Chương 26: Bình giấm chua bị đổ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Cậu ngủ chưa?]

[Nói chuyện một lát không?]

Giọng nói dính chút giọng mũi của Hứa Kim Kim lọt vào tai cô.

Giang Yêu Yêu nghe xong, lập tức gọi điện thoại cho Hứa Kim Kim.

Không quá vài giây, đầu kia liền nhận điện thoại.

Giang Yêu Yêu cầm di động, lập tức hỏi: "Sao vậy, Kim Kim, giọng nói của cậu bị sao vậy?"

Đầu bên kia trầm mặc vài giây, đầu tiên là thở dài mới trả lời: "Tớ gặp chút phiền toái."

Nghe giọng nói phờ phạc trong điện thoại, vẻ mặt Giang Yêu Yêu khẽ thay đổi.

Bạn thân Hứa Kim Kim của cô là một người lạc quan kiên cường, cho dù đột nhiên bị mù, cha mẹ qua đời ngoài ý muốn cũng không đánh ngã cô được.

Nhưng từ giọng điệu của cô ấy, nhất định là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.

Giang Yêu Yêu nhẹ nhàng nói: "Cậu có chuyện gì thì cứ việc nói với tớ, nếu có thể giúp thì tớ sẽ toàn lực giúp cậu, khó cũng phải tận hết khả năng giúp cậu hoàn thành."

Đầu dây bên kia nghe được lời của cô liền "Xì" một, "May mà tớ có cậu làm chỗ dựa vững chắc." 

Cô dừng một chút, mới lên tiếng: "Chú của tớ dùng số tiền nợ của công ty bố để ép tớ kết hôn với một người. Nhưng hiện tại tớ đang cố gắng giải quyết chuyện này rồi, nếu như không thể cố gắng nữa, nhất định tớ sẽ tìm cậu."

Giang Yêu Yêu: "Nợ bao nhiêu, tớ sẽ giúp cậu."

Hứa Kim Kim: "Được, được, tớ sẽ nhờ cậu mà, nhưng con số rất lớn, tớ cảm thấy bên trong có thể có vấn đề."

"Không sao đâu, tớ sẽ xử lí, dù như thế nào đi nữa, tớ sẽ không để mình bị bán cho người khác như một món đồ."

Giang Yêu Yêu: "Đó là người nào?

Hứa Kim Kim: "Đợi sau này tớ sẽ nói chi tiết với cậu, tóm lại là một người rất đáng sợ và đáng ghét. À mà cậu và Phó Hàn thế nào rồi?"

Giang Yêu Yêu nghe vậy, mặt mày liền ủ rũ, "Hôm nay tớ đã nói là tớ muốn anh ấy làm bạn trai của mình. Cậu biết mà, anh ấy gần đây vẫn trốn, đặc biệt là hôm nay..."

Hai mươi phút sau, Giang Yêu Yêu đem chuyện xảy ra gần đây nhất phun tào một phen, cuối cùng cô thở dài, sâu kín nói: "Kim Kim, cậu nói xem sau đó tớ phải làm sao bây giờ, hôm nay lời cũng đã nói mà lại đi tìm anh ấy thì quá mất mặt đi."

Hứa Kim Kim trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Phó Hàn tớ cũng quen biết mười năm rồi, theo quan sát của tớ, tính cách cao lãnh của anh ta, chỉ có một biện pháp có tác dụng."

Giang Yêu Yêu lập tức ngồi thẳng người, hỏi: "Biện pháp gì?"

Hứa Kim Kim: "Đương nhiên là ép anh ta rồi. Thực ra tớ cảm giác anh ta rất thích cậu. Nếu không Phó Hàn sẽ không làm như vậy với cậu. Lúc cậu gặp tai nạn nằm ở bệnh viện, Phó Hàn ở ký túc xá hơn một tháng, lo lắng chăm sóc cho cậu. Hiện tại biện pháp để anh ta thổ lộ với cậu..."

