Chương 5: Múa Rìu Trước Cửa Lỗ Ban ​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lạc Vân Hi không nói gì, nàng còn thật sự phục sức tưởng tượng của Trung Sơn vương

"Người trong điện loạn không phải có một mình ta, người như thế nào lại hoài nghi một tiểu nữ tử?"

"Nàng, tiểu nữ tử?" Trong bóng đêm, có một thanh âm nhạo báng đột ngột vang lên

Lạc Vân Hi tức giận, vung bả vai thoát khỏi bàn tay to của hắn, hướng đại điện chạy vào

Thôi, phỏng chừng người ngồi ở trên chỗ cao kia đã rời khỏi rồi

"Đâm chết cẩu hoàng đế! Các huynh đệ, xông lên!" Thanh âm ồn ào bốn phương tám hướng vang lên, vũ khí sắc lạnh ma sát, trong điện tiếng thét chói tai liên tục

Tiếng gào khóc của nhóm nữ quyến, tiếng đổ vỡ của chén đĩa

"Kỳ Nhi, có ở đó không?" Thanh âm thân thiết của Lạc Kính Văn phát ra bốn phía

Lạc Nguyệt Kỳ kinh hãi đáp: "Có, nhưng tam tỷ tỷ không có ở đây!"

"Không cần để ý đến nó!" Lạc Kính Văn kêu lên: "Ngươi trốn đi!"

Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng lạnh lùng, khóe miệng gợi lên sự châm biếm, hướng vách tường sờ soạng

"Phụ thân, con đi tìm tam muội muội!" Trong sự hỗn loạn, một thanh âm trong trẻo truyền đến

"Dĩnh Nhi, quay lại!" Lạc Kính Văn vội vã mở miệng

"Hi Nhi, Hi Nhi, ta là đại tỷ, nghe được thì mở miệng nói một tiếng"

Lạc Vân Hi nhíu mày

Lạc Phi Dĩnh nhanh như vậy đã xuất hiện ở điện Kim Hoa? Chẳng lẽ nàng ta chưa từng rời khỏi, vẫn luôn trốn tránh ở chỗ nào đó?  

  Nghĩ vậy, nàng kêu lên: "Đại tỷ, Hi Nhi ở chỗ này"

Lạc Phi Dĩnh mừng rỡ, hướng phía thanh âm của nàng chạy tới

Bóng đêm tịch mịch, Lạc Vân Hi đương nhiên không thấy được bộ dạng của đại mỹ nhân Thiên Dạ quốc mặt mũi ra sao

"Hi Nhi, mau cùng ta đi, nơi này rất nguy hiểm!"

Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay nàng, nhưng năm đầu ngón tay thon dài lại lạnh như băng

"Hảo" Nàng được Lạc Phi Dĩnh kéo đi

Lạc Vân Hi cũng không nhúc nhích, bản năng muốn thoát khỏi đôi tay xa lạ kia

Đột nhiên lúc này, ngân quang trước mắt hiện lên, một cỗ sát ý trong bóng đêm tràn ngập

Nàng nhanh chóng nhấc chân đá xuống "Ba" một tiếng, thanh âm xương cốt bị bẻ gẫy, một thanh chùy thủ bị nàng đá bay thẳng tắp ra ngoài

"A!" Lạc Phi Dĩnh thống khổ hô ra tiếng, mau chóng rút tay lại

"Đại tỷ, công phu ám sát luyện chưa đến nơi, đã dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban?" Một tiếng thở dài lạnh như băng của Lạc Vân Hi truyền đến

"Lạc Vân Hi?" Lạc Phi Dĩnh thanh âm đột biến, thân mình khẽ run, không thể tin được sự việc vừa mới xảy ra

"Ngươi không phải là Lạc Vân Hi!" Lạc Phi Dĩnh khẳng định đưa ra kết luận

Nàng hiện tại không thấy rõ tướng mạo của Lạc Vân Hi, nên theo bản năng nghĩ rằng mình chắc chắn đã nhận sai người

