Chương 6: Vườn hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chủ nghĩa vô thần đại khái có thể hiểu là không tin thần linh, không tin ma quỷ." Nguyễn Uyên Hàm giải thích.

Hy Tranh không đáp, không bày tỏ quan điểm, không đồng ý cũng không phủ nhận.

"Sao thế, Công tử nhìn ta như vậy, ta có chút bối rối đấy!"

"Không phải, lần đầu tiên nghe thấy bốn chữ này, hơi lạ lẫm."

"Ấy, vậy thôi không nói nữa, cũng không quan trọng lắm." 

Nguyễn Uyên Hàm nghĩ đến việc làm sao mà Hy Tranh hay bất kỳ ai trong thời đại này từng nghe qua được. Bốn chữ "chủ nghĩa vô thần" chắc phải vài trăm năm sau mới xuất hiện. Nguyễn Uyên Hàm cũng không phải dân học thuật thích đào sâu triết lý nhân sinh, nên trước khi câu chuyện đi qua xa, cô lại một lần nữa chuyển chủ đề.

"Bên kia là vườn hồng à?" Nguyễn Uyên Hàm lơ đãng nói.

Hy Tranh nhìn theo hướng mà Nguyễn Uyên Hàm đang nhìn rồi nhẹ giọng khẳng định "Ừ, là vườn hồng".

"Lúc nãy, lão hòa thượng bên dưới nói với chúng ta rằng vườn hồng đang vào mùa ra hoa mà nhỉ" Nguyễn Uyên Hàm tiếc nuối nói "Sao lại chẳng thấy bông hoa nào cả?"

"Hoa của cây hồng màu vàng nhạt thiên xanh lại mọc xen kẽ lá, hiện tại cũng chưa vào mùa nở rộ, từ đây nhìn qua bên đó khó mà thấy được." Hy Tranh đáp "Muốn đi xem không?"

Vườn hồng cách bọn họ tầm vài chục mét, có vẻ được trồng theo kiểu hoang vu, không có rào chắn gì. Nguyễn Uyên Hàm và Xuân cũng đã leo lên trên đỉnh núi này rồi, đi thêm một chút cũng không phải không thể, nên bọn họ quyết định dọc theo hàng cây đi đến vườn hồng của người dân. 

Các cây hồng được trồng lài theo dốc núi, nên từ góc nhìn của của bọn họ, cảnh vật thiên nhiên không hề bị che khuất, mà còn nhìn rõ ràng các dãy núi non trùng trùng điệp điệp kéo dài vô tận.

"Ta chỉ định ra đây ngắm hoa nhưng không ngờ từ đây nhìn ra đẹp nhỉ, núi non trập trùng." Nguyễn Uyên Hàm nói. "Trong nhà ta thường hay kể lại, năm xưa Thái tổ cũng khởi nghĩa từ vùng thượng du của Đạo Hải Tây này, không biết nhìn từ đây có thấy núi Lam không?"

"Cách nơi này hơn trăm dặm về hướng Tây." Hy Tranh đưa tay lên chỉ "Chúng ta đang ở ngoại ô Gia Miêu ngoại trang, từ đây không nhìn thấy núi Lam được đâu."

"Thật ư? Xa như vậy sao?"

"Đạo Hải Tây phía bắc giáp với Đạo Nam, phía nam giáp với Chiêm Thành, phía đông giáp biển, phía tây giáp với Ai Lao, rộng hơn vạn dặm." Hy Tranh quay sang nhìn cô rồi nói tiếp "Tiểu thư không rành địa chí ư?"

Thất trách, ba năm qua cô không chịu tìm hiểu bản đồ Đại Việt.

Nguyễn Uyên Hàm đang mơ hồ phác họa bản đồ Đại Việt dựa trên bản đồ Việt Nam trong ký ức, rồi tự phiên dịch câu nói của Hy Tranh thành ngôn ngữ hiện đại, nhưng vô nghĩa, dù rất cố gắng nhưng cô vẫn không hình dung ra được.

