Quyển 5 - Chương 135: Tình cảm bộc phát (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngao Kim vội tới mức chân không chạm đất, phần lớn chuyện của Long tộc đều đặt hết lên người Kim Long hắn, lúc cần thường hắn phải ra mặt, những chuyện này khiến tính tình vốn nóng nảy của hắn càng thêm dữ dội hơn, thi thoảng rống giận lên là chuyện bình thường, thậm chí cũng có đập bể đồ, người Long tộc đã tập mãi thành quen, dù sao tính tình của Thiếu Chủ từ nhỏ cũng đã không tốt y như thế.

Mặc dù bận rộn nhưng Ngao Kim vẫn chú ý tới trạng thái của Vân Phong, từ Trạch Nhiên biết được Vân Phong đã bế quan tu luyện, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, dù có bận rộn cũng không muốn ngó lơ Vân Phong, bế quan tu luyện cũng tốt, hắn có thể chuyên tâm xử lý đống chuyện vớ vẩn của Long tộc.

"Con bà nó, chuyện như vậy mà cũng tới hỏi lão tử?" Tiếng rống giận của Ngao Kim lại vang lên ở trong vương cung Ly Ly trước đây, bây giờ nơi này đã trở thành của Long tộc, cửa chính ở nơi nào đó mở toanh, Tiểu Linh đầu đầy bụi đất chật vật đi ra, tiếng rống giận vẫn kéo dài, "Nói với đám rồng chết bầm kia, còn làm không kịp nữa thì cút khỏi Vô Tận Hải cho lão tử."

Tiểu Linh mặt ủ mày chau luôn miệng đáp vâng, vội vàng đóng kỹ cửa phòng, vừa ngẩng lên liền thấy có một bóng người chậm rãi đi tới, Tiểu Linh mím môi, "Vân Phong, ngươi tới rồi."

Vân Phong gật đầu, chưa tới tận đây đã nghe tiếng Sắc Kim đại thúc liên tục rít gào rồi, xem ra chuyện Long tộc khiến hắn quá mức bận rộn, với tính tình của Ngao Kim chịu ngồi đàng hoàng ở đây đã là không tệ.

"Mấy ngày nay chuyện Long tộc thế nào rồi?"

Tiểu Linh than thở, "Mặc dù Long tộc đã từng sống ở Vô Tận Hải, nhưng thời gian đã qua rất lâu rồi, mâu thuẫn giữa các hải tộc khác sẽ có, lại còn có một số vấn đề Ly Ly tộc để lại nữa, suy cho cùng... Long tộc vẫn quá ít người."

Vân Phong cười, "Vậy ta có thể vào không?"

Tiểu Linh liếc nàng, "Đương nhiên là ngươi có thể."

Vân Phong gật đầu, lướt qua Tiểu Linh đi vào trong, nàng cắn môi lại nói, "Ngươi chờ đã."

Vân Phong xoay người lại nhìn nàng, vẻ mặt nàng rối rắm hồi lâu mới lên tiếng, "Ngươi... quan tâm tới Ngao Kim ca ca một chút nhé."

Vân Phong nhíu mày, quan tâm hơn chút? Cái gì cần tốt hơn chút? "Ngươi nói thế là sao?"

Mặt Tiểu Linh đỏ lên, hơi tức giận, "Ngươi giả bộ ngốc hay thật sự không hiểu thế?"

Vân Phong khó hiểu nhìn Tiểu Linh, cuối cùng nàng không thể làm gì được đành phải gằng giọng nói, "Nếu ngươi dám khiến Ngao Kim ca ca đau lòng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nói xong, Tiểu Linh xoay người chạy mất, để lại Vân Phong với một đống dấu chấm hỏi trên đầu. Nàng làm gì mà khiến Ngao Kim đau lòng? Với Ngao Kim đau lòng nàng chuyện gì?

Vứt nghi vấn ra sau đầu, Vân Phong chậm rãi đẩy cửa bước vào, quả nhiên có một tiếng rống giận xen tiếng gió thổi ra ngoài, "Lại tới phiền lão tử nữa! Đi tìm Khải lão đầu đi! Người nào còn dám tới phiền lão tử, lão tử cào da của người đó."

