Quyển 5 - Chương 130: Loạn chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Phong đeo mặt nạ Thiên Ảnh biến thành một người khác đi cùng Trạch Nhiên ra khỏi Vương Thành, ba phe đã âm thầm tới tụ tập tới nơi, nàng không thể chậm hơn họ được, nếu không sẽ bỏ qua kịch hay mất.

“Ta phao tin thật ra chỉ có đôi câu, chỉ là bâng quơ nhắc tới, không ngờ ba phe này lại để ý như thế.” Ra khỏi Vương Thành, Trạch Nhiên không khỏi cảm thán, Vân Phong bên cạnh cười khẽ, nơi đó nàng bố trí rất đầu tư đấy. Phần xương rồng mà Ngao Kim mang đi khi đó hôm nay đã có chút công dụng, còn có những hơi thở rồng cổ đại mà Nhị Lôi hấp thụ đều bị buộc phải thả ra, điều này khiến hắn vô cùng buồn bực. Vân Phong bố trí tỉ mỉ hơi thở rồng sao cho không quá nồng nặc nhưng vẫn quanh quẩn rõ ràng, kẻ đứng đầu của ba phe Ly Ly tộc chắc chắn sẽ không chịu được hấp dẫn như thế.

“Suy nghĩ nát óc cuối cùng vẫn phải thay đổi tỷ lệ Long mạch trong người, đây chắc là nhược điểm lớn nhất của Ly Ly tộc.” Vân Phong nhìn thẳng về phía trước.

Trạch Nhiên cười tỏ vẻ đồng tình, “Đúng thế, chỉ vì điều này, bọn họ nhất định sẽ mất lý trí vốn có. Lần này ta và ngươi tới đó, nếu Huyết Hồn kia lộ diện, ngươi ngàn vạn lần đừng nổi điên lên mà làm càn đấy.”

Mặt Vân Phong chuyển lạnh, “Yên tâm, cái ta muốn là cứ điểm của bọn chúng ở Vô Tận Hải, sẽ không vội vã mà hỏng chuyện.”

Trạch Nhiên gật đầu, biết Vân Phong cực kỳ quan tâm người nhà, đối mặt với Huyết Hồn nàng có thể bình tĩnh như vậy đã không dễ. Hai người nhanh chóng phi thẳng tiến gần tới địa phương mà Vân Phong đã bố trí từ trước. Nơi này gần đường biên giới phía nam của Ly Ly tộc, rất gần với hai tộc Triều Linh và Kỳ Thôn, một khi nơi này có động tĩnh gì, hai tộc kia chắc chắn sẽ biết được.

Đây là một vị trí địa lý tương đối nhạy cảm và nguy hiểm của Ly Ly tộc, hơn nữa càng nguy hiểm hơn khi khi có hoạt động gì ở đây. Người đứng đầu ba phe tất nhiên hiểu điều này, nhưng vẫn cố chấp muốn tới đây, có thể thấy miếng mồ Vân Phong tung ra thành công cỡ nào.

Khi Trạch Nhiên biết được địa điểm mà nàng đã sắp xếp không khỏi kinh ngạc, Vân Phong đánh liều như vậy chỉ để bất chấp tất cả dụ ba phe này, ai cũng biết đây là nơi mà hai tộc Triều Linh và Kỳ Thôn mai phục tốt nhất. Nếu như nàng đã cùng thương lượng với hai tộc này trước đó, mặc dù không thể một lưới bắt gọn ba phe Ly Ly tộc, cũng có thể đánh một phát đơn giản mà trọng thương.

Vân Phong nghe xong chỉ cười, nàng cần gì may áo cưới không công cho Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc, cái nàng muốn chính là ba phe tranh đấu với nhau, tự chém giết lẫn nhau. Nàng không muốn lúc Ly Ly tộc nội loạn, Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc lượm được cơ hội. Ly Ly tộc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, nhưng không phải là bị thâu tóm, những gì Ly Ly tộc có đều vẫn được giữ nguyên, chỉ thay đổi chủ nhân mới mà thôi.