"Xin lỗi!" Lạc Phi Dĩnh mau chóng mở miệng sau đó vội vàng đi tìm chùy thủ

Lạc Vân Hi vừa muốn xoay người, một bàn tay lớn liền ôm lấy hông nàng, ánh mắt nàng trở lên bén lạnh, nhấc tay, hung hăng đánh xuống

Bàn tay to lập tức lùi lại, thấp giọng giải thích: "Đừng nhúc nhích, Hi Nhi là ta!" Thanh âm nam tử vô cùng trong trẻo, dễ nghe êm tai

"Ngươi là ai?" Lạc Vân Hi không khỏi nhíu mày hỏi, bất động thanh sắc lùi về phía sau hai bước

"Nàng..." Giọng nói của hắn đột nhiên run lên, không dám tin hỏi: "Nàng thế nhưng, ngay cả... thanh âm của ta cũng không nhận ra sao?"

"Đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ!"

"Lạc Vân Hi, đây là con người thật của nàng..." Nam nhân không biết than nhẹ hay là chê cười, sâu kín nói ra lời này

"Đa!" Đao kiếm đụng nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, một thanh kiếm hướng phía bọn họ bay tới, tiếng gió vù vù thổi

Lạc Vân Hi còn không có động tác gì, nam tử kia đã một tay kéo lấy nàng, nâng tay áo khua qua

"A!" Hét thảm một tiếng, thích khách kia đã bị kiếm đâm ngược lại

"Hi Nhi!" Bên cạnh có tiếng gọi

"Ba ba ba___" Điện Kim Hoa lớn như vậy, đèn đuốc được thắp sáng

Lạc Vân Hi giương mắt, hít lạnh một hơi

Đá cẩm thạch bóng loáng trải rộng vài vũng máu tươi, thi thể ngổn ngang bốn phía, đại thể là hắc y nhân, còn có một ít triều thần, nhóm phu nhân tiểu thư, bọn họ chết vô cùng thảm thiết, cả người ngân trong vũng máu, vây quanh bên cạnh là một đám người đang khóc lóc

Nếu như đêm nay nàng chết trong tay Lạc Phi Dĩnh, thì sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi nàng ta

Ở trên cao là chỗ ngồi của hoàng thượng hoàng hậu cùng thái hậu. Trung Sơn vương đang đứng ở chỗ đó thong dong chỉ huy người tới thu dọn hậu quả. Ngự lâm quân lui tới thu dọn tàn cục. Đem hắc y nhân ra ngoài, những người khác giao cho người nhà xử lý

Lạc Vân Hi hướng chỗ người Lạc gia đi đến

Lạc Phi Dĩnh một thân xiêm y vàng nhạt khảm bích châu, làm váy dài đến mắt cá chân, áo khoác ngoài ngắn tay màu hồng, quả nhiên vô cùng xinh đẹp. Nàng mặc dù mới mười năm tuổi, nhưng dáng người lại cao gầy, lả lướt vô cùng. Một đầu tóc đen mềm mại, buông xuống sau gáy, càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng. Mặt trái xoan, mày liễu mắt hạnh, chiếc mũi thẳng tắp đôi môi như cánh hoa. Ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Lạc Vân Hi như rất kinh ngạc

"Đại tỷ, ngươi hoảng sợ sao?" Lạc Vân Hi mỉm cười hỏi

"Hi Nhi?" Thanh âm Lạc Phi Dĩnh khẽ run lên.

"Vừa rồi người ngồi ở trên cao là ngươi sao?" Lạc Vân Hi đến gần, lẩm bẩm một câu

Lạc Phi Dĩnh không tin vào mắt mình. Trên điện đột nhiên truyền đến tiếng Lương quý phi: "Bệ hạ, vừa rồi đại loạn, có người nào đó thừa dịp lấy đi miếng ngọc bội tơ vàng trước ngực thiếp!"  