Vân Phong bật cười, nhẹ nhàng giậm chân tại chỗ, "Khải trưởng lão e rằng không khá hơn thúc bao nhiêu đâu, nếu giao tất cả mọi chuyện cho ông ấy, Khải trưởng lão sẽ than khổ liên tục mất."

"Nha đầu!" Một ngọn gió thổi lên, Ngao Kim xuất hiện trước mặt nàng, lúc này nàng mới phát hiện vẻ mặt hơi tiều tụy của hắn, không khỏi cau mày, xem ra dạo này thực sự bận tới chân không chạm đất luôn rồi, có nhiều chuyện vặt tới vậy sao?

"Sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải Trạch Nhiên nói ngươi đang bế quan tu luyện sao?" Ngao Kim quan sát Vân Phong từ trên xuống dưới, xoa đầu nàng, "Nha đầu ngươi đã thăng tới Tôn Thần cấp bốn rồi."

Lần này Vân Phong không né tay hắn, nhìn gương mặt tuấn tú râu ria xồm xoàm của Ngao Kim, gương mặt còn hơi tiều tụy, biết mấy ngày nay Sắc Kim đại thúc không dễ chút nào. Hắn thấy Vân Phong đang cười khanh khách chợt ngây người nhìn mình, hai mắt cứ thế nhìn nàng, không muốn dời mắt đi.

Nha đầu đúng là càng ngày càng xinh xắn...

Vân Phong khẽ rụt người lại, Ngao Kim đặt tay mình xuống, nhìn tay mình khẽ ngây ngẩn, Vân Phong cười, "Hôm nay ta tới là muốn trò chuyện với Sắc Kim đại thúc."

Ngao Kim ngạc nhiên, không kịp phản ứng, "Trò... trò chuyện? Được! Nha đầu muốn ta làm gì ta liền làm theo!"

Vân Phong cười ranh mãnh, tìm một chỗ ngồi xuống, Ngao Kim ngồi đối diện nàng, mặt mày nghiêm túc, "Có chỗ nào cần ta giúp cứ việc nói là được."

Vân Phong cười khan, "Không phải, mấy ngày nay thúc bận chết đi được rồi mà."

Ngao Kim cười trừ, vô thức sờ mặt mới thấy mặt mình không được bóng loáng như xưa, có một số sợi râu li ti chọt ra, "Nha đầu không thích à, ta đi chỉnh đốn lại."

Ngao Kim làm bộ đứng dậy, Vân Phong vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu, vậy cũng được. Chuyện Long tộc đa số toàn vụn vặt, Sắc Kim đại thúc có cần người có thể giúp thúc chia sẻ một chút không?"

"Khải lão đầu kia san sẻ công việc rất tốt, lão già kia làm không tồi."

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, xem ra thật sự không thể nói chuyện vòng vo được với Sắc Kim đại thúc, nếu không sẽ chẳng đi được tới đâu cả, "Ý của ta là, Long tộc vẫn còn quá ít người, để tộc quần đông đảo và phát triển, cũng nên... suy tính lớn mạnh chút."

Ngao Kim ngẩng ra, tộc quần lớn mạnh...

"Quả thực nên thế, sau khi đám Hồng Long chết bầm kia phản bội, Long tộc ít đi trông thấy, xem ra nên thúc giục sinh con thôi."

Lời hắn nói làm Vân Phong xét chút cười phá lên, "Không lo tộc nhân khác, ý của ta là... Sắc Kim đại thúc kìa, có phải cũng nên tìm một bạn lữ không? Có thể kéo dài huyết mạch Kim Long, còn có người trợ giúp thúc một chút."

Ngao Kim trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Vân Phong, bắt đầu hơi hiểu ý của nàng, đột nhiên gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, hệt như một quả táo. Vân Phong thấy hắn đột nhiên đỏ mặt, chợt thấy có gì đó không đúng.