Biên giới phía nam Ly Ly tộc cực kỳ quanh co khúc khuỷu, thậm chí đường biên giới còn kéo dài tới tận lãnh thổ Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc, vùng đất phía nam này là một mảnh đất tranh đấu vô cùng kịch liệt, thi thoảng sẽ xảy ra chút va chạm. Nhất là với Triều Linh tộc và Kỳ Thôn tộc vốn đã khó chịu trong lòng, ở nơi biên giới quanh co khúc khuỷu này, bất kỳ con dân tộc nào đều không có nổi một ngày yên ổn.

Biên giới phía nam có rất nhiều dãy núi ngầm* trùng điệp, địa thế phức tạp, địa điểm mà Vân Phong chọn để bố trí khó giống Tang Lũng Cốc, chỉ có một cửa ra vào, xung quanh là vách núi dựng đứng. Khi Vân Phong và Trạch Nhiên tới đây, Trạch Nhiên rất kinh ngạc khi thật sự có thể cảm nhận được có hơi thở rồng từ trong cửa phả ra.

*Núi dưới biển gọi là núi ngầm

“Thật sự là hơi thở rồng!” Trạch Nhiên kinh ngạc, “Vân Phong, làm sao ngươi làm ra được thế? Chẳng lẽ là nhờ Ngao Kim…”

Vân Phong lắc đầu, “Tuy Ngao Kim là Kim Long, nhưng hơi thở của thúc ấy vẫn có chỗ khác với Long tộc cổ, điểm này không gạt được Ly Ly tộc. Đây là một món đồ ta vô tình lấy được trên đường, mượn hoa dâng Phật thôi.”

“Ngươi vô tình có được sao?” Trạch Nhiên chợt cảm thấy không có gì mà nàng không làm được, không có gì mà nàng chưa từng thấy.

Vân Phong cười khổ, “Đúng hơn chỉ là vô tình gặp qua thôi.”

Hai mắt Trạch Nhiên hơi lóe, hắn biết có thể Vân Phong đã đi xa hơn hắn nhiều, vị thế của nàng cũng cao hơn mình nhiều, mặc dù biết không đuổi kịp, nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng tới bước chân đuổi theo của hắn. Cho dù ngày nay hắn đã không còn tầm thường, kiến thức của Vân Phong vẫn cao hơn hắn nghìn vạn lần.

Vân Phong nhìn quanh, phát hiện ra chút dấu vết, mỉm cười hài lòng. Xem ra miếng mồi mà nàng tung ra rất béo bở, tuy ba phe vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn không nhịn được hấp dẫn vào tròng, “Người ba phe đã vào rồi, chúng ta cũng vào thôi.”

Trạch Nhiên gật đầu, theo Vân Phong đi vào, hơi thở rồng chính là trí mạng với hải tộc nhưng lại là món đồ tôn quý với Ly Ly tộc, dù sao bên trong cơ thể họ cũng có huyết mạch tương tự, những hơi thở rồng này có thể làm hại được hải tộc khác nhưng không làm hại được họ. Trạch Nhiên cũng thế, hơi thở ma thú trong cơ thể hắn thuộc về đất liền, hơi thở rồng vô ngại với hắn.

Để đảm bảo an toàn cho Vân Phong, Ngao Kim ra khỏi Long Điện đi theo nàng, tuy chỉ là hơi thở nhàn nhạt nhưng vẫn có thể tổn thương tới Vân Phong. Ánh mắt Ngao Kim nhìn Trạch Nhiên vẫn cực kỳ khó chịu, Trạch Nhiên chỉ cười trừ.

Ngao Kim im lặng tiến lên cạnh Vân Phong, đẩy Trạch Nhiên sang một bên, hắn im lặng lùi về sau mấy bước theo Vân Phong, hắn đã mất đi tư cách sóng vai cùng nàng, chi bằng thế này im lặng nhìn nàng thì hơn.

“Tiểu tử này càng khiến ta khó chịu hơn Khúc Lam Y nữa.” Ngao Kim lườm Trạch Nhiên đang theo ở sau, thấp giọng lầu bầu.

