Chương 7: Âm Mưu Đồng Thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Âm thanh huyên náo truyền đến từ trên một con đường khác.

Lạc Vân Hi ôm lấy Tề Sính Đình, lui vào trong rừng cây cúi đầu ngồi xổm xuống, ý bảo nàng không nên nói gì, Trung Sơn vương cũng yên lặng ngồi xổm bên người nàng.

Ánh sáng trước mắt Tề Sính Đình di chuyển toán loạn, vốn dĩ không thấy rõ người nào cứu nàng. Mà giờ khắc này, nàng vừa tỉnh táo lại đã bị tiếng bước chân phía ngoài làm chú ý.

"Tề tỷ tỷ, Tề tỷ tỷ. . . . . ." Có giọng người tìm kiếm truyền tới, là giọng nói rất quen thuộc.

Khóe mắt Lạc Vân Hi hơi nhướn lên, không ngờ lại là Lạc Nguyệt Kỳ! Hơn nữa chỉ có một mình nàng, nàng thầm than nhẹ, nha đầu này nhất định là bị người ta ám hại.

Quả nhiên, Lạc Nguyệt Kỳ đang chạy đến bên hồ nhìn bốn phía không bóng người thì giọng nói của Tăng Thủy Lan vang lên ở phía xa, "Có ai không, người đâu!"

Nàng chạy đến cuối con đường khác ẩn núp, tận mắt thấy Lạc Nguyệt Kỳ bị nha hoàn chỉ đi vào, mới bắt đầu kêu la, không hề thấy được tình hình bên hồ.

"Sao vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Thị vệ ở gần nhanh chóng vọt tới, sắc mặt Tăng Thủy Lan trắng bệch dẫn bọn họ chạy về hướng hồ, vừa chạy vừa nói: "Có người đẩy Tề tiểu thư vào trong hồ rồi! Mau bắt nàng lại!"

Lạc Vân Hi thầm kêu không tốt.

Lạc Nguyệt Kỳ nghe được câu này liền sợ tới mức muốn chạy trốn, sợ mình bị hiểu lầm. Nhưng mà, tình huống như thế sao có thể chạy đây? Nếu chạy thì chắc chắn tội danh sẽ hình thành!

"Bắt nàng lại!" Một thị vệ rút đao ra, lớn tiếng quát. Mấy tên thị vệ khác liền nhảy vào trong hồ tìm người.

Lạc Nguyệt Kỳ nghe thấy âm thanh đao rút ra khỏi vỏ, sợ đến chân mềm nhũn, té quỵ xuống đất.

"Không phải là ta làm, không phải ta!"

Nàng bị sợ đến rơi nước mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tăng Thủy Lan vặn vẹo, đáy mắt nàng ta âm trầm đến đáng sợ, giận dữ chỉ vào Lạc Nguyệt Kỳ quát: "Ngươi thật to gan! Đố kỵ thân phận cao của Tề tiểu thư hơn ngươi, sợ về sau không được thái tử cưng chiều, liền đẩy nàng vào nước, thật là kẻ lòng dạ độc ác!" 

Lạc Nguyệt Kỳ ngẩng đầu lên nhìn mặt nàng ta, vô cùng sợ hãi, nói giọng run rẩy: "Không phải là ta, Tăng tỷ tỷ, không phải ngươi kêu ta tới bên hồ sao?"

"Ta gọi hai người các ngươi tới ven hồ tản bộ, mà ta đến chậm một bước, không ngờ liền nhìn thấy ngươi tự tay đẩy Tề tiểu thư xuống nước!" Tăng Thủy Lan nói không hề để lộ sơ hở nào, chưa từng thấy các mặt khác của con người khiến Lạc Nguyệt Kỳ bị sợ đến không biết nói gì.

Nàng mạnh mẽ dập đầu, kêu lên: "Thả ta ra, không phải là ta làm, thả ta ra, không phải là ta làm!"

"Đây là muội muội ngươi sao?" Trung Sơn vương nghiêng đầu cười nhẹ bên tai Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi cắn môi, một bộ ta không biết nàng ta nhìn lại hắn.