"Không, ngại quá, ta không giỏi địa chí, phương hướng các kiểu đâu" Nguyễn Uyên Hàm ngại ngùng đáp. "Sử ký của ta cũng chỉ toàn nghe trong nhà kể lại cả thôi, không đọc sách nhiều"

"Ồ, trong nhà tiểu thư kể gì thế?" Vừa nói, Hy Tranh vừa lấy tay ngắt một cành hoa xuống "Đây là hoa của cây hồng"

Nguyễn Uyên Hàm đưa tay nhận lấy, mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu.

"Nghe kể ba mươi năm trước, Thái bảo đương triều Nguyễn Xí có một đàn quân là khuyển?" Nguyễn Uyên Hàm cười nói, cô biết rõ điểm này chứ, nghe kể rất nhiều lần đây là niềm tự hào của phụ thân cô kia mà.

"Năm xưa Thái tổ khởi binh, chọn vùng núi Lam làm nơi căn cơ, sau này mở rộng hết vùng thượng du của Đạo Hải Tây, Tiểu thư biết vì sao không?" Hy Tranh dáng vẻ khoan thai hỏi cô.

Nguyễn Uyên Hàm lắc đầu, ý nói cô không biết.

"Xét về số lượng quân lính, binh khí và lương thực khi ấy, quân Minh đều hơn chúng ta. Vừa phải đối phó với đoàn quân mạnh hơn chúng ta gấp nhiều lần, vừa phải giải quyết xung đột với các tù trưởng của Ai Lao bị quân Minh ở sau giật dây, trước sau bao vây, tình thế khốn đốn vô cùng. Nhưng thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Vùng thượng du Đạo Hải Tây địa thế vững chắc, dễ thủ khó công. Nghĩa quân có thể trốn sâu vào rừng, ám binh bất động, lúc ấy lương thực cạn kiệt nghĩa quân phải tìm nguồn lương thực có sẵn trong rừng, Thái tổ đã phải giết ngựa và voi làm lương thực cho nghĩa quân. Nhưng may mắn, sau này, nghĩa quân được người dân chở che, giúp đỡ nên mới có được ngày hôm nay"

Nghĩa quân mà Hy Tranh nhắc đến, chính là nghĩa quân của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn năm xưa, Thái tổ chính là vua Lê Lợi, tài đức và công lao nhiều không kể hết, và chính ngài là người đã mở ra triều đại cai trị lâu dài nhất trong suốt 4000 năm qua.

Nguyễn Uyên Hàm lẳng lặng nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi giảng giải của Hy Tranh, càng nhìn càng cảm thấy bị vẻ ngoài quân tử ôn nhuận như ngọc của người này lay động. 

Không đúng, không chỉ bởi vẻ ngoài mà còn vì nét đẹp tri thức của Hy Tranh thu hút.

"Sau này, khi đội Khuyển quân được Thái bảo Nguyễn Xí huấn luyện, đã lập nhiều công lắm. Những lúc nghĩa quân bị vây vào thế không còn lương thực, chính những chú chó của Thái bảo đã đi tìm thức ăn về cho nghĩa quân, cũng mấy lần dọa cho quân Minh hoảng sợ." Hy Tranh ôn hòa nhìn cô nói.

"Công tử đã học hành chăm chỉ lắm nhỉ?" Nguyễn Uyên Hàm chân thành khen ngợi.

"Cũng tàm tạm, lúc đi học, giáo thụ của ta giảng phần này rất kỹ."

"Ta ước gì khi ta học sử cũng nhớ tốt như công tử, ít ra ta còn nhớ được binh biến sắp tới diễn ra khi nào." Nguyễn Uyên Hàm thờ dài chán nản nói.

"Tiểu thư nói binh biến gì cơ?" Ánh mắt Hy Tranh nghiêm túc, mất đi tia ôn hoà khi nãy.

Nguyễn Uyên Hàm biết bản thân lỡ lời nói hớ rồi, đứng trước cái nhìn nghiêm túc của Hy Tranh cũng không thể nói rằng Hy Tranh đã nghe sai rồi. Cô chỉ đành lấp liếm vài ba câu. "Ta từng nghiên cứu qua kinh dịch, biết chút thuật gieo quẻ, hôm qua gieo được một quẻ không tốt lắm, đại ý của quẻ ấy là sẽ có đao kiếm va chạm, nhưng ta tài mọn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra và khi nào xảy ra nữa."

