Quyển 4 - Chương 24: Ẩn giấu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hoả và Lam Dực chia làm hai hướng mà đánh về phía Tiết Hàn, xiềng xích đỏ bừng trong tay áo Tiết Hàn hệt như trường xà mà đánh úp về phía hai ma thú, hệt như có sinh mệnh!

Tiểu Hoả và Lam Dực chia ra đón nhận sợi xích kia, xiềng xích như trường xà muốn quấn lên thân hai ma thú, hai luồng sáng xanh và đỏ không ngừng chống lại sợi xích kia trong không trung, thỉnh thoảng trên bầu trời lại phát ra tiếng rống giận của dã thú cùng với tiếng va chạm của xiềng xích, vô cùng chói tai!

Nhóm quần chúng nhìn thấy màn này, không thể nghi ngờ là đã ngây người, có thể nói trận đại chiến giữa ma thú và xiềng xích trên không trung là vô cùng kịch liệt, tốc độ nhanh đến mức căn bản không thể thấy rõ quỹ tích và phương hướng tấn công của chúng, không khí càng lúc càng nóng lên!

“Trời ơi... Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ma thú chiến đấu đấy!”

“Thứ xích kia là gì vậy! Lợi hại như thế! Qủa nhiên không hổ là gia tộc hạng nhất, đúng là không thể coi thường!”

“Thật sự không thể biết được đến cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng!”

Dường như ánh mắt của những người ở đây đều đã bị khung cảnh này hấp dẫn, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào mấy bóng đen trên không trung, cho dù không thấy rõ cũng phải nhìn!

Không còn ai quan tâm đến chuyện gì khác, Vân Phong và Tiết Hàn vừa ra tay, chính là thu hút toàn bộ sự chu ý của toàn trường! Ngay cả mấy vị gia chủ của gia tộc hạng nhất cũng phải chíu mày!

“Không thể ngờ xích sưu hồn của Tiết gia lại có màu đỏ!” Tiêu gia chủ nói thầm một câu, mấy người khác đều nhìn về phía Tiết gia chủ: “Ta còn tưởng xích sưu hồn màu tím của Tiết huynh đã là giới hạn cao nhất, không thể ngờ hậu bối lại hơn cả người trước!”

Tiết gia chủ cười ha ha, trong mắt có chút đắc ý khó nén: “Tiểu Hàn chính là kỳ tài khó gặp ngàn năm qua của Tiết gia ta, cho dù có là ta đi nữa, tư chất cũng không cao bằng hắn.”

“Ồ? Xem ra lần này vị trí hộ pháp tổng điện sẽ là của Tiết gia rồi.” Âu Dương gia chủ cười ha ha, nói lời này một cách tuỳ ý, Tiết gia chủ cũng cười theo: “Hộ pháp tổng điện sao? Tiết gia không có hứng thú với thứ đó!”

Mấy vị gia chủ đều nhướng mà, không có hứng thú với vị trí hộ pháp tổng điện? Chẳng lẽ thứ Tiết gia cảm thấy hứng thú lại là...!

“Chư vị cũng biết trên đời này có những người làm sưu hồn mất hiệu lực chứ?”

Mấy vị gia chủ nghe được thì đều cảm thấy bất ngờ: “Sưu hồn mất hiệu lực sao? Cho dù có là điện chủ thì cũng không thể, sao lại vậy được!”

Tiết gia chủ cười nhạt một tiếng, mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Phong: “Nếu không phải là do sự thật được phơi bày trước mắt, ta cũng sẽ không tin, nhưng Vân Phong lại xuất hiện, cũng là người làm sưu hồn mất hiệu lực!”

Các vị gia chủ đều nhìn về phía Vân Phong, nàng lại khiên sưu hồn mất hiệu lực sao? Làm sao có thể? Ngay cả điện chủ cũng không thể làm vậy, Vân Phong có thể sao?

