Chương 618: Viên tâm ôn nhu vô cùng tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng không biết Cố Bắc Nguyệt cùng Long Phi Dạ nói cái gì, khóe miệng Long Phi Dạ lại dâng lên một vệt độ cong hài lòng. Hắn cười lạnh nói, "Cố Bắc Nguyệt, Bản vương lưu lại ngươi, sẽ đem tới dưỡng hổ vi hoạn?"(1)
(Chú thích:
(1)    Dưỡng hổ vi hoạn: 養虎遺患.: - (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.
-    (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.)

Cố Bắc Nguyệt này, bên dưới bộ mặt ôn hoà, hắn không phải là một người mang lòng muông dạ thú, lại có một viên tâm tỉnh táo dị thường cùng quyết tuyệt.

Đây là người sẽ làm thành đại sự, tiền đặt cược cùng vũ khí lớn nhất đến cuối cùng.

Người như vậy, một khi có tâm tình tranh cường, háo thắng, nhất định sẽ trở thành họa lớn!

"Chỉ cần ngươi thật lòng đối đãi với Vân Tịch cô nương, Cố Bắc Nguyệt ta vĩnh viễn sẽ không phải là kẻ địch của ngươi. Nếu một ngày nào đó, ngươi khiến cho Vân Tịch cô nương phải chịu thua thiệt, cho dù là hai chân, hai tay của ta, tất cả phải bỏ, cũng phải làm cho Long Phi Dạ ngươi không có lấy một ngày yên tĩnh!"

Những lời này, Cố Bắc Nguyệt nói ở trong lòng.

Hắn lớn tiếng mà cười, "Bây giờ Tần Vương điện hạ hối hận vẫn còn kịp, một đao giết tại hạ, một trăm vẫn chắc một trăm."

Long Phi Dạ thiêu mi quan sát hắn liếc mắt, không nói gì, xoay người rời đi.

Hắn dám giữ lại Cố Bắc Nguyệt, thì nhất định là có cách hoàn toàn, chắc chắn áp chế.

Long Phi Dạ vừa mới đến cửa phòng, chỉ thấy Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu đâm đầu đi tới, mặt Hàn Vân Tịch đầy nụ cười, cho dù ai nhìn thấy cũng đều biết nàng có biện pháp chữa trị chân cho Cố Bắc Nguyệt.

"Tìm được Dược?" Long Phi Dạ hỏi.

Hàn Vân Tịch còn chưa mở miệng, Cố Thất Thiếu liền giành trước, " Đáy lòng Tần Vương điện hạ từ lúc nào trở nên hiền lành như thế, sẽ cứu người vô dụng?"

Long Phi Dạ tự nhiên biết Cố Thất Thiếu châm chọc hắn cái gì, hắn lãnh nhãn nhìn lại, lạnh giọng chất vấn, "Chuyện Mê Điệp Mộng có tiến triển?"

Bây giờ trong tay bọn họ có Vạn Độc Chi Mộc, Vạn Độc Nước, Vạn Độc Chi Đất, trong ngũ hành còn thiếu Kim cùng Hoả, chuyện này hắn đã giao tất cả cho Cố Thất Thiếu xử lý.

Mấy ngày nay Cố Thất Thiếu đều nhìn chằm chằm Lăng Đại Trưởng Lão cùng Liên Tâm phu nhân, căn bản không có thời gian đuổi theo điều tra tung tích Vạn Độc Chi Kim cùng Vạn Độc Chi Hoả, hắn nhún nhún vai, "Không có gì tiến triển."

"Vậy ngươi có thể cút." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Hai tròng mắt hẹp dài của Cố Thất Thiếu lập tức híp lại thành một đường thẳng, "Bản Thiếu Gia không hiểu cái gì gọi là biến, không bằng Tần Vương điện hạ đích thân làm mẫu?"

"Được, Bản vương dạy ngươi."

Long Phi Dạ vừa nói, cặp chân dài, to một cước đạp tới, Cố Thất Thiếu tất nhiên tránh ra, "Ngươi chưa chắc có bản lãnh này!"

Long Phi Dạ tích tự như kim, có thể nhìn thấy Cố Thất Thiếu lại nói không ít, mà Cố Thất Thiếu cũng thua nhiều lần, có thể vậy nên mỗi lần nhìn thấy Long Phi Dạ cũng không nhịn được khiêu khích hắn.

Hai người này, rõ ràng cho thấy bát tự không hợp!

