Chương414: Cuộc đời này không phải là nàng không lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Q.5 - Chương 25: Cuộc Đời Này Không Phải Là Nàng Không Lấy

Beta: Tiểu Mộng"Vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm? Thật sự là vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm?!"

"Đồn rằng chỉ có cô nương được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, mới có khả năng vì Long gia sinh hạ con nối dòng huyết mạch thuần khiết nhất, mặc dù lời tiên đoán này không có thực hiện ở trên người mấy đời chủ mẫu trước, nhưng con nối dòng các nàng sinh hạ thiên phú kinh người, là kiệt xuất anh tài của Long gia."

"Chẳng lẽ vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm thật đã chọn nàng, trở thành chủ mẫu đời sau Long gia?"

"Năm đó Đại phu nhân cũng là bởi vì được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, cho nên mới có thể ở Long gia có thân phận địa vị cực cao, được người người tôn kính và kính yêu, không nghĩ tới sau Đại phu nhân, lại xuất hiện một cô nương được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định ."

". . . . . ."

Mọi người xôn xao, chuyện này phát sinh quá mức đột nhiên, ngoài dự liệu của bọn họ.

Nhị gia gắt gao ngó chừng vòng ngọc trên tay Vân Khê, hai con ngươi lồi ra như sắp rớt. Làm sao có thể? Vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm sao lại lựa chọn nàng ta? Tin đồn chỉ có cô gái được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định mới có khả năng vì Long gia sinh hạ con nối dòng huyết mạch thuần khiết nhất. Hiện nay, lời tiên đoán này đã thực hiện trên người đại tẩu, vì Long gia liên tục sinh hạ hai con nối dòng huyết mạch thuần khiết. Hiện tại vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm lại chọn nữ tử này, như vậy đời sau bọn họ... Hắn không thể tin được, cũng không dám tưởng tượng, đây là đả kích quá nặng nề với hắn. Chẳng lẽ hắn thật chạy không thoát vận mệnh thứ xuất, bất kể hắn cố gắng như thế nào đều không thể bằng được thiên phú và vận tốt trời cao sở ban cho dòng chính? Hắn mười mấy năm qua, không ngừng cưới vợ sinh con, vì hy vọng có thể sinh hạ một đứa con nối dòng có huyết mạch Long gia thuần khiết, đánh vỡ lời tiên đoán này và số mệnh bao phủ, nhưng cuối cùng hắn vẫn bại trước số mệnh. Con đàn cháu đống thì sao chứ, chẳng có nổi một đứa có huyết mạch thuần khiết, vận mệnh sao mà bất công? Hắn giận đến nôn ra máu, cổ họng nếm đến ngọt tinh, bị hắn nuốt trở vào. Được lắm! Các ngươi muốn lên đài tỷ võ sao, ngày mai sẽ làm cho tất cả các ngươi chết ở dưới kiếm của ta, không cho các ngươi cơ hội tẩu thoát nữa. Nhị gia đáy mắt sát khí cuồn cuộn.

Gia chủ thấy được một màn này, từ trước đến giờ trầm ổn, cũng không khỏi không kích động. Cô nương có thể được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, ngàn dặm mới tìm được một, cũng không phải là dễ dàng như vậy đụng phải, ai có thể nghĩ đến Long Thiên Tuyệt lại chọn đúng người do vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, chẳng lẽ đây là ý trời? Gia chủ lần nữa đánh giá cả người Vân Khê từ trên xuống dưới một phen. Bàn về xinh đẹp, là người nghiêng nước nghiêng thành, sợ là vạn dặm cũng khó kiếm; bàn về thiên phú, mặc dù không có thấy thực lực chân chánh, nhưng từ hơi thở mạnh yếu để phán đoán, Huyền giai nàng đã bước vào Huyền Hoàng chi cảnh, như thế thiên phú, đã không thể dùng ngôn ngữ bình luận; bàn về phẩm hạnh, nàng yêu ghét rõ ràng, trọng tình trọng nghĩa, cùng phu quân kề vai chiến đấu, cùng chung tiến lui, kể hết cả Long gia, chỉ sợ cũng tìm không ra như vậy một vị nữ tử quyết đoán như vậy. Ông càng xem Vân Khê, càng thấy vừa mắt, cô nương như vậy mới có thể xứng chủ mẫu Long gia. Có lẽ, đây chính là ý trời.

