Chương 4: Hỏi cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nguyễn Uyên Hàm và Phù Thúc Hoành chậm rãi chia sẻ với nhau về nội dung triết lý của kinh dịch; gốc rễ của vạn vật, sự vận hành của càn khôn, thông qua âm dương liệu có thể điều hoà tất thảy?

Trong lòng Nguyễn  Uyên Hàm lúc này chứa đầy những sầu muộn và ngổn ngang.

Làm cách nào để trở về thế kỷ 21?

Tà dương đã tắt, trên con đường về khách trọ chỉ còn ánh đèn phố. Cách chưa đến năm thước nữa, một người đàn ông bóng dáng cao thẳng, khoác một chiếc áo dày, tay cầm ngọn đèn, đang vội vàng bước ra từ cửa trọ.

"Tiểu thư" Xuân mở to hai mắt, như cố gắng nhìn rõ "Cô trông kìa, đằng kia hình như chính là Công tử?"

"Là anh trai của em ư?" Phù Thúc Hoành tròn xoe mắt hỏi.

"Dạ, là anh cả của em" Nguyễn Uyên Hàm trả lời khẳng định.

Cô đoán chắc vị thư sinh này đang bị vẻ ngoài của anh trai cô làm cho bất ngờ rồi.

Lần đầu tiên gặp Nguyễn Lập Tân, cô cũng bất ngờ như Phù Thúc Hoành vậy. Từ vẻ ngoài thanh tú lại không mất đi nét nam tính, đến vóc dáng cao gầy nhưng không mong manh yếu đuối. Chỉ biết rằng Nguyễn Lập Tân đứng gần bất cứ ai thì chính là hạc ở giữa bầy gà.

Nguyễn Lập Tân đang đi về phía ba người bọn họ.

Bỗng nhiên có một ngọn gió thổi đến làm Nguyễn Uyên Hàm cảm thấy lạnh hết cả tóc gáy.

"Anh Lập Tân ơi" Nguyễn Uyên Hàm lấy lùi làm tiến, đợi lúc Nguyễn Lập Tân cách họ còn mười bước, lên tiếng gọi.

Nguyễn Lập Tân nghiêm mặt nhìn cô, ánh mắt nhìn sang hướng Phù Thúc Hoành, phảng phất bầu không khí trở nên nghiêm trang.

"Xin chào, ta là anh cả của Uyên Hàm, Nguyễn Lập Tân" Chất giọng từ tốn, điềm tĩnh "Xin hỏi cao danh quý tánh của công tử?"

"Ta là Phù Thúc Hoành, có duyên gặp được Uyên Hàm và hai vị tiểu thư công tử khác trong quán ăn, mải mê nói chuyện, thấy trời đã tối mà Uyên Hàm và Xuân đều là phận nữ nhi. Ta không an tâm, nên đưa họ về" Phù Thúc Hoành ngay thẳng giải thích.

"Cảm ơn công tử đã có lòng đưa em ta về" Nguyễn Lập Tân nở nụ cười đặc trưng của các thương nhân.

Hàn huyên vài câu, hai anh em nhà họ Nguyễn chia tay Phù Thúc Hoành rồi tiến về phía khách trọ.

Nguyễn Uyên Hàm luôn cảm thấy vừa kính vừa sợ dành cho Nguyễn Lập Tân. Lần đầu cô gặp được y là hơn một tháng sau khi tỉnh lại. Khác với Nguyễn Uyển Dư dịu dàng như nước, yêu thương thân chủ như bảo bối, thì kí ức của thân chủ về người anh cả này lúc nào cũng là một người lạnh nhạt, nghiêm trang, gần thì ít xa thì nhiều. Một năm mười hai tháng đã hết mười tháng đi sang vùng khác, gặp gỡ nhau cũng rất kiệm lời.

Nhưng mà đó là kí ức của thân chủ khi mới mười ba tuổi, còn Nguyễn Uyên Hàm đã hai mươi tư tuổi, một người đến từ tương lai thì lại khác.

Nguyễn Uyên Hàm còn nhớ lần đầu Nguyễn Lập Tân nhìn cô, đó là một ánh mắt sắc bén đánh giá, cảm giác bị nhìn đến xuyên thấu tâm can, đến nỗi cô cảm thấy hoảng hốt, không biết bản thân sai sót ở đâu. Nên từ đó về sau, mỗi khi gặp Nguyễn Lập Tân cô đều sợ bóng sợ gió, sợ bản thân bị phát hiện không phải là em gái người ta.