Vân Phong ngẩn ra, cười lên, “Hỏa khí của Sắc Kim đại thúc hình như lớn hơn rồi.”

“Hừ!” Ngao Kim khó chịu hừ lên, che chắn cho nàng đi về phía trước.

Ba người vừa bước vào không bao lâu, hai nhóm trông coi liền ló đầu ra từ chỗ ẩn nấp, “Trạch Nhiên tới…”

Trong đó có một bóng người quen thuộc, chính là Yên Nhiên Kỳ Thôn tộc, xung quanh nàng có khoảng mười mấy người, đây là mai phục của hai tộc Kỳ Thôn và Triều Linh ở đây.

“Đã đợi lâu vậy rồi, hôm nay chờ thêm tý đi.”

“Ta đã không nhịn được muốn làm một trận lớn với hắn rồi.”

“Đúng thế! Nếu như có thể tiêu diệt người Ly Ly tộc ở đây, chắc chắn Ly Ly tộc sẽ đại loạn.”

Mười mấy người bên phía Yên Nhiên khí thế bàn tán, còn Yên Nhiên thì đang hoảng thần, người bên cạnh khẽ đẩy nàng, “Yên Nhiên đại nhân, ngài đang thẫn thờ gì thế?”

Mọi người tập trung ánh mắt lên người Yên Nhiên, lúc này nàng mới giật mình, “Không có, không có gì, nếu bọn họ đều đã tới, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi, lần này là một cơ hội tuyệt hảo.”

“Chính xác, nếu như có thể giết chết toàn bộ người bên trong, thật đúng là công đức viên mãn.”

Người bên cạnh Yên Nhiên không ngừng thảo luận, còn nàng thì suy tư nhìn cửa động, vừa rồi hình như nàng mới thấy có một bóng người rất quen, nhưng quá mơ hồ. Nhưng mà cảm giác quen thuộc khó tả này… Yên Nhiên nhíu mày, thôi, vào trong có lẽ sẽ biết được.

“Ở ngoài bố trí cho tốt, bên trong vừa đi ra, lập tức đánh chết.” Yên Nhiên hung dữ phân phó, mười mấy người lập tức chạy vào lối vào,phía bên người Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc đã chuẩn bị phòng ngự tốt, chỉ chờ con mồi của họ từ trong bước ra.

“Hừ, thật sự vào theo à.” Mắt Ngao Kim sáng quắc, cười khẽ nhìn Vân Phong, nàng đứng cạnh mỉm cười, khi đó nàng bố trí ở đây, cố tình đánh động lớn như vậy đương nhiên là để Kỳ Thôn và Triều Linh tộc biết được, hai tộc này quả không làm nàng thất vọng, biết đây có ý nghĩa gì với Ly Ly tộc.

“Vào theo chẳng phải cũng tốt sao? Chuyện có thể xảy ra ở đây ai cũng hiểu.” Vân Phong thâm ý nói.

Trạch Nhiên nhạy bén phát hiện có hai hơi thở lạ xông vào, “Kỳ Thôn và Triều Linh tộc theo vào rồi.”

“Chúng ta đã sớm biết rồi.” Ngao Kim bất mãn nói, từ lúc Vân Phong bố trí nơi này đã nói những chuyện sẽ xảy ra với hắn, có lẽ lần này thu hoạch còn tốt hơn nàng nghĩ, hai tộc kia chỉ cần ngoan ngoãn theo sau, chờ đợi cơ hội, nếu không… Những hơi thở rồng nhàn nhạt quanh quẩn này đã đủ khiến hai tộc chao đảo rồi.

Lối đi thông vào sơn cốc nhanh chóng tới cuối, ba người từ trong đi ra, cảm thấy hướng đối diện có mấy hơi thở khác nhau, lần lượt quét qua người bọn họ. Ánh mắt Ngao Kim lạnh lẽo nhìn mấy nơi đó, khinh thường hừ một tiếng, Trạch Nhiên chỉ im lặng, mặc cho những hơi thở kia quan sát, còn Vân Phong thì thả lỏng hơn, thậm chí trên mặt còn mỉm cười.