Hai người đang muốn đấu, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng cửa mở, vốn là Cố Thất Thiếu đang đứng ở phía sau Hàn Vân Tịch, cũng không biết lúc nào chạy đi mở cửa.

Hai người tất nhiên không thể đấu, đều đi theo, đi vào nhà.

Hàn Vân Tịch thông báo tin tức tốt, chân của Cố Bắc Nguyệt có thể có Dược chữa trị hắn, Cố Bắc Nguyệt đang trầm tĩnh, tinh thần rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, trên áo trắng Thắng Tuyết tựa như đổi thành một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tốt đẹp mà không chút tạp chất.

"Thật không?" Hắn kích động.

"Ta đã sai người truyền Phi Ưng đưa thư đi hỏi, coi như mỡ sinh gân không có ở trong tay Dược Vương, chỉ cần cõi đời này có Dược, chúng ta nhất định có thể tìm đến!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Nghe được hai chữ "Dược Vương", Cố Bắc Nguyệt rõ ràng ngẩn ra, dư quang của hắn liếc nhìn về phía Long Phi Dạ, nhưng rất nhanh thì thu hồi. Hắn nhàn nhạt cười nói, "Như thế, Vương phi nương nương sẽ không chê tại hạ."

Trong lòng Hàn Vân Tịch có chút chua xót, cũng không biết nói cái gì cho phải. Nhưng nàng vẫn rất nghiêm túc nói, "Chỉ cần ngươi có thể đứng lên, liền không ngại!"

"Nhất định!" Cố Bắc Nguyệt rất nghiêm túc.

Cố Thất Thiếu ở một bên, vừa sờ sờ sống mũi, một bên vừa quan sát mặt Cố Bắc Nguyệt. Mặc dù đã biết từ lâu, cũng đã gặp mặt chừng mấy lần, nhưng cho tới bây giờ, hắn không để Cố Bắc Nguyệt ở trong lòng. Bây giờ hắn mới nghiêm túc nhìn một cái, phát hiện ra tiểu tử này, thật lòng... là một quả bom sẵn sàng bạo nổ!

Người này, ngoại trừ y thuật cao minh, cũng không có gì hay, làm sao lại lọt vào mắt Long Phi Dạ, có thể giữ lại đến bây giờ?

Cố Thất Thiếu chỉ cảm thấy có chút quái dị, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ nhiều. Bởi vì, cho dù hôm nay nghiêm túc nhìn, hắn cũng vẫn không để Cố Bắc Nguyệt ở trong lòng.

Đáy mắt Long Phi Dạ có chút né tránh cùng tí ti sự phức tạp, không lên tiếng.

Ban đêm hôm đó, Long Phi Dạ tự mình đưa tin tình báo từ Sở gia cho Cố Bắc Nguyệt, sau khi Cố Bắc Nguyệt xem xong, cũng không suy tư, vẫn là giống như lúc sáng sớm, thấp giọng rỉ tai cùng Long Phi Dạ. Long Phi Dạ âm thầm, nhưng vẫn gật đầu.

Hai người, tựa hồ đang mật mưu cái gì.

Thương lượng chừng nửa canh giờ, Long Phi Dạ phải rời đi, Cố Bắc Nguyệt lại kêu lại, "Tần Vương điện hạ, dừng bước. Tại hạ còn có một chuyện, thương lượng."

"Nói!"

"Vương phi nương nương xin thuốc Dược Vương, sợ là phải trả một cái giá thật lớn chứ? Tại hạ nghĩ..."

Cố Bắc Nguyệt còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đã lạnh lùng cắt đứt, "Chuyện của nàng, ngươi còn không có tư cách thương lượng cùng Bản vương!"

"Chuyện này, dù sao cũng có sự liên quan tới sự tồn tại của ta." Cố Bắc Nguyệt tâm bình khí hòa nói, "Nội công của tại hạ đã bị phế hết, cho dù có được Dược tốt, đôi chân này, ha ha... Có ích lợi gì?"

Hắn không phải là người tự giận mình, chẳng qua tâm quá hung ác, ác độc đối với chính mình!

Cho dù trong lòng hắn mang hy vọng, nhưng nếu như muốn Hàn Vân Tịch phải trả một cái giá thật lớn, hắn thà ngồi trên xe lăn cả đời.

Dược Vương người này, hắn biết, cho dù thu nhận Hàn Vân Tịch làm đồ đệ, cũng chưa chắc dễ thương lượng như vậy. Vật gọi là mỡ sinh gân này, ngay cả hắn cũng không biết, nhất định phải là Kỳ Dược bên trong Kỳ Dược. Thứ tốt nhất trần đời như vậy, làm sao có thể nói cho là cho?