"Nha đầu, ý ngươi là... nói là... ngươi..." Mắt Ngao Kim sáng lên, nhìn chằm chằm Vân Phong, không dám tin có phải thật không. Nha đầu nói vậy là muốn thành bạn lữ của hắn? Khúc Lam Y thì sao? Nàng không thích sao? Lòng Ngao Kim rối thành một nùi.

Vân Phong hỏi lại, "Sắc Kim đại thúc, thúc có tính tìm một người làm bạn lữ không?"

"Muốn." Ngao Kim nhanh chóng trả lời, chỉ cần là ngươi là được!

Vân Phong khẽ cau mày, thì ra Sắc Kim đại thúc thực sự có ý này, chẳng lẽ Yên Nhiên thật chó ngáp phải ruồi? Nàng im lặng mấy giây, từ từ nói ý của Yên Nhiên cho hắn nghe, gương mặt tuấn tú vốn đang đỏ của hắn dần kéo mây đen, hai mắt sáng lên tia không vui, càng ngày càng có sắc thái âm u tức giận.

Mặt Ngao Kim nhanh chóng lạnh tanh, im lặng không nói lời nào, trái tim vẫn đang đập cuồng loạn như cũ, nhưng vừa rồi là vui sướng hốt hoảng, bây giờ là tức giận.

Vân Phong nói xong hai ba câu mới nhìn vẻ mặt Ngao Kim, lập tức nhận thấy Yên Nhiên đã chọc giận tới vị Thiếu Chủ Long tộc này rồi, mộng si của Kỳ Thôn tộc chỉ có thể tan vỡ. Đây là kết quả nàng đã sớm ngờ tới, nàng nói ra cũng là để cảnh tỉnh Ngao Kim, dã tâm của Kỳ Thôn tộc không hề nhỏ.

"Kỳ Thôn tộc có suy nghĩ này, sau này Sắc Kim đại thúc nên chú ý họ nhiều chút thì hơn, tránh cho họ sau lưng..."

"Nha đầu, nàng ta xin ngươi nói những lời này, vậy là ngươi chủ động muốn truyền lại cho ta sao?" Ngao Kim nặng nề hỏi.

Vân Phong giật mình, "Là Yên Nhiên cầu xin ta... ta không chủ động tác hợp, dù sao huyết mạch Kỳ Thôn tộc không xứng với thúc."

Ngao Kim thầm thở phào một hơi, không đợi hắn mở miệng, lời nói tiếp theo của nàng đã hoàn toàn khơi bùng lửa giận trong hắn.

"Nếu bàn về huyết mạch, vẫn là Long tộc tốt hơn, nếu Sắc Kim đại thúc thực sự có ý, có thể chọn một người trong tộc xứng đôi với thúc, nếu như thế..."

"Đủ rồi!" Ngao Kim gầm lên, hai mắt bốc cháy hừng hực.

Vân Phong khó hiểu, đây là lần đầu tiên Ngao Kim nổi giận với mình, rốt cuộc là vì sao?

"Cứ thế mà hy vọng ta có thể tìm được bạn lữ?" Ngao Kim nghiến răng rít lên, "Ngươi chán ghét ta, muốn ta nhanh chóng cách xa ngươi ra à?"

Vân Phong ngạc nhiên, "Ta không có ý đó, ta..."

"Vậy thì đừng nhắc lại mấy lời đó." Hắn nhìn Vân Phong, đáy mắt dậy lên từng đợt sóng phức tạp, lần đầu tiên Ngao Kim cảm nhận được tư vị bị nữ nhân mình yêu mến thoái thác, cảm giác đau lòng khi nãy lại ập tới, khiến trái tim hắn như đang bị véo mấy cái, đây chính là cảm giác thích một người sao?

"Được, ta sẽ không nhắc lại nữa." Vân Phong nói, vẻ mặt dần lạnh đi, Ngao Kim thấy thế có chút hối hận vì khi nãy đã nói bằng giọng điệu đó, có khi nào khiến nha đầu hiểu lầm chuyện gì không...

"Nha đầu, ta..."