Hy Tranh nhướng mày khó tin mà nghe cô giải thích, thật hoang đường.

Nguyễn Uyên Hàm cũng biết rõ, từng lời cô bịa lỗ hổng đầy rẫy, hai chữ binh biến hùng hồn như thế biến thành đao kiếm va chạm, ngay cả cái tên quẻ dịch còn không bịa ra được để gạt người ta, không bị bắt chẹt là may mắn rồi.

"Nếu vậy... lát nữa ta để Trục Lưu đưa hai người xuống núi nhé, đường đi vắng vẻ, quẻ gieo lại xấu, sợ rằng có cướp giữa đường." Hy Tranh ôn hoà nói.

"Không cần đâu, nhà ta có thuê người đi theo cùng rồi, người đông không lo sợ" Nguyễn Uyên Hàm dừng một chút lại nói "Ta nghĩ ta phải đi xuống thôi, không thôi chị của ta lại lo lắng nữa"

"Ta cũng xuống núi, đi chung nhé?"

Nguyễn Uyên Hàm lập tức nhớ đến đoạn đường lên núi lúc nảy, tuy không xa nhưng lại dốc, vậy... có nên để bọn họ đi cùng không nhỉ?

"Phiền công tử quá không? Lúc nãy công tử nói đi từ hướng khác lên mà?"

"Không đâu, đi hướng nào cũng vậy thôi."

Nói rồi bốn người bọn họ cùng nhau rời khỏi vườn hồng, dọc theo con đường khi nãy Nguyễn Uyên Hàm và Xuân đã men theo để đi xuống Khứ Lai Tự.

Trục Lưu và Xuân vẫn cứ im lặng đi theo phía sau công tử và tiểu thư của bọn họ, hạ thấp cảm giác tồn tại đến mức có thể.

"Đường này dốc lắm, Tiểu thư đi phía sau ta đi." Hy Tranh lên tiếng nói.

Nguyễn Uyên Hàm đang âm thầm phát tín hiệu tới vũ trụ. Nam nhân tên Hy Tranh này, lót áo choàng trên gốc cây, đưa xuống núi, đường dốc lại đi phía trước, chăm sóc người khác quá tốt, điểm ân cần ở mức tuyệt đối.

"Công tử này, giúp ta nhắn lại với chị Chi Lan, ta không thể đi dạo với chị ấy được, ba ngày nữa ta phải về Đông Kinh rồi." Nguyễn Uyên Hàm vừa nhìn đường dưới chân vừa nói.

"Ừ, ta sẽ nói lại với chị ấy."

"Hai người ở khách trọ nào thế, ta muốn gửi cho chị ấy vài món đồ."

"Là khách trọ Vĩ Thành."

"Phù Thúc Hoành không phải người xấu đâu." Nguyễn Uyên Hàm cố ý nhắc đến.

"Ta biết."

"Thế sao công tử lại đối xử với anh Thúc Hoành như thế?"

"Ta khó khăn quá ư?"Hy Tranh cười nói.

Cô gật đầu không đáp, chờ nghe đáp án của Hy Tranh.

"Chị Chi Lan tài hoa hơn người, thân là em trai, ta vẫn hy vọng chị ấy tìm được một người tốt" Hy Tranh xoay người lại nhìn cô "Nếu chỉ vì hai ba câu của ta mà làm công tử ấy nản chí rút lui, nam nhân như thế thà không có còn hơn."

"Thế ý của công tử là chỉ cần Phù Thúc Hoành có bản lĩnh, công tử sẽ không can ngăn?"

"Chuyện của chị Chi Lan, chị ấy tự quyết định, ta vốn không định xen vào."

Hai người thong thả tán gẫu, từ nguồn gốc của cây cỏ mọc dại đến các cây cổ thụ sừng sững trong suốt cả đoạn đường đi.

Hy Tranh hiểu biết sâu rộng, nên cô cũng biết thêm được nhiều thứ.