"Thật sự là so với ngươi còn kém xa." Trung Sơn vương lắc đầu một cái.

Mà Tề Sính Đình còn chưa tỉnh táo hẳn đột nhiên nghe được giọng nói của Trung Sơn vương, nàng khiếp sợ che miệng lại, cũng không nhìn lại, đầu cũng không dám cử động một cái.

Nàng đã nhận ra cô gái đang ôm mình là Lạc Tam Tiểu Thư ngày đó tranh luận với Lương quý phi ở Kim Hoa điện, là một phế vật, cái gì cũng không biết.

Nhưng mà, nàng lại cứu mình!

Hơn nữa, nàng hình như còn quen biết Trung Sơn Vương?

Lúc này, bọn thị vệ ở đáy hồ cũng không vớt được gì, liền leo lên bờ nói: "Đáy hồ không có ai cả!"

Sắc mặt Tăng Thủy Lan biến đổi, Lạc Nguyệt Kỳ đang khóc thút thít dừng lại, trong lòng dâng lên hi vọng.

Từ sau rừng cây phát ra tiếng vang, mọi người lập tức nhìn sang.

Toàn thân Tề Sính Đình dính đầy bước thẳng từ đó ra.

Tăng Thủy Lan bị dọa tới mức cặp mắt trợn tròn, suýt nữa hét ầm lên.

"Tăng tỷ tỷ, ngươi đang tìm ta sao?" Nàng lạnh lùng cười một tiếng, đi về phía Tề Thủy Lan.  

Tăng Thủy Lan miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, không hề lui bước, ngược lại còn đi lên bước, quan tâm hỏi: "Tề muội muội, ngươi không sao chớ?"

Tăng Thủy Lan bị sợ đến suýt nữa hét thất thanh!

Nàng tận mắt thấy Tề Sính Đình giãy giụa dưới đáy nước, vậy mà vào lúc này vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, nàng đang thấy quỷ sao?

Nhưng mà, nàng cũng không lui bước, mà miễn cưỡng đứng lại, nói: "Tề muội muội, thật may là ngươi không có việc gì. Hù chết chúng ta rồi!"

Lạc Vân Hi nhếch miệng nở nụ cười hứng thú, Tăng Thủy Lan này, thực sự cũng không phải là cái đèn cạn dầu.

Tề Sính Đình rất thông minh, biết giờ phút này có nói gì cũng không được, ngược lại sẽ miệng lưỡi người khác bàn tán nói mình là kẻ độc ác, nàng tái mặt cười một tiếng: "Không có việc gì, là do ta không cẩn thận té xuống."

Bọn thị vệ thấy thế, liền nói ra: "Nếu không còn chuyện gì, liền giải tán đi!"

Tăng Thủy Lan vội vã rời đi, Tề Sính Đình vội vàng chạy vào rừng cây, nơi đó lại không còn một bóng người. Nàng thấy vậy cũng có chút thất vọng.

Lúc này, tay Lạc Vân Hi cầm đai lưng ướt sũng đi trên đường mòn trong rừng, áo mỏng màu xám nhạt lập tức có vẻ vô cùng rời rạc, dáng vẻ không nghiêm chỉnh chút nào.

Lông mày Trung Sơn Vương nhíu lại, "Đi theo ta thay bộ y phục khác!" Giọng nói chân thật đáng tin.

Lạc Vân Hi vừa mới đi theo hắn đi tới cung điện, Trung Sơn Vương không hề cố kỵ mà đi vào.

Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, hắn để cho Lạc Vân Hi đi vào.

Cửu sát ở trong chỗ tối thấy vậy sợ hết hồn hết vía.

Chủ tử, vậy mà lại để tiểu cô nương này vào phòng ngủ của người sao?

Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn đã thực sự thấy không thể tin nổi rồi.

Trung Sơn vương dùng mật ngữ nói với Cửu Sát mấy câu, cũng đi vào phòng ngủ chính.