“Trạch Nhiên? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Một giọng nói trẻ vang lên, mấy bóng người từ đâu đó bay ra.

Hai mắt Trạch Nhiên sáng lên, “Tam Hoàng Tử.”

“Nói! Tại sao ngươi lại ở đây?” Một giọng nói uy nghiêm dày nặng hơn vang lên, nghe kỹ thì thấy có giống Vương Ly Ly tộc mấy phần, nhưng khí thế đương nhiên yếu hơn chút. Mấy bóng người từ trong chỗ khuất phi ra đứng trên không, Vân Phong lập tức nhận ra, đây chính là thân đệ Vương.

“Ngươi tới đây, chẳng lẽ trong này có ý của Vương?” Một giọng nói cực kỳ bình thường vang lên, tiếp đó lại có thêm một nhóm người từ bên hông bay ra, Vân Phong nhìn sang, tuy tướng mạo không xuất chúng, đặt trong đám người trông cực kỳ bình thường, không thấy chỗ nào đặc biệt, một người như vậy lại là đứng đầu một trong ba phe? Nàng quan sát sang mấy người bên cạnh con thân tộc, nhưng không nhìn ra điều gì khác thường, trông có vẻ Huyết hồn không ở ngoài, nhưng bên trong thì chưa biết.

Lại có bao nhiêu người sẽ giống Vân Phong, dùng chút thủ đoạn ẩn giấu bản thân nấp trong đó?

“Đại ca có thể có nguyên nhân gì mới để cho hắn tới đây?” Thân đệ Vương rất không vui, đôi mắt phòng bị nhìn ba người Trạch Nhiên, khóa chặt mọi hành động.

“Ta tới đây thực sự có ý của Vương, chỉ là tới âm thầm điều tra thôi, không ngờ gặp được ba vị, các vị muốn làm gì cứ làm đi, không cần cố kỵ ta.” Trạch Nhiên lạnh nhạt nói, nhìn ba phe.

Tam Hoàng Tử suy tư, trong mắt thân đệ Vương mặc dù khinh thường nhưng khuôn mặt không thể hiện điều gì, còn về phần con thân tộc kia càng không đáng nhắc tới, căn bản không bị chú ý nổi.

“Phụ vương để ngươi tới điều tra cái gì?” Tam Hoàng Tử nhẹ nhàng hỏi.

“Xin lỗi, thứ cho ta không thể nói.”

“Ha ha, vậy cũng được, không sao.” Tam Hoàng Tử cười.

Thân đệ Vương nói, “Ta đã sớm muốn hỏi, một kẻ ngoại tộc như ngươi, tại sao lại được Vương Thượng ưu ái và tin tưởng như thế? Đại ca còn muốn gả cả con gái của mình cho ngươi nữa, ngươi lại dám cự tuyệt.”

Trạch Nhiên cười, “Thân Vương đại nhân, đây là chuyện riêng tư của ta, mong Thân Vương đại nhân đừng bận tâm.”

Thân đệ Vương cười khẩy, Vân Phong nãy giờ vẫn quan sát con thân tộc kia, một người không có cảm giác tồn tại như thế rất dễ bị bỏ qua, thay vì nói không có cảm giác tồn tại chi bằng nói rất giỏi tự ẩn mình. Con thân tộc này rất biết thân, vẫn không nóng nảy không kiêu ngạo, rất chững chạc, có thể thấy không dễ đối phó chút nào.

Vân Phong đặc biệt chú ý tới mấy người cạnh hắn, trông thì rất bình thường, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một sự khó chịu dâng lên từ đáy lòng, nếu Huyết Hồn cấu kết với con thân tộc này, rất có thể cũng giống như nàng trà trộn vào kia.

Con thân tộc quét mắt sang, trùng hợp chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, hai người đối mắt với nhau, con thân tộc lặng lẽ dời mắt đi. Mà Vân Phong vừa rồi trong khoảnh khắc vừa nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm nhận được có một thứ gì đó đè nén đã lâu.