"Cháu tên gì? Danh môn thế gia?" Hỏi hắn.

Vân Khê trong lòng cười lạnh, cái gì danh môn thế gia? Chẳng lẽ muốn gả vào Long gia, nhất định phải nổi danh sao?

"Ta tên là Vân Khê, ta chính là ta, không thuộc về bất kỳ danh môn thế gia." Nàng gọn gàng linh hoạt trả lời.

"Vân Khê? Cháu họ Vân, vậy cùng Vân tộc. . . . . ." lời Gia chủ còn chưa nói xong, Vân Khê lập tức cắt đứt.

"Ta cùng Vân tộc không có bất kỳ quan hệ! Ta nói, ta chính là ta, ta không sự chấp thuận của bất cứ kẻ nào, ta chỉ cần Thiên Tuyệt chấp nhận là đủ rồi." Nàng không hy vọng có bất kỳ liên quan Vân tộc, mà làm cho đối phương sinh ra mơ màng, người này nếu không chấp nhận chính bản thân nàng, mà là tộc hệ có thể có phía sau nàng, như vậy nàng cũng không cần tôn trọng.

Gia chủ bất đắc dĩ cười cười, xem ra nàng cái gì cũng tốt, có điều tính tình quá cố chấp. Nhưng ai có thể nói cố chấp là không tốt? Trên thực tế, ở Long gia, tính tình cố chấp là đại đại di truyền .

"Ngươi là dã nha đầu không gia thế, có tư cách gì gả vào Long gia? Ta xem cô nương có thể được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định cũng không phải là chỉ có nàng ta. Nghe nói vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm xuất hiện từ trăm ngàn năm trước, giờ đã truyền qua nhiều đời truyền, truyền nhiều đời như vậy, ai biết nó có còn hiệu nghiệm như trước không? Phụ thân, theo hài nhi thấy, không bằng tìm nhiều cô nương xuất thân danh môn thế gia, mời các nàng tới thử vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm, nói không chừng lại thấy có cô nương khác cũng có thể đeo vòng ngọc này." Nhị gia thật vất vả bắt được cơ hội nói chen vào.

Long Thiên Tuyệt trong lồng ngực nhất thời dâng lên một cỗ tức giận ngập trời: "Ngươi câm miệng cho ta! Thê tử là ta chọn , cho dù nàng không phải là cô gái vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, ta cũng sẽ lấy nàng, hơn nữa cuộc đời này không phải là nàng ta sẽ không lấy!"

Vân Khê trong lòng kích động, hai mắt ẩn tình nhìn hắn, nàng quả nhiên không có chọn lầm người. Chính là đêm trước đại hội chọn rể, hắn đưa vòng tay đến phòng nàng, nói cách khác chính hắn cũng không biết nàng có phải hay không là cô gái vòng ngọc tuyển định nhưng hắn kiên định đưa nàng, như tín vật đính ước. Bởi vậy có thể thấy được, hắn yêu là nàng, không liên quan gia thế nàng, không liên quan vòng ngọc, chỉ là yêu nàng mà thôi. Nàng mặt vui mừng nở nụ cười.

"Được! Đều không tranh cãi nữa!" Gia chủ thanh âm uy phong, nói, "Nếu Vân Khê là cô nương được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, như vậy coi như là một phần tử Long gia, có tư cách tham gia cuộc tỷ võ của gia tộc vào ngày mai. Cuộc tỷ võ của gia tộc ba mươi năm mới có một lần, hết sức thần thánh. Ta hi vọng các ngươi có thể nghiêm túc đối mặt, ba người tỷ võ thắng thì có tư cách vào Tiêu Dao các, tiếp nhận các vị lão tổ tông Tiêu Dao các tự mình chỉ dạy. Ngày sau chờ ta thoái vị, cũng sẽ từ ba người chọn lựa ra gia chủ mới Long gia, cho nên các ngươi phải toàn lực."