Nơi này bày biện hết sức đơn giản, giường lớn được làm bằng gỗ lê, màn mỏng màu xám bạc rũ xuống bốn góc giường, giờ phút này thắt ở hai bên. Trên giường chăn trắng như tuyết xếp chồng lên nhau, chỉnh tề đến nỗi giống như đậu phụ khô. Bên giường là một cái bàn vuông, hai tủ treo y phục dựa vào tường, cạnh cửa sổ là bàn gỗ dài và ghế lim, bên cạnh bàn bày chiếc giường nhỏ êm ái.

"Đây là chỗ ngươi ở?" Lạc Vân Hi không hề khách khí chút nào ngồi trên giường.

Trung Sơn vương nói: "Là nơi ở tạm thời ở hoàng cung."

"Đúng vậy." Lạc Vân Hi gật đầu, "Ta nói ngươi là người có tiền, chắc cũng sẽ không ở nơi nghèo như vậy."

Vừa nói xong, Cửu Sát liền đang cầm một bộ y phục màu hạnh thêu bươm bướm trắng, váy mỏng màu lá sen đứng ở cửa, cũng không biết tìm được từ đâu trong cung điện.

"Cái này?" Lạc Vân Hi cau mày, "Màu sáng quá!"

Kiếp trước, loại này màu sắc này đối với nàng mà nói thì rất bình thường, nhưng ở cổ đại mặc y phục tối màu mấy tháng nàng đã quen với những màu như vậy rồi.

"Đổi cái khác!" Nàng quay mặt.

Trung Sơn vương cũng rất hài lòng cầm lấy quần áo, nói: "Những người tuổi này nên mặc như thế nhìn mới đẹp, còn nhìn lại trên người ngươi một chút xem mình đang mặc cái gì, màu thì tối như đồ rách nát mà tên ăn xin mặc vậy, mau thay đi!"

Lạc Vân Hi quay đầu, cười nói: "Người nhìn không quen sao?"

Trung Sơn vương sử dụng ánh mắt khẳng định điểm này.

"Vậy ta càng thích mặc." Lạc Vân Hi nói.

Sắc mặt Trung Sơn vương lạnh đi, nói: "Cửu Sát, ngươi lấy thêm mấy bộ màu xám tới."

Khóe mắt Lạc Vân Hi cong lên, sao vậy? Hắn thay đổi ý nghĩ rồi hả ?

Rồi sau đó, Trung Sơn vương hời hợt nói: "Chính là mấy bộ Vương công công thích nhất mặc đó."

Sau lưng Lạc Vân Hi run lên, Trung Sơn Vương thật là độc ác!

"Ngươi chọn một cái đi!" Đợi sau khi y phục thái giám dùng lấy ra, Trung Sơn Vương tiện tay cầm lấy, trầm giọng nói, "Chỉ có thể chọn một bộ, không có lựa chọn thứ ba!"

Giữa ánh mắt Lạc Vân Hi lộ ra ý cười, một ngón tay chỉ bộ y phục thái giám dùng, "Ta muốn nó!" Nói rồi đoạt lấy luôn.

Nàng không hề chú ý tới, sắc mặt của Trung Sơn vương lập tức biến đổi.

Lạc Vân Hi lại cười hì hì kéo một cái ở trên bộ y phục, lấy đai lưng đính đá xuống, ngẩng đầu nói: "Vương Gia, ta muốn cái này!"

Nói qua rồi nhẹ nhàng thắt đai lưng ở bờ eo, nhìn không hợp nhau chút nào, nhưng phối hợp lại rất xứng với nhau.

Trung Sơn vương im lặng, nha đầu này, cũng rất khôn khéo!

"Vương Gia, thái giám không có đai lưng dùng, đành làm khó ngài mặc vậy." Lạc Vân Hi cười đến cực kỳ vui vẻ, ném y phục thái giám lên trên giường hắn, rồi đi từ phòng ngủ chính của hắn ra ngoài.

Khuôn mặt Trung Sơn vương bình tĩnh, đứng ở trong phòng không nhúc nhích, đờ đẫn nhìn chiếc váy màu hạnh trên tay.

"Vương Gia." Cửu Sát thấp thỏm kêu.

"Y phục này không ai ăn mặc, ném đi." Ngón tay Trung Sơn vương buông lỏng, quần áo lụa mỏng đẹp mắt bay xuống đất.