Nguyễn Uyên Hàm cứ tấm tắc trong lòng mãi thôi, quả nhiên đi một ngày đàng, học một sàng khôn mà. Hôm nay ra đường quá xứng đáng, không bổ ngang, cũng bổ dọc.

Khứ Lai Tự càng lúc càng hiện rõ, Lão Hòa thượng và ngôi cốc nhỏ cũng đã ở ngay trước mắt. Lão Hoà thượng lúc này không còn thiền định nữa, lão vẫn điềm nhiên ngồi đó, nhưng có vẻ là đang đợi bọn họ.

"Khi nãy bọn ta đã gặp hoà thượng ấy." Nguyễn Uyên Hàm nói nhỏ, vừa đủ để Hy Tranh nghe.

Tuy lão hòa thượng toàn nói những điều khó hiểu, nhưng cô cũng không thể vì thế mà bất kính làm như lão tàng hình mà đi qua được. Nên lúc đi đến trước cốc nhỏ, bọn họ vẫn kính cẩn chào lão hòa thượng.

Lão hoà thượng nhìn Hy Tranh, có vẻ sự xuất hiện thêm của hai người bọn họ cũng không làm lão bất ngờ.

"Các vị đã ngắm được non sông nơi này rồi." Lão hòa thượng mỉm cười ung dung hỏi.

"Vâng, bọn ta đã ngắm được rồi." Nguyễn Uyên Hàm đáp "Thật sự là một tác phẩm tuyệt vời của thiên nhiên."

"Tiểu thư không ngại nghe thêm một câu từ ta chứ?"

"Ngài cứ nói đi ạ."

"Mộng mị quá lâu, sẽ làm con người ta đắm chìm không tỉnh." Lão hòa thượng lại nói. "Nếu tiểu thư không quay về, đoạn đường phía trước của tiểu thư không dễ dàng gì!"

Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay Nguyễn Uyên Hàm nghe đến chữ quay về, lòng cô bắt đầu sinh nghi, chẳng lẽ lão hòa thượng này biết cô đến từ đâu?

"Ngài biết ta đến từ đâu ư?" Nguyễn Uyên Hàm đánh liều hỏi thử.

Lão hoà thượng nhìn cô nở một nụ cười thật hiền hậu, như thể lão biết hết, biết cô là ai, đến từ đâu, biết thật ra cô muốn hỏi là làm sao để trở về?

"Đến như thế nào thì về cũng như thế đó." Lão hoà thượng nhìn sang Hy Tranh "Chỉ sợ đã không còn kịp nữa rồi."

Nguyễn Uyên Hàm trầm tư, càng nghe càng không hiểu ý của lão hòa thượng như thế nào. Nếu đến như thế nào về như thế đó thì ba năm trước, vô số lần cô tái diễn lại khung cảnh rơi xuống hồ, nhưng tại sao không có lấy một lần thành công. Đến hiện tại cô vẫn đang mắc kẹt ở đây? Còn nữa Lão hòa thượng lại nói không còn kịp, lại có ý gì nữa?

Chợt, Hy Tranh giật khẽ tay áo của cô, kéo cô trở về với thực tại. "Chúng ta rời đi nhé?"

Cô mím môi, gật đầu, rồi bốn người từ biệt lão hoà thượng rời đi.

Khi đi đến gần Khứ Lai Tự, cô dừng bước rồi nói với Hy Tranh "Công tử đưa bọn ta đến đây được rồi."

Hy Tranh đồng ý, cổ tự thanh tịnh, nhưng người viếng không phải ít, nam nữ đi chung như thế, còn đi từ phía sau về, khó tránh được dị nghị của người khác, ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư nhà người ta.

"Tiểu thư không sao chứ." Hy Tranh nhìn sắc mặt của cô không tốt chút nào.

"Không sao đâu."

"Tiểu thư đi trước đi, Ta và Trục Lưu về bằng hướng khác."

"Được."

Xuân cúi chào Hy Tranh, đi về phía Nguyễn Uyên Hàm dìu tay cô. Hai người rời đi được vài bước, chẳng rõ Nguyễn Uyên Hàm nói gì đó với Xuân, chỉ thấy Xuân dừng lại, còn cô thì đi về hướng Hy Tranh đang đứng nhìn.