“Nha đầu, ngươi sao thế?” Ngao Kim bên cạnh thấy nàng cau mày, khẽ hỏi, lúc này nàng mới miễn cưỡng hồi hồn, cười đáp, “Không có gì… Con thân tộc kia, có lẽ gai góc hơn ta tưởng tượng.”

Ngao Kim quét mắt về phía đó, “Có gì khó giải quyết? Trông hắn chỉ có thế thôi.”

Vân Phong lắc đầu, “Sắc Kim đại thúc, ở đây người không nên khinh thường nhất có lẽ là hắn.”

Ngao Kim nghe xong không lên tiếng nữa, tuy nhiên trong lòng đề cao cảnh giác hơn, Trạch Nhiên còn đang nói chuyện với người ba phe kia, tuy rằng hắn tới đây hơi đường đột, nhưng dù sao tin tức cũng là từ hắn nói ra, coi như có lý do, hơn nữa, ba phe này vốn đã có quỷ trong lòng, nếu không đã không vùi ở đây mà vẫn chưa làm gì rồi.

“Đợi đã…” Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc lặng lẽ theo sau cẩn thận dừng lại, Yên Nhiên tiến lên xem tình hình đằng trước, không khỏi mừng rỡ, nếu như lần này bọn họ thực sự có thể bắt rùa vào hũ, bắt lấy ba đại nhân vật Ly Ly tộc này vào tay, Ly Ly tộc chắc chắn đại loạn.

Nhưng hưng phấn của nàng không kéo dài được lâu, bởi vì nàng thấy một bóng lưng quen thuộc khác thường, một đoạn trí nhớ trước đây không lâu xẹt qua đầu, hai mắt nàng lập tức trừng to, đó chẳng phải là kẻ Ly Ly tộc hôm đó đã tấn công nàng sao? Đúng rồi, không sai được. Chính là hắn!

Nhịp tim Yên Nhiên tăng lên, người kia lại đi bên cạnh Trạch Nhiên? Chẳng lẽ lúc đó hắn tới tấn công mình là ý của Trạch Nhiên? Ánh mắt của nàng mông lung không hiểu, nhưng nếu quả thực là ý của Trạch Nhiên, hắn nhất định đã sớm biết mình, lại có sẵn sát tâm, vậy tại sao trên lãnh thổ Ly Ly tộc không giải quyết mình, còn cố ý để mình chạy đi?

Không! Có lẽ người ấy nghe lệnh người khác truy sát mình, tinh thần vượt khó* của Yên Nhiên lập tức tự tìm cho mình một câu giải thích. Nàng rất tò mò tại sao Phong Vân lại không đi cùng, Trạch Nhiên đã tới rồi, Phong Vân còn ở trong Vương Thành sao? Ở lại Vương Thành cũng tốt, tránh gặp chuyện xấu… Nhưng Yên Nhiên không biết Vân Phong đã sớm tới đây, đứng trước bóng lưng Trạch Nhiên đang ở trước mắt nàng.

*Convert là tinh thần AQ, AQ là viết tắt của Adversity Quotient – chỉ số vượt khó, truyện này mang phong cách cổ đại nên mình chuyển sang tinh thần vượt khó cho hợp ngữ cảnh. Trong convert sẽ có một số từ của hiện đại, nếu là lời của nữ chính mình sẽ để nguyên vì cô ấy xuyên không, nhưng người khác thì chuyển sang cổ đại nhé.

Kỳ Thôn tộc và Triều Linh tộc lén lút dừng lại trước lối vào, cẩn thận chú ý tình hình diễn ra trước mặt. Biết rõ mục đích đến của Trạch Nhiên, nghi ngờ trong lòng người ba phe Ly Ly tộc biến mất, Vân Phong thấy bọn họ ngoài mặt vẫn hòa thuận chưa động thủ, biết họ vẫn chưa tìm được thứ gì quan trọng, nếu cùng tranh một món đồ, chắc chắn đã giành giật vào tay rồi, thậm chí đến ngươi chết ta sống.

“Nếu thông tin là từ chính ngươi nói, chắc hẳn biết ở đây có tình trạng gì.” Thân đệ Vương nói, ánh mắt tính toán nhìn Trạch Nhiên.