"Dạ!" Cửu Sát lên tiếng.

Lạc Vân Hi thuận đường, đi thẳng đến Ngự Hoa Viên.

Hôm nay Ngự Hoa Viên càng thêm cực kỳ náo nhiệt. Khắp nơi có thể thấy được người uống trà ngắm hoa.

Rất nhanh nàng đã tìm được Lạc Kính Văn và đại phu nhân, nói lại chuyện xe ngựa hư cho họ, nhưng lại giấu giếm những chuyện khác.

Lạc Kính Văn không nói gì, nhìn về phía thiếu nữ có ánh mắt hơi xa lạ này.

Khuôn mặt toàn phấn son cảu đại phu nhân đầy vẻ không vui, tức giận quát: "Làm sao mà nhiều xe ngựa như vậy không hư, lại cố tình hư xe ngựa của ngươi đây? Sớm biết xe ngựa hư, ngươi cũng khỏi phải tới, rõ ràng điềm xấu mà!"

Lạc Nguyệt Kỳ cúi đầu đứng yên một bên nghe vậy kinh hãi ngẩng lên đầu, điềm xấu sao?

Nàng lập tức nghĩ đến vừa xảy ra, chuyện đó bây đến giờ vẫn còn nổ "bùm, bùm" nhảy không ngừng trong lòng nàng.

Tất nhiên, nàng không biết chuyện Lạc Vân Hi cứu Tề Sính Đình.

Ở phía xa, thái tử và Đoan Mộc Kỳ cùng nhau đi về hướng bên này.

Lạc Kính Văn vội mang theo người nhà hành lễ.

Thái tử gật đầu một cái, chán ghét liếc nhìn Lạc Vân Hi, đối với Lạc Nguyệt Kỳ thái độ lại mềm hơn nói: "Nghe nói Tề tiểu thư rơi xuống nước, ngươi theo ta đi xem thế nào, sau đó còn tìm hiểu rõ chuyện này nữa."

Bởi vì còn chưa lập gia đình, nên họ vẫn chưa thể được gọi là "trắc phi".

Lạc Nguyệt Kỳ thấy hắn hết sức dịu dàng như vậy, tâm tình vô cùng kích động, liền vội vàng gật đầu.

Giọng nói của Đoan Mộc Kỳ vang lên bên tai Lạc Vân Hi: "Thái tử thật có phúc, không chỉ cưới được Tề Sính Đình làm trắc phi, ngay cả Ngũ muội của nàng, cũng là rất có tài."

Lạc Vân Hi quay đầu lại nhìn về phía Đoan Mộc kỳ, cười hỏi: " Tề Sính Đình cũng rất có tài sao?"

Đoan Mộc Kỳ hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng, trên tay còn cầm chiếc quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, rất ra dáng một vị công tử.

"Ừ. Nàng thông thạo nữ công, danh tiếng lẫy lừng lẫy khắp Dạ đô. Tề Thị Lang lại sắp thăng chức làm Thượng Thư rồi, nàng cũng giống nước lên thì thuyền cũng lên, danh tiếng cực kì tốt, cưới được nàng làm trắc phi, không phải là may mắn của thái tử sao?" Đoan Mộc Kỳ cười nói.

Lạc Vân Hi hiểu rõ cười một tiếng.

Vì muốn loại bỏ chướng ngại vật lớn nhất này, giống như khống chế tốt con cờ Lạc Nguyệt Kỳ vậy, Tăng Thủy Lan cũng thật thông minh.

Chắc nàng biết, nếu lại muốn chọn trắc phi, sẽ không có uy hiếp giống như Tề Sính Đình đối với nàng.

Hai người đứng dưới tán cây nói chuyện, Lạc Kính Văn và đại phu nhân thỉnh thoảng quét ánh mắt nghi ngờ nhìn qua.

Từ lúc nào thì Thập nhị hoàng tử và phế vật này chung sống hòa hợp như vậy?  

Lúc này, một nội thị đi tới, khom người nói: "Thập nhị hoàng tử, thái tử mời ngài qua."