Gia chủ nói xong, nhắm hai mắt, chỗ mi tâm xẹt qua vẻ kiên quyết như mới vừa làm ra một rất quyết định khó khăn.

Nhị gia nghe vậy, vuốt cằm nói: "Xin phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định toàn lực ứng phó." Nói xong, hắn hướng vợ chồng Long Thiên Tuyệt cười lạnh.

"Ta không cần cái vị trí gia chủ Long gia, cũng không cần được các vị lão tổ tông Tiêu Dao các tự mình chỉ giáo. Mục đích của ta, chỉ có một..." Long Thiên Tuyệt nghiêng người, đối diện Nhị gia, gằn từng chữ, "Chính là giết ngươi!"

Nhị gia cười lạnh: "Nói mạnh miệng ai chả làm được. Có bản lãnh ngươi tới, xem đến tột cùng ai mới là cường giả chân chính!"

"Cường giả cũng không phải là kẻ to mồm đâu." Vân Khê hướng hắn nhướng nhướng mày, cùng Long Thiên Tuyệt kề vai sát cánh, cùng chung mối thù. Không sai, bọn họ căn bản là không cần vị trí gia chủ Long gia, nếu không phải muốn kiếm được lý do hợp lý giết Nhị gia, bọn họ cũng không màng tham gia cái tỷ võ gia tộc kia.

Chờ Thiên Tuyệt báo được thù, bọn họ liền rời Long gia, trước đi Tiêu Dao các, đem Tiểu Mặc đón về, sau đó cùng nhau trở về học viện Vạn Hoàng, đoàn tụ với Tiểu Nguyệt Nha. Mấy ngày nay rời đi học viện, nàng càng ngày càng nhớ Tiểu Nguyệt Nha.

"Chờ một chút, trước khi các ngươi rời đi, mau thả con ta Thiên Diệp và Bát đệ." Nhị gia vẫn không quên nhi tử mình đắc ý nhất và Bát đệ bây giờ còn đang trong tay vợ chồng Long Thiên Tuyệt.

Vân Khê hai tay che ở sau lưng, không để ý đến hắn.

Gia chủ cau mày, nói với hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt: "Nếu Thiên Diệp và lão Bát thật ở trong tay các cháu, các cháu hãy thả bọn hắn đi. Bọn hắn ở trong tay các cháu lâu như vậy, cũng đã nhận lấy trừng phạt, chớ để kết thù oán nhiều hơn nữa."

Long Thiên Tuyệt ánh mắt lóe lên, hướng về phía Vân Khê có thâm ý khác. Vân Khê tiếp thu ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ thả người, bất quá ta không dám bảo đảm bọn họ bây giờ còn hoàn hảo, không tổn hao gì. Nếu là thiếu tay thiếu chân, ngươi cũng không nên trách ta. . . . . ."

Câu cuối cùng nàng cố ý đề cao âm điệu.

Lúc này, các cao thủ đợi ở cửa Ngọa Long Cư nhận được tiếng bên ngoài, lập tức hết sức phối hợp đem Long Thiên Diệp và Bát gia từ trên mặt đất đứng lên, quần ẩu(1). Đánh sướng tay, mới ném hai người từ Ngọa Long Cư ném ra.

Nhị gia cúi đầu, thấy con của mình bị đánh sưng mặt sưng mũi, một đôi tay luyện khí cũng bị người đạp nát rồi, ngày sau sợ rằng muốn luyện khí nữa cũng khó khăn, thê thảm không nỡ nhìn.

"Thiên Diệp! Thiên Diệp! Là cha, con mau tỉnh lại!" Hắn ngồi chồm hổm, ôm lấy con, sờ tới máu khóe miệng còn nóng bỏng , hẳn là mới vừa bị đánh không lâu. Ngẩng đầu trừng Vân Khê, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.