Nguyễn Uyên Hàm là một người rất thích hóng chuyện lại giỏi quan sát, nên chỉ trong vài tháng đầu ở trong phủ, cô đã biết hết mọi thứ về những người ở đây chỉ trừ người anh cả đang đi làm ăn xa.

Trước đây, cô hay bâng quơ hỏi Xuân về Nguyễn Lập Tân. Xuân tuổi còn nhỏ, nên tất cả những gì Xuân biết đều là do đám gia nhân trong phủ truyền tai nhau. Có những chuyện về y, cũng không phải bí mật gì.

Ví như, Nguyễn Lập Tân từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu ra bên ngoài đàm phán công việc giao thương, ban đầu y chỉ lo quản việc ở Kinh thành, nhưng sau này tiếp quản luôn cả vùng Lam Kinh. Công việc ở Lam Kinh càng lúc càng bận rộn, y từ ở vài ngày đến hai ba tháng rồi trở thành cứ năm tháng nửa năm mới về phủ một lần, còn công việc ở Đông Kinh bèn để Nguyễn Uyển Dư phụ giúp lo liệu.

Đám người hầu trong phủ luôn cảm thấy y là người kín kẽ, lạnh nhạt nên họ không dám tùy tiện đến gần y.

Sau này, Nguyễn Uyên Hàm càng hiểu rõ, thương nhân lấy tín làm đầu như Nguyễn Lập Tân, còn trẻ đã là ông chủ lớn, tâm tư tuyệt đối không tầm thường.

"Đợi bốn hôm nữa chúng ta sẽ quay về Đông Kinh" Nguyễn Lập Tân vừa đi vừa nói " Em tranh thủ thu xếp đi nhé"

"Sao lại nhanh thế ạ?" Lịch trình chuyến đi này của họ cũng hơn một tháng nhưng hiện tại chỉ vừa đến đây được gần nửa tháng "Không phải cuối tháng này chúng ta mới về ư?"

Nói xong, Nguyễn Uyên Hàm xoay người ra hiệu với Xuân đưa đồ cho mình rồi về phòng trước, còn bản thân thì đi theo sau Nguyễn Lập Tân.

"Công việc ở đây đã xong, vốn định để ra nửa tháng cho em với Uyển Dư đi chơi" Vào đến cửa, Nguyễn Lập Tân cởi áo choàng ra, đi đến tủ nhỏ được bố trí trong phòng để lấy ra một lá thư đưa cho cô "Phụ thân gửi thư, nói rằng con trai nhà họ Trình đỗ kỳ thi hội, nay họ đến nhà hỏi cưới Uyển Dư, tiền trảm hậu tấu, ngay cả ngày cưới cũng đã xem trước!"

"Là công tử Trình Di Hoà ạ?" Nguyễn Uyên Hàm nhíu mày, thắc mắc hỏi "Chị Dư đã biết chưa ạ"

Nhà họ Trình là nổi tiếng tại Đông Kinh nhờ các cửa hàng kinh doanh vải vóc. Chỉ đơn thuần kinh doanh, không tham gia vào quan lộ; Nhưng trưởng nam nhà họ lại là một người thú vị, hắn thích đọc sách, hết thi Hương rồi đến thi Hội tương lai chắc cũng sẽ thi Đình nhưng lại chẳng thấy đoái hoài gì đến việc làm quan.

"Lúc chiều nhận thư, Uyển Dư cũng có mặt"  Nguyễn Lập Tân nhìn cô cười giải thích " Còn mỗi em thôi Hàm ạ, đi chơi không biết đường về gì cả"

"Anh không có ý kiến gì ư? Mấy lần anh về nhà, Trình Di Hoà đến thăm hỏi, em thấy anh có vẻ không ưng công tử nhà họ Trình lắm"

"Ừ, ta không ưng, một kẻ quái gỡ. Nhưng Uyển Dư thích hắn, thì ta phải làm sao?" Nguyễn Lập Tân lại lấy ra một túi nhỏ đưa cho cô "Đây là quả hồng khô, ta mua lúc trên đường về, cho em" 

Nguyễn Lập Tân lại rót tiếp cho cô một chén trà.