Đoan Mộc Kỳ gật đầu, hỏi Lạc Vân Hi, "Có muốn đi xem một chút cùng ta hay không?"

"Không, ngươi đi đi." Nàng không muốn dính vào chuyện này.

Đang đứng chán đến chết, một cung nữ thướt tha đi tới, khuôn mặt mỉm cười, đưa một lá thư cho nàng.

Lạc Vân Hi nhận lấy, mặt lộ vẻ nghi ngờ, ngón tay trắng nõn xinh đẹp mở bức thư ra, bên trong là một lá sen cắt thành hình tròn, lá sen màu lục, màu sắc tươi mới, nhưng không có bất kỳ chữ viết ở trên.

Cung nữ nói nhỏ: "Lục hoàng tử phân phó nô tỳ mang tiểu thư đi chỗ cũ."

Hai người rẽ bảy tám lần, đến chỗ một hồ sen, hồ sen cực lớn, diện tích tầm mười mấy mẫu đất, lá sen tràn ngập tầng tầng lớp lớp, hoa sen hồng hoặc trắng nhô ra ở giữa đám lá sen, duyên dáng, yêu kiều đứng thẳng.

Cung nữ chèo thuyền nhỏ, đưa nàng đi vào trong hồ sen.

Ở chỗ sâu trong hồ, lá sen thấp thoáng, một chiếc thuyền hoa tinh xảo lẳng lặng đứng đó, Đoan Mộc Triết mặc áo màu lục nằm nghiêng ở mũi thuyền, hắn nằm lười biếng, tay trái chống đầu, cười ngắm Lạc Vân Hi, mặt mũi hắn tuấn mỹ, cùng với lá sen màu lục tạo thành một thể, trở thành một bức tranh sơn thủy đẹp mắt.

"Thật sự là nhàn nhã." Lạc Vân Hi than nhẹ một tiếng, nhảy lên đầu thuyền.

Đoan Mộc triết ngồi dậy, tươi cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Nơi này, đã từng là nơi nàng thích nhất."

Lạc Vân Hi nghe vậy, quan sát bốn phía, trong mắt là những phiến lá xanh biếc và hoa màu hồng phấn, cảnh sắc tuyệt đẹp.

"Rất đẹp." Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi vào đuôi thuyền.

Đoan Mộc Triết đưa tay cầm đài sen nhỏ trên bàn bóc, ngón tay thon dài trắng như ngọc dính phấn xanh mơn mởn hết sức bắt mắt. Rồi sau đó cầm mấy đài sen đã bóc trong tay đưa cho nàng, dịu dàng nói: "Cũng đã lâu rồi nàng chưa ăn đài sen ở nơi này rồi."

Lạc Vân Hi nhận lấy.

Đoan Mộc Triết than nhẹ: "Nàng mất trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng không thực hiện được, cho nên, hiện tại quan trọng nhất là khôi phục trí nhớ cho nàng."

"Có thể khôi phục sao?" Lạc Vân Hi nhíu lông mày.

Khôi phục trí nhớ, nàng có thể nhớ rất nhiều chuyện, nhưng liệu có thể hay không, quên mất phần trí nhớ của Lạc Phượng hay không?

Nếu như vậy, nàng tình nguyện không khôi phục trí nhớ.

Nàng không muốn thật sự làm một phế vật.

"Thử một lần." Ánh mắt Đoan Mộc Triết kiên định, "Buổi trưa ngày mai, vào thời gian nghỉ ngơi, nàng hãy tới phố Nam, trước Lâm Uyển, ta sẽ chờ nàng ở đó."

"Được." Lạc Vân Hi gật đầu.

"Hi Nhi, nhị ca muốn từ núi Thanh Minh quay về." Đoan Mộc Triết nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói.

Lạc Vân Hi không hiểu nhìn hắn.

Đoan Mộc Triết nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng nói, "Thôi, hay là chờ nàng khôi phục trí nhớ rồi nói."

"Là nhị hoàng tử sao?" Lạc Vân Hi thử hỏi.

