Chương 24: Anh ghen sao? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh hai vào đi"

Nghe thấy giọng nói từ trong phòng phát ra, Giang Bùi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Yêu Yêu ngồi ở bên giường đang cúi đầu.

Giang Yêu Yêu nhìn thấy Giang Bùi đi vào, lập tức từ trên giường đứng lên, cong mắt lên làm nũng: "Anh hai, anh với Phó Hàn nói chuyện gì vậy?"

Giang Bùi đến gần, ánh mắt dừng lại trên cằm có vẻ nhọn hơn của cô, đưa tay sờ đầu cô, tránh né câu hỏi, "Không có chuyện gì đâu. Không phải em nói muốn vẽ tranh sao? Anh đã tìm cho em một phòng vẽ, anh có quen biết với chủ studio đó. Ngày mai em có muốn đến đó luyện tập không?"

Giang Yêu Yêu nghe vậy thì sửng sốt, cô ở trong phòng chuẩn bị một đống giải thích để nói với anh trai.

Nhưng anh không đề cập gì đến chuyện đó, lại đột nhiên nói đến chuyện vẽ tranh.

Nghĩ đến sắc mặt Giang Bùi lúc nãy ở ngoài cửa, cô cảm thấy tốt nhất cũng đừng nói nữa, lập tức cong môi trả lời, "Được, em cũng đang tìm, không ngờ anh đã giúp em tìm ra rồi."

"Vậy em nghỉ ngơi một chút đi rồi xuống ăn cơm, anh xuống lầu trước", Giang Bùi thu tay lại, ôn hòa nói.

"Được ạ. " Giang Yêu Yêu ngoan ngoãn đáp lời.

Anh hai vừa rồi còn tức giận ngút trời, tại sao bây giờ một câu cũng không hỏi cô nhỉ?

Giang Yêu Yêu nhìn bóng lưng Giang Bùi, có chút không hiểu nổi.


Kể từ ngày đó, ngoại trừ một tuần đi trung tâm phục hồi 2 lần, Giang Yêu Yêu hiếm khi ở một mình với Phó Hàn.

Mà cô cũng vẫn không có cơ hội đem chuyện bạn trai bạn gái kia làm rõ với Phó Hàn.

Khi đi đến trung tâm phục hồi, anh trai cô cũng đi cùng, cô muốn hỏi cũng không có cơ hội.

Những lúc khác, Phó Hàn nói gần đây rất bận, thỉnh thoảng có thời gian, anh sẽ tới nhà cô, nhưng lần nào cũng đều trùng hợp anh trai cô cũng ở nhà.

Tình trạng này kéo dài nửa tháng.

Hôm nay, Giang Yêu Yêu ở phòng vẽ tranh vẽ xong, thời gian còn khá sớm. Cô muốn đi đến bệnh viện tìm Phó Hàn để cùng nhau ăn cơm. Nghĩ vậy liền gửi cho anh một tin nhắn Wechat, bên kia liền trả lời lại.

[Tối có ca đêm, đang ngủ bù.]

Nhìn mấy chữ lạnh như băng này, Giang Yêu Yêu bĩu môi.

Ngón tay cô lướt nhanh chóng trên bàn phím, gửi cho anh một tin nhắn: 

[Anh cho em một câu trả lời chính xác, chuyện ngày đó anh thừa nhận em là bạn gái anh trước mặt mọi người, anh còn giữ lời không?]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, giống như đá chìm biển rộng, ngay cả hồi âm cũng không có.

Cô nhíu mày ném điện thoại vào trong túi, chuẩn bị rời khỏi phòng vẽ tranh.

"Yêu Yêu, là cô sao?"

Giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu, Giang Yêu Yêu ngẩng đầu, một khuôn mặt nho nhã ôn nhu đập vào mắt, cô cong môi nở nụ cười: "Là tôi. Xin chào thầy Tống"

Tống Hạ xem như là một trong những cổ đông của phòng vẽ tranh, lúc trước cũng là họa sĩ, sau khi tốt nghiệp lại làm việc trong lĩnh vực ngoại thương và xuất khẩu. Thời gian rảnh rỗi, anh ta sẽ tới nơi này vẽ tranh, ít khi đứng lớp. Gần đây có vẻ được ông chủ phòng tranh nhờ vả, mỗi khi đến đây đều là dạy Giang Yêu Yêu vẽ.