Tất cả mọi người chấn động, hướng đến phía Lương quý phi nhìn lại

Lúc này, thủ lĩnh ngự lâm quân Tống Tứ Cực hướng thánh thượng chắp tay bẩm báo tình huống thương vong, chết đi hơn một nửa số người trong quan triều thần

Hoàng thượng tâm phiền ý loạn, chợt nghe thấy việc này, mày rậm chổng ngược lên, hé ra gương mặt uy nghiêm lạnh lẽo: "Ai dám đục nước béo cò?"

Lạc Vân Hi nghe xong lời nói của Lương quý phi, khóe miệng lộ lên ý cười, thân thủ đưa tay hướng hà bao của mình sờ soạng

"Lạc Vân Hi, ngươi động chân động tay muốn làm cái gì?" Lương quý phi thanh âm nghiêm khắc bước xuống bậc thang

Trong điện mọi người đều dùng ánh mắt hết sức giật mình hướng về phía Lạc Vân Hi

Lạc Vân Hi cười nhẹ, đưa tay đem làn áo ở dưới kéo ra một chút, khẽ nói: "Quý phi nương nương, thần nữ cảm thấy có chút nóng, đang muốn quạt quạt một chút! Làm sao vậy?"

Lạc Phi Dĩnh cắn chặt môi

Ba năm không thấy, ngũ quan thân thể của phế vật này càng thêm nảy nở, so với năm đó càng đẹp hơn. Đường cong gương mặt mềm mại, mi dài như khói, mắt trong như nước, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa, từng động tác cử chỉ đều là loại mị cảm trí mạng!

Đố kỵ mọc nhanh như cỏ dại, Lạc Phi Dĩnh hung hăng nắm chặt đôi tay. Nếu như vài năm nữa, nàng sợ Lạc Vân Hi so với chính mình còn kiều diễm hơn vạn phần

Lương quý phi phượng mâu sắc bén xẹt qua một luồng đắc ý, mở miệng nói: "A, bổn cung vừa mới đánh mất ngọc bội, tay ngươi liền di chuyển, thật sự làm cho người ta cảm thấy hoài nghi!"

Lạc Vân Hi không thèm để ý cười xì một tiếng: "Điện Kim Hoa hôm nay nhiều thiên kim tiểu thư như vậy, thần nữ lại đứng cách nương nương khá xa, tay của ta mới vừa nhấc lên một chút, nương nương đã liền lập tức phát hiện. Nhãn lực của người thật đúng là phi thường tốt, khiến cho thần nữ đây phải bội phục"

Theo như những lời này, mọi người lại dùng ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Lương quý phi. Lạc Vân Hi nói rất có lý, quý phi nương nương sao nhanh như vậy liền nhìn thấy động tác của Lạc Vân Hi

Lương quý phi sắc mặt lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi cũng không phải không biết, ngươi cùng bổn cung này sinh hiềm khích, bổn cung đương nhiên là phải để ý đến ngươi!"

Lạc Vân Hi lại khẽ nói: "Quý phi nương nương hoài nghi ta đánh cắp ngọc bội tơ vàng của người" Nàng vẻ mặt lạnh nhạt không chút sợ hãi

"Mặc kệ có phải hay không, vì để tránh hiềm nghi, ngươi cũng phải cho ta lục soát" Lương quý phi âm lãnh: "Có phải hay không, lục soát liền rõ"

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía hoàng thượng, hoàng thượng ánh mắt trầm tĩnh, trầm mặc không từ phản đối

Lạc Vân Hi che miệng cười khẽ: "Nương nương có cần thiết phải như vậy hay không? Có lẽ ngọc bội của người đã bị thích khách trộm đi không biết chừng?"