"Không sao, ta không làm phiền nữa." Vân Phong nói xong xoay người muốn đi, Ngao Kim hốt hoảng, không thể để nàng đi được. Lập tức vung tay lên, cửa phòng đóng sầm lại, Vân Phong nhíu mày, lại muốn làm gì thế? Nàng đã không can dự nữa rồi mà.

"Không được đi." Ngao Kim gầm lên, Vân Phong nhăn mày, hắn nhìn đôi mắt trong veo của nàng, càng hy vọng hơn đôi mắt kia sẽ chỉ nhìn mình, chỉ nhìn duy nhất mỗi hắn, nhưng mà người đầu tiên đi vào lòng nàng lại không phải là hắn... Ngao Kim nghĩ tới đây, nắm chặt đấm tay, "Trong lòng ta đã có ứng cử bạn lữ rồi, nha đầu không cần quan tâm cho ta."

Vân Phong ngạc nhiên, đã có người thầm thương rồi? Chuyện này xảy ra lúc nào?

"Là ngươi Long tộc sao? Hay là... một người ta không biết?"

Mắt hắn hơi lóe lên, lí nhí nói, "Nha đầu, ngươi vẫn không rõ ta đang nói gì sao?"

Vân Phong cau mày, nàng nên hiểu cái gì cơ? Rốt cuộc Ngao Kim muốn nói gì với nàng? Ngao Kim thấy vẻ mặt của nàng mới biết vừa rồi mình đã ám chỉ trắng trợn, thân hình lóe lên, tiếp đó vươn tay bế nàng lên, giống như khi trước, kiểu ôm một đứa trẻ, Vân Phong thình lình bị đỡ lấy mông, dưới nách đột nhiên bị xách lên, cứ như thế bị nhấc bổng, hành động đó khiến nàng thẹn quá hóa giận, nàng đâu phải là đứa trẻ như trước nữa.

"Thả ta xuống!" Vân Phong tức tối nhìn Ngao Kim, nhưng hắn không chịu buông ra, vẫn vững vàng bế nàng lên, đôi mắt không đáy nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp trước mặt, giống như muốn khắc sâu vào lòng, in dấu thật rõ ràng.

"Ngoại trừ ngươi, ta không để ý tới bất kỳ ai cả, có lẽ là từ rất lâu trước đây, trong lòng của ta chỉ có thể chứa được mỗi ngươi, không thể chứa thêm được bất kỳ ai nữa. Nha đầu, ta thích ngươi, Vân Phong, ta thích ngươi."

Câu nói này như sấm sét ngang trời giáng xuống thế giới của Vân Phong, nổ tung đầu nàng tới choáng váng, có chút lúng túng không biết làm sao. Đôi mắt vàng của Ngao Kim sáng rực khác thường, Vân Phong nhìn mà thấy hoảng hốt, hắn nói xong, cảm giác trong lòng như buông được một tảng đá lớn, có lẽ hắn sớm nên nói điều đó ra, nếu sớm làm thế, có lẽ người đầu tiên vào tim nàng có thể là mình.

Vân Phong trợn to mắt, hắn thấy nàng ngơ ngác không khỏi phụt người, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, vuốt đầu nàng, "Sao thế, ngốc rồi?"

Tóc Vân Phong bị Ngao Kim vò rối, nàng vẫn đang chìm trong câu nói kia. Ngao Kim thích nàng? Ngao Kim thích càng cơ á? Dây thần kinh của Vân Phong bắt đầu chuyển động, đây là phái nam đầu tiên trừ Khúc Lam Y biểu hiện rõ ràng thích mình ra ngoài. Nhất thời nàng không biết phản ứng ra sao, Ngao Kim trong cảm nhận của nàng là một người bạn thân đáng tin cậy, nàng im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng phức tạp.

"Nha đầu, ta nói ra không phải để lấy được bất kỳ một đáp án nào từ ngươi, ta biết người trong lòng ngươi là ai, ta cũng sẽ không yêu cầu ngươi làm gì, ta chỉ đơn giản muốn nói cho ngươi biết phần tình cảm này thôi, ta không hy vọng ngươi sẽ có gì thay đổi vì những lời ta đã nói trước đó."