“So với vị trí hộ pháp tổng điện, Tiết gia lại hứng thú với người này hơn, vị trí này các vị cứ chia nhau đi.” Tiết gia chủ cười nhẹ, mấy vị gia chủ khác cũng không nhịn được mà thở phào một hơi, ý này của Tiết gia đã giúp bọn họ giảm bớt một đối thủ mạng, Tiết Hàn và Vân Phong, cho dù là ai thắng, cả hai vẫn là những đối thủ rất khó chơi!

“Thổ thuẫn!” Đột nhiên Vân Phong gầm lên một tiếng, thổ thuẫn đã ngưng kết thành một lớp phòng ngự chắc chắn bên người nàng, Tiết Hàn nhìn tháy, ngọn lửa trong mắt lại bùng lên.

“Thổ nguyên tố sao? Xem ra ngươi chính là một ma pháp sư ngũ hệ toàn tài hiếm có, ngươi so với ta, chúng ta cũng rất xứng.” Tiết Hàn nhìn chằm chằm vào Vân Phong, vô cùng hưng phấn, hắn là kỳ tài khó gặp của Tiết gia, còn Vân Phong lại là ma pháp sư ngũ hệ vạn năm không gặp trên mảnh đại lục này.

“Chẳng lẽ ngươi còn có quang hệ và ám hệ sao?” Tiết Hàn nói thầm, sau đó cũng bắt đầu tự giễu bản thân, suy nghĩ này quá buồn cười rồi! Ngũ hệ đã đủ kinh người, nếu là toàn hệ, là không có khả năng! Trên đời này lại có được một người hoàn mỹ như vậy sao?

Tiết Hàn nhếch môi, vung tay, hơn mười sợi xích dài hệt như những con rắn đỏ phóng ra, Tiểu Hoả và Lam Dực vẫn đang tranh đấu với cự xà đỏ trên kia, dường như cự xà đỏ ấy chính là trung tâm của đống xích này, bằng không lấy thực lực của Tiểu Hoả và Lam Dực thì làm sao có thể bị cuốn chặt lấy như vậy được!Hơn mười con rắn nhỏ đánh về phía Vân Phong!

“Ầm ầm!” Trong phút chốc, thổ nguyên tố đã bị mấy con rắn này đục lỗ! Giữa lúc những con rắn này chạm vài thổ nguyên tố lại phát ra một luồng uy áp vô cùng cường đại! Trong nháy mắt lớp thổ nguyên tố phòng ngự đã bị đánh nát!

Vân Phong đã sớm tránh khỏi, Tiết Hàn nhìn thấy thì cười lớn, nhẹ nhàng phất tay áo, trường xà màu đỏ lại đánh tới thêm lần nữa!

Xiềng xích dài đỏ thẫm không ngừng truy đuổi Vân Phong trong không trung, nhóm quần chúng đứng phía dưới xem cuộc chiến cũng không khỏi cảm khái: “Mấy thứ xích này trông thì có vẻ lợi lại, chẳng qua lại quá đáng ghét...”

“Cuối cùng là chúng xuất hiện từ đâu vậy, chẳng lẽ thật sự là từ trong thân thể mà ra sao? Giống như tơ nhện vậy...”

Giờ phút này Tiết Hàn đang đứng trong không trung, trong tay áo đã có hơn mười sợi xích dài, thoạt nhìn thì không khác gì một con nhện, không ngừng giăng tơ khắp nơi!

Mà Tiết Hàn cũng như thế, hắn đang không ngừng giăng lưới xung quanh, một khi lưới đã kết thành, con mồi cũng sẽ không còn đường lui!

Vân Phong không ngừng thêm phong nguyên tố vào để tăng tốc, mà xiềng xích ở phía sau vẫn truy đuổi mà không bỏ qua, Vân Phong đã nhận thấy có chút gì đó không đúng, xiềng xích kia vẫn luôn lấy một tốc độ nhất định mà truy kích bản thân, kèm theo đó là chút bức bách ép buộc nàng phải thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương!