Giang Yêu Yêu: "Aaaa tớ phải làm sao? Nhanh nhanh nói cho tớ biết đi!"

Hứa Kim Kim: "Rất đơn giản, tìm một tình địch kích thích Phó Hàn một chút. Vừa rồi cậu nói, lúc cậu nói với anh ấy là mình đang hẹn hò thì Phó Hàn liền đến. Cho nên cứ để anh ấy ghen đi, Yêu Yêu, lần này cậu phải tàn nhẫn một chút..."

......

Cúp điện thoại, Giang Yêu Yêu nằm trở lại giường, trong đầu hồi tưởng lời Hứa Kim Kim vừa nói.

"Anh ta rất thích cậu, nếu không Phó Hàn sẽ không làm như vậy với cậu. Lúc cậu gặp tai nạn nằm ở bệnh viện, Phó Hàn ở ký túc xá hơn một tháng, lo lắng chăm sóc cho cậu."

Ánh mắt cô cong cong, bò dậy khỏi giường, mang dép lê đi đến trước bàn làm việc trong phòng ngủ, kéo ghế ngồi xuống.

Cô mở ngăn kéo ra lục lọi, từ tầng dưới chót lấy ra một quyển sổ phác họa.

Sau đó, cô lại lấy ra một cây bút chì trong ngăn kéo, đầu bút hạ xuống tờ giấy trắng.

Cô cầm bút, ngón tay cử động một cách thành thạo, đường nét như in lên giấy.

Một giờ sau, trên mặt giấy xuất hiện một người đàn ông đứng trước một bức tường, dáng người anh ta thẳng tắp, đang dùng một đôi mắt sâu thẳm mà hẹp dài nhìn cô.

Mà trước mắt, bị một cặp kính che khuất.
Khiến cô không thể vẽ ra cảm xúc trong đáy mắt anh.

Cô nhìn người trên giấy, sửng sốt.

Tại sao đột nhiên cô lại vẽ Phó Hàn? Ánh mắt cô nhìn xuống ngón tay, tại sao lúc cô vẽ lại có cảm giác rất quen thuộc, thuần thục như đã từng vẽ vô số lần.

Cô buông bút ra, nhìn giấy phác họa một lần nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của người trên giấy.

Khoa ngoại thần kinh, phòng y tế.

Phó Hàn làm phẫu thuật xong, điều chỉnh chỉ dẫn điều trị của ngày hôm sau, sau khi viết xong, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã là ba giờ chiều, đã đến giờ tan tầm.

Cô hẳn là đã làm xong trị liệu, tan làm anh sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Lý.

Tầm mắt anh chuyển sang bên phải bàn làm việc.

Di động im lặng nằm đó, không chút động tĩnh.

Anh mím môi, đưa tay tháo kính xuống, xoa xoa mi tâm.

Sau ngày đó, cô không bao giờ tìm đến anh nữa.

Ngón tay Phó Hàn gõ nhẹ lên bàn vài cái, đeo kính vào một lần nữa, sau đó cầm điện thoại di động lên mở wechat.

Mở avatar trên cùng.

Tin nhắn trên cho thấy tin nhắn cuối cùng là 1 tuần trước. Môi anh mím chặt, ngón tay đang muốn hạ xuống thì đột nhiên mặt bàn bị người nào gõ một cái.

"Phó Hàn, cậu phát ngốc cái gì vậy?"

Giọng nói Trần Viễn đột nhiên vang lên bên tai.

Phó Hàn giương mắt.

Trần Viễn nhìn thần sắc nhàn nhạt của anh, nói: "Cảm giác thế nào, đã lâu không thấy bảo bối Yêu Yêu tới tìm cậu?"

Phó Hàn nhướng mí mắt lạnh lùng nói: "Bảo bối?"

Trần Viễn bị ánh mắt kia làm cứng đờ, anh trề môi, nhỏ giọng nói thầm: "Được được được, bảo bối của cậu. Được rồi, nhìn xem cậu có khác gì bình giấm chua lớn không?"