Trạch Nhiên vô lo nói, “Khi ta đi ngang qua đây chỉ cảm nhận được có hơi thở rồng tồn tại thôi, ta cũng tò mò không hiểu sao có hơi thở rồng ở đây, nhưng lúc đó không đi vào, thú thực đây là lần đầu tiên ta tới đây.”

Thân đệ Vương hừ lạnh một tiếng không nói nữa, Tam Hoàng Tử không khỏi hơi thất vọng, bọn họ còn tưởng rằng có thể biết được thêm chút gì từ Trạch Nhiên chứ, không ngờ hắn cũng không biết gì hơn bọn họ.

“Mặc dù hơi thở rồng rất mỏng, nhưng đã tồn tại lâu dài, ở đây phải có thứ gì đó đang không ngừng tỏa ra hơi thở rồng này…” Tam Hoàng Tử đưa mắt nhìn quanh. Vân Phong cười thầm trong lòng, thứ mà bọn họ tìm chính là mảnh xương rồng mà Ngao Kim lấy đi hôm đó, tất nhiên nó đã bị nàng cất giấu, nàng không chỉ hiển nhiên bọn họ không tìm được.

“Ta nghĩ, nơi tỏa ra nguồn hơi thở này hẳn rất bí mật mới đúng.” Vân Phong nói.

Ba người lập tức nhìn nàng, “Ngươi là ai?” Thân đệ Vương hỏi, Tam Hoàng Tử và con thân tộc cũng rất nghi ngờ, bọn họ chưa từng thấy Vân Phong.

“A, đây là một ngoại tộc bạn của ta, Vương rất để ý tới nơi này nên ta cố ý xin cho nàng đi theo, điều tra một phen.”

“Nàng ta có chắc tìm ra được thứ phát ra hơi thở rồng không?” Thân đệ Vương nghi hoặc hỏi, Tam Hoàng Tử và con thân tộc cũng nhìn nàng.

Vân Phong cười, “Trạch Nhiên là bạn ta, đương nhiên là phải tận tâm tận lực làm việc cho bạn rồi.”

“Nếu như thật sự tìm được, vậy thì tốt quá.” Hai mắt Tam Hoàng Tử sáng lên, hai người còn lại cũng thế, Vân Phong cười nhạt, đây chính là điều mà nàng muốn thấy, càng đè nén thì càng dễ bộc phát, ba phe đều muốn tìm xương rồng, bây giờ trong lòng bọn họ đè nén khát vọng, khi xương rồng vừa xuất hiện, nhất định sẽ hoàn toàn bộc phát ra..

“Có manh mối gì sao?” Trạch Nhiên hỏi.

Vân Phong gật đầu, “Hơi thở này suy tàn yếu ớt, hơn nữa không đều, có chỗ dày có chỗ mỏng, nơi giấu nó có lẽ là ở chỗ nồng đậm nhất.”

“Mấy thứ này cần ngươi nói sao? Chúng ta đã lục tung khắp nơi này rồi, chả có cái gì cả.” Thân đệ Vương bất mãn rống lên.

Vân Phong cười chỉ xuống dưới đất, “Vậy xem qua chỗ này chưa?”

“Chỗ này cũng tìm rồi, dù đào sâu bao nhiêu thước đất cũng không có gì cả.” Tam Hoàng Tử nói, Vân Phong khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua con thân tộc nãy giờ vẫn chưa từng lên tiếng. Nếu như không phải biết nội tâm hắn khát vọng, Vân Phong đã suýt xem hắn là vô dục vô cầu.

“Yên Nhiên đại nhân, thứ Ly Ly tộc đang tìm nhất định là một bảo bối.”

“Đến lúc đó chúng ta thuận tay giành được thì tốt quá.”

Yên Nhiên lạnh giọng, “Có thể bắt lại mấy nhân vật kia không còn chưa biết, các ngươi đã tính tới chuyện khác?”