"Hàm à, em cũng không còn nhỏ nữa, ta chỉ có hai cô em gái là em với Dư thôi" Nguyễn Lập Tân nghiêm túc nói "Trình Di Hoà tốt thì có tốt nhưng với cái tính xem nhẹ danh vọng của hắn sẽ khiến Dư vất vả nhiều. Còn em – ta không mong cầu em sẽ cưới một người xuất thân phú quý hiển hách, chỉ cần tìm một người có thể yêu thương chăm sóc cho em tốt là được, còn những thứ khác có thể tính sau"

Nguyễn Uyên Hàm nghe mà cảm thấy lâng lâng ấm áp trong lòng, bản thân ở thế kỷ 21 làm một công nhân lương thiện, làm tháng nào tiêu tháng đó, không dư giả gì nhiều. Xuyên đến thế giới này cũng đã ba năm, lần nào cảm nhận được sự giàu có của thân chủ này cũng cảm thấy bồi hồi khó tả.

Phải giàu đến mức nào, mà ở cái thời đại này, có thể xem nhẹ chuyện môn đăng hậu đối, xem nhẹ luôn xuất thân của nhà trai?

"Ôi em vẫn còn nhỏ mà, nhưng sao anh lại nói chị Dư sẽ vất vả ạ? Em thấy công tử Trình Di Hoà đối xử tốt với chị Dư, Nhà họ Trình cũng giàu có mà anh?" Nguyễn Uyên Hàm vừa bốc quả hồng khô vừa hỏi.

"Em nghĩ sao nhà đó lại gấp gáp muốn cưới Uyển Dư đến vậy? Vì hai đứa chúng nó tâm đầu ý hợp ư?"

Nguyễn Uyên Hàm chớp mắt tỏ vẻ như có gì không đúng ư?

"Gia chủ nhà họ Trình đã lớn tuổi, lại chỉ có một đứa con là Trình Di Hoà nhưng hắn lại không đoái hoài đến sản nghiệp, hết đọc sách rồi lại đi thi, nếu hắn làm quan thì cũng có chút công danh, miễn cưỡng tạm ổn; nhưng hắn lại không, hắn như vậy em nghĩ bọn họ không sốt ruột sao?" Nguyễn Lập Tân giọng đều đều nhàn nhạt nói "Uyển Dư lại có tiếng giỏi giang trong giới thương nhân tại Đông Kinh còn xuất thân từ phủ Huyện hầu, lại thêm chuyện hai bên đều có ý, chỉ bấy nhiêu thôi đủ để nhà họ Trình nở mặt nở mày, vui như mở hội"

"Thì có khác gì khi chị Dư quản lý công việc của nhà mình tại Đông Kinh đâu ạ?" Nguyễn Uyên Hàm cảm thấy rất khó hiểu, vì căn bản trong suy nghĩ của cô Nguyễn Uyển Dư chỉ chuyển công tác từ nhà họ Nguyễn sang nhà họ Trình thôi.

"Sản nghiệp nhà họ nhìn bề nổi thì chỉ ở tại Đông Kinh thôi nhưng ta cũng là người làm ăn nên ít nhiều biết được sản nghiệp ngầm của bọn họ lớn đến đâu" Nguyễn Lập Tân chậm rãi giảng cho cô nghe "Trình Di Hoà không đứng ra làm chủ thì mọi chuyện sẽ phải tới tay Uyển Dư, tức là Uyển Dư phải gồng gánh cả sản nghiệp bề nổi và ngầm của nhà chồng, em hiểu không?"

"Anh ơi, anh đang xót chị Dư ư?" Nguyễn Uyên Hàm nhỏ giọng hỏi.

"Hàm à, ở nhà chúng ta, Uyển Dư chỉ đảm nhận việc kinh doanh ở Đông Kinh, chưa từng phải vất vả đi đến các vùng khác, nhìn chung rất đơn giản. Nhưng đến nhà họ Trình, sẽ không còn giống như ở nhà nữa, mọi thứ sẽ phức tạp, Dư sẽ vất vả nhiều. Hơn nữa, hai vị gia trưởng nhà đó cũng không như bề ngoài"

"Anh ơi, anh đừng lo lắng quá, công tử nhà họ Trình sẽ chăm sóc tốt cho chị Dư thôi" Nguyễn Lập Tân lần đầu tiên nói ra suy nghĩ của mình thật sự làm Nguyễn Uyên Hàm lòng rối như tơ không biết phải làm sao

"Thôi, muộn rồi, em cũng về nghỉ ngơi đi" Nguyễn Lập Tân thấy cô bắt đầu rối ren, tránh để cô ưu tư nhiều thêm, bèn hạ lệnh đuổi khách, Nguyễn Uyên Hàm ngoan ngoãn nghe lời.