Phó Hàn không để ý đến Trần Viễn, anh sắp xếp bệnh án trên bàn lại, đặt trở lại trên bàn.

Vừa muốn đứng lên liền thấy Trần Viễn kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp, "Ngày mai cậu có đi xem triển lãm nghệ thuật ở nước ngoài với Yêu Yêu không?"

Anh nói xong, vẻ mặt lại có chút cổ quái, 

"A, không phải ngày mai cậu làm việc cả ngày sao?"

Phó Hàn nghe vậy, lập tức nhìn Trần Viễn hỏi: "Triển lãm nghệ thuật gì vậy? "

Trần Viễn nhìn anh với vẻ hoài nghi, lấy điện thoại ra, mở wechat, sau đó đưa màn hình về phía Phó Hàn, "Cái này nè, Yêu Yêu đã đăng hai ảnh chụp hai tấm vé tham dự triển lãm nghệ thuật, còn nói là muốn tận hưởng thế giới lãng mạn dành cho hai người."

Phó Hàn nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại của Trần Viễn, ngón tay trắng nõn cầm hai tờ vé màu xanh lam, mặt trên kèm theo chữ viết [Được xem triển lãm của họa sĩ mình thích cùng với người nào đó là điều hạnh phúc và lãng mạn nhất. Nghĩ đến chuyến du lịch hai ngày hai đêm, kích động chờ đợi.]

Tầm mắt anh di chuyển, sau khi nhìn thấy hình nền, ánh mắt dưới kính híp lại. Hình nền dưới ngón tay trắng nõn là một nam nữ đang hôn nồng nhiệt.

Phó Hàn đứng bật dậy.

"Lão Phó, ngày mai cậu đi làm, như vậy cô ấy muốn đi với ai?"

Trần Viễn nhìn Phó Hàn đột nhiên đứng lên, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ cậu xin nghỉ chưa nói cho tôi biết?Cậu sẽ để tôi thay cậu trực ca rồi cậu và Yêu Yêu tận hưởng thế giới hai người sao..."

Giọng nói trêu chọc của Trần Viễn vẫn còn bên tai, Phó Hàn không để ý, xách chiếc túi giấy ở góc bàn rồi rời đi.

"Này, cậu cùng Yêu Yêu đi chơi thêm vài ngày cũng được, không cần gấp gáp trở về đâu, tôi sẽ giúp cậu làm thay ca..."

Thanh âm của Trần Viễn còn vang lên phía sau.

Phó Hàn càng đi nhanh, đi thẳng đến chỗ yên tĩnh của hành lang bệnh viện mới dừng lại, cụp mắt lấy đồ trong túi giấy ra.

Một đôi búp bê uyên ương đang hôn nhau lộ ra.

Anh mím môi, mở điện thoại lên, nhìn dãy số kia, ngón tay ngừng hồi lâu lại thu lại, chuyển sang mở mục tin nhắn trên Wechat, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên đó, anh trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng nhấp vào vòng bạn bè của Giang Yêu Yêu.

Trang cá nhân trống trãi trên nền hai người nào đó đang hôn nhau say đắm. (sodi tui không xài wechat nên tui không hiểu rõ miêu tả này lắm hic.)

Anh nhìn xuống.

Bên dưới hiển thị:

Chỉ hiển thị vòng tròn bạn bè trong tháng gần đây.

Phó Hàn thực sự đã bị cô chặn......

Đúng lúc một y tá đi ngang qua, cô nhìn thấy một bác sĩ Phó hàng ngày đều có dáng vẻ bình tĩnh, hôm nay bỗng nhiên sắc mặt nặng nề, hô hấp hơi dồn dập.

Tầm mắt chuyển qua tay anh.

Một đôi búp bê uyên ương bị bác sĩ Phó bóp đến biến dạng, đôi uyên ương đang hôn nhau, bởi vì bị ép chặt vô tình tạo thành một nụ hôn càng nóng bỏng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net