Vân Phong ngẩng đầu lên, nét mặt lúc này của hắn mang theo sự đau đớn không biết làm sao.

"Xin lỗi...!" Vân Phong chỉ có thể nói được câu này, Ngao Kim nghe xong thở dài cái thượt, đưa tay xoa đầu nàng, "Đừng nói xin lỗi với ta, bất cứ lúc nào cũng đừng nói xin lỗi với ta."

Vân Phong gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt khác với thường ngày của nàng mà không biết nên vui hay buồn, nói ra tình cảm của mình suy cho cùng vẫn sẽ khiến nha đầu bối rối, có khi nào sau này nha đầu sẽ đối xử với mình khác đi không?

"Nha đầu, ta..." Ngao Kim nói, nhưng lại không biết nên nói gì, tình cảm đã thổ lộ luôn rồi, không thể trở lại như trước được nữa.

"Ta hiểu mà." Vân Phong ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, "Ta biết Sắc Kim đại thúc muốn nói gì, dù sao tình cảm này dành cho ta cũng rất quý báu, mặc dù không thể đáp lại... nhưng ta sẽ ghi tạc trong lòng."

Trái tim Ngao Kim đánh thịch một cái, đủ rồi, hắn nhận được những lời này là đủ rồi.

"Được!" Giọng Ngao Kim hơi run, "Từ nay về sau, ta sẽ không nói như thế với ngươi nữa đâu, ta vẫn là Sắc Kim đại thúc của ngươi, còn ngươi là nha đầu của ta."

Vân Phong gật đầu, ánh mắt ảm đạm đi, "Ta cũng sẽ không nói những lời vừa rồi nữa, đó là tất cả những gì ta muốn nói, Sắc Kim đại thúc quên đi là được rồi, phía Yên Nhiên bên kia ta sẽ từ chối."

Ngao Kim cười khẽ, "Khỏi cần quên, nếu như không phải ngươi nói với ta mấy thứ này, ta thật đúng là không ngờ dã tâm và tự tin của Kỳ Thôn tộc lại lớn đến như thế, muốn kết thân với Long tộc... Dám tính toán lão tử? Lão tử có thể dễ dàng bị tính kế thế sao?"

Nghe xưng hô thô tục kia, Vân Phong thầm thở phào, Ngao Kim vẫn là Ngao Kim của ngày trước, không hề thay đổi chút nào, phần chân tình này đối với nàng cũng không phải gánh nặng, mà là một đoạn ký ức đẹp.

"Ta sẽ chú ý Kỳ Thôn tộc hơn, bọn họ không có dị động thì không sao, nếu như có dị động lão tử sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho chúng. Còn Yên Nhiên kia, chuyện này đích thân lão tử sẽ đi nói rõ với Kỳ Thôn tộc, tránh cho đám Kỳ Thôn kia thật sự cho rằng lão tử dễ bắt nạt."

Vân Phong bật cười, xem ra Yên Nhiên lại sắp mất mặt trước toàn tộc rồi, khi nghĩ ra ý này nàng ta nên nghĩ tới hậu quả hôm nay, với tính tình của Ngao Kim còn không lột mấy lớp da của nàng ta sao?

"Xem ra ngươi chuẩn bị rời khỏi Bắc Hải Vực?" Ngao Kim nhìn nàng, hỏi.

Vân Phong kể lại tin tức người Huyết Hồn đã tiết lộ cho hắn nghe, hắn nghe xong vẻ mặt phức tạp, "Hay là ta đích thân đi với ngươi một chuyến cho an toàn?"

"Lần này ta tới Đông Hải Vực, thời gian vô chừng, không rõ sẽ có chuyện gì xảy ra ở Đông Hải Vực, tìm kiếm mảnh bản đồ và căn cứ Huyết Hồn trong dãy núi Thâm Uyên không thể một sớm một chiều mới giải quyết xong, Sắc Kim đại thúc là Thiếu Chủ Long tộc, lâu ngày không ở trong tộc, chuyện trong tộc phải làm thế nào?"