Lập tức không còn tiếng nào nữa, Yên Nhiên nhìn phía trước, có lẽ sắp tới thời cơ của nàng rồi, ba phe của Ly Ly tộc đều ở đây tìm đồ, lúc thứ gì đó xuất hiện, ba phe sẽ bắt đầu tranh đoạt, đến lúc đó bọn họ có thể tìm ra.

“Vậy sao? Vậy không ngại để ta thử xem chút chứ?” Vân Phong nói xong liền đáp xuống mặt đất, Ngao Kim theo bên người nàng, mọi người ở trên không quan sát chi tiết hành động của nàng, ánh mắt của ba người đứng đầu vô cùng nóng bỏng.

Vân Phong và Ngao Kim tới chỗ đã giấu kỹ xương rồng trước đó, mắt Ngao Kim hơi lóe lên, một hơi thở nhanh chóng chui vào lòng đất, Vân Phong thấy hắn đã chuẩn bị xong, vì thế đi quanh quẩn ở đây một lát, thi thoảng đánh bậy xuống đất. Nàng tự thân vận động, ba người đứng đầu quan sát cực kỳ cẩn thận, rốt cuộc nàng có thể tìm ra thứ tỏa ra hơi thở rồng không?

“Đúng rồi, chính là ở chỗ này chứ không đâu được.” Vân Phong chỉ chỗ dưới chân mình, thân đệ Vương lập tức hừ khinh thường, “Hừ! Nơi đó đã bị ta quật ngược lên rồi, chả có cái gì cả.”

“Có hay không đào lên là biết.” Vân Phong mỉm cười, ánh mắt Tam Hoàng Tử lóe lên, lập tức phất tay sai người đào lên, thân đệ Vương thấy thế liền rống lên, “Làm gì thế?”

“Nếu Vương thúc không tin ở đây có, thì ta tin, ta đi đào.” Tam Hoàng Từ cười tà tà, thân đệ Vương lập tức cười to, “Có đào cũng phải do người của ta tới đào, không tới lượt ngươi.”

“Vậy để ta thì thế nào?” Trạch Nhiên lên tiếng, ba phe liền không còn lý do cự tuyệt, hắn thích hợp đào hơn ai hết, hắn tới cạnh Vân Phong, nàng chỉ vào một chỗ, “Là chỗ đó.”

Trạch Nhiên ừ đáp lại, hít một hơi thật sâu vỗ lên mặt đất, mặt đất nhanh chóng chấn động, kèm theo tiếng ong ong trầm muộn. Nhưng mặt đất dưới tay Trạch Nhiên không hề hư hại chút nào, tuy nhiên chấn động vẫn còn. Vân Phong có thể cảm nhận được có một luồng năng lượng mạnh mẽ xuyên qua mặt đất đánh mạnh vào sâu bên trong.

“Không hổ là Trạch Nhiên, đại ca ta coi trọng ngươi quả là có lý do.” Thân đệ Vương nói, Vân Phong nhìn Trạch Nhiên, hơi thở ma thú trong cơ thể hắn rất cường hãn, xem ra không phải tộc tầm thường, nếu không hắn đã không nhận được sức mạnh cuồng mãnh tinh thuần như vậy. Có thể tay không đánh sâu vào lòng đất.

“Tìm được rồi.” Hai mắt Trạch Nhiên sáng lên, bàn tay rời khỏi mặt đất, Vân Phong thấy rõ đó là Chiến Khí đã hết thành hình thái bán trong suốt, như một thanh loan đao, ngón tay hắn co lại, bàn tay nâng lên, trong lòng đất vang lên từng trận va chạm dồn dập.

“Rắc rắc!” Âm thanh xông phá mặt đất tiếp tục chấn động.

Một mảnh xương rồng thon dài bóng bẩy xuất hiện trong lòng đất, một nửa vẫn còn ẩn sâu trong đất, nửa còn lại lộ ra, hơi thở rồng bên trong không ngừng tỏa ra.

“Thật sự có.” Thân đệ Vương thấy xương rồng lộ ra, hai mắt lập tức sáng quắc lên, giọng nói khẩn trương hơn mấy phần, Tam Hoàng Tử và con thân tộc cũng thế, ánh mắt ba người nóng hầm hập nhìn xương rồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net