"Ừ, nàng nhớ lại cái gì sao?" Đoan Mộc Triết vui mừng cả người khẽ run lên.

Lạc Vân Hi lắc đầu, nàng chỉ là suy đoán.

Đoan Mộc Triết yên lặng nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng trong suốt, không giống đang nói dối, trong lòng hơi khó chịu, liền quay đầu đi.

Hi Nhi vẫn còn thông minh như vậy, trời cao quá tàn nhẫn, lấy đi trí nhớ của nàng, tại sao nàng có thể quên tình cảm của bọn họ và những gì đã trôi qua đây?

Bầu trời đen tối trước bình minh, có vẻ bình thường. Nhưng sau đó sẽ thực sự xảy ra một trận bão táp lớn.

Nam tử quay đầu, Lạc Vân Hi chỉ thấy gò má của hắn, đường cong như bề ngoài một thanh đao, lông mi dài khẽ run, khuôn mặt vốn lạnh nhạt từ xưa đến nay bao phủ một tầng đau thương.

"Đoan Mộc Triết. . . . . ." Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ động, nhẹ giọng kêu hắn.

Theo tiếng nàng kêu lên, một giọt nước trong trẻo nhanh chóng dọc theo khóe mắt Đoan Mộc Triết chảy xuống, không tạo lên một tiếng động.

"Đoan Mộc Triết ngươi khóc sao?" Lạc Vân Hi bị làm giật mình, trong lòng có một chỗ nào đó như bị đánh một cái, một loại cảm giác nói không ra lời chậm rãi chảy ra, nàng muốn khống chế cũng khống chế không được. Thân thể đã đứng lên, đi tới trước mặt Đoan Mộc Triết.

Mặt nam tử còn đang nhớ về quá khứ hiện lên sự kinh ngạc nhìn nàng, khóe mắt vẫn còn giọt nước mắt.

"Làm sao ngươi khóc?" Lạc Vân Hi thở dài, lại cảm thấy rất đau lòng.

"Ai khóc vậy?" Đoan Mộc Triết cũng đứng lên, xoay người, giọng nói có mấy phần cứng rắn, mấy phần tức giận, "Nàng nhìn lầm rồi!"

Lạc Vân Hi lặng yên nhìn bóng lưng hắn.

Dáng người cao gầy, có vẻ cao hơn nàng rất nhiều, hắn rất gầy, hình như một trận gió là có thể thổi bay đi.

Đột nhiên, bóng dáng cao gầy này di chuyển, vọt tới trước mặt Lạc Vân Hi, vươn tay ôm chặt nàng.

"Hi Nhi, đừng quên ta." Giọng điệu của hắn gần như là khẩn cầu, "Ta chỉ có nàng. . . . . ."

Ta chỉ có nàng. . . . . . tại sao, nàng lại cảm thấy đáy lòng chua xót đây?

"Được." Lạc Vân Hi im lặng một lúc đáp.

Trên tầng lầu không xa, gần cửa sổ, bóng dáng một nam tử đứng một mình, trong tay nam nhân cầm hai ống tròn, gác ở mắt trước, nhìn chăm chú nhìn tất cả xảy ra ở nơi này, thấy một màn như vậy, hắn chậm rãi để xuống ống tròn.

Phía sau, Cửu Sát tiến lên nói nhỏ mấy câu.

Hắn gật đầu, xoay người rời đi.

Một lúc lâu sau, Đoan Mộc Triết buông Lạc Vân Hi ra, môi mỏng khẽ nâng lên, vui vẻ chăm chú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nói: "Hi Nhi, nếu sớm biết nàng sẽ mất trí nhớ, ta đã không để nàng đi Dương thành rồi."

"Là ngươi để cho ta đi Dương thành hay sao?" Lạc Vân Hi bị bắt được tin tức này.

"Ừ, là vì để bảo vệ nàng tốt hơn." Đoan Mộc Triết than nhẹ.

Lạc Vân Hi không nói, ngồi vào mũi thuyền.

Đoan Mộc Triết lại nói đến thái tử, "Thái tử nạp Tề Sính Đình làm trắc phi, Tề gia mặc dù không phải tứ đại gia tộc, nhưng cũng có ảnh hưởng không nhỏ trong kinh thành, cũng là một thế lực không thể coi thường, nàng thấy thế nào?"