"Có cái gì khó, toàn bộ dựa vào Khải lão đầu hết là được." Ngao Kim nói, Vân Phong phì cười, "Khải trưởng lão chắc chắn có thể làm, nhưng cũng không thể cố ôm được toàn bộ. Sau mấy ngày nữa Long tộc có thể sẽ sa sút, thúc rời đi sao được?"

"Không được! Lão tử không yên lòng ngươi!" Ngao Kim gào lên, "Phái thêm mấy con rồng theo đi, lão tử vẫn không yên tâm. Trừ phi đích thân ta đi theo."

Vân Phong cười, "Long tộc lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, Thiếu Chủ như thúc không có ở đây, chẳng phải thiên hạ đại loạn sao? Nếu như ngươi thực sự không an tâm, đại khái có thể phái mấy Long tộc thực lực cao cường đi theo ta... ta cũng có thể thông qua họ liên lạc với ngươi bất cứ lúc nào, đợi đến lúc ta tìm được căn cứ Huyết Hồn, chắc chắn sẽ thông báo lại với ngươi."

Nghe Vân Phong nói thế, Ngao Kim hơi yên tâm, hắn lo nhất là Vân Phong sẽ kích động, hắn không tự đi không được, nhưng dù gì Long tộc thực sự có rất nhiều chuyện cần tới hắn, hắn cơ bản không đi được, chỉ có thể đợi đến khi căn cơ Long tộc dưới Vô Tận Hải đã đủ sâu, hắn mới có thể làm Ngao Kim như trước.

"Ta sẽ phái mấy tên có thực lực đi theo ngươi, một khi tìm được ăn cứ Huyết Hồn không được kích động, để bọn họ trở về truyền lời cho ta, ta tới chỗ ngươi."

Vân Phong cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua lòng, lời cảm ơn đã sớm nói, hơn nữa tình cảm này không phải chỉ một câu cảm ơn là có thể diễn tả hết.

"Ừm, ta biết rồi." Vân Phong gật đầu, "Nhưng mà đừng nhiều quá, một hai người là được rồi."

Ngao Kim im lặng một chốc, "Ngươi nói đúng, mới vào Đông Hải vẫn nên dẫn ít người theo thôi, mang theo nhiều lũ rồng chết bầm kia ngược lại làm xấu chuyện của ngươi."

Vân Phong và Ngao Kim lại hàn thuyên thêm một lát, lúc này mới cáo biệt rời đi, chưa tới hai ngày sau nàng quyết định lên đường đi Đông Hải. Trở lại tiểu viện của mình bắt gặp Trạch Nhiên, hắn thấy nàng quay lại mỉm cười, "Về rồi?"

Vân Phong đáp "Ừ", cười với hắn, "Hai ngày nữa ta quyết định đi Đông Hải, ngươi thì sao? Về Vạn Thú Sơn Mạch à?"

Sắc mặt hắn hơi đổi, "Không, ta tới Đông Hải với ngươi, ngươi muốn đối phó với Huyết Hồn đương nhiên cần hỗ trợ, ta giúp ngươi là tốt nhất, giải quyết xong chuyện ngươi rồi ta lại về Vạn Thú Sơn Mạch. Chuyện của ta... không vội..."

"Thật sự không vội sao? Đừng vì chuyện của ta mà khiến bản thân trễ nãi, trễ nãi người quan trọng của ngươi."

Trạch Nhiên ngạc nhiên, sau đó người khổ, "Người quan trọng? Ở đó làm gì có người nào quan trọng."

Vân Phong bật cười, ngồi bệch xuống đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời Vô Tận Hải, vẫn là màu xanh dương trong vắt. Trạch Nhiên im lặng ngắm nhìn sườn mặt nàng, rất muốn hỏi giữa nàng và Ngao Kim đã nói gì, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, hai người cứ im lặng như thế nhìn không trung, không nói một lời nào, nhưng trong lòng và khóe miệng Trạch Nhiên lại đang cười, có những lúc im lặng làm bạn như thế này chính là hạnh phúc.