Long Phi Dạ thiêu mi nhìn, "Cố Bắc Nguyệt, ngươi vừa muốn buông tha, cần gì phải cho Hàn Vân Tịch thêm hy vọng?"

Tất cả mọi người đều cho rằng, là Hàn Vân Tịch cho Cố Bắc Nguyệt hy vọng, mà Long Phi Dạ hắn thấy là Cố Bắc Nguyệt không buông tha, cho Hàn Vân Tịch hy vọng.

Hắn quá biết nữ nhân kia, nếu như chân này của Cố Bắc Nguyệt thật sự bỏ, nàng sẽ cả đời bất an.

Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt xẹt qua một vệt phức tạp, lại nói, "Chuyện này, tại hạ có biện pháp thuyết phục Vương phi nương nương..."

Lần này, lời nói của Cố Bắc Nguyệt lại bị cắt đứt, Long Phi Dạ không khách khí chút nào hỏi, "Ngươi lấy ở đâu ra sức lực để có thể thuyết phục nàng?"

Cố Bắc Nguyệt nhất thời cứng họng, hậu tri hậu giác chính mình nóng lòng, đã nói nhầm. Hắn trầm mặc, cúi thấp đầu.

"Ngươi bị ép buộc làm con tin, vốn là hai người chúng ta thiếu ngươi. Đã có Dược, Bản vương nhất định sẽ cho ngươi đứng lên. Ngươi chỉ cần giúp Bản vương thu thập hết hai tộc U tộc cùng Địch tộc là được!"

Long Phi Dạ dứt lời liền sải bước ra ngoài, cũng không cho Cố Bắc Nguyệt cơ hội nói chuyện.

Cố Bắc Nguyệt than nhẹ, một đêm chưa ngủ. Lòng tràn đầy tình cảm phức tạp, tất cả đều giấu nghiêm nghiêm thật thật, từng tia đều không thể, cũng không dám tiết lộ.

Thân là Thủ Hộ Giả của Tây Tần hoàng tộc, cái gì sức lực, cái gì tư cách, hắn đều có. Chỉ tiếc, cái gì hắn cũng không thể nói.

Điều bí mật này, hắn thiết tâm, nhất định để nó nát ở trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Dược Vương lão nhân gửi thư trả lời đã đến.

Mỡ sinh gân đúng là trong tay Dược Vương lão nhân, nhưng Dược Vương lão nhân nói Hàn Vân Tịch phải mang theo Cố Bắc Nguyệt, tự mình đi một chuyến.

"Chẳng lẽ, hắn muốn đích thân bôi thuốc giúp Cố Bắc Nguyệt? Dược Vương, lão già kia sẽ không có hảo tâm như vậy chứ?" Cố Thất Thiếu vuốt ve cằm, suy nghĩ không ra.

Trong lòng Hàn Vân Tịch biết Dược Vương lão nhân không dễ thương lượng như vậy, chuyến đi này nhất định không dễ, nàng sợ hãi nhìn tới hướng Long Phi Dạ.

Vốn tưởng rằng Long Phi Dạ sẽ có ý kiến phản đối, ai biết Long Phi Dạ rất dứt khoát nói, "Đi thẳng tới Dược Lư, Bản vương muốn bàn điều kiện với hắn."

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, sự tình hạnh phúc nhất đời này của nàng chính là được Long Phi Dạ hiểu, cùng ủng hộ. Mặc dù người này thỉnh thoảng sẽ vỡ ra bình dấm chua, nhưng đứng trước sự tình trái, phải rõ ràng ở trước mặt, hắn vẫn tỉnh táo dứt khoát.

Mà lúc này, Cố Bắc Nguyệt mất ngủ một đêm, đã khôi phục tỉnh táo.

Hắn giống như trước, ra vẻ không biết cái gì, hắn ngồi ở trên giường, cung cung kính kính chắp tay, "Tạ Tần Vương điện hạ, Tạ vương Phi nương nương!"

"Cố Thất Thiếu, cùng nhau đi đi!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Cố Thất Thiếu biết Dược, hơn nữa cùng là người của giới Dược Học, vạn nhất Dược Vương lão nhân gây khó khăn cho bọn họ, Cố Thất Thiếu biết nhiều hơn bao nhiêu thì cũng có thể đưa ra cho bọn hắn chút ý kiến.

Ai biết, Cố Thất Thiếu khịt mũi coi thường, "Đối với chuyện của nam nhân, từ trước đến giờ Bản Thiếu Gia không có hứng thú."