"Không có khả năng đó! Bổn cung vừa rồi chạy đến chỗ bậc thang, chung quanh đều là thiên kim tiểu thư, có một đôi tay đặt trên cổ ta, giựt mất miếng ngọc bội!" Lương quý phi ngẩng đầu, chứng minh miếng ngọc bội đã bị giựt mất

"Soát!" Hoàng thượng không kiên nhẫn nói

Thích khách đêm nay không biết ai phái tới, triều thần trong triều cần phải trấn an, hắn đã cảm thấy thực đau đầu lắm rồi

Hai nha hoàn đi đến chỗ Lạc Vân Hi hành lễ nói: "Lạc tam tiểu thư, đắc tội!"

Lương Diệp Thu chán ghét nhìn Lạc Vân hi, môi mỏng âm lãnh khẽ gợi lên, khóe mắt che dấu không được sự hèn mọn cùng tức giận

Phế vật này, quả nhiên là điều mất mặt... Hắn trăm triệu lần không thể cưới nữ nhân này, nếu không sau này chỉ sợ hậu quả khó lường!

Hai cung nữ hướng trên người Lạc Vân Hi lục soát tỉ mỉ, sau đó quay về phía hoàng thượng nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, ngọc bội không có trên người Lạc tiểu thư"

"Làm sao có thể!" Lương quý phi khó tin la lên

"Quý phi nương nương, như thế nào, không tìm thấy ngọc bội trên người ta liền thất vọng sao?" Lạc Vân Hi đột nhiên nâng cao âm điệu hỏi lại

Lương quý phi nhất thời không thể chống đỡ, Lương Hàm Phương đứng đối diện liền chỉ vào Lạc Vân Hi hô: "Nhất định là ngươi đem ngọc bội giấu đi rồi! Vừa rồi ta cùng quý phi nương nương đứng cùng một chỗ, ta mơ hồ nhìn thấy người lấy đi ngọc bội y phục rất giống ngươi!"

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng cười nói: "Nguyên lại vừa rồi Lương tiểu thư cũng đứng bên cạnh quý phi nương nương, tục ngữ có câu, ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, ai biết được Lương tiểu thư không nổi lên tâm tham tài, thừa dịp hỗn loạn đoạt đi ngọc bội của nương nương?"

"Ngươi ngậm máu phun người!" Lương Hàm Phương tức giận nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ lừ

Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Phàm là người bị hoài nghi, hẳn là nên bị lục soát"

"Người tới, soát Lương tiểu thư" Lần này người lên tiếng là Trung Sơn vương

Hai cung nữ theo lệnh, chậm rãi tiến lên lục soát người Lương Hàm Phương, bỗng nhiên một cung nữ vẻ mặt biến sắc kêu lên: "Ở chỗ này!" Mọi người nhìn đến chỗ cung nữ, liền thấy trong tay nàng ta cầm một miếng ngọc bội hình vuông nạm vàng sáng bóng

Ngọc chính là loại tốt nhất được lấy trên núi Côn Lôn, miếng ngọc bội màu xanh được cẩn thận chạm trổ hoa văn trên đó

Trong cung điện lại ồ lên

Cháu ruột của Lương quý phi lại là người đoạt đi ngọc bội của nàng ta!

Đại não Lương Hàm Phương "Oanh" một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, kinh hô đứng lên: "Oan uổng, cô cô ngọc này không phải ta lấy!"

Khóe miệng Lạc Vân Hi cười lạnh, lớn tiếng nói: "Lương tiểu thư, khó trách ngươi vừa rồi cứ luôn miệng chỉ trích ta, nguyên lại là chột dạ! Hơn nữa chính miệng ngươi vừa rồi cũng thừa nhận, ngươi luôn đứng bên cạnh Lương quý phi. Lòng tham nhất thời nổi lên cũng là chuyện thường, chẳng qua, ngay cả cô cô ruột của mình ngươi cũng không buông tha!"

Lương Hàm Phương bị bắt ngay tại chỗ, sợ tới mức khóc rống

Sắc mặt Lưng quý phi lúc xanh lúc hồng, vô cùng khó xử. Sự tình sao lại biến thành như vậy

Hoàng hậu vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nàng thích nhất là xem chó cắn chó: "Không nghĩ tới nữ nhi của hộ bộ thị lang lại có tính tình này! Quý phi nương nương là cô cô ruột của nàng, vậy mà nàng còn có thể ra tay! Không khéo chính là, ngọc bội kia chính là tâm ý hoàng thượng tặng cho Lương quý phi!"

