tắm.

Phó Hàn nhìn cô đi ngang qua anh, nhìn bóng lưng cô, bỗng gọi lại, "Yêu Yêu"

Giang Yêu Yêu nghe vậy xoay người nhìn anh.

Tầm mắt Phó Hàn đảo qua bộ quần áo ngủ. Cô dán bộ đồ vào trong ngực, ngón tay trắng nõn cầm lấy góc áo ngủ.

Giọng anh đột nhiên cứng lại, nói: "Em tắm rửa xong thì ngủ, anh ngủ ở phòng bên cạnh."

Anh dừng lại, "Anh đọc sách trước đã."

Nói xong liền đi đến gian phòng khác bên cạnh phòng ngủ, sau khi vào lập tức đóng chặt cửa.

Giang Yêu Yêu bĩu môi nhìn cửa phòng đóng chặt. 

Có cần phải đóng chặt như vậy không? Là sợ cô sẽ ăn thịt sao?

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn áo ngủ trong ngực, cúi đầu ngửi ngửi, hình như mùi nước khử trùng nặng hơn lúc trước một chút.

Cô cong môi, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, lập tức rũ mắt, sau đó cúi đầu đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Giang Yêu Yêu muốn sấy tóc, lại không tìm được máy sấy, sau khi tìm một vòng trong phòng ngủ và phòng tắm vẫn không tìm được.

"Phó Hàn. " cô gõ cửa phòng bên cạnh.

Gõ mấy lần cũng không có tiếng đáp lại, cô liền nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Ánh mắt cô đảo qua, cuối cùng rơi vào sofa sát tường bên trái.

Sofa có kích thước bình thường, nhưng vì chiều cao của mình, Phó Hàn nằm ở phía trên, hai chân bắt chéo nằm vượt khỏi sofa.

Anh không đeo kính, dưới ánh đèn bàn, mặt mày so với bình thường càng lộ vẻ thâm thúy.

Giang Yêu Yêu nhìn anh một hồi đến tự mình vui vẻ, ánh mắt quét đến bàn bên cạnh anh. 

Máy sấy có lẽ đặt ở bên trong. Cô rón rén đi vào, cầm lấy máy sấy, đang chuẩn bị đi bỗng cô nghiêng đầu nhìn người trên giường.

Cô rút tấm thảm từ đầu giường ra, đắp lên người Phó Hàn.

Sau đó, cô ôm máy sấy vào trong ngực, hai tay chống má ngồi xổm bên giường nhìn mặt anh.

Dưới ánh đèn màu cam, trên mặt anh có một vầng sáng, khiến ngũ quan thâm thúy lạnh lùng của anh cũng trở nên nhu hòa.

Anh thở rất nhẹ, môi nhẹ nhàng khép lại. 

Khi ngủ nhưng cảm giác như giãn cũng không nhiều.

Giang Yêu Yêu ngồi xổm hơi lâu, chân có chút tê dại, đứng lên muốn đi nhưng lại không nỡ. Ánh mắt cô dừng ở vị trí trống bên cạnh anh, con ngươi khẽ động, rón rén nằm xuống bên cạnh anh.

Khoảng cách gần, cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dày đặc của anh run rẩy theo nhịp thở, ánh mắt chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở trên môi anh.

Có vẻ rất mềm mại.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Giang Yêu Yêu lại nhích đầu lại gần, cho đến khi hơi thở của hai người đan xen vào nhau.

Cô chu môi muốn kề vào môi anh, nhưng đột nhiên hoảng hốt, nụ hôn rơi xuống cằm anh.

Môi cô dường như có cái gì đó đang đâm chọc.

Phó Hàn chậm rãi mở mắt, "Em đang làm gì vậy?"

A, bị phát hiện mất rồi!

Môi cô vẫn dán trên cằm Phó Hàn, chớp chớp mắt nhìn anh.

Giang Yêu Yêu đột nhiên nghĩ đến lời nói của cô gái trong rạp chiếu phim.

"Rất rõ ràng... " môi cô giật giật, cọ qua cằm Phó Hàn.

Trong nháy mắt, thân Phó Hàn cứng đờ.

"Em đang quyến rũ anh......."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net