Đột nhiên vẻ mặt lại trầm xuống, Vân Phong dừng bước, Tiết Hàn nhíu mày, nàng quay đầu lại, xiềng xích đỏ thẫm đã bay về phía Vân Phong. Vân Phong cười lạnh lùng bắt lấy một trong số đó, cảm giác lạnh thấu xương tràn vào trong cơ thể nàng, Vân Phong cười lớn, tay nắm chặt xiềng xích, bất chợt lại kéo mạnh!

“Này? Ngươi muốn làm gì vậy?” Tiết Hàn đứng tại chỗ, mắt nhìn Vân Phong, giờ phút này đống xích kia đã bò lên thân thể Vân Phong, hiện tại nàng đã bị trói chặt!

“Vị triệu hồi sư kia ngốc rồi à? Sao lại dừng? Đây không phải là đứng đợi người ta bắt sao?”

“Có lẽ là đã chạy mệt rồi, dù sao chạy lâu như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy mệt...”

“Chết tiệt, ta còn tưởng triệu hồi sư lợi hại lắm, không ngờ mới chút này đã bị người ta bắt, mất hứng thật!”

Nhóm quần chúng xem trận đấu đã bắt đầu bùng nổ, Diêm Hạo Thiên nhìn thấy cảng tượng trong không trung thì có chút căng thẳng, lòng loạn cả lên, sắc mặt của Diêm Minh đang ngồi ở bên cũng có chút âm trầm, ở một góc tối nào đó trên khán đài, có người không nhịn được đã muốn ra tay, đột nhiên một giọng nói lành lạnh lại vang lên bên người.

“Nếu ngươi ra tay, Vân Phong sẽ thua.” Viêm Triệt cười nói với Khúc Lam Y, Khúc Lam Y đen mặt thu tay về, Viêm Triệt nhìn Vân Phong đang bị trói nơi không trung: “Nếu nàng cứ thua như vậy, cũng quá không thú vị, ngươi nói có đúng không, Khúc huynh?”

Sắc mặt Khúc Lam Y có phần u ám, liếc mắt nhìn Viêm Triệt, cuối cùng lại lạnh lùng mở miệng: “Cuối cùng là ngươi muốn theo đến lúc nào?”

Viêm Triệt cười ha ha, cười đến mức vùi cả đầu vào trong gối, sau đó lại chậm rãi quay sang, không biết vì sao mà nhìn qua nụ cười trên mặt hắn lại có phần dữ tợn: “Gấp cái gì? Lúc nên đi ta sẽ đi.”

Khúc Lam Y nheo mắt, đột nhiên Viêm Triệt ngẩng đầu, vẻ kì lạ mới vửa rồi trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất, trở lại như bình thường: “Ngươi xem, ta đã nói Vân Phong sẽ không dễ thua như vậy mà.”

Nữ tự đang bị xiềng xích trói chặt nơi không trung không có chút hoảng loạn nào. Trên mặt Tiết Hàn cũng không hề có vẻ đắc ý, bỗng chốc Vân Phong nhếch môi cười: “Tiết Hàn, ngươi có biết tác hại của việc sử dụng vũ khí dài không?”

Tiết Hàn nghe nói như thế thì sửng sốt, khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, tiếp tục nói: “Lấy xích làm vũ khí sẽ giúp ngươi có thể chiếm hết mọi ưu thế về khoảng cách và tốc độ, nhưng... Vì thế mà ngươi cũng rất dễ dàng bị khống chế, cũng là vì khoảng cách quá xa này!” Vân Phong vừa dứt lời, Tiết Hàn đã trừng lớn mắt!

Một luồng nguyên tố màu xanh đậm chậm rãi trào ra từ trong cơ thể Vân Phong, nhanh chóng lan tới mấy sợi xích màu đỏ trên người nàng, nhanh như chớp mà trải rộng theo chúng để tới trên người Tiết Hàn!

“Rắc rắc!” Trong nháy mắt, hơn mười sợi xích đỏ kia đều bị sắc xanh bao phủ, tất cả đều là băng tuyết! Thuỷ nguyên tố đã bao phủ toàn bộ phía trên những sợi xích kia, mà hơn nữa thuỷ nguyên tố lại nhanh chóng ngưng tụ lại thành băng!