Hàn Vân Tịch hận không được đạp một cước, đạp bay hắn, "Tìm nơi nào mát mẻ thì đi đi!"

Cố Thất Thiếu lần này không mặt dày mày dạn đổ thừa, vẫn thật sự rời đi.

Chiều hôm ấy, Long Phi Dạ an bài xong các loại sự vụ bên Quận Nghiêu Thủy, liền dẫn theo Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt, bí mật ra khỏi thành, đi về phương hướng Dược Thành. Tây Bộ bên này hắn chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu, trước mắt, mấy tháng này hắn vẫn rất rảnh rỗi.

Mặc dù Tiểu Đông không biết bọn họ sẽ đi nơi nào, nhưng nhìn thấy công tử cũng cùng đi ra khỏi thành, nó liền biết chân của công tử có thể cứu chữa. Nó nhảy nhót tầm vài vòng, vòng quanh bên người công tử, cũng rất vui vẻ. Về phần Cố Thất Thiếu, cũng không biết hắn chạy đi đâu, cũng không theo chân bọn họ ra khỏi thành.

Trước khi lên đường, Hàn Vân Tịch quay đầu liếc mắt nhìn, chắc chắn Cố Thất Thiếu không có tới, nàng đã sớm thói quen quen với Cố Thất Thiếu xuất quỷ nhập thần, lười hỏi nhiều. Mà Long Phi Dạ càng không thể nào quan tâm hành tung của hắn.

Mấy ngày sau, bọn họ đến rừng rậm dược liệu.

Đến gần Dược Lư, Vương lão và một nhóm người đưa bọn họ đi tới không thể không dừng bước, mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng những người không có nhiệm vụ cũng không dám tùy tiện đến gần Dược Lư.

Ngay cả người làm đẩy xe lăn giúp Cố Bắc Nguyệt cũng không dám đi tiếp, Hàn Vân Tịch muốn tiếp lấy, Long Phi Dạ lại âm thầm giành trước, tự mình đẩy Cố Bắc Nguyệt đi về phía trước.

Hàn Vân Tịch nhìn đến cũng sững sờ, chợt phát hiện ra nếu so với Long Phi Dạ, nàng mới là vại giấm chua.

Long Phi Dạ quay đầu nhìn lại, thấy nàng còn chưa đi đến, không vui nói, "Hàn Vân Tịch, nàng còn không đi?"

Vô cùng yêu thích những lời này của hắn!

Mỗi lần hắn nói lời này, nàng đều không đáp lại chỉ bước nhanh đuổi kịp, lập tức đến bên cạnh hắn. Mà tầm mắt của hắn, cũng hầu như là đuổi theo nàng, cho đến khi nàng đến bên người, hắn mới thu tầm mắt lại.

Đã qua buổi trưa, ánh mặt trời từ phía sau lưng phản chiếu tới, bóng dáng bọn họ in trên mặt đất, giống như là liền cùng một chỗ, hợp thành nhất thể. Cố Bắc Nguyệt trầm mặc nhìn một chút, mặc dù nhìn rất lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm mà nhắm mắt lại.

Không nhìn, sẽ không niệm.

An tĩnh đi qua một đoạn đường mòn dọc ngang bờ ruộng, đến Dược Lư. Bên hàng rào tre phía trước sân nhỏ là một lão giả tóc bạc hoa râm, không ai khác, chính là chủ nhân của Dược Lư, Dược Vương lão nhân quyền uy Dược giới, Tôn Chung.

Bọn họ còn ở phía xa, Dược Vương lão nhân liền lớn tiếng cười to, "Ha ha, đồ nhi ngoan của ta, năm này cũng đã qua, bây giờ ngươi mới đến nhìn sư phụ?"

Lời này, rõ ràng có ý tứ trách cứ, trách cứ Hàn Vân Tịch hết năm không tới chúc tết.

Lúc trước đang bận rộn đấu với quân của Sở gia, Hàn Vân Tịch bận rộn đến mức không biết giao thừa là ngày nào. Ngày nào, giờ nào, thời gian nghỉ ngơi không có thì làm sao có thời giờ tới chúc!

Nàng vội vàng tiến lên giải thích, "Sư phụ, Tây Bộ chiến loạn, hồi đó đồ nhi còn ở trên chiến trường, không thể phân thân tới, đồ nhi chịu tội với ngươi."

Nàng vừa nói, cung cung kính kính chắp tay, lạy xá một cái, sau đó đưa lên một món lễ lớn.

Đáng tiếc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net