"Nhìn cái gì vậy? Liên quan gì ta? Ta cái gì cũng không làm. Hơn nữa ta mới vừa nói, ta không thể bảo đảm hắn hoàn hảo vô khuyết." Vân Khê buông buông hai tay, đem phủi sạch mọi liên quan đến nàng, con ngươi linh động nhưng tràn đầy giảo hoạt. Không hổ là người của nàng, đi theo nàng đã lâu, càng ngày càng hiểu được tâm tư của nàng. Làm thật tốt! Dù là muốn thả người, cũng tuyệt không có thể để cho bọn họ dễ dàng rời đi.

Long Thiên Tuyệt khóe môi khẽ nhếch, tự nhiên biết duyên cớ.

Đáng thương thay, Bát gia bị thương so với Long Thiên Diệp còn thê thảm hơn, nhưng không người nào để ý tới, đầu hắn sưng vù, mặt mũi không rõ, đưa tay không ngừng hướng gia chủ, trong miệng mơ hồ không rõ: "Cha, cha. . . . . . Người nhất định phải làm chủ cho hài nhi!"

Gia chủ bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, hướng về phía hộ vệ nói: "Còn không mau đem Bát gia đi xuống, chưa trị cho tốt?"

"Dạ, gia chủ!" hộ vệ lĩnh mệnh, khom người đem Bát gia khiêng, không để ý hắn còn đang kêu gia chủ nữa không, đưa ra lầu các.

"Cha, bọn họ khinh người quá đáng, đem Thiên Diệp hành hạ thành bộ dạng này, tuyệt không thể dễ dàng tha bọn họ!" Nhị gia thấy nhi tử mình đau đến ngất đi, một câu nói cũng không xong, hắn hết sức oán giận.

"Được rồi! Không nên nói gì nữa, đã bị thương nghiêm trọng như thế, còn không mau mau dẫn hắn đi xuống trị liệu?" Gia chủ ngữ khí hờ hững.

Nhị gia không cam lòng, còn muốn nói tiếp, bị gia chủ cho một ánh mắt quát bảo ngưng lại. Hắn hung hăng cắn răng, âm thầm nhớ kỹ thù này, quyết tâm ở trên đại hội tỷ võ ngày mai báo thù này cho hả giận. Hắn phất tay, kêu mấy người giúp hắn đem con ra ngoài, rời lầu các.

"Người tới, đi dọn dẹp một gian phòng, đưa vợ chồng Tuyệt thiếu gia đi nghỉ ngơi. Tất cả mọi người nhớ lấy, trước cuộc tỷ võ ngày mai, bất luận kẻ nào trong gia tộc cũng không được động võ, người nào vi phạm mệnh lệnh của ta liền vận dụng gia pháp!" Gia chủ uy nghiêm nói.

"Dạ!" Mọi người cùng đáp, sau đó lục tục lui ra.

Nhị gia ở ngoài cửa cách đó không xa cũng nghe đến thanh âm gia chủ, hắn mi tâm nhíu chặt, không cam lòng. Phụ thân rõ ràng thiên vị bọn họ, phải biết rằng phần lớn người Long gia đứng về phía hắn, hiện tại phụ thân hạ lệnh, không để cho bọn họ động võ, nói cách khác, hắn không cách nào âm thầm hạ thủ bọn họ. Cũng được, hắn tuyệt đối tự tin, có thể chiến thắng Long Thiên Tuyệt, quyết đấu công bằng thì quyết đấu công bằng, có gì phải sợ!

Long Thiên Tuyệt và Vân Khê cũng không có ở lâu, đi theo một gã hạ nhân, đến chỗ ở.

Gia chủ đưa mắt nhìn hai vợ chồng rời đi, tất cả cảm xúc phức tạp đều hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.

Long gia trải qua mới vừa một trường ác đấu, cảm xúc mọi người thật lâu không cách nào bình tĩnh, mỗi góc đều có người nghị luận Tuyệt thiếu gia cường thế trở về, lời đồn đãi từ trước về Tuyệt thiếu gia, đại gia, đại phu nhân lần nữa bị đẩy lên hàng đầu.