Cái gì! Tiết Hàn kinh ngạc nhìn Vân Phong, Vân Phong cười ha ha, đột nhiên duỗi tay ra, tất cả xiềng xích trói chặt người nàng đều gãy vụn!

Mấy sợi xích lúc trước vẫn còn mềm dẻo như rắn, lúc này tất cả đều đã bị đông cứng rồi rơi xuống mặt đất, hoàn toàn nát vụn! Quần chúng đứng xem cuộc chiến nhìn thấy một màn này thì hoàn toàn sợ ngây người!

Đảo ngược, đảo ngược hoàn toàn!

“Ha ha ha, ha ha ha ha!” Tất cả xiềng xích đều bị đứt, nhưng lúc này Tiết Hàn lại cười lớn, tiếng cười này truyền khắp toàn trường, dường như đã khiến mọi người cho rằng hắn đã bị điên rồi!

“Qủa nhiên rất thú vị! Nếu bị ngươi đánh bại dễ dàng như thế, chẳng phải ta đã quá vô dụng rồi sao?” Khoé môi Tiết Hàn nhếch lên, bỗng chốc lại nhảy lên không trung, hai cự xà bằng xiềng xích cũng trở về bên người hắn, Tiểu Hoả và Lam Dực nhanh chóng quay về bảo vệ bên người Vân Phong, Vân Phong nghiêm mặt nhìn Tiết Hàn, nhìn hai sợi xích to lớn đỏ bừng bên người hắn, xem ra tên này còn có bài tẩy!

Lúc này gia chủ Tiết gia vẫn luôn dõi theo cuộc chiến không khỏi thì thào: “Chẳng lẽ Tiểu Hàn lại muốn dùng tới thứ kia sao?”

Trên không trung, vẻ mặt của Tiết Hàn lại có phần điên cuồng, ai cũng có thể thấy hắn đang phải rất kiềm chế bản thân, kiềm chế sự hưng phấn từ trong nội tâm, kiềm chế khoái cảm điên cuồng mà trận chiến này mang đến cho hắn!

“Đến đây đi!” Tiết Hàn hét lớn một tiếng, đột nhiên hai sợi xích lớn lại quấn vào nhau, phát ra từng tiếng ma sát chói tai, cuối cùng, cả hai đã hợp lại thành một.

Đó là một sợi xích vô cùng khổng lồ, hệt như một cự xà thông thiên mà đứng sau lưng Tiết Hàn, thân hình còn lớn hơn cả cổ thụ, mà trên đỉnh sợi xích kia lại hiện ra hai đầu rắn màu đỏ vô cùng dữ tợn!

Hệt như hai cự xà có cùng một thân thể, thân mình không ngừng đan vào nhau, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.

“Địa ngục Tu La.” Tiết Hàn đè nén sự hưng phấn trong lòng, đột nhiên quát khẽ, bỗng chốc cự xà bằng xích đỏ kia há mồm, hàng loạt xiềng xích màu đỏ ngập trời đánh úp lại, dường như đang muốn nuốt trọn cả một vùng không gian!

Một chiêu này rất giống Thiên La Địa Võng của Tiết Thành, nhưng cho dù là lực đạo hay khí thế, tốc độ, còn lâu mới có thể bì kịp với xích đỏ của Tiết Hàn!

Mấy sợi xích màu đỏ chi chít nhau như biển xà đỏ thẫm, trong nháy mắt đã vây cả Vân Phong và hai ma thú vào trong!

“A!” Đám quần chúng xem trận chiến không khỏi la lên đầy sợ hãi, tất cả mọi người đều không thể kìm chế mà đứng dậy, ngửa đầu liều mạng nhìn về phía kỳ cảnh nơi không trung kia, nơi Vân Phong đứng đã bị bao bọc lại toàn bộ, không khác gì một cái kén khổng lồ!