"Nhớ sang chỗ Uyển Dư nói một tiếng, tránh cho khỏi lo lắng, khi nãy Dư cũng muốn đi tìm em, nhưng ta cản lại đấy"

Nguyễn Uyên Hàm chúc Nguyễn Lập Tân ngủ ngon rồi mang theo nét ưu tư bước chân rời khỏi phòng.

"Em quên mất, có cái này, em mua cho anh" Nguyễn Uyên Hàm vừa mới ưu tư đó, đã nhanh chóng khôi phục sự hoạt bát, nở nụ cười nịnh nọt, rút từ trong túi của mình một cái hộp nhỏ "Túi tiền đó, em thấy họ thêu đẹp nên mua"

Nguyễn Lập Tân nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng không giấu đi sự cưng chiều nơi đáy mắt, y mở hộp nhỏ ra tròn đó có một chiếc túi may bằng vải gấm trắng, trên túi thêu hình mây nước bằng chỉ xanh, nhìn rất tinh tế "Được rồi, cảm ơn em nhé, ta rất thích"

Nguyễn Uyên Hàm rời khỏi phòng của Nguyễn Lập Tân, trên đường về thấy phòng của Nguyễn Uyển Dư vẫn còn sáng đèn thì ghé vào nói chuyện.

Nguyễn Uyển Dư trách cô đi chơi về muộn không chú ý đến sức khoẻ của mình, nơi này cũng không thân thuộc gì, không sợ nguy hiểm ư?

Nguyễn Uyên Hàm ôm tay Nguyễn Uyển Dư làm nũng xin được ngủ cùng, kể rằng hôm nay đi chơi vui lắm, gặp gỡ được vài bằng hữu mới. Họ là những con người thú vị, một vị thư sinh nho nhã cùng một đôi chị em đều đến từ nơi khác. Trong đó có vị công tử cùng tuổi có dung mạo rất xuất chúng. Nếu có cơ hội, Cô sẽ dẫn Nguyễn Uyển Dư cùng gặp họ.

Đêm hôm đó, hai chị em bọn họ đã cùng nhau tâm sự về chuyện của tương lai. Như là, sau khi Nguyễn Uyển Dư gả đi rồi cho đến một ngày nào đó Nguyễn Uyên Hàm cũng gặp được ý chung nhân.

"Em sẽ chỉ gả cho người mà người đó cả đời này chỉ cưới một mình em làm vợ thôi" Nguyễn Uyên Hàm đăm chiêu nói

Văn hoá thời này vẫn chấp nhận chế độ đa thê, mà Nguyễn Uyên Hàm đã tiếp nhận giáo dục của hiện đại, tôn thờ tình yêu thuần khiết, hôn nhân lý tưởng một vợ một chồng trong suốt hơn hai mươi năm.

Làm sao chấp nhận được kiếp chồng chung?

"Liệu sẽ có một người nam nhân như thế ư?" Nguyễn Uyên Dư hỏi cô như vẻ chuyện lạ lắm.

"Có chứ ạ" Cô nhẹ nhàng đáp "Em đã kể với chị em gặp được ba vị bằng hữu mới. Trong đó, có một anh, tên là Phù Thúc Hoành, anh ấy nói rằng, sau này anh ấy cưới vợ, cũng chỉ cưới một người vợ duy nhất thôi"

"Nghe thật lãng mạn nhỉ?" Nguyễn Uyển Dư cười nói "Nhưng Hàm à, một đời người rất dài, miệng lưỡi nam nhân không đáng tin"

Nguyễn Uyên Hàm xoay sang nhìn Nguyễn Uyển Dư "Chị không mong Công tử Di Hoà chỉ có duy nhất một mình chị ư"

"Ta cũng mong là như vậy" Nguyễn Uyển Dư đôi mắt tràn ngập muộn phiền nói "Từ xưa đến nay nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên. Nếu sau này chàng muốn cưới thêm thê thiếp, ta cũng không thể ngăn cản được"

Trăng đã lên cao, khí trời trở nên lạnh lẽo, cõi lòng Nguyễn Uyên Hàm cũng đã chạnh đi.

____________

Hiện tại, Chiêu lại phải lăn đi làm project nên chương sau không biết khi vào viết xong nữa. ╰(▔∀▔)╯


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net