Ánh mắt Tống Hạ dừng lại trên mặt Giang Yêu Yêu chốc lát, cười hỏi: "Bây giờ cô về nhà sao?"

Giang Yêu Yêu cất kỹ bảng vẽ, gật đầu, "Vâng."Cô vốn muốn đi tìm Phó Hàn cùng nhau ăn cơm, nhưng bây giờ có vẻ cô chỉ có thể về nhà.

Tống Hạ nghe vậy, giọng điệu tùy ý: "Không biết hiện tai cô Giang thời gian không? Tôi muốn mời cô dùng bữa, không biết có tiện không nhỉ?"

Giang Yêu Yêu đang cầm túi xách, tay cô khựng lại nhìn Tống Hạ, vừa muốn cự tuyệt thì nghe thấy anh nói tiếp.

"Vừa lúc tôi muốn nói chuyện một chút về một số vấn đề gần đây mà cô gặp phải."

Tống Hạ nhìn cô, lại bổ sung, "Chúng ta dùng bữa ở nhà hàng bên dưới lầu, cũng không quá lâu đâu."

Giang Yêu Yêu nhìn mặt mày ôn hòa của Tống Hạ, cuối cùng cũng gật đầu, "Được."


Dưới lầu là nhà hàng Tây, hoàn cảnh không tệ, lúc này chưa tới giờ cơm, người cũng không nhiều.

Sau khi gọi món xong, Giang Yêu Yêu lại cầm điện thoại di động lên, mở wechat, bên kia vẫn không có động tĩnh.

Cô nhíu mày, càng nghĩ càng tức giận.

Ánh mắt quét tới Tống Hạ đang cúi đầu cắt bít tết, cô mím môi dưới, lại nhắn tin cho Phó Hàn.

[Anh đoán xem em đang làm gì?]

Bên kia vẫn trầm lặng như cũ.

Cô chưa từ bỏ ý định, lại gửi một tin.

[Em đang ở nhà hàng Tây bên dưới studio, đang hẹn hò ăn cơm với một anh chàng rất đẹp trai.]

Vẫn không có hồi âm.

[Hình như anh ấy đang theo đuổi em, dáng dấp đặc biệt đặc soái.]

Cô nhìn màn hình Wechat buồn tẻ, tức giận ném điện thoại qua một bên, bắt đầu vùi đầu ăn.

Tống Hạ nhìn người đối diện. Cô thỉnh thoảng cầm lấy điện thoại di động, có đôi khi nhíu mày, có đôi khi bĩu môi, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Kiến thức cơ bản của cô không tệ, nhưng đã lâu không vẽ cho nên kỹ thuật hơi yếu, trước đó vì sao cô không vẽ?"

Giang Yêu Yêu nghe vậy thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Bởi vì có một số chuyện xảy ra."

Bởi vì một số chuyện xảy ra, cô cũng không nhớ rõ.

Tống Hạ nhìn vẻ mặt cô, không hỏi tiếp, mà nói một ít vấn đề gần đây cô gặp phải.

Giang Yêu Yêu cũng hỏi một ít vấn đề xảy ra trong lúc tự học. Hai người vừa ăn vừa trao đổi, một giờ trôi qua rất nhanh.

Đang thảo luận một số chủ đề liên quan đến mỹ thuật, Tống Hạ đột nhiên chuyển đề tài, hỏi một câu, "Yêu Yêu, cô có bạn trai chưa?"

Giang Yêu Yêu ngẩn ra, cô đang mở wechat, ánh mắt rơi vào hai chữ "bạn trai" trên ghi chú.

Cô nhìn vô số tin nhắn độc thoại của cô, cảm thấy hai chữ này thật chói mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Hạ, trả lời: "Có..."

Vẻ mặt Tống Hạ khẽ thay đổi.

Giang Yêu Yêu không chút biểu cảm, nói tiếp: "Có mà cũng giống như không có."

"Ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời."

"Giống như đã chết, có hay không có đều giống nhau. Cứ coi như không có đi."

"Đúng, không có."

Đột nhiên, cô cảm thấy lưng mình cứng lại, áp suất bốn phía bắt đầu giảm xuống.

Cô từ từ quay đầu lại.

Phó Hàn đứng ở phía sau cô, hơi thở gấp gáp, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.

"......"

Cô nuốt khan một cái, "Sao anh lại ở đây..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net