Đồng tử của Diêm Minh co rụt lại, Vân Phong!

Ngũ quan của Diêm Thiên Hạo đã dồn cả vào nhau, cuộc tranh tài này, chẳng lẽ phải thua sao?

Tiết Hàn đứng bên ngoài cái kén khổng lồ kia, nhìn từng sợi xích màu đỏ đã quấn sát bên trên, Vân Phong đã bị vây chặt trong đó, muốn ra ngoài, tuyệt đối là không có khả năng! Trừ khi nàng có thể phá vỡ lớp khoá đỏ này!

Vân Phong ở trong lớp kén thu hồi ma thú trước, đứng tại chỗ, lại nhìn đống xiềng xích bao vây xung quanh mình, từng lớp từng lớp một liên tục quấn quanh người nàng, khiến nàng hoàn toàn bị vây trong một vùng không gian đầy chết chóc!

Khi những tiếng động của xiềng xích ở bên ngoài dừng lại, một cái kén to lớn đã xuất hiện nơi không trung!

“Vân Phong, ta cho ngươi mười giây, ngoan ngoãn để ta sưu hồn, sau đó ta sẽ cho ngươi ra ngoài! Nếu không, ngươi cứ chết ở bên trong đi!” Giọng nói của Tiết Hàn truyền khắp toàn trường, nhóm quần chúng lại thở dài, mắt lại nhìn chằm chằm vào nơi kia, không biết vị triệu hồi sư đó sẽ có lựa chọn như thế nào!

Vân Phong ở trong kén cũng nghe được lời của Tiết Hàn, nhưng sau khi nghe xong, nàng lại mỉm cười, mười giây sao... Vậy là đủ rồi!

Tiết Hàn không nghe thấy Vân Phong trả lời, bắt đầu cất giọng đếm.

“Mười, chín, tám, bảy...” Tiếng đếm ngược của Tiết Hàn không ngừng vang lên trong không trung, không khí lại bắt đầu trở nên căng thẳng, nhóm quần chúng xem trận chiến cũng đếm theo, thậm chí còn có một số người đã kích động đến run lên!

Việt Triệu ở một bên cũng bắt đầu đếm, Khúc Lam Y đen mặt nhìn cái kén màu đỏ kia, dù sao hắn vẫn phải tin tưởng ánh mắt của mình! Nếu Vân Phong cứ bị đánh bại như vậy, nếu nàng thua ở đây, về sau nàng sẽ làm thế nào?

Đột nhiên Yêu Yêu ngồi bên cạnh lại vươn tay cầm lấy tay Khúc Lam Y, Khúc Lam Y sửng sốt, đôi mắt lam sắc nhìn về phía Khúc Lam Y, khẽ mở miệng: “... Tiểu Phong, không sao.”

Hai mắt Khúc Lam Y trừng lớn, Yêu Yêu... Nói chuyện rồi sao?

Yêu Yêu quay đầu sang chỗ khác, đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cái kén màu đỏ kia, Nhục Cầu nằm trên đùi Yêu Yêu cũng nhìn không rời mắt, Khúc Lam Y cười lớn, vươn tay sờ tóc Yêu Yêu: “Ừ, tất nhiên nàng ấy sẽ không sao, nhất định là không sao!”

“Ba, hai.” Tiết Hàn đã đếm đến một tiếng cuối cùng, Vân Phong ở bên trong vẫn không hề trả lời, Tiết Hàn không khỏi nhíu chặt mày, hay cho một tính cách quật cường! Thôi, chỉ cần có thể sưu hồn, thế nào cũng được!

“... Một!” Trước một tiếng đếm ngược cuối cùng, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!

Hàn ý lướt qua trong mắt Tiết Hàn, đột nhiên tay áo phất lên, hai miệng xà khổng lồ hé mở, cái kén bao bọc xung quanh không gian nơi Vân Phong đứng lại bắt đầu ép sát vào! Lực ép mạnh đến mức, ngay cả nơi không gian kia đều bắt đầu trở nên vặn vẹo!