"Công tử Hy Tranh, ta có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi công tử, đã suy nghĩ rất kỹ rồi, có thể hỏi không?"

Hy Tranh nhướng mày, chờ đợi câu hỏi từ cô.

"Công tử đã có người trong lòng chưa?"

Gió giống như đã ngừng thổi, cành lá cũng đã đứng yên, âm thanh của chim rừng cũng không nghe thấy nữa.

Hy Tranh nhìn vào đôi mắt trong veo của Nguyễn Uyên Hàm, tràn đầy sự chân thành, không giống như dáng vẻ trò chuyện khi nảy, càng không giống như khi cô nở nụ cười mười lần như một.

"Chưa." Hy Tranh nhẹ nhàng đáp.

"Nếu đã chưa có, vậy ta có thể theo đuổi công tử không?"

Đã có kinh nghiệm từ Phù Thúc Hoành nên cô lại lần nữa hỏi "Ta... không bị tính là đường đột chứ."

Hy Tranh không đáp. Nguyễn Uyên Hàm biết, trong lòng Hy Tranh cô đã bị tính là đường đột rồi.

"Ta chỉ thông báo cho công tử thôi, ta đi đây, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Hy Tranh cảm thấy có chút cạn lời, không phải vì có người theo đuổi mà là vì lần đầu tiên có người thẳng thắn nói muốn theo đuổi.

Nhìn bóng dáng của Nguyễn Uyên Hàm và Xuân dần khuất vào hướng cổng Khứ Lai Tự. Trục Lưu lúc này mới không nhịn nữa, trực tiếp cười ra tiếng.

"Điện hạ, không ngờ ngài cũng có hôm nay." Điện hạ nhà hắn làm vương gia anh tuấn mười mấy năm qua, không chủ động trêu ghẹo thì thôi. Đằng này lại bị trêu ghẹo ngược?

"Gọi sai rồi." Hy Tranh liếc nhìn Trục Lưu

"Vâng, công tử." Trục Lưu miệng thì đổi cách gọi, nhưng khóe miệng vẫn chưa hạ xuống được.

"Cho người đi điều tra." Hy Tranh ra lệnh.

"Điều tra tiểu thư đó ạ?" Trục Lưu thắc mắc, vốn dĩ người của Bình Nguyên Vương chưa bao giờ phải đi điều tra thường dân, đừng nói đến là một nữ nhân ốm yếu như Nguyễn Uyên Hàm.

Hy Tranh gật đầu rồi xoay người về hướng khác "Trở về thôi.".


____________________________________

Kịch nhỏ 1:

Nguyễn Uyên Hàm được Xuân dìu tay đi về phía Khứ Lai Tự

Xuân nhỏ giọng: "Tiểu thư, lúc nảy em có hỏi người theo hầu của Công tử Hy Tranh, công tử ấy chưa có hôn ước."

Nguyễn Uyên Hàm khó hiểu hỏi: "Em hỏi chuyện đó làm gì?"

Nguyễn Uyên Hàm dừng bước nói nhỏ với Xuân: "Em đợi ta một chút!"

Xuân: "Cô định làm gì ạ?"

Nguyễn Uyên Hàm: "Đi xác nhận thông tin em nói."

Xuân: "..."

Kịch nhỏ 2:

Trục Lưu và Xuân trong lúc đứng nhìn công tử và tiểu thư bọn họ nói chuyện đã giao lưu nhẹ.

Trục Lưu: "Nè cô, tiểu thư nhà cô có hôn ước chưa?"

Xuân: "Tại sao ta phải nói cho cậu biết?"

Trục Lưu: "Chúng ta trao đổi tí đi"

Xuân: "Thế công tử nhà cậu đã có hôn ước chưa?"

Trục Lưu:" Chưa." (nhưng có rất nhiều người đang chờ công tử nhà tôi). "Thế tiểu thư nhà cô thì sao?"

Xuân: "Tất nhiên là chưa!"

Sau đó, bỗng dưng Trục Lưu và Xuân đạt được nhận thức chung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net