Lương Hàm Phương đại não nổ tung, lời hoàng hậu nói quả thực quá mức chói tai, nàng chưa từng khuất nhục như vậy, cả người quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy... Xong rồi, nàng xong rồi!

Cung nữ khác bỗng nhiên xoay người, trước sự kinh ngạc của mọi người liền mở miệng lên tiếng: "Trên người Lương tiểu thư, nô tỳ còn soát ra được thứ này!"

Không chỉ người trong đại điện, ngay cả Lương Hàm Phương quỳ trên mặt đất cũng không thể tin được

"Tê____" Tiếng xé vang lên, mọi người đều nhìn về phía trước mặt

Bởi vì trên tay cung nữ cầm một đoạn ống tay áo của nam nhân

Gấm vóc màu lục, ống áo thêu chỉ vàng. Vừa nhìn là thấy không phải loại thường nhân nam tử vẫn mặc

Lương Hàm Phương mặt cắt không còn giọt máu, đại não cũng không thông... Trên người nàng sao lại có mảnh nhỏ quần áo của nam tử?

Phải biết rằng, phong tục ở Dạ Thiên quốc tuy rằng không nhiều, nhưng đến hiện tại cũng chưa có vị thiên kim tiểu thư nào chân chính tự mình theo đuổi nam nhân. Trong người nàng hiện tại lại có đoạn tay áo của nam nhân, rõ ràng chứng minh nàng thầm mến người khác, đây chẳng phải là bị người ta cười đến rụng răng sao!

Lương quý phi sắc mặt xanh mét, khó coi tới cực điểm! Nàng biết Lương Hàm Phương bị oan uổng, bởi vì ngọc bội này là do nàng phân phó cung nữ đặt trên người Lạc Vân Hi. Nhưng đoạn ống tay áo này...

Đột nhiên có giọng nói của Đoan Mộc Kỳ vàng lên: "Đoạn ống tay áo này hình như là của Lục hoàng huynh thì phải?"

Lạc Vân Hi tâm khẽ nhúc nhích, Lục hoàng tử? Làm sao có thể! Nam nhân vừa rồi... Hắn gọi nàng là Hi Nhi mà!

Bên cạnh Trung Sơn vương có một nam tử chậm rãi đi ra, dáng người hắn cao ngất, tóc đen như mực, hé ra gương mặt tuấn tú hỉ nộ vô thường. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đoạn tay áo Lương Hàm Phương đang cầm trên tay. Xiêm y trên người hắn chính là cẩm bào lục sắc, cổ tay áo quả thực thiếu một đoạn

Mọi người hiểu rõ

Đoan Mộc Triết không vội chậm dãi nói: "Bổn hoàng tử vừa mới đánh nhau với thích khách, bị chém mất một đoạn ống tay áo, không nghĩ tới lại ở chỗ Lương tiểu thư"

Thanh âm của Lục hoàng tử rất giống với thanh âm của nam tử trong bóng tối kia, Lạc Vân Hi lúc này vẫn không hề mở miệng

Ngụ ý của hắn chính là nói Lương Hàm Phương đem đoạn ống tay áo này giấu đi

Lương Hàm Phương vừa thẹn vừa giận, khó thở công tâm, chớp mắt ngã xuống đất ngất đi

Hoàng thế thanh âm lãnh chìm: "Đem nàng xuống đi, từ nay về sau không cho phép tiến cung! Lương thị lang, trông nom nữ nhi của ngươi tốt một chút!"