Long Thiên Tuyệt và Vân Khê nhẹ nhàng từ chối ý tốt người hầu, không đi tới phòng khách nghỉ ngơi, mà cố chấp đến chỗ Long Thiên Tuyệt và mẫu thân hắn từng ở, vốn là một viện muôn hoa đua sắc hơn hẳn tiên cảnh, hiện nay biến thành một mảnh phế tích, Long Thiên Tuyệt không nhịn được đau buồn thở dài.

"Khê Nhi, nàng nhìn đi! Gian phòng này chính là phòng mẹ ta."

Theo phương hướng ngón tay Long Thiên Tuyệt nhìn lại, đó là một gian đầy bụi bặm, mạng nhện đan xen, hơi ẩm mốc.

Long Thiên Tuyệt rút kiếm, nhất nhất đi dọn mạng nhện.

Vân Khê đi theo phía sau hắn, vừa đi thăm phòng, vừa muốn tìm hiểu chủ nhân phòng này là một nữ tử đặc biệt như thế nào. Không có gì ngoài những thứ bị bụi bậm và nước mưa nhiều năm lưu lại dấu vết, loáng thoáng còn có thể tưởng tượng được đến nguyên trạng, thiết kế rất nhã trí, hấp dẫn nhất nàng, chính là các bức thêu và nút buộc rủ xuống ở trong phòng. Đó không phải là bức thêu và nút buộc bình thường, mà tuyệt đối là độc nhất vô nhị, thủ công kia, đồ án kia cũng không còn nguyên vẹn nhưng dấu vết khiến cho Vân Khê liên tưởng đến sản phẩm thủ công nghệ được trưng bày trong viện bảo tàng hiện đại, mỗi một vật cũng là tinh phẩm có thể truyền lại đời sau. Nếu là đem toàn bộ đi bán ở hiện đại nhất định là phát đại tài, chỉ tiếc nơi này là thế giới thượng võ, cũng không có quá nhiều người nhìn trúng những hàng mỹ nghệ tinh xảo này, tất cả chẳng qua là thứ để nữ tử trong khuê phòng giết thời gian thôi. Nàng tiện tay nhặt lên một túi thơm, nhẹ nhàng thổi, tro bụi liền quét sạch. Phía trên thêu một bức tranh sơn thủy(2), trời cao biển rộng, đẹp không sao tả xiết. Đường thêu tinh xảo, khiến cảnh vật sinh động như thật, nàng như thấy hai con hải âu bay vút trên biển xanh. Ở góc phải túi thơm thêu một chữ "Nhã."

"Nhã là khuê danh(3) của mẹ ta, mỗi lần người thêu xong một bức sẽ thêu lên tên của người." Long Thiên Tuyệt đưa tay, từ trong tay nàng nhận lấy túi thơm, nhìn túi thơm, ánh mắt của hắn từ từ ôn nhu mà vui sướng, ngay cả Vân Khê nhìn, cũng nhịn không được ghen tỵ. Hắn đối với mẫu thân nhất định có tình cảm rất sâu? Nàng càng ngày càng hiếu kỳ, muốn biết mẹ ruột của hắn đến tột cùng là một người như thế nào, chỉ tiếc người đã. . . . . .

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người nhất tề quay đầu lại đi, sinh lòng cảnh giác. Lát sau, từ cửa phòng hiện ra một cái đầu, một đôi mắt to tò mò nhìn bọn họ, thanh âm réo rắt vui tai hỏi: "Huynh chính là Thiên Tuyệt ca ca sao?"

Ngược sáng, thấy không rõ dáng người, song Long Thiên Tuyệt lại nghe ra thanh âm đối phương, trên khuôn mặt lạnh lùng từ từ lộ ra nụ cười vui sướng.

"Muội là Thiên Tầm?"

Người ngoài cửa thấy đúng, vui vẻ chạy vào phòng.

"Thiên Tuyệt ca ca! Huynh thật sự đã trở lại? Thật tốt quá!" thân ảnh nhỏ xinh thoáng cái lao vào đến trong ngực Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tầm ôm chặt hắn, nhỏ giọng khóc nức nở .