Hai ngày sau xảy ra rất nhiều chuyện, Ngao Kim đích thân tới Kỳ Thôn tộc, Yên Nhiên cực kỳ vui mừng vốn tưởng rằng Ngao Kim đồng ý thỉnh cầu của mình, nhưng không ngờ lời hắn nói khiến nàng ta vô dùng mất mặt, trước toàn tộc không ngóc đầu lên được. Kỳ Thôn tộc cũng vì thế mà đắc tội Thiếu Chủ Long tộc, toàn tộc không khỏi lén lút phê bình Yên Nhiên, cho rằng nàng theo ý muốn cá nhân, ngược lại làm liên lụy tới cả Kỳ Thôn tộc.

Kỳ Thôn tộc sau này dù có cẩn thận thế nào đi nữa cũng sẽ rất khó có được sự tin tưởng của Long tộc, chỉ có thể cẩn thận làm ăn trên lãnh thổ nhỏ của mình, trước đây còn Ly Ly tộc họ còn có thể càn rỡ chút, nhưng từ khi Long tộc thay thế lên quản lý, cuộc sống Kỳ Thôn tộc e dè hơn, dù sao Ly Ly cũng không cùng một bậc với Long tộc.

Địa vị của Yên Nhiên cũng vì chuyện này mà rơi thảm hại, Kỳ Thôn tộc vì chuyện này mà kích động Long tộc, đương nhiên Kỳ Thôn tộc quy hết toàn bộ lỗi lên đầu nàng ta, Yên Nhiên không còn hăng hái như trước, địa vị trong tộc đã không còn lớn như trước đây, tình cảnh quẫn bách khó khăn khiến nàng ta đẩy hết trách nhiệm lên người Vân Phong, nhưng Yên Nhiên vẫn còn lý trí, nàng ta đương nhiên không phải đối thủ của Vân Phong, đành phải cắn răng nuốt toàn bộ lửa giận trong bụng xuống.

Những ngày sau Yên Nhiên càng ngày càng khó sống, Vân Phong khi biết được chỉ cười không quan tâm, dù sao chẳng bao lâu nữa nàng cũng tới Đông Hải rồi. Vào ngày trước khi khởi hành, hỗ trợ Long tộc được đưa tới, là hai người trẻ tuổi mặt mày nghiêm túc ít nói.

Trước đây Vân Phong không chú ý tới họ, hai người tới chỗ Vân Phong cũng rất ít nói chuyện, chỉ im lặng ở cạnh nàng, thực lực của hai người đều là Tôn Thần cấp bốn, thực sự là một trợ lực lớn với nàng. Ngao Kim quả nhiên phái người tinh anh của Long tộc tới.

Mộc Thương Hải vốn tưởng chắc không có ai ít nói hơn hắn, nhưng từ khi hai tiểu tử Long tộc tới, Mộc Thương Hải triệt để bị đánh bại. Vân Phong hỏi tên họ, hai người mau lẹ trả lời, "Long Tam, Long Ngũ." Không còn lời thừa nào khác, dù Vân Phong có dẫn dụ bọn họ nói chuyện thế nào, bọn họ vẫn nhất quyết không mở miệng, cuối cùng nàng tuyên bố bỏ cuộc, có hai người im lặng theo thế này cũng tốt.

Qua hai ngày, Vân Phong chính thức từ biệt Bắc Hải Vực, tới biên giới Bắc Hải và Đông Hải. Ngao Kim dặn đi dặn lại hai thiếu niên Long tộc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngao Kim, Vân Phong cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nàng mượn hai người này còn chưa làm gì mà.

Mộc Thương Hải ra khỏi Long Điện, cùng Trạch Nhiên đứng cạnh Vân Phong nhìn Ngao Kim ra lệnh, cả hai người giật nhẹ khóe miệng từ chối cho ý kiến.

"Nha đầu, hai tiểu tử này sẽ bảo vệ ngươi, yên tâm." Ngao Kim và hai thanh niên Long tộc đi tới, Ngao Kim cười khanh khách với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net