"Thần tạ ơn!" Lương Tông Phủ mau chóng tạ ơn, hoàng thượng không lấy mạng của nữ nhi hắn, hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Lương quý phi nắm chặt nắm tay, cảm thấy mất hết mặt mũi liền kiếm cớ rời đi

"A____" Trong sự yên tĩnh đến quỷ dị, có một tiếng than nhẹ của nữ nhân thở hắt ra

"Dĩnh Nhi, con làm sao vậy?" Lạc Kính Văn quan tâm hỏi

"Con___" Lạc Phi Dĩnh nhịn hồi lâu, trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy xuống: "Xương ở cổ tay của con bị gãy"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân thất kinh

Lạc Phi Dĩnh liền quỳ trên mặt đất, hướng hoàng thượng nói: "Vừa rồi thần nữ gặp phải thích khách, thần nữ võ nghệ kém cỏi dốc toàn lực chống đỡ, vẫn bị hắn bẻ gãy cổ tay, sợ hoàng thượng cùng hoàng hậu lo lắng nên không nói ra, hiện tại chịu không nổi nên mới..."

Hoàng thượng rung động, sắc mặt cũng có tia vui mừng: "Không nghĩ Thiên Dạ quốc còn có nữ tử dũng cảm như vậy! Trẫm thật may mắn, Thiên Dạ quốc thật may mắn! Ban thưởng!"

Khóe miệng Lạc Vân Hi vẽ loạn, Lạc Phi Dĩnh này thật là đáng tán thưởng  

Hoàng thượng ban thưởng cho Lạc Phi Dĩnh xong, liền cao giọng nói: "Hôm nay tất cả mọi người bị sợ hãi, trở về đều được ban thưởng! Nhất là hộ vệ của trẫm cùng thái hậu, ngự lâm quân và thiết giáp quân càng phải trọng thưởng!"


Hôm nay tiến cung, ngoài ý muốn được ban thưởng, tất nhiên mọi người đều vô cùng vui mừng, quỳ xuống tạ ơn

Hoàng thượng nghiêng đầu nhìn về phía Trung Sơn vương, mâu quang lưu chuyển nhu hòa vô cùng, giọng nói thân thiết: "Lan Phong, hôm nay công lao của ngươi là lớn nhất, nếu không có Quân gia chỉ sợ trẫm đã sớm bị hại... Hôm nay cử hành nghi lễ chào mừng ngươi trở về, đáng tiếc lại bị thích khách phá hủy, trẫm chắc chắn sẽ bồi thường cho ngươi!"

Lạc Vân Hi nhíu mày, Quân gia? Trung Sơn vương họ Quân sao? Tuy rằng cổ đại có họ Quân, chẳng qua không phải là họ của hoàng thất. Nhưng hắn lại được ban thưởng họ tôn quý. Cho nên địa vị của Trung Sơn vương của hắn ở Thiên Dạ quốc rất cao

Trung Sơn vương thản nhiên nói: "Hoàng thượng có tâm, thần đây thẹn không dám nhận"

"Ngươi nếu không dám nhận, còn có ai đủ tư cách nhận?" Hoàng thượng lại tỏ vẻ tán thưởng

Thần tử phía dưới cũng lập tức phụ họa ùa theo: "Đúng vậy, Trung Sơn vương chính là trụ cột của Thiên Dạ quốc, là phụ tá đắc lực của hoàng thượng, lập vô số công lao hiển hách, chúng thần đều thấy rõ"

"Trung Sơn vương không chỉ lập đại công, hơn nữa còn không kể công, thật sự là một vị vương gia tốt, hảo thần tử"

Bọn họ đều biết nếu đắc tội với Trung Sơn vương sẽ không thể sống tốt. Vừa nghe hoàng thượng nói những lời kia liền dùng mọi biện pháp lấy lòng

Trung Sơn vương khẽ nhếch môi chuyển hướng, ánh mắt dừng trên người Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng, Lạc tam tiểu thư hôm nay quả thật là bị dọa sợ hãi rồi, nàng còn chưa hết kinh hách chuyện thích khách, lại bị khí thế hung ác của Lương quý phi làm cho choáng váng, cứ đứng mãi ở chỗ kia không động đậy"