Thiên Tầm? Chính là nữ nhi của Tứ thúc? Vân Khê nhìn nữ hài lao vào trong ngực Long Thiên Tuyệt, trong lòng không khỏi ghen tuông, nhưng đối phương là đường muội Thiên Tuyệt, nàng cũng không so đo. Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa, nàng từ từ xem rõ bộ dáng đối phương, người mặc một bộ phấn lam, vóc người thướt tha, khí chất cao quý, trên khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân đầy nước mắt, nhưng không chút nào ảnh hưởng dung nhan xinh đẹp. Huyết thống Long gia quả nhiên tốt, sinh hạ đời sau đều là tuấn nam mỹ nữ. Xem ra, Tiểu Mặc và Tiểu Nguyệt Nha có thể xuất sắc như thế cũng là bình thường, ai bảo cha và mẹ của hai nhóc cũng là cực phẩm tuấn nam mỹ nữ đây? Vân Khê dưới đáy lòng nho nhỏ cười, sau đó làm bộ ho nhẹ, này đường huynh muội không khỏi cũng ôm quá lâu?

Long Thiên Tuyệt hơi đẩy đường muội ra, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Thiên Tầm, Tứ thúc đâu? Vì sao mới vừa không nhìn thấy các người?"

Đúng vậy a, mới vừa trong đại viện Long gia náo thành như vậy, hắn cũng không thấy Tam thúc, Tứ thúc lộ diện, phải biết rằng họ mới là huynh đệ cùng mạch dòng chính với phụ thân hắn, so với Nhị thúc thân cận nhiều hơn.

Long Thiên tầm lau nước mắt, sụt sịt lỗ mũi nói: "Những năm gần đây, muội cùng phụ thân ở Long gia ru rú trong nhà, rất ít can thiệp chuyện Long gia. Mới vừa thấy tiền viện xảy ra chuyện, phụ thân bắt muội không được ra khỏi cửa, không muốn muội giao du với kẻ xấu, sợ rước lấy tai họa, cho nên muội mới không có xuất hiện. Bất quá sau lại nghe bọn hạ nhân nói, là Thiên Tuyệt ca ca trở lại, muội liền lén chạy tới gặp huynh."

Nàng nhè nhẹ cười một tiếng, nụ cười mang nước mắt, càng lộ vẻ tinh khiết.

Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, sờ sờ gương mặt nàng, ôn hòa cười nói: "Mười mấy năm không thấy, trong nháy mắt, muội đã lớn như vậy rồi, bất quá vẫn giống khi còn bé, thích khóc."

"Không phải đâu, muội gặp được Thiên Tuyệt ca ca, thật cao hứng, cho nên mới khóc." Long Thiên Tầm chu môi, không chịu thừa nhận.

Long Thiên Tuyệt cười khẽ, quay đầu, đem Vân Khê kéo đến bên cạnh mình, giới thiệu: "Khê Nhi, đây chính là Thiên Tầm, nữ nhi của Tứ thúc. Thiên Tầm, đây là đại tẩu của muội, Vân Khê."

"Đại tẩu! Đại tẩu thật đẹp, so với mẫu thân Thiên Tuyệt ca ca còn đẹp hơn." Long Thiên Tầm trong sáng mỉm cười nói.

"Thật không?" Vân Khê trong lòng vui thích, quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, nháy mắt mấy cái, muốn từ trong miệng hắn nhận được chứng thật.

Long Thiên Tuyệt cười khẽ, vuốt vuốt tóc của nàng, nói: "Thiên Tầm nói không sai, nàng trong lòng ta chính là đẹp nhất ."

"Thật ra thì, bà bà so với ta đẹp một chút, ta cũng sẽ không để ý." Vân Khê được tiện nghi còn khoe mẽ.

Long Thiên Tầm che miệng cười trộm, chỉ cảm thấy đại tẩu thật thú vị.

Long Thiên Tuyệt mỉm cười, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, quay đầu, nói với Long Thiên Tầm: "Thiên Tầm, dẫn chúng ta đi gặp Tứ thúc đi."

-

(1) đánh hội đồng.

(2) tranh vẽ cảnh núi non, sông nước trùng điệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net