“Vị triệu hồi sư kia sẽ chết sao?” Nhóm quần chúng kêu lên, sắc mặt mọi người đều trở nên căng thẳng, vài vị gia chủ của gia tộc hạng nhất cũng không nhịn được mà bắt đầu có chút nôn nóng, Vân Phong sẽ chết ở đây thật sao?

Hạo Nguyệt điện chủ vẫn luôn ngồi một bên xem diễn, chẳng qua lúc này lại nheo mắt, lệ khí tràn ngập trong mắt Tiết Hàn, bỗng chốc hai cự xà lại phát ra một tiếng tiếng kêu vang dội, mắt Tiết Hàn sáng lên nhìn chằm chằm vào cái kén khổng lồ trước mắt, ánh sáng vừa xuất hiện trong mắt, đồng tử của hắn đã rụt lại.

Một luồng năng lượng dao động càng lúc càng bức người truyền ra từ trong cái kén kia, hệt như một dã thú hung hãn bên trong kén đang muốn thoát ra ngoài.

Nhóm quần chúng không thể cảm nhận được, nhưng mấy cao thủ lại có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng! Nhất thời mấy vị gia chủ đều biến sắc!

“Vân Phong muốn làm gì?”

Nguồn năng lượng như thế, chẳng lẽ nàng lại muốn huỷ cả nơi này sao?

Hạo Nguyệt điện chủ sửng sốt, chỉ một chốc sau, cái kén kia đã bắt đầu phình ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng khổng lồ, mãi cho đến giới hạn cuối cùng.

“Sắp nổ tung rồi!” Tiết Hàn quát khé một tiếng, nhanh chóng rút khỏi nơi đó, cùng lúc này, kén đỏ kia lại nổ tung! Một luồng ánh sáng với sắc màu kỳ lạ cùng với nguồn năng lượng khiến lòng người phải hoảng sợ tràn ra ngoài!

Đột nhiên Hạo Nguyệt điện chủ bay lên không, tay vừa vung, một lớp màn chắn bô hình đã hình thành xung quanh vùng không gian kia, nguồn năng lượng khổng lồ kia va vào thành của lớp kết giới, phát ra một đợt năng lượng chấn động dữ dội!

Sắc mặt của Hạo Nguyệt điện chủ có chút khó coi, gân xanh trên cổ cũng thoát ẩn thoát hiện, có thể thấy được nguồn năng lượng này cũng khiến cho ông ta cảm thấy không hề dễ chịu! Có thể đỡ được thì cũng đã phải hao tốn rất nhiều sức lực!

Phần lớn năng lượng đã được Hạo Nguyệt điện chủ đỡ lấy, nhưng vẫn có một phần nhỏ đánh về phía khán đài, nhóm quần chúng chỉ thấy cái kén kia bị nổ tung, sau khi mọi người hô lớn đã thấy một cơn gió lớn quét tới, thậm chí còn có rất nhiều người bị thổi ngã xuống đất!

“Đó là gì vậy?” Có người lớn tiếng kêu lên, sự tò mò của mọi người lại được khơi dậy, tất cả quét mắt về phía này, chỉ thấy bên trong chiếc kén bị nổ tung kia, giữa một luồng sáng với sắc màu kì lạ, một bóng người bay ra ngoài, không khác gì bươm bướm xinh đẹp phá kén mà ra!

“Vân Phong!” Tiết Hàn ở một bên nhìn thấy bóng dáng của Vân Phong, hốc mắt nóng lên, bỗng chốc lại nhanh chóng vọt vào!

“Tiểu Hàn!” Tiết gia chủ nhìn thấy một màn này thì không khỏi nóng lòng mà hét lớn một tiếng, Tiết Hàn chính là hậu bối mà Tiết gia vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nếu trong lần tranh tài này lại xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, chắc chắn Tiết gia sẽ vô cùng tiếc nuối!