Lạc Vân Hi không nói gì, hai tay nắm chặt

Nàng đứng ở chỗ này không nhúc nhích, chính là suy nghĩ đến chuyện của Đoan Mộc Triết kia

Hoàng thượng ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: "Nói cũng đúng. Người tới, mau ban thưởng cho Lạc tam tiểu thư, quý phi hôm nay hành xử xúc động, có lỗi với Lạc thái úy rồi"

Lạc Kính Văn thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ

Lạc Vân Hi trừng mắt nhìn Trung Sơn vương. Trung Sơn vương mặt không chút thay đổi, nghiền ngẫm nhìn biểu tình vừa rồi của nàng

Lạc Vân Hi cảm giác được có ánh mắt mãnh liệt đang bắn tới phía mình liền cả kinh cúi đầu

Này chính là ánh mắt của Lục hoàng tử

Thanh âm dễ nghe của Đoan Mộc Triết vang lên: "Phụ hoàng, hôm nay thần nhi dẫn theo Lạc tiểu thư ra ngoài bắn tên, sau khi trở về liền thấy một trận bạo loạn, không bảo vệ tốt cho nàng, làm cho nàng bị thương. Nên thần nhi và thái tử quyết định muốn mang thái y đến Lạc phủ thăm bệnh cho nàng"

Hoàng thượng "Ân" một tiếng: "Cứ như vậy đi! Các ái khanh tan tiệc"

"Thái tử, Lục hoàng huynh, ta cũng đi!" Đoan Mộc Kỳ không chịu buông tha cơ hội góp vui

Đại phu nhân đỡ lấy Lạc Phi Dĩnh, Lạc Kính Văn cùng vài vị hoàng tử bước ra ngoài, Lạc Vân Hi vẫn cúi đầu đứng tại chỗ

Một trận gió nhẹ thổi qua, y phục xanh ngọc bay lên, lộ ra đôi hài màu xanh cùng màu. Nàng hơi giương mắt, phượng mâu tuấn mỹ của Lục hoàng tử liền liếc nàng một cái  

Lạc Vân Hi cùng Lạc Nguyệt Kỳ đi theo đoàn người phía trước tiến ra ngoài

Lạc Nguyệt Kỳ hưng phấn khó nhịn, ngôi vị sườn phi thái tử của nàng, công lao phải kể đến Lạc Vân Hi. Nàng cùng Lạc Vân Hi nói vài câu, liền nhìn thấy Lạc Vân Hi tựa vào thành kiệu nhắm mắt lại

Bỗng nhiên ngoài kiệu "Đông" một tiếng dừng lại, tay của Lạc Vân Hi lập tức bị Lạc Nguyệt Kỳ gắt gao nắm lấy

Lạc Vân Hi từ từ mở đôi mắt đẹp, trong trẻo nhìn nam tử đối diện

Nam nhân có thể dọa đến Lạc Nguyệt Kỳ, chỉ có hắn ___ Lương Diệp Thu

Dáng người cao lớn, xiêm y lam nhạt, ánh mắt hàm chứa oán hận vô cùng, đương nhiên không phải đối với nàng, mà là đối với Lạc Nguyệt Kỳ

"Lương thiếu gia, phiền toái ngươi tránh ra, nếu không cản xe ngựa của chúng ta rồi" Lạc Vân Hi thản nhiên nói

Lương Diệp Thu nheo mắt, phượng mâu dịch chuyển trên người nàng, trầm thấp mở miệng: "Ngươi không cần phải xen vào việc của ta, ta chỉ muốn cùng ngũ muội muội nói mấy câu"

Lạc Vân Hi mâu trung xẹt qua lãnh ý: "Lương thiếu gia, ngươi đừng quên, chúng ta vẫn còn có hôn ước, ngươi trước mặt ta làm trò, này là có ý gì?"

Thanh âm nàng lạnh như băng khiến cho Lương Diệp Thu sợ hãi

"Lạc Vân Hi, ta chưa từng coi ngươi là vị hôn thê! Đừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net