Lạc Vân Hi cười yếu ớt: "Chuyện như vậy hỏi ta không phải có chút không thích hợp chứ?"

Đoan Mộc Triết mỉm cười, tâm trạng rất tốt, "Ta từ trước đến giờ đều tham khảo ý kiến của nàng, Hi Nhi quên rồi à, giang sơn này, ta có một nửa, thì nàng có một nửa."

Lời nói này làm Lạc Vân Hi sợ hết hồn hết vía, nhưng ánh mắt sáng quắc của Đoan Mộc Triết lại làm cho nàng cảm thấy một sự gần gũi trước nay chưa có.

Vì vậy, nàng hỏi: "Luôn nghe người ta nói đến tứ đại gia tộc, không biết là tứ đại gia tộc kia là những ai?"

"Quân gia của Trung Sơn Vương, được tiên hoàng giao quyền trông coi tướng sĩ, chinh chiến thiên hạ, lập được công lao lớn. Nhan gia là công thần Khai Quốc Công, thừa kế tước vị nhất phẩm trấn quốc đại tướng quân. Hầu phủ Tần gia trong kinh thành, đương kim Thái hậu chính là người của Tần gia. Đại Học Sĩ Đỗ gia, cũng là trải qua thay đổi vài triều, môn sinh khắp thiên hạ. Tứ gia căn cơ sâu đậm, hai phe đều có nguồn gốc sâu xa."  

Lạc Vân Hi nghe xong khó hiểu hỏi: "Hình như các thiên kim tiểu thư nhà quý tộc vào cung không nhiều lắm."

"Ừ, chính là phụ hoàng cũng không cưới phi tử là quý tộc. Thật ra thì là do sợ bên ngoại chuyên quyền, nhiều Đế Vương đời trước cũng rất ít khi chọn phi tần trong đại gia tộc, dù sao đây không phải những kẻ có thể dễ dàng nắm giữ trong tay. Trừ phi hoàng quyền bị đe dọa, bọn họ mới tìm kiếm bên ngoại có thế lực mạnh." Đoan Mộc Triết giải thích.

Lạc Vân Hi ngồi ở mũi thuyền, lấy tay múc nước trong hồ làm niềm vui, miệng lại hỏi "Ngươi cũng muốn tranh đoạt ngôi vị thái tử sao?"

Đoan Mộc Triết ngồi vào bên người nàng, nhìn về bên trong hồ.

Mặt nước trong suốt gợn sóng lăn tăn chiếu rõ hình ảnh hai người. Nam tử buộc tóc cao, lông mi cong cút, mắt xếch thon dài tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím; cô gái búi tóc tròn dí dỏm, bím tóc tinh xảo, ngũ quan như ngọc, tương lai nhất định là một mĩ nhân.

Hai gương mặt như ngọc rất gần nhau, ở trong mắt nàng dần dần mơ hồ mất tiêu cự.

Nàng hình như thấy được đoạn đường thật dài dưới bức tường cao, hai đứa bé một trước một sau chạy trốn.

"Đoan Mộc Triết, dung mạo ta đẹp hơn ngươi." Cô gái nhỏ chỉ khoảng 5, 6 tuổi, kết tóc đuôi sam, quần áo lại rách nát cực kỳ.

"Hi Nhi, đúng thật là rất đẹp, nhưng mà, y phục này của ngươi nếu không đổi, thật sự là xấu chết." Phía sau bé trai dáng dấp anh tuấn đuổi theo, lôi nàng lại, mặt đầy vẻ cưng chiều, "Ta dẫn ngươi đi thay quần áo khác, rồi len lén đưa ngươi đi."

"Không muốn đổi, thay bộ đồ mới, mấy tỷ tỷ cũng sẽ xé nát nó." Vẻ mặt cô gái nhỏ rất nghiêm túc.

"Vậy ta đi đánh các nàng, có được không?" Chân mày bé trai nhíu lại, khuôn mặt dễ nhìn đầy rối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net