Tiết gia chủ vừa muốn lao ra đã nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của Hạo Nguyệt điện chủ, chân vừa muốn bước ra đã rụt về, chỉ có thể nôn nóng nhìn Tiết Hàn lỗ mãng vọt vào! Nhìn Tiết Hàn hưng phấn như thế, có lẽ Vân Phong chính là người đầu tiên bắt hắn phải nếm trải mùi vị thất bại!

“Sưu hồn!” Một tiếng gầm đầy giận dữ vang lê trong vùng không gian này, Vân Phong mới vừa phá kén đã nghe thấy giọng nói này, một bóng người nhanh như gió mà đánh úp lại, trong phút chốc đã đánh tới trên đỉnh đầu Vân Phong.

Một cảm giác lạnh như băng lan truyền khắp các nơi trong cơ thể Vân Phong trong phút chốc, Vân Phong nhìn về phía Tiết Hàn ở trước mắt, cũng thấy được sự điên cuồng của hắn, Vân Phong vừa thi triển nguyên tố dung hợp, thể lực cũng đã có phần bị tiêu hao, Tiết Hàn lại liều mạng xong tới, lần sưu hồn này Vân Phong đã không thể tránh!

“Ngươi không nhìn ra đâu!” Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, sự điên cuồng trong mắt Tiết Hàn lại dâng lên, nhanh chóng nhắm mắt lại, thông qua bàn tay đặt trên đỉnh đầu mà muốn xâm nhập vào trong ý thức của nàng, hắn muốn xem xem cuối cùng trong thân thể này có những gì!

Hai người cứ như thế mà ngừng lại nơi không trung, ánh mắt của tất cả vẫn dồn về phía hai người, chưa đến lúc phân thắng bại thì vẫn chưa thôi!

Ý thức của Tiết Hàn nhanh chóng xâm nhập vào trong thân thể của Vân Phong, hắn vốn cho rằng bản thân mình sẽ thấy được trí nhớ từ lúc sinh ra đến trưởng thành của thân thể này, nhưng hắn đã lầm, nhìn bóng tối vô tận xung quanh, Tiết Hàn kinh ngạc không thôi.

“Thật sự là không có gì sao? Một chút trí nhớ cũng không có!” Tiết Hàn nói thầm, lại nhìn tứ phía, tất cả đều là màn đêm, một màn đêm không có hồi kết!

“Ta không tin!” Tiết Hàn gầm nhẹ một tiếng, hắn không tin trong vùng không gian này lại không có gì, làm sao một người lại có thể không có trí nhớ, làm sao có thể toàn là hư vô! Trừ khi nàng là một người đã chết, vì chỉ có người chết mới không có trí nhớ!

Tiết Hàn chạy như băng trong vùng không gian này, hắn không biết mình đã chạy bao lâu, đây là lần đầu tiên hắn sưu hồn, nhưng cũng không hề cảm thấy xa lạ, hắn đã nghe trưởng bối nói qua vô số lần, sưu hồn rất đơn giản, chỉ cần xâm nhập vào ý thức của đối phương, tất cả ký ức của đối phương đều không thể giấu diếm, hơn nữa vùng kí ức cũng không lớn, chỉ là một khu vực nhỏ mà thôi!

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với nơi này vậy? Hắn đã chạy bao lâu, lại chưa đến được tận cùng! Đây là không gian ký ức của một con người sao? Nơi này không có trí nhớ, lại hoàn toàn giống như một không gian không hề có điểm dừng!

“Loảng xoảng...” Đột nhiên một tiếng động rất nhỏ truyền đến từ nơi nào đó, lòng Tiết Hàn nóng lên, nơi đó có gì vậy? Chẳng lẽ trí nhớ của nàng được giấu trong đó sao?

Tiết Hàn chạy nhanh về phía trước, trên một đường này tất cả đều là bóng đêm, một màn đêm vô tận, nếu không phải được tiếng động kia dẫn dắt, về căn bản Tiết Hàn sẽ không thể định hướng được, tiếng động mơ hồ kia càng lúc càng rõ, bước chân của Tiết Hàn cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net